Đào Hoa Nguyên Ký

Chương 18

Buổi chiều, trong sân nhà họ Hạ, hai người ngồi dưới tàng cây hóng mát.

“Nhược Ngu, ngươi có tin linh hồn người ta có thể thoát ra khỏi thân thể không?”

“Linh hồn? A Sinh muốn nói quỷ hồn sao?”

“Ừ, cũng có thể nói như thế.”

“Tuy rằng chưa có chứng thực nhưng trong sách cũng nói qua, ta nghĩ rằng có tồn tại.” Lâm Nhược Ngu thở nhẹ, vẻ mặt bâng quơ mà nói: “A Sinh có điều gì muốn nói với ta sao? Chẳng nhẽ…” dừng lại một chút “Chẳng lẽ A Sinh muốn nói, ngươi thật ra là loại quỷ hồn này sao?” dứt lời nhìn thẳng vào Hạ Sinh.

Hạ Sinh bị kinh hãi rồi.

Cậu thực nghi ngờ Lâm Nhược Ngu có thuật đọc tâm! Nếu không vì sao mới chỉ nói mấy câu mà hắn đã biết cậu muốn nói gì? Mặc dù không trúng nhưng cũng gần đúng a!

Thấy hình dạng ngốc lặng này của Hạ Sinh, Lâm Nhược Ngu không khỏi cười nhẹ ra tiếng: “Cho dù là có cao nhân chỉ điểm trong mộng cũng không có khả năng một đêm liền thoát thai hoán cốt như vậy. Có chút tri thức cùng hiểu biết, nếu không có tích lũy qua nhiều năm thì rất khó nắm giữ. Nói đi, A Sinh.” Vừa đáng yêu vừa trừng mắt: “Năng lực thừa nhận của ta rất mạnh a.”

Hạ Sinh vốn rất khẩn trương, sợ chuyện mình là linh hồn xuyên qua sẽ khiến Nhược Ngu sợ hãi, làm hắn vô pháp thừa nhận, không nghĩ tới Nhược Ngu lại không sợ, thậm chí còn tò mò, khiến cho rất nhiều lời lẽ cậu chuẩn bị sẵn đều không dùng được, cả người tràn đầy cảm giác vô lực.

“Ha ha, Nhược Ngu lúc nào thì biết ta nói dối?”

“Việc này a, lúc đầu ta đã không tin rồi, chậm rãi ở chung ta thấy có rất nhiều chỗ không đúng, thế nhưng cũng không tìm được lời giải thích hợp lý. Sau đó A Sinh nói như vậy ta liền đoán được.”

“Nếu ta nói ngươi đoán đúng rồi, ngươi có sợ ta không?” dù sao việc này cũng quá mức kinh hãi thế tục, Hạ Sinh muốn xác định thái độ của Nhược Ngu.

“Thế nào lại sợ! Ta đã nói rồi, ta thích A Sinh nha. A… A Sinh nếu như không tin thì ta hôn một cái biểu lộ tấm lòng nha!” Nói xong liền vươn đầu ra, bẹp một cái hôn lên miệng Hạ Sinh.

Đợi Hạ Sinh phản ứng lại, Lâm Nhược Ngu đã đoan đoan chính chính ngồi thẳng lại chỗ, “Được rồi, ta đã biểu thị rồi đấy, A Sinh có cái gì nói đi.”

“Nhược Ngu, ngươi, ngươi… đây đang là ban ngày ban mặt a!” Hạ Sinh không có gì ngoài dự kiến, mặt đỏ như gấc chín.

“Có sao đâu, ông mặt trời lên cao như vậy rồi, sẽ không nhìn thấy chúng ta nha.” Lâm Nhược Ngu vẻ mặt vô tội “A Sinh không nên vòng vo nữa, mau mau nói lai lịch của ngươi cho ta đi.”

Hạ Sinh dở khóc dở cười nhìn tên trước mắt bày ra vẻ mặt muốn nghe kể chuyện, lo lắng trong lòng liền buông xuống, vì thế yên lặng một chút tổ chức lại ngôn ngữ, thẳng thắn nói về lịch trình xuyên qua của mình.

