Đào Hoa Khó Dây Dưa

Chương 3.2

Nàng hít sâu một hơi, do dự một chút mới mở miệng, "Đối với bằng hữu ngươi đều tốt như vậy sao?"

"Ừ. . . . . . Hình như chỉ có đối với ngươi như vậy." Hắn nheo lại mắt, "Đóa Nhi, không phải ngươi không muốn làm bằng hữu sao, chỉ cần sống ở bên cạnh ta là được rồi."

"Không làm bằng hữu? Vậy ta phải dùng danh nghĩa gì sống ở bên cạnh ngươi?" Nàng lộ ra vẻ mặt ngu ngốc khó có được.

"Huynh muội?"

Huynh muội? Hai chữ này giống như gai chọc vào trái tim nàng, nàng theo bản năng phản kháng."Không!" Nàng mới không muốn làm muội muội của hắn.

"Vậy. . . . . ." Chuyện này có thể khiến cho La Trữ Nhạc khổ não."Tỷ muội thì như thế nào?"

Nàng cau mày, nhìn thấy tia hài hước trong đáy mắt hắn, cảm động chợt biến mất, cực kỳ tức giận hô to: "Cầu xin ngươi nghiêm túc một chút!"

Hắn vui vẻ cười to, bàn tay vò rối mái tóc của nàng —— bất kể làm cái gì cũng tốt, hắn chỉ hi vọng Hoa Đóa có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn làm bạn.

Mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời dần tàn, Hoa Đóa trở lại sau khi giặt xong y phục bên dòng suối, vừa đi vào viện lập tức nhìn thấy La Trữ Nhạc mặc quần áo giản dị ngồi bên cạnh cha Hoa học đan giỏ trúc.

Hắn nói sau khi tìm được nàng sẽ học khiêm tốn, mới đầu nàng cho là hắn đang nói đùa, cũng không coi là quan trọng, ai ngờ nàng sai lầm rồi. . . . . .

Hắn từ từ giảm bớt cơ hội xuất hiện trước mặt đại gia, cũng không giống trước kia khắp nơi truyền tai tin tức của hắn, bắt đầu giữ vẻ thần bí.

Hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều đang kêu rên không thấy được nghĩa lẫm công tử, rất nhiều trái tim khuê nữ lại tan nát. . . . . .

Thậm chí còn có lời đồn truyền thuyết La Trữ Nhạc là bị bệnh rồi. . . . . . Người của nghĩa trang mắt thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng giải thích nghĩa lẫm công tử rất tốt, chỉ là bận rộn công việc.. Nên mới không tiếp khách.

Ai sẽ ngờ tới, La Trữ Nhạc vốn nên nghỉ ngơi ở trang viên của nghĩa trang sẽ mặc trang phục vải thô mộc mạc đi đến nhà nàng, giúp đỡ việc nhà nông.

Nàng nên sớm biết La Trữ Nhạc là một người nói được là làm được, không nên đi nghi ngờ lời của hắn. . . . . ."Ai! Vì cái gì mà ngươi phải làm cho ta trở thành cái đinh trong mắt mọi người?"

Nếu như hắn mặc bộ trang phục này, hắn làm chuyện bị người ngoài thấy thì phải làm sao? Có thể coi nàng như là yêu nữ xấu xa, dẫn đến gây lộn với nàng hay không?

Mặc dù một quyền của nàng có thể quét sạch tất cả, nhưng nàng vẫn sẽ có chút lo lắng a!

"Đóa Nhi, đã về rồi?" La Trữ Nhạc không biết cảm xúc phức tạp của nàng, vui vẻ tay về phía nàng.

"Cười, cười, cũng biết cười, không hiểu tâm tình đau khổ của ta chút nào!" Nhìn chằm chằm nụ cười xán lạn của hắn, nàng lầm bầm trong miệng, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không thể rời khỏi hắn, không tự kiềm chế được báo đáp ân tình mà cũng vẫy tay về phía hắn.

"Đóa Nhi, mau tới đây." Hắn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

"Ai! Ta rốt cuộc là làm cái gì?" Nàng miễn cưỡng bước chân đi tới trước mặt hắn.

