Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 57

Không còn ai muốn nhớ lại ngày hỗn loạn đó, đoạn ký ức hỗn loạn u ám.

Khi Giang Nam thất quái nhìn thấy Âu Dương Khắc đi cùng Quách Tĩnh cho rằng cậu đã theo tà phái, Kha Trấn Ác thậm chí tức giận tát Quách Tĩnh, nhưng bị Âu Dương Khắc cản lại, nói lung tung châm chọc họ một loạt, đem người tức đến xanh mặt, lại không thể động thủ. Cho dù Quách Tĩnh ở bên khuyên giải, cũng không có mấy hiệu quả, tức đến cứng ngắc nha.

Mà khi phong thư cùng đao ngọc của Dương Khang đưa tới chỗ Khâu Xử Cơ, Khâu Xử Cơ nháy mắt nổi trận lôi đình, liền gào lên muốn đi giáo huấn tiểu súc sinh Dương Khang, rồi vội vàng rời đi, ngay cả Quách Tĩnh cũng không cản được, đành hy vọng Dương Khang đã sớm rời đi.

Giang Nam thất quái thấy luận võ không thể bắt đầu, nghĩ giờ Lý Bình (Mẹ của Quách Tĩnh) còn đang ở đại mạc, thêm trực giác phụ nữ của Hàn Tiểu Oánh, đã sớm cảm giác được Âu Dương Khắc cùng Quách Tĩnh lúc đó có chút không đúng, lại cũng không nói được gì, luôn cảm thấy nên để Quách Tĩnh sớm thành thân một chút. Vì thế nói với Quách Tĩnh: “Tĩnh Nhi, giờ luận võ đã bị hủy bỏ. Hôn ước của con với Hoa Tranh trước đó, đến lúc nên thực hiện rồi.” Khi nói chuyện, ánh mắt như có như không nhìn về phía Âu Dương Khắc.

Quách Tĩnh nhất thời sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm lại thả, thả lại nắm, nghẹn đỏ mặt. Âu Dương Khắc ở bên cạnh, có chút đau lòng dị thường.

Hắn sao có thể khiến cậu khổ sở chứ? Âu Dương Khắc vừa định nói, lại bị Quách Tĩnh nghiêm khuôn mặt tái nhợt kéo lại lắc đầu.

“Con không cưới Hoa Tranh.” Sắc mặt Quách Tĩnh tái nhợt, kéo chặt tay Âu Dương Khắc, lại kiên định như trước nói: “Người con thích là huynh ấy, cho dù huynh ấy là nam.”

Một câu nhất thời khiến không khí nổ tung như trong nồi chảo, Kha Trấn Ác kinh ngạc tức giận muốn đánh chết Quách Tĩnh, Hàn Tiểu Oánh rốt cuộc là tâm địa mềm mỏng hơn, lôi kéo Kha Trấn Ác khuyên nhủ Quách Tĩnh quay đầu là bờ, nhưng ánh mắt vẫn mang theo bi ai cùng không thể tin. Quách Tĩnh chỉ quật cường quay đầu nói hai câu: “Người con thích là huynh ấy, muốn gả muốn kết hôn, cũng là với huynh ấy, con không muốn Hoa Tranh.”

Đám Kha Trấn Ác, Nam Hi Nhân, Chu Thông đều tức giận vung tay đánh về phía Quách Tĩnh, Âu Dương Khắc cả kinh vội phất tay che chở Quách Tĩnh.

Chuyện hết thảy đều trở nên không thể khống chế.

Trong hỗn loạn, Quách Tĩnh không biết là bị vị sư phụ nào đánh trúng một chưởng thật mạnh, Âu Dương Khắc thậm chí không kịp ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quách Tĩnh hộc máu quỳ xuống đất.

Máu tươi nhuộm đỏ tuyết y của Âu Dương Khắc, Âu Dương Khắc ôm chặt Quách Tĩnh, bi thương gào thét, trong lòng hối hận vạn phần. Hắn không nên, không nên vì lòng tham và dục vọng độc chiếm của bản thân, không nên vì bản thân muốn ở cùng cậu mà xem nhẹ khó xử của Quách Tĩnh, buộc cậu phải thừa nhận mình……

Hắn tự cho là đúng, quá tự tin, cũng liền trở nên tự đại……

Ngay khi Quách Tĩnh hộc máu ngã xuống, dù sao, Quách Tĩnh cũng là đứa nhỏ bọn họ nuôi dạy vài chục năm, ngay lúc bàn tay đánh tới trước ngực, Kha Trấn Ác cũng đã hối hận.

Sắc mặt Quách Tĩnh đã trắng như giấy, chỉ thấy cậu dựa vào người Âu Dương Khắc, nỗ lực cố gắng dập đầu ba cái trước Giang Nam thất quái. Quách Tĩnh đứt quãng nói: “Sư phụ, là Tĩnh, Nhi bất hiếu, Hoa Tranh, con, con vẫn, không muốn……”

“Không cần nói nữa, Tĩnh Nhi.” Âu Dương Khắc ôm chặt lấy Quách Tĩnh, trái tim đập loạn cơ hồ không thể bình tĩnh lại. [có phải do hơn 1 năm không ed truyện này nên đột nhiên tui muốn thấy Âu Dương Khắc làm thụ không nhỉ?…]

“Không, không sao.” Quách Tĩnh trấn an Âu Dương Khắc, mặc kệ hắn đỡ mình đứng lên, quay đầu nói với Giang Nam thất quái: “Là đồ nhi, đồ nhi bất hiếu, đồ nhi sẽ…… đi tìm mẫu thân, cùng Đại hãn, giải quyết, chuyện này.” Nói xong liền rơi vào trạng thái bán hôn mê.