“…Chính là như thế. Ta cũng không biết vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, đi tới một thế giới khác hoàn toàn thế giới trước kia của ta, chiếm đoạt thân thể Đại Ngưu… nhưng cũng may là còn có Giai Bảo, nó ỷ lại vào ta, để cho ta có động lực để bắt đầu cuộc sống mới.” Nhớ tới lúc ban đầu hài tử nho nhỏ kia nhào vào lòng mình, bất an mà run rẩy, mà hiện tại bị nuôi thành đứa bé trắng trẻo mập mạp, lại còn được đi học, Hạ Sinh liền tự nhiên sinh ra một cảm giác tự hào làm phụ thân.

“A Sinh bất công, lẽ nào ta không quan trọng sao?” bất mãn Hạ Sinh chỉ nói đến nhi tử bảo bối của cậu, Lâm Nhược Ngu vẻ mặt vô cùng không hài lòng.

“Nhược Ngu đương nhiên cũng rất quan trọng a!” Hạ Sinh buồn bực, Nhược Ngu dĩ nhiên không thèm để ý đến chuyện cậu miêu tả thế giới này khác hẳn thế giới trước đây của cậu, lại còn nghĩ đến chuyện này.

“Hừ, so ra vẫn kém tiểu bằng hữu Giai Bảo nhà ngươi. Ta hỏi ngươi, nếu có một ngày ta và Giai Bảo trượt chân rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước?”

Hạ Sinh trợn tròn mắt, vấn đề này là vấn đề nan giải a. Nhưng tại thế kỷ hai mươi mốt, phiên bản là: “Nếu như mẹ và vợ của bạn rơi xuống nước, bạn sẽ cứu ai trước?”

“Ta, ta…”

“Ngươi cái gì mà ngươi, khẳng định sẽ cứu Giai Bảo đúng không?” Lâm Nhược Ngu chua ngoa mà trách móc.

“Ta, ta sẽ dạy các ngươi bơi.”

Câu này thiếu chút nữa khiến Lâm Nhược Ngu sặc.

“Hảo cho A Sinh ngươi, ta còn không biết ngươi mồm miệng láu lỉnh như thế.” Lâm Nhược Ngu cũng thấy mình so đo cùng tiểu Giai Bảo là rất không phúc hậu, thế nhưng ai bảo hắn thích Hạ Sinh ni, nhịn không được muốn Hạ Sinh đem mình đặt ở vị trí quan trọng nhất. Hắn cũng thương yêu Giai Bảo, nhưng cái gì cần tranh là phải tranh.

Cản lại Nhược Ngu đang muốn ôm lấy mình, Hạ Sinh lúng túng giải thích: “Giai Bảo là Giai Bảo, ngươi là ngươi, các ngươi đều rất quan trọng đối với ta, không có trước sau. Nếu, nếu như trượt chân ngã xuống, ta cũng nhảy xuống cùng các ngươi được không?”

Đổi lấy cái trừng mắt của Nhược Ngu: “Ngươi sao lại vĩ đại như thế? Cần phải ba người chết một lúc ngươi mới thoải mái sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn chết nhưng ta cùng Giai Bảo còn chưa muốn chết đâu, chính ngươi nói là lúc nào rảnh sẽ dạy chúng ta bơi còn gì.”

“Được được được, hôm nào trời mát ta đưa ngươi đi bơi, thuận tiện bắt cá nấu canh ngươi thích nhất được không.”

“Ừ, như thế còn tạm chấp nhận được.” con mèo giương nanh múa vuốt nãy giờ mới an phận xuống.

Hạ Sinh lẳng lặng ôm cái nam tử sắp cùng mình đi hết phần đời còn lại này, tham lam nhìn dung nhan tinh xảo cùng miệng cười phóng khoáng, trong lòng phi thường thỏa mãn.

Hạ Sinh đột nhiên nhớ tới một bài hát, có một thời gian các cửa hàng không ngừng phát, giọng ca nhẹ nhàng cùng lời hát da diết khắc sâu vào trong lòng người nghe.

“Nhược Ngu, ta hát cho ngươi nghe nhé?”

“Sao? A Sinh biết hát?”

“Ừ, một chút thôi, nhưng không hay lắm, ngươi không được cười ta đấy nhé.”

“Hừ, còn xem biểu hiện của ngươi đã.”