"Ngươi xem, đây là giỏ trúc ta đan." Hắn giống như hiến vật quý cho nàng nhìn."Ta làm rất tốt chứ?"

Nàng nhận lấy bảy tám giỏ trúc uốn éo, gật đầu một cái."Ừ, rất đẹp."

"Bá phụ, Đóa Nhi khen ngợi ta ư!" Hoa Đóa luôn luôn nghiêm mặt với hắn lần đầu tiên khen ngợi hắn, khiến cho tâm tình của hắn cảm thấy không khỏi vui vẻ.

"Ừ, Đóa Nhi từ trước đến giờ không có thói quen khen ngợi người khác đó!" Cha Hoa cười gật đầu, thật ra thì hắn rất thích La Trữ Nhạc, nhìn ra được hắn là thật lòng tốt với Hoa Đóa.

Mặc dù Hoa Đóa không muốn tìm phiền toái thay La Trữ Nhạc, không ngừng tránh né hắn, nhưng lòng riêng của cha Hoa vẫn là hi vọng hắn có thể nhanh chóng nhận ra được chuyện của Hắc Ngục kiếm, bảo vệ Hoa Đóa đáng thương.

"Cha." Nàng không hiểu sao cha Hoa có lúc hồ đồ theo.

Cha Hoa nhún vai, bày ra gương mặt vô tội.

Nàng chỉ có thể lắc đầu —— nên nói là sức quyến rũ của La Trữ Nhạc thật đúng là lớn, ngay cả cha Hoa luôn luôn không thích đến gần người xa lạ cũng bị mê đảo.

"Y phục giặt xong, ta giúp ngươi phơi được không?" Đoạt lấy giỏ trong tay nàng.

Nào có người cướp làm việc nặng nhọc hay sao? Nàng vội vã đoạt lại, liếc thấy ngón tay của hắn có thương tích, vội vàng bắt lại tay của hắn."Ngươi. . . . . ." Là vết thương lúc đan giỏ trúc mà ra sao?

"Ách, lúc luyện võ cũng sẽ bị thương, ta nhìn thấy thành thói quen, cảm giác gì cũng không có." Hắn không hy vọng nàng lo lắng, cợt nhã mà nói.

"Luyện võ cũng như thế này sao?" Luyện võ là muốn làm chuyện lớn, nhưng bện giỏ trúc đây? Đường đường nghĩa lẫm công tử tại sao phải làm khổ như thế? Hắn là muốn cho nàng áy náy mà chết đúng không?

"Cũng là làm việc, có cái gì không giống nhau?"

"La Trữ Nhạc! Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Muốn giúp ngươi nha!" Hắn cầm ngược lại tay của nàng, "Ngươi không phải cũng vẫn luôn làm những chuyện này sao? Ta muốn chia sẻ công việc với ngươi! Mặc dù ta làm không được tốt lắm, nhưng ít ra ngươi không phải lại đụng đến những cây trúc thô này, tay cũng không cần phải chịu khổ nữa a!"

Nàng là một cô nương gia, lại bởi vì từ nhỏ đã phải làm những chuyện vặt này, đôi tay trở nên rất thô ráp, thậm chí vết thương chồng chất. . . . . . Mỗi lần sờ tới trên ngón tay cứng rắn của nàng, tim của hắn lại rất đau.

Trước kia hắn không có biện pháp giúp đỡ coi như không nói, nhưng bây giờ không giống như vậy, hắn sẽ hầu ở bên người nàng, sẽ không để cho nàng chịu khổ.

Mặc dù ngón tay bị thanh trúc bén nhọn làm bị thương, nhưng nghĩ đến hắn có thể bị thương thay nàng, hắn lập tức không thấy đau chút nào, ngược lại cảm thấy vui mừng.

Tại sao hắn mở miệng ngậm miệng đều là nàng đây? Hoa Đóa thừa nhận mình bị hắn làm cho cảm động, ngay cả nửa câu trách cứ cũng không nói được —— nàng cũng là một cô nương gia, mỗi lần thấy thứ những thiên kim tiểu thư mặc, không cần phải vì sinh hoạt mà khổ não, bất kể làm cái gì đều có người phục vụ, cũng là sẽ cảm thấy có chút hâm mộ, thậm chí có chút ghen tỵ.

