Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 62

Mặc Hiểu Lam vừa dứt lời, mặt đất ngay dưới chân tức khắc biến mất, một khoảng u tối bao trùm khắp không gian. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã vội vàng với tay chặt chẽ mang Sở Tình ôm vào lòng, tựa như vô thức đều không muốn nàng chịu chút thương tổn.

Thoáng cảm nhận được từng tia tà khí nồng đậm đang phảng phất chung quanh, Mặc Hiểu Lam nhíu mày, liền ý thức được chính mình đang tự do rơi xuống, lạc thẳng vào pháp trận. Sở Tình sắc mặt cơ hồ vẫn lạnh nhạt như thế, lại chẳng ai trông thấy được nơi khóe môi nàng khẽ họa nên nụ cười trong trẻo. Suốt mấy trăm năm đã qua, rốt cuộc cũng đợi được một khắc hắn đối với nàng quan tâm lo lắng đến vậy.

Có thể là do chấp niệm hướng hắn quá sâu, hết đời này đến kiếp khác vượt đau thương nhất mực đuổi theo, trong đoạn tình này luôn không thể nào tìm thấy công bằng, chỉ cần đánh đổi cho hắn được bình yên, nàng liền đã rất mãn nguyện. Thế nên nghĩ tới việc Mặc Hiểu Lam cư nhiên đã đáp lại chân tâm của nàng, tức thì lại không khỏi làm người dâng lên xúc động muốn khóc.

Một đạo linh quang từ Vong Tình kiếm mơ hồ lóe lên, chậm rãi bao trùm lấy Mặc Hiểu Lam cùng Sở Tình, tạo thành tầng bảo hộ không chút kẻ hở. Tận đến khi đã nhận thức được mặt đất ngay dưới chân, hắn tựa như vẫn miễn cưỡng không muốn buông nàng ra.

Sở Tình hơi nhíu mày, đáy lòng chôn giấu ngàn vạn bất an. Mặc Hiểu Lam đối với nàng càng ôn nhu ấm áp, ngược lại chỉ càng tràn ngập lo âu, giống như một ảo ảnh kết thành từ vô vàn chấp niệm, tươi đẹp mà mong manh, sợ rằng tùy thời đều có thể đánh mất hắn trong chớp mắt, hồn phách cứ thế lưu lạc lần nữa tiến nhập luân hồi đạo.

Nghĩ tới đây, nàng đưa tay giữ chặt Mặc Hiểu Lam, tựa cằm lên vai hắn, cố gắng lưu giữ toàn bộ khí tức thân trong sạch của người nọ, nói khẽ: "Nếu đời này không kịp, ngươi có đợi kiếp sau cùng ta bên cạnh không?"

Mặc Hiểu Lam thoáng mỉm cười, có chút ngạc nhiên nói: "Nhất định, dẫu là vạn kiếp sau đều đợi. Nhưng thời gian của chúng ta còn dài mà, ngươi không cần nghĩ nhiều tới như vậy."

Thời khắc này, Sở Tình thật sự muốn nói cho hắn biết, nàng đã chờ suốt mấy trăm năm rồi, cả thọ mệnh của đời này cũng sắp lụi tàn thành hư khói, e rằng chẳng còn yên bình được bao lâu. Nhưng lời chưa thể thốt ra liền hóa ôn nhu nơi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dung mạo Mặc Hiểu Lam, xuyên qua thời gian mang linh hồn hắn ghi khắc vào tâm khảm, vĩnh viễn không buông được nữa.

Nhìn băng vải trắng trước mắt nàng lúc này đã hiện rõ vết tích huyết sắc loang lổ, Mặc Hiểu Lam tức thì cả kinh nắm chặt bàn tay đang khẽ chạm gương mặt chính mình mà nói: "Sở Tình, có chuyện gì, nói ta biết được chứ? Ngươi có biết mỗi lần ngươi như thế, ta đau lòng ra sao không?"

