Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 20

Tia nắng ban mai nhàn nhạt xuyên qua rừng trúc, khẽ soi dung mạo một thiếu niên hắc y tuấn mỹ. Mặc Hiểu Lam rời tay khỏi dây đàn, chợt ngước mắt lên Mộ Hàn Thủy ngồi đối diện, đồng tử trong vắt khẽ chút biến chuyển mà nói: "Hàn Thủy, sư phụ của ngươi, trong mấy năm nay sống có tốt không?"

Mộ Hàn Thủy trầm mặc một lúc, liền nâng chén trà lên, nói: "Ừm, trong mắt thiên hạ có lẽ rất toàn mỹ. Nhưng tâm giữ khúc mắc không buông, vĩnh viễn không thể an lòng."

"Toàn mỹ thế nào?"

"Tông chủ một phái, pháp lực cao cường, gia thất yên ổn. Trong mắt thiên hạ, đó chính là toàn mỹ."

Mặc Hiểu Lam cả kinh, nghĩ thầm: "Tiểu Hiên đã là tông chủ Cung Đan Tông? Ầy, cũng phải, đệ ấy từng nói nhất định sẽ có ngày này, quả thật ta đã không tin lầm đệ."

Chẳng rõ là lúc nào, một ánh mắt lục quang trong trẻo tựa như không bao giờ nhiễm bụi trần nhìn hắn, tột cùng kiên định mà tràn ngập ánh nắng. "Ca ca, nhất định sẽ có ngày, đệ sẽ ngạo tôn đứng trên vạn người, để thiên hạ này không bao giờ có thể khinh thường đệ được nữa. Nhất định sẽ có ngày đó, nhất định."

Nhiều năm sau đó, quả thật Sở Nhạc Hiên đã dương quang vô hạn đứng trên vạn người. Ngày đó đã đến, chỉ là Mặc Hiểu Lam còn chưa kịp nhìn thấy thì đã sớm vùi xác dưới Tiêu Hồn Vực...

Mặc Hiểu Lam lại khẽ chạm vào dây đàn, mỉm cười nói: "Xem ra ngươi rất hiểu sư thúc. Vậy còn khúc mắc trong lòng y?"

Sắc mặt không suy chuyển, vẫn ánh mắt trầm tĩnh lặng lẽ như mặt nước, Mộ Hàn Thủy nói: "Ta không hiểu, chỉ thấy năm nào cũng vào một ngày, sư phụ lại đến Huyền Minh Sơn, người rất đau lòng."

"Huyền Minh Sơn? Sao ngươi lại biết y sẽ đau lòng?"

"Tự cảm thấy thôi."

Trong thoáng chốc, Mặc Hiểu Lam cảm thấy thiếu niên trước mắt thật sự rất kỳ lạ, ánh mắt tĩnh mịch trầm lắng tựa như đã nhuốm muôn ngàn đau khổ nhân gian, lại có thể thấu hiểu đến tận cùng. Đây không nên là ánh mắt của một thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu, thật sự quá sâu thâm. Cư nhiên lại rất giống một người Mặc Hiểu Lam đã từng gặp vào tiền kiếp.

Một nam tử bạch y, mái tóc trắng xóa xõa dài lại nhuộm máu đỏ đến thê lương. Thời khắc vạn kiếm xuyên thân, mặt nạ vốn vẫn luôn trên gương mặt y phút chốc rơi xuống. Nam tử ấy khẽ ngẩng mặt lên, chính là ánh mắt tĩnh mịch trầm lắng tựa mặt nước này, lại tựa như dồn hết hy vọng đặt vào Mặc Hiểu Lam. Nhưng mà, nam tử ấy đã chết từ lâu, rất nhiều năm về trước....

"Hàn Thủy, ta cảm thấy ngươi thật sự rất quen mắt."

"Sư phụ cũng nói như vậy."

Mộ Hàn Thủy trầm mặc một lúc, chợt như nhớ ra điều gì, liền đứng dậy nói: "Sư phụ còn giao việc cho ta, ta phải đi đây. Đừng đi lung tung, Cung Đan Tông rất lớn, còn có trận pháp, rất dễ bị lạc."

Mặc Hiểu Lam dở khóc dở cười: "Năm ấy ta từng náo loạn Cung Đan Tông một lần, còn không biết rõ đường đi sao?"