Nàng biết người có vận mệnh riêng, nàng là một người đê tiện, không nên ôm lấy hi vọng, nhưng kể từ khi gặp gỡ La Trữ Nhạc. . . . . . Hắn luôn luôn nhân nhượng nàng, lấy lòng nàng, thậm chí không muốn làm cho nàng chịu khổ còn giúp nàng làm nhiều chuyện. . . . . .

Nàng không tin sẽ có người vô duyên vô cớ đối tốt với một người khác—— nàng nhớ mình từng tỏ ra rất ngoan ngoãn hỏi La Trữ Nhạc, hỏi hắn rốt cuộc muốn lấy được cái gì từ trên người nàng?

Ngay lúc đó La Trữ Nhạc không để ý thái độ vô lễ của nàng chút nào, chỉ là sờ sờ gương mặt của nàng, cười cười mà nói: "Chỉ cần ngươi không tránh ta nữa, chấp nhận ở lại bên cạnh ta là được."

Nàng nghĩ thầm, hai năm trước khi La Trữ Nhạc ngã vào bẫy rập thì nhất định là đụng hư đầu, nên mới biến người bình thường là nàng trở thành bảo bối!

La Trữ Nhạc nhìn dáng vẻ khổ não của nàng, không nhịn được cười ra tiếng ——khẳng định nàng lại đang suy nghĩ lung tung!

Thật ra thì hắn có thể hiểu ý nghĩ của nàng, ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao phải đối với nàng tốt như vậy —— đời này hắn chưa từng đối với cô nương nào. . . . . . Không! Hắn chưa từng quan tâm bất cứ người nào như vậy, chớ nói chi là trăm phương ngàn kế đi lấy lòng một người.

Thật chẳng lẽ như Trữ Bình nói, hắn thích Hoa Đóa rồi hả ?

Vậy ưa thích là cảm giác gì? Hắn không hiểu, hắn chỉ biết mình để ý Hoa Đóa, hi vọng vẻ mặt của nàng mỗi ngày đều có thể tươi cười, trôi qua vui vẻ.

Hắn không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn dựa theo cảm giác.

"Đi vào nhà đi! Ta giúp ngươi thoa thuốc." Nàng buông tay bên rổ xuống, kéo hắn đứng dậy, liếc thấy ánh mắt mập mờ của cha Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ửng hồng, bước chân càng mau.

Hắn thích bộ dáng Hoa Đóa lo lắng cho hắn, mặc cho nàng kéo đi, cùng đi vào trong nhà.

"Phải nhanh chóng thoa thuốc, nếu không hộ vệ của ngươi thấy tay của ngươi, sẽ cho rằng ta ngược đãi ngươi." Từ hộc tủ lấy ra thuốc cao, cầm lấy tay của hắn, thận trọng bôi thuốc thay hắn.

"Ngươi cũng sẽ sợ?"

Nàng trừng mắt nhìn hắn, "Ta sợ sẽ chết mất." Tiếp tục bôi thuốc, bàn tay nhỏ bé đụng đầu ngón tay của hắn lần nữa, chợt cảm thấy một dòng điện truyền qua thân thể, làm nàng hoảng sợ không thôi.

"Sao vậy?" Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng của nàng, hắn không nhịn được mà lại gần, hít sâu một hơi.

Oa ~~ Hoa Đóa thật đáng yêu. . . . . . Bộ dáng kiều mỵ như thế làm cho hắn nhịp tim đập nhanh, mặt cũng đỏ lên theo.

"Ta. . . . . . Mặt của ngươi thật là đỏ đó!" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú trước mắt đến mất tự nhiên.

"Ngươi cũng giống vậy a!" Hắn ngơ ngác nói.

"Ta cũng vậy sao?" Nàng không tự chủ vuốt gương mặt, quả nhiên nóng không dứt."Tại sao phải đỏ mặt? Là thời tiết quá nóng sao?"

"Hình như không liên quan đến thời tiết." Hắn lắc đầu, "Mỗi lần ngươi tới gần ta, hoặc là đụng phải ta đều sẽ đỏ mặt." Hắn phân tích rất nghiêm túc.

