Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 30

Trong chớp mắt, một đạo hồng quang nhằm ngay Mặc Hiểu Lam mà lao tới. Hắn thoáng chút ngạc nhiên, liền lập tức vận linh lực dồn vào từng tầng sóng âm vang lên. Nhưng cư nhiên đối với tấn công bất ngờ trước mắt lại hoàn toàn vô dụng. Sở Nhạc Hiên bên cạnh nhìn thấy tình thế nguy hiểm, liền nhanh như gió đưa kiếm đến đỡ cho hắn.

Đạo hồng quang tựa rực lửa thoáng chốc bị đẩy lùi, Sở Nhạc Hiên cũng bị văng ra một khoảng xa, va mạnh cơ thể vào một thân cây.

"Tiểu Hiên!"

Mặc Hiểu Lam vội đến bên đỡ Sở Nhạc Hiên dậy. Chỉ là hắn vô cùng lo lắng thì tiểu tử đó lại không an phận mà mỉm cười trêu chọc: "Thì ra ca ca còn lo lắng cho đệ a. Đệ còn tưởng huynh chỉ nghĩ đến tên tẩu thi đó chứ."

Hắn lau đi máu tươi trên khóe miệng, lại cười hì mà đứng dậy. Nhưng Mặc Hiểu Lam còn chưa kịp thở phào, liền nhíu mày nhìn nữ tử tuyệt mỹ đang ung dung ngồi trên cành cây phía xa. Trên khóe môi nàng treo một nụ cười không rõ ý tứ, đưa ánh mắt tựa như rực lửa thiêu đốt mà nhìn hai người bọn họ.

Mặc Hiểu Lam sau một khắc đánh giá nữ tử ấy, cũng thật chưa biết nàng có mục đích gì. Tốt nhất là vẫn nên cảnh giác đề phòng, bất quá đối với hắn cũng sẽ không có hại. Nhưng mà xem ra pháp lực nữ tử này vô cùng lợi hại, cư nhiên cũng chỉ còn cách lễ độ mà nói chuyện a. Mặc Hiểu Lam nghĩ đến đó, lại khẽ nhìn Sở Nhạc Hiên ra hiệu bằng ánh mắt. Tiểu tử kia liền mỉm cười hướng nữ tử hồng y mà nói: "Cô nương, không biết cô như vậy là có ý gì a?"

Nhìn thiếu niên dung mạo anh tuấn phong nhã, vẻ mặt lại hiện đầy tiếu ý ôn hòa tột cùng ấm áp, nữ tử kia liền dời mắt đi, vừa nâng trên tay một ngọn lửa vừa nói: "Các ngươi là người của môn phái nào?"

Sở Nhạc Hiên chợt dâng tiếu ý trên môi, nói: "Chúng ta chỉ là tán tu vô danh, nhưng dù vậy cũng không đến mức để cô tùy tiện khi dễ nha."

"Tán tu a? Ngươi cũng thật thú vị, cư nhiên còn dám nói chuyện với ta như vậy. Không sợ sao?"

Trong phút chốc, nữ tử ấy từ trên cành cây nhẹ nhàng đáp xuống chậm rãi tiến về phía bọn họ. Phía sau mỗi bước chân lưu lại đều là nghiệp hỏa nhuốm máu, hồng y tựa như rực lửa mà chuyển động trong gió. Nàng vẫn giữ nguyên nụ cười không rõ ý tứ ấy, chợt đưa tay tung một ngọn lửa lên không trung. Ngọn lửa cháy bỏng, rực rỡ mà yêu mị lao đi.

Vô số tẩu thi đang điên cuồng tiến về phía hai người Mặc Hiểu Lam liền đột nhiên chuyển hướng mà đi theo ngọn lửa kia. Trong nháy mắt, âm thanh gầm gừ ghê tợn kia cũng lùi xa dần, cuối cùng mất hút trong màn đêm tĩnh mịch. Mặc Hiểu Lam khẽ nhíu mày nói: "Cô có thể ngự thi sao?"

"Ngươi đề cao ta quá rồi. Ta chỉ muốn dẫn dụ chúng đi mà thôi."

"Vì sao phải như vậy?"

Nào ngờ nữ tử kia liền thốt lên một câu mà Mặc Hiểu Lam còn không thể nào nghĩ đến.

"Ta thích thôi."

Sở Nhạc Hiên nhìn thấy sự tình trước mắt, tức thì siết chặt chuôi kiếm định xông lên, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn là không nên a.

Cho dù lúc này là cả hai cùng hợp lại, thực lực cũng sẽ đều không bằng một nửa nữ tử ấy. Hơn nữa nàng đã có thể dùng ngữ khí đó nói chuyện với bọn họ, không hề có ý định làm khó dễ. Như vậy cần gì phải tiến thêm một bước? Chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình a?

Sở Nhạc Hiên tự biết thức thời, liền tra kiếm vào vỏ, giả vờ thở dài nói: "Cô nương này, thật không hiểu cô có ý gì nha?"

Nữ tử liền nhìn chằm Sở Nhạc Hiên, không nhịn được mà phá lên cười. Khiến cho hai thiếu niên trước mắt đều phải ngây người trong giây lát. Nụ cười đó cư nhiên lại không hề giống lúc nãy chút nào, quả thật vô cùng mị hoặc, đây là vô cùng câu nhân a!

"Nghĩ ta sẽ có ý gì? Hại hai tên tiểu tử vô dụng các ngươi sao?"

Mặc Hiểu Lam nghĩ thầm: "Phi kiếm vào ta suýt chết, còn có thể nói không hại a?"