Nhìn thân ảnh thiếu niên xa dần, Mặc Hiểu Lam cũng ngừng đàn, khẽ hướng mắt về phía rừng trúc trước mắt, nói: "Gia thất yên ổn?"

Trước mắt hắn bất chợt hiện lên một thân ảnh trắng xóa, nhạt dần theo màu nước mắt....

Đêm đó, bầu trời u tịch ảm đạm.....

Mặc Hiểu Lam ngồi dưới một gốc cây, hai tay không nhanh không chậm chạm vào dây đàn, tấu lên một khúc nhạc đầy ưu tư. Chợt một hoa tuyết trắng xóa rơi trên tay hắn, Mặc Hiểu Lam vẫn không để tâm. Hắn đã quyết đêm nay sẽ ngồi đây tấu cầm, mặc cho mọi biến chuyển, cho đến khi gặp lại một người, chỉ cần nhìn một lần thôi, chỉ một cái thoáng qua hắn cũng đã mãn nguyện.... Mặc Hiểu Lam tin rằng, nếu điều hắn nghĩ là đúng, nàng nhất định sẽ đi theo tiếng đàn này mà đến.

Tuyết rơi càng dày, mặt đất phủ một sắc trắng xóa cô tịch. Chợt tuyết trên đầu Mặc Hiểu Lam ngừng rơi, không phải vì mưa tuyết đã tạnh. Hắn ngẩng mặt lên, chỉ thấy một chiếc dù trắng che chắn ngay phía trên, lại nhìn trước mắt, một nữ tử bạch y đang mỉm cười nhìn Mặc Hiểu Lam.

Nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ, một thân bạch y thuần khiết tựa đóa tuyết liên không bao giờ có thể nhiễm bụi thế gian. Dường như là sương tuyết năm ấy rơi trên tay Mặc Hiểu Lam, đến thời khắc này, lại lần nữa nhìn thấy. Chính là nàng, 12 năm rồi, Cơ Khiết.....

Cơ Khiết mỉm cười nói: "Hài tử này, ngươi là đệ tử mới nhập môn sao?"

Mặc Hiểu Lam khẽ cười: "Không phải, ta là sư điệt của tông chủ, theo người đến đây học tập một thời gian."

Cơ Khiết nói: "Ngươi là Sở Thiên Mệnh?"

"Người biết ta?"

Nàng gật đầu, cười nói: "Ta là sư thúc mẫu của ngươi."

Mặc Hiểu Lam nhìn nàng khẽ cười, cõi lòng lại chìm xuống tận đáy, nếu là trước kia, hẳn sẽ vỡ nát ra thành vạn mảnh đầy đau đớn. Chỉ là, duyên giữa hắn và nàng đã sớm tận, vạn kiếp bất phục. Nhưng ngay từ đầu, vốn dĩ là nghiệp duyên, chỉ do Mặc Hiểu Lam đã quá u mê thôi.... Nàng với Sở Nhạc Hiên, mới thực là duyên phận.

Cơ Khiết nhìn tuyết rơi càng lúc càng mịt mù trong không gian, liền nói: "Đêm xuống tuyết rơi càng nhiều, ngươi mau về phòng đi."

Mặc Hiểu Lam vô thức định đưa tay phủi đi hoa tuyết trên vai nàng, lại chợt nhận ra, liền mỉm cười: "Ân, ta biết rồi. Sư thúc mẫu về phòng trước đi, ngoài đây thật rất lạnh."

Hắn không để nàng nói lời nào, liền quay lưng đi, khóe môi nhàn nhạt mỉm cười.

"Nàng hiện tại đã sống rất tốt. Cũng đừng nên nhớ tới ta."

Chợt phía sau có tiếng bước chân tiến đến.

"Thiên Mệnh."

Mặc Hiểu Lam quay lại, Cơ Khiết nói: "Có phải ta đã từng gặp ngươi không?"

Hắn nhàn nhạt nói: "Sư thúc mẫu, ta chỉ mới lần đầu gặp người."

Cơ Khiết đưa tay ra, định vuốt tóc hắn, lại rút tay về, ánh mắt thoáng chốc phảng phất u buồn ẩn dật.

"Ta lại thấy ngươi rất giống một người. Nhưng hắn đã hồn phi phách tán, không thể nào chuyển kiếp được."

Nàng khẽ thở dài, lại mỉm cười: "Có lẽ, ta nhầm thôi, làm sao có thể...."

Kiệt
Bình Luận (0)
Comment