"Ừ, ta hình như cũng như vậy." Nàng tán thành."Nhưng tại sao chúng ta đụng nhau sẽ đỏ mặt đây?"

"Chuyện này. . . . . . Ta cũng không biết." Hắn gương mặt khổ sở.

Ai! Đường đường nghĩa lẫm công tử như thế nào không biết đây? Nếu truyền đi thật là quá mất mặt rồi." Sau khi ta tra được nguyên nhân sẽ nói lại cho ngươi."

"Tra nguyên nhân đỏ mặt?" Nàng cau mày, mặc dù không có hiểu rõ rõ ràng tại sao bọn họ ở chung một chỗ sẽ mặt hồng tim đập, chỉ là cảm giác chuyện như vậy rất mất thể diện."Ngươi không cần tra."

"Vậy chúng ta làm sao biết. . . . . ."

Nàng cắt đứt lời của hắn, "Một ngày nào đó sẽ biết."

"Ừ. . . . . ." Hắn hếch lên mày, hào phóng cầm tay của nàng."Được rồi! Chúng ta đụng thêm mấy lần. Nói không chừng lần sau sẽ tìm được nguyên nhân."

Đụng thêm mấy lần? Nàng trợn to mắt, lời như thế hắn cũng nói sao? Da mặt của vị nghĩa lẫm công tử này. . . . . . Thật là dày đến mức hù chết người!"Ngươi thật giống như rất ưa thích loại da thịt tiếp xúc này đó?"

Hắn nhếch miệng cười một tiếng, "Cùng người khác không biết, nhưng tiếp xúc da thịt cùng Đóa Nhi. . . . . . Ta rất thích." Thích đến mức muốn ngày ngày dính vào trên người nàng!

"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Nàng lúc này chẳng những đỏ mặt, ngay cả trái tim cũng cũng mất khống chế, xấu hổ không thốt nên lời.

Có phải La Trữ Nhạc không đem"Xấu hổ" để ở trong mắt hay không? Không, không đúng, có lẽ hắn căn bản cũng không biết hai chữ xấu hổ này phải viết thế nào!

Đang lúc nàng muốn hất tay của hắn ra thì cha Hoa đi vào trong nhà, nhìn thấy hình ảnh đôi tay bọn họ nắm lấy nhau, hắng giọng."Ách, Đóa Nhi, Đại Ngưu tìm ngươi."

"Đại Ngưu?" Nàng mừng rỡ nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi mau tới bôi thuốc. . . . . . Còn nữa, buông tay!"

Hắn rất vô tội nhìn nàng, "Thuốc cũng còn không có bôi xong, ngươi phải đi đâu?"

"Ta có việc muốn làm." Nàng trừng mắt nhìn hắn, dùng sức rút tay về.

Sức lực của nàng thiếu chút nữa làm cho hắn té xuống cái ghế, vội vàng ổn định thân thể, không vui nói: "Đi nhanh về nhanh, ta chờ ngươi giúp ta bôi thuốc."

Nàng đồng ý qua loa lấy lệ một tiếng, ngay sau đó vọt ra khỏi phòng.

"Bá phụ. Là ai tìm đến Đóa Nhi à?" Mới vừa rồi tâm tư của hắn đặt toàn bộ ở trên người Hoa Đóa, không nghe rõ cha Hoa nói.

"Đại Ngưu nha!"

Đại Ngưu? Nghe tới là nam tử tên, hắn xiết chặt lông mày, "Hắn là ai?"

"Ồ! Hắn ở gần đây, coi như là hàng xóm của chúng ta, khi chúng ta mới đến thường xuyên chăm sóc chúng ta."

"Ý tứ chính là hắn thường đến tìm Đóa Nhi đúng không?"

"Đúng vậy! Hình như Đóa Nhi nhờ hắn mua giúp cái gì. . . . . . Ta cũng quên rồi." Cha Hoa thấy hắn đứng lên, không hiểu hỏi: "Ngươi phải đi đâu vậy?"

"Bá phụ, ta đi ra ngoài một chuyến." Bỏ lại những lời này, không để ý cha Hoagọi liền vọt ra ngoài phòng.