Hạ Sinh nhớ lại lời bài hát, mở miệng nhẹ giọng hát lên:

“Cuối cùng thì cũng đã có được quyết định thế này,

Những người khác sẽ không thể nói rằng em vô tâm nữa,

Chỉ cần anh cũng quyết định giống như vậy.

Em nguyện sẽ theo bước anh đến tận chân trời góc bể,

Em biết rằng sẽ không dễ dàng một chút nào,

Nhưng lòng em vẫn luôn cố tập thuyết phục bản thân mình.

Chỉ sợ rằng … anh đột nhiên nói anh muốn bỏ cuộc.

Yêu, thật sự cần có dũng khí,

Để đối diện với những thị phi xầm xì và những điều tai tiếng,

Chỉ cần anh có được một ánh mắt kiên định,

Tình yêu của chúng ta sẽ có ý nghĩa mà thôi.

Chúng ta đều cần phải có dũng khí,

Để mà tin tưởng rằng sẽ được ở bên nhau.

Biển người bao la, nhưng em có thể cảm giác thấy được anh,

Đã đặt tình cảm chân thật của anh vào lòng bàn tay em.

Nếu như sự kiên cường, không khuất phục của em,

Đã không cẩn thận làn tổn thương anh,

Vậy anh có thể nào nhẹ nhàng nhắc nhở em không?

Đột nhiên lòng em thấy âu lo … vì sợ rằng sẽ đánh mất anh thôi”[*]

Nghe Hạ Sinh hát xong, Lâm Nhược Ngu ngồi dậy từ trong lòng cậu, hai con mắt tỏa sáng: “A Sinh, ta thích bài hát này!”

“Ta cũng thích.” Bài hát cũng chính là tiếng lòng của Hạ Sinh.

“Ta nghĩ, hẳn là ông trời đã cho ngươi xuyên qua để chúng ta cùng một chỗ.”

“Thật sao? Vậy tình yêu của chúng ta không phải là ‘khuynh thế chi luyến’ rồi sao?”

“Đúng thế. Ông trời nhất định là thấy ta anh tuấn tiêu sái phong độ ngời ngời bác học đa tài, không đành lòng thấy ta một mình cô đơn đến già nên đem ngươi đến bên ta.”

Hạ Sinh bật cười, đó chính là cái gọi là “được tiện nghi còn khoe mẽ”. “Ta chỉ nghe qua “khuynh thành chi luyến, chưa nghe khuynh thế chi luyến bao giờ.”

“Hiện tại không phải có rồi sao?” Bày ra vẻ mặt ‘không ngại học hỏi kẻ dưới’ mà đặt câu hỏi: “Khuynh thành chi luyến? Là câu chuyện bên thế giới của ngươi phải không? Ta muốn nghe xem là chuyện gì xảy ra.”

Đối với nữ tử tài hoa hơn người kia, Hạ Sinh vô cùng kính nể, cũng thật sâu tiếc hận cho tình cảm của nàng. ‘Khuynh thành chi luyến’ là một trong những tác phẩm nổi tiếng của Trương Ái Linh [*]. Câu chuyện xảy ra tại Hương Cảng, Bạch Lưu Tô từ Thượng Hải đến, đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, bị thân thích châm chọc, thấy đủ lòng người hiểm ác. Ngẫu nhiên quen biết người đàn ông độc thân giàu có là Phạm Liễu Nguyên, liền đặt cược một phen, muốn giành được tình yêu của Phạm Liễu Nguyên. Hai cao thủ tình trường giao đấu tại khách sạn Thủy Thiển Loan. Nhưng khi Phạm Liễu Nguyên sắp rời Hương Cảng thì quân nhật bắt đầu oanh tạc, phạm Liễu Nguyên quay trở lại bảo vệ Bạch Lưu Tô, trong lúc sinh tử, hai người mới có thể thật tình mà kết giao, cùng trao cho nhau lời hứa thiên trường địa cửu.

Hạ Sinh tận lực kể lại cốt truyện cũng như tình cảm trong đó, sau đó, hai người trầm mặc, tiện đà Hạ Sinh nói ra cảm khái: “Chiến tranh, phá hủy một thành phố nhưng cũng tạo thành một đoạn tình ái khắc cốt ghi tâm. Thực sự là khuynh thành chi luyến.”