Nhưng bên ngoài hắn cũng chỉ có thể cười gượng mà nói: "Vị cô nương này, cô không muốn chúng ta diệt tẩu thi, cũng không muốn giết chúng ta. Đây là có ý gì?"

Nữ tử càng mỉm cười mị hoặc, nhìn Mặc Hiểu Lam có chút thú vị mà nói: "A, thật ra cũng không có ý gì. Chỉ là trước đây mỗi khi gặp bọn người tu tiên tự xưng công đạo chính nghĩa kia, ta đều sẽ giết sạch. Nhưng mà đối với các ngươi, ta lại cảm thấy rất thú vị, cho nên hiện tại sẽ giữ hai cái mạng nhỏ này thật tốt."

Mặc Hiểu Lam cùng Sở Nhạc Hiên đều bất giác nhìn nhau mà méo miệng cười, hình như thật sự là đụng phải nhân vật không tầm thường, là tà đạo a. Nhìn dáng vẻ ngốc manh của hai người bọn họ, nữ tử kia cũng chỉ thu hồi nụ cười, khẽ lắc đầu quay lưng bước đi.

Chợt Sở Nhạc Hiên cười tà mà nói: "Cô nương a, cô dù sao cũng phải cho ta biết danh tính người muốn giữ hai cái mạng nhỏ này lại chứ?"

Nữ tử ấy không quay lại, chỉ cười nói: "Để cho sau này có lúc ngươi gặp bất trắc, lại sẽ nói tên của ta ra sao? Cũng thật tinh ranh nha."

Nụ cười treo trên môi Sở Nhạc Hiên bỗng chốc bị câu nói này làm cho đơ cứng, thật đoán trúng tâm hắn mà. Sở Nhạc Hiên nghe khẩu khí ngạo mạn tự tin của nữ tử này, liền nghĩ đây rất có thể còn là nhân vật tầm cỡ nào đó. Nếu có chút quen biết, không chừng sau này còn có lúc mượn danh nàng được a.

Nhưng mà nữ tử này làm sao lại lợi hại như thế chứ? Cư nhiên còn có thể làm cho Sở Nhạc Hiên cứng miệng không nói nên lời a. Nhưng hắn cũng liền nhanh chóng lau đi một giọt mồ hôi lạnh mà nói: "Cô không muốn nói sao? Vậy thì cứ để ta nói nha, ta tên Sở Nhạc Hiên, ca ca ta Mặc Hiểu Lam."

Nữ tử dường như khẽ lẩm bẩm trong miệng vài từ, lại mỉm cười nói: "Bọn người tu tiên trong Tu Chân Giới đều gọi ta là Huyết Hoa Nghiệp Hỏa. Nhưng mà nếu lần sau có gặp lại, ta sẽ nói tên thật cho ngươi biết."

Thân ảnh hồng y rực lửa thoáng chốc biến mất trong bóng đêm vô tận, để lại hai thiếu niên đứng ngây một chỗ. Một lúc sau, Sở Nhạc Hiên bỗng khoác vai Mặc Hiểu Lam, dùng ánh mắt hoa si vào khoảng không mà nói: "Ca ca, đi theo huynh thật tốt mà. Đến đâu cũng gặp mỹ nhân a!"

Mặc Hiểu Lam lườm Sở Nhạc Hiên một cái, liền bỏ lại hắn đang tự cười ngốc mà bước đi.

Đột nhiên từ phía xa có tiếng huyên náo, trong nháy mắt, liền có một nhóm người cầm kiếm chạy tới, dáng vẻ khẩn trương tựa như đang truy đuổi ai đó. Dẫn đầu trong nhóm người là một nam tử dung mạo anh tuấn thần sắc nghiêm nghị, hắn nhìn thấy hai người Mặc Hiểu Lam, thoáng chút ngạc nhiên nói: "Ngươi sao lại ở đây?"

"Lam huynh, gặp lại huynh rồi. À, ta cùng gia đệ xuất sơn có chút việc. Còn huynh?"

Sở Nhạc Hiên nhìn thấy nam tử ấy, liền vui vẻ chạy tới nói: "Đây là Lam huynh mà ca ca nói đến sao? Lần trước ta còn chưa kịp chào hỏi, huynh đã vội đi rồi nha."

Lam Thần Quân lại không để tâm lời của hắn, nhìn Mặc Hiểu Lam, nói: "Ta đang truy đuổi một tên tà đạo, ngươi cũng đừng bận tâm. Nếu có việc thì đợi một lúc, ta sẽ bồi ngươi đi. Nơi này nhiều tẩu thi, rất nguy hiểm."

Mặc Hiểu Lam nói thầm: "Tà đạo? Đừng nói là Huyết Hoa Ngiệp Hỏa a?"

Đột nhiên, có một tên trong đám người đến nói thầm vào tai Lam Thần Quân. Mặc Hiểu Lam thật không nghe được điều gì, chỉ thấy người trước mắt thần sắc thoáng khó coi, dường như đã có việc hệ trọng. Lam Thần Quân nhíu mày trầm mặc một lúc, liền nói: "Mặc Hiểu Lam, hai ngươi theo ta một chuyến."

Còn chưa đợi hắn kịp trả lời, nhóm người phía trước đã như cuồng phong mà ngự kiếm lao đi. Mặc Hiểu Lam cùng Sở Nhạc Hiên vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì, liền đột nhiên không còn ý thức mà bất tỉnh. Ngay cả vì sao chính bản thân mình bị bất tỉnh, cả hai cũng đều thành thật không biết a.

Hợp
Bình Luận (0)
Comment