Khinh công của hắn nhất đẳng, rất nhanh sẽ đuổi theo bước chân của bọn họ, lại lo lắng Hoa Đóa sẽ trách cứ hắntheo dõi không thể làm gì khác hơn là núp ở một bên quan sát.

Nhìn bọn họ đi vào một gian phòng ốc, La Trữ Nhạc nhịn xuống ý nghĩ vọt vào, nhẫn nại chờ đợi bên ngoài, trong long đầy phiền não trước nay chưa có!

Đang lúc hắn sắp không kìm nén được kích động thì bọn họ cùng đi ra ngoài. . . . . . Hoa Đóa ôm một xấp vải, dùng nụ cười xán lạn cùng Đại Ngưu vừa nói vừa cười.

Hình tượng này làm La Trữ Nhạc khó thở, một tay vuốt trái tim, chỉ cảm thấy lòng đang co rút đau đớn —— loại đau nhói này nhiều hơn lúc hai năm trước biết được nàng biến mất rất nhiều. . . . . .

Nghe được nàng kêu"Đại Ngưu ca" thì một cỗ tức giận xông lên ót La Trữ Nhạc, khiến cho phiền não của hắn lên đến điểm cao nhất."Gọi ta thì gọi cả tên họ, gọi hắn lại gọi Đại • Ngưu • ca? !" Sắc mặt khó coi.

Hắn tức giận, cũng không biết mình rốt cuộc tại sao tức giận như vậy."Đóa Nhi!" Chờ Đại Ngưu đi vào phòng, hắn lập tức đi tới trước mặt nàng.

"La. . . . . . Trữ Nhạc, không phải ta muốn ngươi ở nhà chờ sao, làm sao ngươi lại chạy tới?" Thấy sắc mặt hắn âm trầm, nàng lập tức khẩn trương.

Hắn sao vậy? Xem ra rất tức giận.

"Đều là người, tạo sao lại đối xử kém nhiều như vậy?" Hắn tự lẩm bẩm, đáy mắt xuất hiện vẻ đau lòng.

Hắn đối tốt với Hoa Đóa, không cầu bất kỳ sự hồi báo nào, nhưng khi nhìn nàng vừa nói vừa cười với những nam nhân khác, lại nghiêm mặt với hắn. . . . . . Điều này làm cho tim của hắn cảm thấy thật khó chịu!

Đại Ngưu đó là làm cái gì mà có thể làm cho nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào như thế? Hắn thật không cam lòng nha!"Ngươi nói với hắn cái gì?"

"Hắn?" Ồ! Đại Ngưu ca nha!" di nương của Đại Ngưu ca làm việc ở phường vải (nơi sản xuất vải), hắn biết ta muốn mua vải vóc may áo, đi mua, lại không mất nhiều tiền, đặc biệt cầu cạnh di nương của hắn, tính ta hơi rẻ." Nhìn vải vóc trong tay."Rất đẹp chứ?"

La Trữ Nhạc nhìn chằm chằm vải vóc trong tay nàng —— là vì những thứ vải vóc này sao? Hắn hơi nhếch môi, tâm tình phức tạp nhìn nàng."Ngươi là bởi vì mua được những thứ này vải vóc mà mở lòng, hay là bởi vì nhìn thấy hắn. . . . . ." Cổ họng giống như là bị mắc kẹt, không cách nào nói nên lời.

"Thấy Đại Ngưu ca thì sao?" Nàng không hiểu nháy mắt.

"Không có, không có gì." Hắn mở to mắt, đột nhiên không có dũng khí hỏi ra lời —— hắn đột nhiên rất sợ nàng sẽ đáp là bởi vì Đại Ngưu nên mới có thể mừng rỡ như thế. . . . . ."Ta muốn trở về nghĩa trang rồi." Khó chịu nặn ra những lời này, hắn xoay người rời đi.

Nàng theo dõi bóng lưng hắn đi xa, trong đầu chứa đầy bộ dạng hắn muốn nói lại thôi, ngực giống như là có một sự buồn phiền bị lấp kín, làm cho nàng cảm thấy khổ sở khác thường.

Nụ cười của nàng trầm xuống, đột nhiên phát hiện một hiện tượng rất đáng sợ—— La Trữ Nhạc mất hứng, nàng lại cũng sẽ buồn bã theo!

Này, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment