Đào Hoa Chước Chước, Phồn Tinh Điểm

Chương 12


Nhị thần cùng nắm Thất Chuyển đan, lúc Nguyệt Di chịu chân hỏa bỏng cháy thống khổ khó nhịn thì Thiên Khải đã theo kim quang đang dần mạnh lên tiến vào thần thức Nguyệt Di.
Mới đầu kim quang cực thịnh, thiên địa hỗn loạn, Thiên Khải giơ tay che mắt, chậm rãi tiến về phía trước.

Lát sau, quang mang tối dần, đen nhánh một mảnh.

Theo bước chân Thiên Khải, bầu trời đêm mênh mông chợt có hiện tượng nhật nguyệt đồng huy, trăng sao xán lạn, mơn man gió mát, vậy mà còn lộng lẫy hơn cả khi hắn chào đời, đây là tinh tú bao la, cũng là thần thức của Nguyệt Di.

Lát sau, có một chỗ ánh lửa tận trời, Thiên Khải biết đó là Nguyệt Di, liền bay về hướng nàng.

Thấy Nguyệt Di bị liệt hỏa hừng hực vây quanh, cuộn tròn người lại, thật là đáng thương.


Hắn vội đi vào vươn tay nói với Nguyệt Di: “Nguyệt Di, đừng sợ, ta sẽ mãi bên cạnh muội.”
Nguyệt Di đưa tay về phía hắn.
Ngay lập tức, chân hỏa lan đến Thiên Khải.

Hắn cảm nhận được liệt hỏa đang thiêu đốt hắn, cắn nuốt hắn, tựa cự xà muốn gặm nhấm từng chút một thần thức và ý chí của hắn đến sạch sẽ.

Thiên Khải sâu sắc cảm thấy một canh giờ này thật lâu, mỗi một giây một cái chớp mắt dường như đã qua mấy đời, gian nan dị thường.

Thật lâu sau, cuối cùng cũng kết thúc, Thiên Khải lâm vào giấc ngủ say.

Trước khi thiếp đi, hắn cũng không quên thầm mắng một câu: Lão già dị hợm y tổ này chuyên lừa nhóc thần, đây chẳng phải là rút gân róc xương sao.

Dược hiệu mãnh liệt như thế, nam thần như hắn còn không thể chịu nổi huống chi là Nguyệt Di.
Chỉ là Thiên Khải không biết quả thật mình đã đổ oan cho y tổ rồi.

Y tổ đã giải thích với hắn, hắn là Thủy Chân thần tương khắc với chân hỏa, nhưng một hai hắn đòi làm vật dẫn, tất nhiên đau đớn cũng tăng lên.
Từ khi Thiên Khải kéo lấy Nguyệt Di thì nàng đã không còn cảm giác bỏng cháy nữa nhưng cũng không thể chịu nổi.

Thuốc chảy từng chút một trong kinh mạch nàng, tẩy hết cốt tủy nàng, một lần nữa tái tạo lại kinh mạch cho nàng.

Tựa như người sống sờ sờ bị lột bỏ một lớp da, rút gân, đau đến nàng ngủ mơ cũng run rẩy cả người, mỗi một lần đều đau đớn khó nhịn, mỗi lần lại càng đau đớn thêm, cứ thế suốt một canh giờ.


Sắc mặt Nguyệt Di dần giãn ra, chuyển biến tốt đẹp.

Sau đó Nguyệt Di mới bắt đầu bảy ngày gian nan chân chính.
Một ngày màu đỏ đậm, dục hỏa đốt người, nóng rực khó nhịn;
Một ngày màu cam, tâm loạn như ma, cực kỳ ưu phiền;
Một ngày màu vàng, sức cùng lực kiệt, hữu khí vô lực;
Một ngày xanh lục, mừng rỡ như điên, khom lưng ôm bụng cười;
Một ngày màu lam, bi từ trong lòng, đau khổ khó nhịn;
Một ngày màu chàm, da thịt rét buốt, lạnh đến thấu xương;
Một ngày màu tím, ngứa ngáy vô cùng, rạo rực khó nén.
Bảy ngày qua đi, Thiên Khải tỉnh lại, Nguyệt Di còn đang ngủ say.
Nhóc con Thiên Khải vừa dậy liền kêu tiểu thần hầu thuật lại tình trạng của Nguyệt Di, biết mình đã ngủ bảy ngày, Nguyệt Di còn chưa tỉnh, liền vội vội vàng vàng đi vào thiên điện, nhìn thấy Chích Dương ở đó thì hỏi hắn:
“Chích Dương, sao Nguyệt Di còn chưa tỉnh, có phải xảy ra vấn đề gì không?”
Chích Dương thấy Thiên Khải mới vừa tỉnh đã hỏi Nguyệt Di, đáp rằng: “Không biết.


Theo như y tổ dặn dò, Nguyệt Di chịu xong bảy nỗi khổ bảy màu bảy ngày sẽ tỉnh lại mới đúng, có lẽ là thần thức Nguyệt Di bị tổn hại, lần này thân thể chịu tổn hại quá mức, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày?”
“Ta đi thỉnh y tổ đến xem.” Thiên Khải nghe vậy liền định đi ra ngoài.
“An tâm, ta đã cho người đi mời rồi.” Chích Dương thấy Thiên Khải hấp tấp vội ngăn cản hắn: “Đệ sao rồi, chân hỏa chi lực không thể khinh thường, đệ có chỗ nào không ổn không?”
“Ta rất tốt.

Hiện giờ ta chỉ lo cho Nguyệt Di thôi.” Thiên Khải vội lo lắng nói: “Nếu lần này Nguyệt Di không tỉnh lại ta sẽ xin y tổ đem mạng ta đổi cho nàng.”
Còn không đợi Chích Dương giáo huấn đã nghe được tiếng Tổ thần: “Bé con Thiên Khải, nhữ không ngoan gì cả! Nhữ không tin lão phu?” Nói xong vỗ nhẹ trán Thiên Khải một chút.
Trong lúc mơ màng, Nguyệt Di nghe được Thiên Khải nói chuyện với Chích Dương, huynh ấy muốn đem cái gì bồi thường cho ai, còn kêu y tổ xem bệnh cho nàng …… liền mở miệng.
Thiên Khải Thần tôn bị y tổ sờ đầu, rất phiền não, đang định nổi giận liền nghe thấy một âm thanh yếu ớt: “Thiên Khải.”.

Bình Luận (0)
Comment