Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 22

Đúng là Mặc Hiểu Lam không thể cứ vậy mà đi a. Hắn méo miệng cười mà nói: "Hàn Thủy, hay ngươi về trước đi a. Ta tự mình đi vẫn được mà."

Mộ Hàn Thủy nói: "Sư phụ đã căn dặn ta phải hộ tống sư huynh tới tận nơi."

Mặc Hiểu Lam xanh mặt nói: "Vậy thì ngươi cũng phải cho ta tự ngự kiếm chứ!"

Hai người cùng ngự một thanh kiếm, nhìn qua thật chẳng có gì đáng ngại. Nhưng vấn đề ở chỗ Mộ Hàn Thủy, tiểu tử này bắn cung thật rất tốt a, nhưng mà hắn cứ tựa như mới lần đầu ngự kiếm vậy, từ nãy đến giờ không ngã đã là may lắm rồi. Chỉ là khiến cho Mặc Hiểu Lam chóng mặt buồn nôn đến chết mất.

Mộ Hàn Thủy điềm tĩnh nói: "Thi độc tuy chưa phát tán, nhưng linh lực cũng sẽ suy giảm. Sư huynh ngươi hiện tại không còn đủ lực ngự kiếm."

Mặc Hiểu Lam nghĩ thầm: "Ta thà đi bộ đến Huyền Minh Sơn còn hơn để ngươi hộ tống. Ta còn chưa biến thành tẩu thi, đã bị ngươi hại chết rồi."

Hắn liền xoa trán mà nói: "Hàn Thủy a, lẽ nào ngươi chưa từng ngự kiếm sao?"

Mộ Hàn Thủy vốn vẫn trầm tĩnh lúc này lại thoáng đỏ mặt: "Ta thật chỉ mới vài lần ngự kiếm, lần này do cấp bách nên mới phải dùng đến, thật may nên mới trụ được lâu như vậy."

"Ý ngươi là những lần trước còn không đi được bao xa. Sao ta lại có thể giao mạng nhỏ này cho ngươi được a?"

"Xin lỗi..."

Mặc Hiểu Lam gượng cười: "Không sao, ta không có ý trách ngươi." Hắn lại nói thầm "Nhưng mà đến nơi rồi, vạn lần xin ngươi thả ta xuống mau!"

Hắn vừa mới đặt chân xuống đất, đã lảo đảo chạy đi nôn tống nôn tháo, thật là bị tiểu tử này hại thảm rồi. Mộ Hàn Thủy lại buồn bã mà nói: "Xin lỗi, cũng do ta."

"Ta đã nói không sao mà. Nhưng ngươi cũng nên về rồi."

"Không thể. Ngươi nhìn xem."

Mặc Hiểu Lam hướng mắt lên bầu trời, một mảng đen tối tĩnh mịch đang từ từ chiếm phủ vầng thái dương. Trong phút chốc, không gian rơi vào bóng tối bao trùm, một khoảng yên lặng đến lạnh người.

Hắn không chút ngạc nhiên, chỉ khẽ thở dài, nói thầm: "Trận pháp đã khởi động, hiện tại ngươi có muốn đi cũng không thể."

Mặc Hiểu Lam nói: "Hàn Thủy, linh lực của ngươi còn không vậy?"

Mộ Hàn Thủy khẽ nhắm mắt cảm nhận dòng linh lực trầm lặng chuyển động trong đan điền, liền nói: "Vẫn còn."

Mặc Hiểu Lam: "Ừm, vậy thì đừng phí sức nhiều, khi nào ta kêu chạy liền phải chạy nhanh, biết chưa?"

Sở dĩ Mặc Hiểu Lam cần biết Mộ Hàn Thủy còn linh lực hay không, chẳng phải để hỗ trợ chiến đấu hay bảo vệ hắn, mà vì muốn cậu ta còn đủ lực mà chạy thôi.

Trải qua rất nhiều chuyện, Mặc Hiểu Lam đã nhận ra, nếu là bất kỳ ai trong Ngũ Đại Tà Đạo, cho dù có đả thương tới bậc nào, nhất định đều sẽ không tổn hại tính mạng hắn. Nhưng nếu là Mộ Hàn Thủy, thì lại là chuyện khác a.

Bất quá nếu phải đối đầu với kẻ tấu quỷ khúc kia, Mặc Hiểu Lam tận lực cũng có thể bảo toàn tính mạng, nhưng thật chẳng còn sức quản Mộ Hàn Thủy, tiểu tử đó không chạy thật cũng chẳng còn cách nào.

Mộ Hàn Thủy nói: "Sư huynh, lo thương thế của ngươi trước đi, đừng nghĩ nhiều."

Chợt từ lùm cây vang lên tiếng xào xạc, một tia kiếm quang lướt qua từ kẽ lá. Mộ Hàn Thủy giương thẳng cung, ánh mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng. Mặc Hiểu Lam nhíu nhíu mày, khẽ đặt tay lên chuôi kiếm. Là đệ tử Sở Nhạc Hiên phái tới tuần tra sao? Không đúng, đứng từ nãy đến giờ, hắn nào cảm nhận được khí tức kẻ khác?

