Đào Hoa Chước Chước, Phồn Tinh Điểm

Chương 38


Yêu lực cuồn cuộn không ngừng của Thiên Khải hóa thành trăm nghìn sợi ngũ sắc* kéo dài vô tận, quấn quanh trọc khí trong thủy tinh cầu.
(*): gốc là kim cang tuyến, ý chỉ ngũ sắc: trắng, đỏ, vàng, xanh, đen tượng trưng cho 5 trí của 5 đức Phật, còn tượng trưng cho 5 pháp: tín, tấn, niệm, định huệ, quán).

Cre: phatgiao.org
Giờ phút này, Minh đài rất hỗn loạn.

Chỉ một trận gió thổi qua liền nghe được tiếng Tai thần, Ôn thần khát máu trả thù.
Bọn chúng bắt đầu ở Thái Sơ Điện rồi đến chúng sinh.

Những nơi đi qua, vạn vật tiêu điều, không một ngọn cỏ, phát tán tro tàn tà ác.

Thần hầu tiên nga giống như tro tàn cây khô.

Bọn chúng biến ra dây leo sắc bén túm lấy Nguyệt Di và Tử Hàm, từng chút từng chút siết chết bọn họ.
Thiên Khải thấy thế lập tức vận yêu lực đánh về phía bọn chúng.

Bọn chúng hóa thành bọt nước, lúc Thiên Khải cho rằng sắp xong rồi, bọn họ lại xuất hiện ở chỗ hắn.

Hắn tiếp thần lực cho Nguyệt Di Tử Hàm nhưng lại chỉ có thể nhìn bọn họ thối rữa từng chút từng chút trước mặt hắn, biến mất.
Bên tai đều là tiếng cười nhạo điên cuồng của bọn họ.


Lần đầu tiên Thiên Khải cảm thấy mình quá nhỏ bé bất lực.

Không làm được gì cả, hắn không cứu được Nguyệt Di, không cứu được Tử Hàm, không cứu được thương sinh.

Chỉ có thể mặc cho Tai thần, Ôn thần tàn sát bừa bãi làm hại sinh linh.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn những người mình quan tâm, nhìn thương sinh, nhìn Thần giới chết đi trước mặt mình……
Thiên Khải hết ngã xuống rồi lại đứng lên.

Vì người mình quan tâm, vì chúng sinh thiên hạ.

Cho dù nhỏ bé gầy yếu, cho dù thần lực của mình giống như ném đá xuống biển, cho dù thần thức bị lôi kéo chia năm xẻ bảy nhưng Thiên Khải vẫn cứ kiên cường ra sức đấu tranh.
Chẳng sợ bọn họ dùng Thời Không Hồi Tố, làm Thiên Khải trải qua hết lần này đến lần khác, mài mòn ý chí hắn, Thiên Khải vẫn như cũ không chút do dự lựa chọn đấu tranh! Tuyệt đối không thỏa hiệp với bọn họ! Hắn là Yêu thần Thiên Khải, tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ Thần giới, ruồng bỏ bằng hữu, đọa làm tà ma!
Có lẽ đây là tiên thiên thần chỉ**, vị thần thiên sinh địa dưỡng, chúng sinh lễ bái!
(**): Tiên thiên thần chỉ (hay còn gọi là thượng cổ đại thần) có 2 loại:
1. Thần linh sinh ra trước khi khai thiên lập địa.
2. Do trời đất sinh ra hoặc do tiên thiên thần linh hóa thành, trời sinh làm thần linh, sinh ra nhờ trời dưỡng.
Cre: toutiao.com
Nguyệt Di ở một bên nhìn Thiên Khải càng ngày càng hao hết sức lực, trán rịn mồ hôi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Nàng khủng hoảng vạn phần, sợ Thiên Khải bị phản phệ, sợ Thiên Khải tẩu hỏa nhập ma……
“Thiên Khải huynh thế nào rồi?” Nguyệt Di cực kỳ lo lắng.

Chỉ sợ là sắp nhập ma, nàng vội vàng hô: “Thiên Khải, tịnh tâm thủ chí***, vật ta về một.

Tuyệt đối đừng nhập ma.”
(***): “Tịnh tâm thủ chí” trích từ lời Phật nói, có nghĩa là lắng lòng, giữ vững được ý chí.

Cre: thuvienhoasen.org
Nguyệt Di sốt ruột đánh vào kết giới, muốn đi ra ngoài.