"Không có chuyện gì, chỉ là thoáng bất an thôi."

Mặc Hiểu Lam chẳng khỏi để vụt một hơi thở dài, liền càng khẩn trương ôm chặt Sở Tình, đáy tâm dâng trào một mảnh bi thương vô cùng. Mang nàng chặt chẽ đặt vào lòng mới thấu rõ thân ảnh này có bao nhiêu là đơn bạc yếu nhược, hóa ra người tưởng chừng cao lãnh lạnh lùng như Sở Tình, kỳ thực bên trong giá băng có ngàn vạn lo lắng bất an thường trực. Cô độc thê lương mà nàng phải trải, đau đớn giày xé không ngừng qua năm tháng, có lẽ hắn cho dù có tỏ cũng vô pháp cảm nhận hết được.

Khóe mắt đã nóng lên một mảng đỏ hồng, hắn tận lực đè nén đau nhói vào sâu trong lòng, nói: "12 năm đó, ta sẽ dùng thời gian vĩnh viễn về sau mà bù đắp, đừng sợ, ta không rời ngươi nữa."

.....

Mộ Hàn Thủy nặng nề hé mở mi mục, trong tầm mắt mơ hồ chỉ thấy được một tia sáng nhàn nhạt lóe lên giữa khoảng u tối bao phủ. Hắn nhíu mày lắc đầu vài cái, cố gắng tìm lại tỉnh táo, đoạn hướng nữ tử hồng y cách đó không xa, thái độ thập phần nghiêm túc mà nói: "Một phần ký ức của ta... đang phong ấn tại đây sao..."

Từ sâu thẳm thâm tâm hắn có chút chẳng dám đối mặt với thân phận của chính mình, càng cảm thấy nếu quá khứ ấy tìm lại được liền sẽ mang đến sóng gió không ngừng. Chi bằng cứ bình phàm mà sống như hiện tại, há chẳng phải tốt sao?

"Nhưng thế nào thì thiếu chủ ngươi vẫn là Đạm Đài Nhiên, vô pháp từ bỏ."

Tử Niệm không nhìn đến Mộ Hàn Thủy, trên tay nhẹ nhàng nâng lên một ngọn lửa rực rỡ, phong thái này trông qua lại chỉ thấy giống hệt Ngô Tử Kỳ y đúc, hoàn toàn chẳng nghĩ đến đây là ngọn nghiệp hỏa của nàng hóa thành. Lúc lâu sau, Tử Niệm khẽ nghiêng đầu hướng Mộ Hàn Thủy, mỉm cười nói: "Chủ nhân ta nợ Đạm Đài giáo chủ một ân tình, cho nên ta thay người trả cho ngươi."

Mộ Hàn Thủy vẫn bất động thanh sắc, nói: "Với tính cách của tỷ ấy, sẽ không vì điều này mà lưu lại ngươi."

Nàng cứ giữ vững nụ cười mị hoặc, liền dứt khoát đứng dậy, chẳng một chút che giấu mà nói: "Thiếu chủ quả là thiên tư thông minh."

Thoáng trông thân ảnh hồng y rực lửa đã dần hòa vào mảnh hắc vụ, chỉ khẽ nghe thấy vang vẳng thanh âm trong trẻo mà thê lương tột cùng: "Ta mơ một giấc mơ, giấc mơ chìm trong sự sợ hãi. Trong sâu thẳm thâm tâm ta, vẫn luôn kinh sợ nỗi đau giằng xé. Không tai ương, không mộng mị, không tử, không sinh..."

Mộ Hàn Thủy cúi đầu thở dài, dường như trong ký ức... Nhìn thấy nàng đưa tay lau đi vệt máu đỏ tấy, nỗi đau sắc bén đến không thở nổi....

"Nàng chết rồi, nhân gian không dung thứ, địa ngục cũng chối từ... Chẳng còn lại gì..."Cố
Bình Luận (0)
Comment