Thân thể run rẩy khiến Âu Dương Khắc nhất thời cái gì cũng không biết, ép bản thân bình tĩnh lại. Đỡ Quách Tĩnh đi ra ngoài, một bên canh chừng phát tín hiệu cho người của mình.

“Đứng lại!” Âu Dương Khắc quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Kha Trấn Ác vừa lên tiếng.

Kha Trấn Ác bị ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn, như con ếch bị rắn nhìn chằm chặp, nhất thời lời nói cứng lại: “Ngươi, ngươi muốn dẫn Tĩnh Nhi đi đâu?”

“Đương nhiên là về nhà, chẳng lẽ người nhà của ta cũng sẽ bị ngươi đánh chết sao?”

“Buông, Quách Tĩnh nói thế nào cũng là đệ tử của chúng ta, thả nó xuống.”

“Buông? Buông ra để các ngươi đánh chết đệ ấy sao? Nghĩ cùng đừng nghĩ,” Âu Dương Khắc giận dữ hét, bước chân không ngừng.

Kha Trấn Ác tức đến muốn hộc máu: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Âu Dương Khắc hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tại hạ Tây Vực Bạch Đà sơn trang Âu Dương Khắc, Tĩnh Nhi sẽ cùng ta định cư ở đó.”

Kha Trấn Ác bị sát khí cùng lời nói sắc bén của Âu Dương Khắc chèn ép, nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Âu Dương Khắc mang Quách Tĩnh đi xa, cùng một thiếu niên thiếu nữ tập hợp, vội vàng rời đi.

Thân thể Âu Dương Khắc ôm chặt trong ngực kia dần dần mất đi độ ấm, trong lòng dị thường hỗn loạn, cho dù đã dùng tới linh dược đảo chủ đảo Đào Hoa tặng, Quách Tĩnh cũng chỉ miễn cưỡng kéo dài một hơi, hết thảy cũng chỉ có thể trông cậy vào người thừa kế Phong Cốc là Phong Quân.

Phong Quân như là cảm nhận được lo lắng của Âu Dương Khắc, tự tin cười an ủi hắn nói: “Âu Dương ca ca, không cần lo lắng, chỉ cần còn một hơi, đệ cũng có thể cướp người với Diêm Vương.”

Âu Dương Khắc không đáp lại, chỉ ôm chặt Quách Tĩnh, bước chân nhanh hơn tới nơi muốn tới.

Phong Quân vẻ mặt đau khổ, trong miệng thầm nói: “Lại một tên coi thường mình.”

Hoàng Dung vỗ vỗ vai thằng nhóc não hạt dưa, an ủi nói: “Huynh ấy chỉ là lo cho Tĩnh ca ca thôi, không phải không tin đệ.”

Hoàng Dung ngẩng đầu nhìn bóng người phía trước, trong lòng không yên, thở dài.

Chỉ mong, bọn họ cuối cùng cũng có thể ở cùng một chỗ, được hạnh phúc.

Về phần mình, Hoàng Dung nhìn thoáng qua kẻ vẫn luôn dính chặt lấy mình, hiện tại Phong Quân đã có chút ra dáng nam nhân, giật mình như lại thấy được một đứa nhỏ túm chặt lấy váy áo mình, mỉm cười thật tươi với nàng.

Thân thể thằng nhóc này vừa đủ, vẫn phù hợp làm một phu quân, không phải sao?

“Bọn chúng như thế, A Lâu, ngươi không nhúng tay sao?”

“Không.” Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt mang theo sầu bi: “Đây là con đường mà chúng lựa chọn, Quách Tĩnh lúc trước cũng đã quyết định phải làm như vậy, chính thằng bé cũng biết hậu quả là gì.”

Cúi đầu thở dài, Hoa Mãn Lâu dùng khinh công rời đi trước, cười thật tươi với Hoàng Dược Sư, nói: “Tung tích Huyền Thanh đã tìm được rồi, Âu Dương nhất định sẽ hiện thân. Chúng ta đi thôi. Dù sao có Quân Nhi ở cạnh, Nguyệt Ảnh cùng Linh Phong đã ở phía trước chờ, Dung Nhi sẽ không gây ra đại họa gì đâu.”

Hoàng Dược Sư đứng thật lâu rồi mới lấy chiêu thức tuyệt vời nhất bay về phía nam tử phía trước, cho dù qua nhiều năm như vậy, người này vẫn là một bộ dáng ấm áp như cũ, vẫn như trước…… làm hắn quyến luyến.

Nhanh chóng đuổi theo y, sóng vai mà đi, cùng nhau đi [hay là để “bay”? Mặc dù nghe nó có hơi…] giữa không trung rộng lớn. Hoàng Dược Sư bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Giang Nam thất quái vẫn đang náo loạn như trước, không khỏi lộ ra ánh mắt khinh bỉ.

Chỉ lo chút hư danh cùng trói buộc, kẻ bị mấy thứ đó che mắt ngược lại không nhìn thấy những thứ quan trọng hơn. Hừ, hắn chờ bọn chúng hối hận.

Suy nghĩ tác giả: Chào mọi người, tôi vẫn là hộp bản thảo Nguyệt Nguyệt đáng thương, giờ tên Nguyệt Nguyệt kia hẳn là đang đánh một giấc, mỗ đáng thương vẫn đang công tác, một năm mới đã sắp đến, xin hỏi mọi người muốn thấy một phiên ngoại thế nào? Nhất là trong lễ tình nhân đầu năm?
Bình Luận (0)
Comment