“A Sinh, thật may là chúng ta không cần phải trắc trở như vậy mới được cùng một chỗ.” Lâm Nhược Ngu bị câu chuyện cảm động, viền mắt ửng đỏ.

Hạ Sinh nở nụ cười, “Nhược Ngu, câu chuyện là câu chuyện, cuộc đời chúng ta làm sao lại có thể giống trong sách. Ta nghĩ chúng ta như bây giờ đã là rất tốt.”

“Đúng vậy!” Lâm Nhược Ngu tán thành gật đầu, “Chúng ta sẽ hạnh phúc đến lúc bạc đầu.”

“Chỉ sợ lúc đó ta biến thành ông già lẩm cẩm đầu tóc bạc phơ, Nhược Ngu sẽ chê ta vừa già vừa xấu không dùng được nữa.” Hạ Sinh trêu ghẹo nói.

“Lúc đó ta cũng đã già rồi còn gì, nhưng khẳng định sẽ là một ông lão đẹp trai nhất, A Sinh nên coi trọng ta a, đừng để người khác đoạt đi nga.”

“Vâng vâng vâng, tiểu nhân không chỉ cần nắm giữ tâm của Nhược Ngu, mà còn phải nắm vững dạ dày của Nhược Ngu, như vậy dù Nhược Ngu muốn chạy cũng không chạy được, bởi vì sẽ không có gì để ăn.”

“Hắc hắc, thế còn tạm được.” Người nào đó đắc ý đuôi sắp vểnh lên trời rồi.

Chỉ sợ lúc đó răng chúng ta rụng hết chỉ có thể húp cháo mà thôi. Những lời này Hạ Sinh không nói ra. Nếu có thể cùng nhau đi đến một ngày như thế, cũng là một chuyện hạnh phúc a.

“Được rồi, A Sinh, lúc nào thì ta chuyển qua?” Lâm hồ ly con ngươi đảo nhanh như chớp.

“Chuyển qua?”

“Đúng vậy, nói thế nào thì chúng ta đã là lưỡng tình tương duyệt, ở cùng một chỗ không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Hạ Sinh há hốc mồm, cậu nghĩ từ lúc yêu đương rồi hẹn hò rồi xác định cũng phải mất một đoạn thời gian, sau đó hai gia đình gặp gỡ mới định ra hôn kỳ, lúc kết hôn mới có thể quang minh chính đại mà ở cùng một chỗ.

“Cái này…”

“Thế nào, A Sinh, ngươi nhìn hết thân thể ta rồi, ngươi không muốn phụ trách?” thấy Hạ Sinh do dự, Nhược Ngu giở đòn sát thủ – đôi mắt đào hỏa nổi lên hơi nước, lông mi dài như cánh bướm chớp chớp, giống như một bàn tay nhỏ bé có thể nhiếp phách câu hồn, thoáng chốc làm Hạ Sinh mê muội, muốn nói gì cũng quên mất, chỉ ngơ ngác gật đầu: “Sẽ, sẽ phụ trách.”

“Vậy nói không bằng làm, đêm nay ta liền chuyển qua.”

“Được, được.”

“Vậy sau này chúng ta thành người một nhà rồi, tốt quá!” Lâm Nhược Ngu vui vẻ nói rồi bổ nhào vào Hạ Sinh.

Hạ Sinh bị hắn làm như thế rốt cục cũng tỉnh lại, phục hồi tinh thần không khỏi kêu khổ: thế này thì phải sắp xếp thế nào đây? Giai Bảo vẫn ngủ cùng cậu, chẳng nhẽ để Nhược Ngu ngủ phòng khách? Cái này Nhược Ngu khẳng định không muốn. Ba người cùng nhau ngủ? Không được, giường không đủ rộng…

Còn chưa bắt đầu ở chung, Hạ Sinh đã lâm vào một vấn đề khó khăn không nhỏ.

——–

Ta chính thức đổi tên thể loại của truyện là: Ôn nhụ ngơ ngác thụ, tự kỷ đỏng đảnh nữ vương công =))

Chú thích:

[*] Trương Ái Linh: tác gia nổi tiếng của Trung Quốc, ngoài “Khuynh thành chi luyến” thì “Sắc. Giới.” chính là tác phẩm nổi tiếng của bà.

[**] Bài hát ‘Dũng khí’ (lời dịch) 
Bình Luận (0)
Comment