Nàng ngưng tụ pháp lực dốc hết toàn lực đánh về phía kết giới, một lúc lâu sau, chấn động làm lục phủ ngũ tạng của nàng run lên như sắp bị đánh nát, nhưng kết giới lại không có chút động tĩnh nào.

Nguyệt Di ngưng tụ pháp lực lần nữa đánh về phía kết giới, kết quả lại bị bức phải liên tục lui về phía sau.
Có thể thấy bên kia Thiên Khải trở nên vô cùng trầy trật, mặt đầy mồ hôi, sắc mặt xanh mét như bị trúng độc.


Nàng cũng không rảnh lo cái gì, khởi động thân thể suy yếu, hao hết nửa ngày mới ngồi dậy nổi.

Nàng tế ra căn nguyên của mình, dẫn động tam quang thần lực trong cơ thể Thiên Khải, dự định đánh cược, đánh vào kết giới.

Thật lâu sau mới tạo nên vài tia gợn sóng nhỏ đến mức khó phát hiện trên kết giới rồi phục hồi trở lại, trái lại Nguyệt Di bị phản phệ phun ra một ngụm máu tươi.
Thiên Khải dốc hết toàn bộ sức lực thiết lập vô số pháp trận, chặt chẽ nhốt trọc khí ở bên trong.

Còn hắn thì co quắp lại, càng ngày càng khó chịu, ngã vật ra, cười cười với Nguyệt Di, cũng may cũng may, hắn có thể ngã xuống rồi.
Nguyệt Di thấy thế, bất chấp bản thân, một lần lại một lần đánh về phía kết giới, lần lượt thất bại.

Nguyệt Di dùng hết cách cũng không thể đánh ra một vết nứt trên kết giới, mình mẩy cũng tràn đầy thương tích.

Nàng hết cách rồi, đều do mình nói bậy nói bạ, đều do mình học hành không đàng hoàng.
Nàng đành phải dựa vào bản năng đánh vào kết giới, khóc lóc gọi Thiên Khải, kêu hắn đừng ngã xuống.
Nàng dẫn động linh lực, không ngừng cầu cứu Thần giới, khẩn cầu Tổ thần, Chủ Thần, Chích Dương Thần tôn, Bạch Quyết Thần tôn đến.

Ai tới cũng được.
“Nguyệt Di khẩn cầu Tổ thần, Chủ Thần, Thần tôn, tới cứu Thiên Khải……”
Trước thủy cảnh Thần giới, Chích Dương nhịn không được muốn ra tay, Huyền Nhất tức khắc ngăn cản hắn:
“Lần này chỉ có thể để Thiên Khải tự mình chịu đựng.”
“Chân thần chi lực có thể san bằng núi sông, nghĩ sai thì hỏng hết, có thể sinh vạn vật, cũng có thể hủy thương sinh.

Thiên Khải nhận được sự kính ngưỡng của Chân thần, nên cần hiểu được trách nhiệm với thương sinh, sứ mệnh của Chân thần.

Làm tiên thiên thần chỉ không phải là có thể thích gì làm nấy.”

“Phạm sai lầm thì phải bị phạt.

Con đường này là nó chọn, phải tin tưởng nó.”
“Không phải ta không tin Thiên Khải, nếu ngay cả cửa ải này mà nó cũng không qua được thì sao xứng làm huynh đệ của chúng ta.

Chỉ là……” Rốt cuộc Chích Dương vẫn mềm lòng.
“Nếu như nó không tiếp thu giáo huấn, cứ thích gì làm nấy.

Nếu lại gặp bọn ác khó chơi thế này sẽ chỉ mang đến càng nhiều phiền toái, liên luỵ thương sinh.

Thương sinh có tội gì! Chỉ hy vọng nó tiếp thu được giáo huấn, sau này phàm là việc gì cũng có thể suy nghĩ kỹ rồi mới làm.”
Chích Dương nghe xong cũng không tiện nói Thiên Khải còn nhỏ như vậy.

Lúc Bạch Quyết từng tuổi này đã bị Tổ thần ném vào Vô Vọng hải rèn luyện rồi, nguy hiểm này của Thiên Khải không bằng một góc.

Đành phải làm thôi.
“Aizz, chỉ khổ cho Nguyệt Di.”
“Ngươi không cảm thấy thật ra đây cũng là một loại duyên phận?” Huyền Nhất nhìn Chích Dương nghĩ thầm: Lại nữa rồi, đàn gảy tai trâu, sau đó thu thủy cảnh.
Chích Dương không hiểu lắm, vẻ mặt ngây thơ..

Bình Luận (0)
Comment