Tố Khê bị áp giải đến Tru Tiên Đài, khắp nơi, ánh mắt hướng về nàng đầy oán hận. Hoa cỏ dần khô héo, rũ rượi, một số nơi còn vươn đầy vết máu.
Có lẽ nàng sẽ chết, nhưng nàng không sợ, Tru Tiên Đài hiện ra trước mắt, nàng bỗng nhớ đến Vô Hoa, nếu như biết nàng chết rồi, hắn sẽ đau lòng lắm, bỗng dưng nàng muốn nhìn thấy hắn một lần cuối, thật lòng nói với hắn một câu “Xin lỗi”.
Tố Khê nhắm mắt, một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi. Nàng còn rất nhiều lời muốn nói với hắn, xin lỗi hắn, xin lỗi vì đã tổn thương hắn nhiều đến vậy.
Từ xa cửa Nam Thiên Môn truyền đến tiếng đánh loạn. Tố Khê nghe rất rõ, giọng nói quen thuộc đang gọi tên nàng.
Phía sau, hàng vạn ma binh cùng xông lên, cửa Nam Thiên Môn bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Tố Khê nhìn thấy hắn, giống như buổi yến tiệc ngày hôm ấy, mái tóc đen được vấn kim quang tỉ mỉ, trường bào đen, phía óng tay áo thêu kỳ lân vàng, hắn vẫn vậy, lạnh lùng cao quý, khiến người khác muốn đến gần, lại không dám.
Vô Hoa giống như con thú hoang bị thương, liều mình đánh chiến, cả người hắn bao trùm bởi sát khí lạnh lẽo. Dưới Tru Tiên Đài, phút chốc bị máu nhuộm đỏ, mùi máu tươi hòa vào không khí, tanh nồng.
Tố Khê nhìn thấy cả người hắn đầy máu, một vết đao dài trên tay hắn, máu rỉ xuống thành dòng, hắn… liều mạng như vậy.
Có lẽ, cả đời nàng, gặp được một người như hắn, có chết cũng không thấy tiếc, một chưởng đánh vào lưng nàng, trước mắt một màu đen bao trùm, Tố Khê nhìn thấy hắn lao về phía mình, nàng khẽ cười trong nước mắt, bờ môi mấp máy“Vô Hoa, tạm biệt”.
Ta thật sự hối tiếc khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, quá ngắn, càng tiếc là, chúng ta.. lại không có kiếp sau.
Bỗng chốc cả người nàng rơi vào lồng ngực ấm áp. Tố Khê mở mắt, chỉ toàn một màu đen, nhưng nàng cảm nhận được hơi thở của hắn, từ trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói run rẩy “Thật may… lần này… ta đến kịp rồi”.
Hắn ôm nàng vào lòng, dùng thân thể bảo bọc lấy nàng. Xoay người hướng phía trên bay lên. Đây là Tru Tiên đài, đã rơi xuống rồi còn có thể trở lên được sao?
Nhưng mà, hắn làm được. Vô Hoa ôm lấy Tố Khê trong lòng, từ dưới Tru Tiên Đài bò lên, giống như được vớt từ bể máu ra, hắn mất hết sức lực, cả người dựa vào nàng, y phục Tố Khê cũng bị máu hắn nhiễm đỏ.
Nàng nhìn hắn, nước mắt nhịn không được rơi xuống như mưa “Chàng điên rồi. Là Tru Tiên Đài đó, chàng nghĩ thế nào mà nhảy xuống? Chàng đối với ta như vậy, ta làm sao trả hết đây? Làm sao trả hết đây?”
Vô Hoa khó khăn cười một cái, hơi thở yếu ớt “Nàng vốn không cần trả, không cần trả”.
Mắt thấy đám người tiên giới sắp xông đến, bàn tay Vô Hoa run rẩy vẽ một kết giới bao quanh lấy hai người.
Tố Khê sững sờ nhìn màn kết giới màu đỏ như máu, sợ hãi nhìn hắn.
Vô Hoa lại dường như không thấy, hắn chìa bàn tay đầy máu ra trước mặt nàng, từ lòng bàn tay hắn, một chậu hoa lan nhỏ hiện ra, ánh mắt hắn trùng xuống, cười khổ “Chỉ có… chỉ có thế này thôi… nàng đừng giận”.
Kết giới này là hắn dùng sinh mạng mình để vẽ ra, trừ khi hắn chết, nếu không, bất kỳ ai đều không thể vào được, cũng không ra được. Ngay cả yêu lực còn sót lại cũng chỉ có thể tạo nên một chậu hoa lan nhỏ cho nàng.
Tố Khê ôm chặt lấy hắn vào lòng, tim nàng đau nhói, nấc nghẹn “Đừng, đừng bỏ ta, ta sợ… không có chàng, ta rất sợ”.
Bàn tay Vô Hoa chầm chậm đưa lên, lau đi nước mắt trên mặt nàng “Đừng sợ, ta vẫn ở bên nàng”. Tuy hắn nói vậy, nhưng vết thương hắn vẫn chảy máu, không thể tự lành lại, hắn biết, đã đến giới hạn rồi.
Ánh sáng trước mắt hắn mờ nhạt, ngay cả gương mặt nàng cũng không thể nhìn rõ, ngón tay hắn miết nhẹ trên mặt nàng, như muốn lưu lại thật kỹ từng đường nét, giọng hắn nhỏ dần “Tố Khê… ta… ta mệt quá, ta ngủ một chút sẽ tỉnh lại… nàng đừng sợ... đừng sợ”.
Hai mắt hắn nhắm lại, mơ hồ tựa như đang ngủ. Tố Khê run rẩy ôm chặt lấy hắn, nàng nấc lên thành tiếng “Xin… lỗi”.
Không biết qua bao nhiêu ngày đêm, kết giới quanh nàng dần dần mờ nhạt, người trong lòng cũng không còn hơi thở. Tố Khê nhìn hắn một lúc, ánh mắt đau đớn bỗng trở nên bình thản, nàng khẽ hôn xuống bờ môi lạnh lẽo của hắn “Chân trời góc bể, ta đều theo chàng”.
Thiên hạ này thành ra thế nào, đã không còn liên quan đến ta.
Ta không thể gặp lại chàng bên cầu nại hà nữa rồi, cũng không thể hẹn chàng kiếp sau.
Ta còn chưa nhìn thấy Tương Tư Điện, nơi đó hẳn là đẹp lắm.
Trước đây ta chưa từng nói với chàng, Vô Hoa, ta yêu chàng, chàng có nghe thấy không?
Tố Khê vòng tay ôm lấy hắn, cuộn người lại, ánh sáng lan ra khắp nơi, che lấp cả hai người, cho đến khi chúng tiên đến gần, bên trong kết giới mờ nhạt ấy, chỉ còn lại một chậu hoa lan nhỏ. Một chút tiên khí cũng không còn.