Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 20.2

Thật lâu về sau, khi hết thảy đã trở thành quá khứ, Nguyệt Ảnh cùng Linh Phong sau khi trải qua mưa gió, cùng nhau ẩn cư.

Hôm nay, Nguyệt Ảnh dọn dẹp thư phòng, bỗng nhiên rơi ra một quyển sách nhỏ không đề tên, nhìn cơ quan ẩn dưới bàn, hình như không cẩn thận đụng phải cơ quan mở. Nhưng là Linh Phong giấu gì không cho y xem? [ở đây lại chuyển xưng hô của Nguyệt Ảnh thành “y” nha]

Lý Nguyệt Ảnh tò mò mở sách, nhưng mở ra rồi lại gập. Lý Nguyệt Ảnh từ trước đến nay chăm sóc Khúc Linh Phong, làm người ai cũng có bí mật không muốn nói. Lý Nguyệt Ảnh quyết định dọn thư phòng, không nhìn đến. Nhưng khi cầm tới quyển sách nhỏ kia, một trận gió thổi qua, quyển sách mở ra mất rồi, mấy chữ nhỏ đập vào mắt, Nguyệt Ảnh ngẩn ngơ, kinh nghi bất định, sau đó nhặt lên, đọc……

Khúc Linh Phong luyện võ xong, đi tìm vợ hắn Nguyệt Ảnh, nhưng vào phòng ngủ lại không thấy người. Khúc Linh Phong vừa rời đi vừa nghĩ: Nguyệt Ảnh đi đâu rồi, ngày hôm qua sau khi làm mấy cái “hoạt động” hình như có nói muốn dọn thư phòng.

Thư phòng?

Khúc Linh Phong cứng đờ, bình thường hắn đều tự dọn dẹp thư phòng, thứ hắn giấu, Nguyệt Ảnh sẽ không may mắn đến mức thấy được đi?

Hẳn là…… Không thể nào?

Khúc Linh Phong đầu đầy mồ hôi, cước bộ hướng thư phòng nhanh hơn.

Nhưng ông trời thật sự sẽ chiều ý ngươi sao, Linh Phong? (Nguyệt mỗ cười gian: Dù ông trời có muốn, Nguyệt Nguyệt ta cũng không cho……)

Khi Khúc Linh Phong tới thư phòng, xa xa đã thấy Nguyệt Ảnh ngồi dưới đất, trong tay là quyển vở hắn đã giấu, Nguyệt Ảnh nghe thấy hắn đến, ngẩng đầu nhìn, bên ngoài mười bước, là Khúc Linh Phong đang đứng nhìn. Lý Nguyệt Ảnh mặt không biểu cảm quay ra nhìn hắn, hai người nhìn nhau thật lâu.

“Nguyệt Ảnh, đệ…… Đệ xem rồi.” Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại khẳng định.

“Thấy rồi, nhưng ta không cố tình, là vô ý……”

Hai người lại nhìn nhau thật lâu.

(Nguyệt mỗ cười gian: ta suy nghĩ cái gì không CJ gì đó, ta là đứa nhỏ ngoan. Mọi người PIA: biến, ngươi không cần CJ, không cần làm giảng giải.) [CJ: thuần khiết]

“Ha ha……” bỗng nhiên Lý Nguyệt Ảnh ôm bụng cười to.

Khúc Linh Phong sắc mặt trắng bệch lại chuyển thành đỏ ửng, đủ mọi màu sắc, Lý Nguyệt Ảnh thấy thế, càng cười lớn hơn.

Khúc Linh Phong thấy y cười đến mặt đỏ bừng, mắt tối lại, hung hăng ôm lấy hôn. Lưỡi giao triền không dứt, bá đạo xâm chiếm địa bàn, hôn đến từng điểm mẫn cảm của Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh đáng thương cười đến không còn sức, không kịp phòng bị, lúc Khúc Linh Phong hôn xong, cả người vô lực, chút nữa thì té xỉu.

Khúc Linh Phong buông y ra, chưa thỏa mãn, xấu xa nói: “Tiểu Ảnh nhi, nếu đã đọc, phải trả giá lớn đó.”

Còn chưa dứt lời, Lý Nguyệt Ảnh nhớ lại đến những gì mình vừa đọc, lại cười tiếp. Khúc Linh Phong ảo não, nhìn vợ mình cười đến thiên hôn địa ám, ôm chặt lấy y, nói: “Ảnh nhi, đệ chuẩn bị một tháng không cần xuống giường đi.”