Một thiếu niên tuấn mỹ tay rẽ lá bước ra, sắc mặt âm trầm lại như mang vẻ bực dọc khiến ai cũng chẳng dám đến gần. Mặc Hiểu Lam thoáng kinh ngạc, là Lam Nguyệt Văn a. Hắn sao lại ở đây chứ?

Lúc này chợt Mộ Hàn Thủy khẽ run tay, hàn quang cứ thế xé gió lao đi. Mặc Hiểu Lam thầm nói không xong, mũi tên tinh tế mỏng manh kết thành từ thủy hệ, thế nhưng uy lực lại cường đại vô cùng, chỉ cần trúng phải một mũi cũng khiến Lam Nguyệt Văn thương thế không nhẹ a. Mộ Hàn Thủy mọi khi không phải bắn cung rất tốt sao, sao lần này lại mắc sai lầm chết người vậy chứ?

Cũng may mũi tên vừa lao tới, liền bị Lam Nguyệt Văn bắt trọn trong tay, hàn quang cứ thế tiêu tan hóa hư không. Hắn liền phóng ra tia sắc lạnh, trợn mắt nhìn Mộ Hàn Thủy: "Ngươi!"

Mộ Hàn Thủy đơ ngay tại chỗ, hệt như đóng chân xuống đất. Mặc Hiểu Lam thấy vậy, liền vỗ vai hắn, bước tới Lam Nguyệt Văn mà nói: "Ngươi có sao không vậy?"

Lam Nguyệt Văn không trả lời hắn, chỉ cau mày nói: "Ngươi sao lại ở đây?"

Mặc Hiểu Lam mỉm cười nói: "Ta có chút việc, còn ngươi?"

"Hắc Phong Vô Tướng trở lại, hắn còn giết toàn bộ đệ tử canh giữ Huyền Minh Sơn."

Mặc Hiểu Lam nhíu mày nói: "Phụ thân ngươi biết chuyện này chưa?"

"Người chưa biết, ta cũng chỉ mới đem vài đệ tử đến đây liền thấy như vậy. Cả đám người đi theo ta cũng bị hắn giết mất."

Mặc Hiểu Lam ấn huyệt thái dương, nghĩ thầm: "Hắc Phong Vô Tướng thật chưa chết? Hắn còn muốn làm gì đây?"

Hắn liền hướng mắt lên đỉnh núi, khẽ thở dài: "Hai ngươi theo sát ta."

Hiện tại dù muốn hay không vẫn phải mang hai tiểu tử này theo a. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn biết ăn nói thế nào với nhị vị tông chủ kia đây chứ?

Mặc Hiểu Lam cất bước hướng đỉnh núi, một lúc liền thấy không đúng lắm, quay đầu lại liền thấy Lam Nguyệt Văn đang nhìn chằm vào tay trái của hắn.

"Tay của ngươi???"

"Hửm, tay ta thế nào?"

Cánh tay trái dù đã băng bó lúc này lại đang máu chảy thành dòng, rỏ từng giọt tí tách xuống mặt đất. Lớn chuyện rồi a! Độc sao lại phát tán nhanh thế chứ? Mặc Hiểu Lam vén tay áo lên, nhìn mảnh vải nhuộm máu đen liền tức thì biến sắc, hắn thật không có đủ can đảm để nhìn lại vết thương đó đã biến đổi thành thảm trạng kinh khủng thế nào a.

Mộ Hàn Thủy liền chạy tới, lo lắng nói: "Thời gian đã không còn bao lâu."

Mặc Hiểu Lam phất tay rũ tay áo xuống, nhàn nhạt cười: "Hàn Thủy, nếu ta thi biến, ngươi sẽ không giết ta phải không?"

Mộ Hàn Thủy không nói, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lại có chút phức tạp xao động.

Lam Nguyệt Văn từ nãy đến giờ ù ù cạc cạc, liền cau mày nói: "Sở Thiên Mệnh, hai ngươi đang nói gì vậy, ta thật chẳng hiểu nổi một chút."

Mặc Hiểu Lam: "Nguyệt Văn, nghe kỹ đây, ta bị nhiễm thi độc, khong bao lâu nữa sẽ biến thành tẩu thi. Ta biết Hàn Thủy sẽ không thể giết ta, cho nên đến lúc đó phải phiền ngươi rồi."

"Ngươi nói gì vậy, không phải thi độc bị diệt rồi sao?"

"Nhưng trên đời này, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra."

Lam Nguyệt Văn trầm mặc một lúc, liền nhất quyết nói: "Yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ không nhân nhượng."

Mặc Hiểu Lam mỉm cười, nghĩ thầm: "Điểm này ngươi thật giống phụ thân ngươi a."

Chợt thiếu niên trước mắt hắn bất giác nhếch miệng cười: "Yên tâm, ta sẽ không nhân nhượng mà trói ngươi lại, xách về rồi tính."

Mặc Hiểu Lam: "......."

Lôi
Bình Luận (0)
Comment