Đào Hoa Bất Tận

Chương 7

Đám quỷ sai âm phủ lại một lần nữa có cảm giác lành lạnh, một bóng trắng vụt qua bọn chúng, hướng đến cầu Nại Hà.

Tố Khê đứng một lúc, dòng oan hồn vẫn đi qua, không có hắn. Nàng thở dài, có một chút mất mát, hắn, có lẽ đã đi đầu thai rồi. Nhưng nàng vẫn không nhịn được đứng thêm một lúc nữa.

Bỗng một giọng nói nhỏ nhẹ bên tai “Tử Linh cô nương?”.

Tố Khê bỗng giật mình, ai lại biết được một kiếp đó của nàng? Nàng nghi hoặc nhìn nơi phát ra giọng nói. Hóa ra là đá tam sinh.

Đá tam sinh nhìn Tố Khê đang chăm chú nhìn mình, lại hỏi “Tử Linh cô nương?”.

Tố Khê nhẹ giọng “Ngươi biết ta?”.

Đá tam sinh “Tử Linh cô nương, có người chuyển lời cho cô”. Dứt lời, một giọng nam tử trầm ấm vang lên “Vô Hoa từng đến đây, Vô Hoa vẫn luôn tìm nàng”.

Là giọng của hắn. Tố Khê đảo mắt tìm kiếm, không có bóng dáng quen thuộc. Đá tam sinh kia lại lên tiếng “Người đã đi rồi, Tam Sinh chỉ là lưu lại giọng nói của người đó mà thôi, chuyển lời phải chuyển cho trót”.

Tố Khê không nói gì nữa, trái tim nơi lồng ngực có chút nhói lên. Chỉ mới xuống nhân giới một kiếp, nàng lại bị những cảm xúc hỗn độn của con người làm ảnh hưởng rồi.

Vô Hoa một thân huyền bào, vạt áo thêu kỳ lân chỉ vàng, kim quang vấn trên búi tóc đen dài. Gương mặt tuấn mỹ, các tiên tử ngồi trong điện đều hướng mắt về hắn. Vẻ mặt lạnh nhạt kia lại thêm muôn phần cuốn hút.

Hắn uống cạn một ly rượu, tâm tình trầm xuống, hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng nàng. Chẳng phải là tiên tử hay sao? Những kiểu yến tiệc này, hắn vốn không muốn đi, lại vì hy vọng nhìn thấy nàng, nên mới mặc cho đám trưởng lão kéo đến cổng Nam Thiên Môn.

Không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu, một mùi hương lan thanh nhã xộc vào mũi.

Người đến là Mạc Dao tiên tử. Tiên nhân cùng các vị khách đều chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt Vô Hoa lại rơi trên người đi phía sau cách đó không xa.

Vẫn bóng dáng ấy. Chỉ là một bộ bạch y thêu hoa lan trang nhã, tóc nàng vấn trâm ngọc bích. Gương mặt xinh đẹp ấy chưa một lúc nào hắn quên.

Vạt áo nàng lung lay theo từng bước chân.

Trong điện, một tiểu linh giọng vang lên “Mạc Dao tiên tử đến… Tố Khê tiên tử đến”.

Tử Hoa ngồi xuống, từ lúc bước vào, nàng đã có cảm giác, một ánh mắt luôn chăm chú nhìn nàng. Lúc ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh trong điện.

Người kia ngồi phía đối diện, cách nàng mấy bàn, một thân huyền bào cao ngạo, hàn khí tỏa khắp người.

Đôi mắt kia, không vì bị nàng bắt gặp mà tránh né, ngược lại, vẫn nhìn nàng, hơn nữa phần là căm phẫn.

Nàng đã làm gì động đến hắn a?.

Nhưng mà, có chút quen quen. Quả thật là một mỹ nam, là mỹ nam tuấn mỹ nhất trong đại điện.

Vô Hoa không rời mắt khỏi nàng. Ánh mắt nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, vừa đau lòng, vừa khó chịu.

Khó chịu là vì nàng vờ như không quen hắn.

Đau lòng là vì… hắn sợ nàng đã quên hắn.

Hắn sợ, khi hắn mở miệng, nàng sẽ nói “Ồ, đó chỉ là một kiếp ta dạo chơi trong nhân giới mà thôi”.

Hắn sợ, nàng đã không còn giữ trong lòng.

Đối với hắn, đó đã không phải là một kiếp, không phải chỉ là thời gian ngắn ngủi. 

Lúc hắn đến âm phủ, muốn tìm được nơi nàng đầu thai, sau đó trực tiếp đến, ôm nàng về Ma Giới, để nàng trở thành người của Ma Tộc, chờ nàng lớn lên, chờ nàng gả cho hắn.

Không ngờ được… nàng lại là Tố Khê tiên tử.

Người Tiên Giới, luôn xem Ma Giới là những kẻ tàn bạo, độc ác. Mà Ma Giới, cũng không để đám tiên nhân ở trong mắt, nếu hắn muốn đưa nàng từ Tiên Giới về Ma Giới, đừng nói là cửa Nam Thiên Môn, ngay cả cánh cổng Ma Giới cũng sẽ có rất nhiều người ngăn cản hắn. 

Còn nàng, nàng sẽ sao? Từ bỏ một nơi tốt đẹp như vậy, theo hắn về ma giới, ngày cũng như đêm, không có ánh sáng, không có trăng sao, không có hoa cỏ.

Nàng sẽ sao?.

Lần đầu tiên trong ba ngàn năm qua, hắn không tin vào bản thân mình. Hắn sợ hãi.

Có lẽ đây là điều nực cười nhất trong cuộc đời của hắn.
Bình Luận (0)
Comment