Lúc này Nguyệt Ảnh mới ý thức được nguy hiểm, nhớ trước kia suốt ba ngày bị Khúc Linh Phong đặt trên giường thật bi thảm, không khỏi dãy dụa xin tha thứ: “Phong, Phong, ta không cười huynh, đừng… nha… a……!”

“Quá muộn.” Khúc Linh Phong xấu xa tuyên án, đem Lý Nguyệt Ảnh đặt trên giường, đè tay, cởi quần áo y, ở trước ngực hôn.

Lý Nguyệt ẢNh sắc mặt ửng hồng, mắt ướt sũng nhìn hắn cầu xin, ngược lại càng làm Khúc Linh Phong dục hỏa đốt người, khàn khàn giọng nói: “Ảnh nhi, đệ thật đúng là yêu nghiệt……” Thanh âm biến mất trong từng tiếng rên rỉ.

Đầu thu, từng trận gió mát thổi tới, trong một tiểu trang viên bí ẩn, căn phòng được che lại truyền ra từng đợt âm thanh khiến kẻ khác phải đỏ mặt, trong thư phòng xa xa, một quyển sách nhỏ nằm đó, gió thổi nhẹ nhàng, mở ra, không người thưởng thức.

Nếu có kẻ may mắn thấy được nội dung, nhất định sẽ phản ứng giống Lý Nguyệt Ảnh:

Tháng X năm X

Giờ Dần, rời giường, rửa mặt xong, ngồi xuống luyện công.

Giờ Mẹo, có chút buồn ngủ, bị sư phụ dùng tay đánh tỉnh, nhìn mặt sư phụ đen xì, giận rồi, vội vàng giả vờ, nên chuẩn bị sớm chút.

Giờ Thìn, ngồi dưới tàng cây, Hoa công tử bế tiểu sư muội ăn cơm, cơm là sư phụ tự làm, đang muốn ăn ké, Hoa công tử lại dùng khăn tay lau miệng, cũng chẳng còn dư lại chút nào, hổ thẹn hổ thẹn.

Giờ Tỵ, sư phụ nghiêm mặt, ngồi trong thư phòng học bài, bị người mắng mấy câu ngu ngốc, đánh vài cái, nhưng nhìn Nguyệt Ảnh ngồi cạnh, lòng lại lâng lâng, ai, lại bị sư phụ gõ, trong lòng oán thầm: Sư phụ, người cũng đang ngắm Hoa công tử đó thôi……

Buổi trưa ăn cơm, Hoa công tử ăn đồ sư phụ nấu, bọn đồ đệ toàn phải tự làm, may mắn có Nguyệt Ảnh, tay nghề rất tốt, sau này nhất định phải lấy làm vợ.

Giờ Mùi, cùng Nguyệt Ảnh luyện tập, thừa dịp ăn đậu hủ, ăn rất nhiều đậu hủ của Nguyệt Ảnh, đang vui vui vui, bị sư phụ phát hiện, đạn chỉ thần công bắn một phát, đau quá.

Giờ Thân, đùa giỡn với tiểu sư muội, bị tè lên cả người, bị Nguyệt Ảnh ghét bỏ, thật bi thương. Lại bị sư phụ sai đi tẩy nước tiểu cho tiểu sư muội, mọi người xa lánh, càng thêm bi phẫn.

Giờ Dậu, chuẩn bị cơm chiều, ăn cơm a.

Giờ Tuất, sống cùng Nguyệt Ảnh, ý nghĩ kỳ quái, Nguyệt Ảnh đầu gỗ, mệt muốn hộc máu.

Giờ Hợi, mang một bụng buồn bực đi ngủ, nghĩ kế hoạch ngày mai theo đuổi Nguyệt Ảnh.

Giờ Tý, mơ hồ bị tiểu sư muội đánh thức, đói bụng, thúc giục thúc giục, nhớ chuyện phát sinh lúc sáng. Ách, còn đây là nhật ký như Hoa tiên sinh nói.

Mặt sau còn có mấy chữ nhỏ: Vi sư đã đọc.

Tác giả: Ngày mai…… Thân cận…… có thể càng chậm…… thật có lỗi…… ôm mặt.
Bình Luận (0)
Comment