Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 124


Cây ở trên núi rất nhiều, dưới đất tích một lớp là rất dày.
Ninh Tri dẫm lên cành cây khô, cành khô bé xíu không hề bị giẫm gãy hay có bất kỳ âm thanh nào.
Cô bắt đầu đi thăm dò, xung quanh mờ mờ ảo ảo khiến cô có dự cảm không tốt.
Ninh Tri hước nhanh hơn, lần mò tìm đường xuống núi.
Ở trong căn nhà cũ nát.
Người đàn ông đầu đinh đang ngậm một điếu thuốc, hắn ta bỏ bữa trưa vừa mới đi mua về bỏ ở trên mặt bàn: "Mau ra ăn cơm thôi."
Hắn ta bước vào trong phòng, nhìn thấy đồng bạn đang cầm dây thắt lưng đánh người đàn ông mặc đồ đỏ ở dưới đất, khuôn mặt trắng bóc bị đánh hiện ra hai vệt đỏ, trên cổ và cả ở trên mu bàn tay, làn da lộ da bên ngoài đều có vệt đỏ bị đánh, rất rõ ràng, người đàn ông đã bị đánh được khá lâu rồi.
Hắn ta cười cợt nói: "Hắc Tử, máy đánh cũng được đó chứ."
Đồng bọn có da hơi đen, dáng người không cao nhưng khắp người đều là cơ bắp, ngày trước hắn ta từng tập võ.
Hắn ta lấy lại thắt lưng, duỗi duỗi tay: "Tên nhóc này, tao đánh nó lâu như vậy rồi mà nó không hề hé lấy nửa lời, cứ như không có cảm giác gì vậy, đúng là thần kỳ."
"Thật à?" Đầu đinh ngậm đầu thuốc, cầm lấy thắt lưng ở trong tay của Hắc Tử: "Để tạo thử xem sao."
Nói xong, hắn ta tiến lên, đánh hai cái lên Lục Tuyệt đang cùng người ở dưới đất, bởi vì dùng sức quá mạnh mà vượt qua không khí kèm theo cả tiếng gió.
"Bốp."
"Bốp."
Hai cái quất mạnh lên thân của Lục Tuyệt, anh không hề nói một tiếng nào, mí mắt rủ thấp xuống, cứ như thể người bị đánh không phải là anh.
"Ha, không kêu thật này, cũng không sợ đau luôn." Đầu đinh thu lại thắt lưng, hắn ta cầm điện thoại ra bắt đầu chụp Lục Tuyệt, ống kính cố ý chụp thẳng vào vết thương ở trên mặt Lục Tuyệt: "Tên nhóc này trời sinh thích hợp làm bao cát hình người, đánh như nào cũng được."
Hắc Tử cười một cái: "Đại ca vẫn chưa về à?"
"Anh ấy nói có việc cần làm, sẽ không về sớm đâu."
Sau khi quay video xong, Đầu đinh cất điện thoại lại: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước.

Đại ca nói rồi, trước khi chưa lấy được tiền thì không thể đánh chết tên nhóc này.

Đợi chúng ta ăn no rồi hẵng từ từ nghĩ cách hành hạ nó, có rất nhiều cách khiến nó kêu đau."
Hắc Tử đi ra ngoài trước.

Đầu đinh đi ngay phía sau, hắn ta đóng cửa lại, sau đó còn kéo lại thanh ngang ở bên ngoài, không thể nào mở được cửa từ bên trong.
"Mày chỉ mua hai hộp cơm thôi à?" Hắc Tử bất mãn: "Bình thường tạo đều ăn hai hộp cơm."
"Mày cũng không đưa tao tiền, không phải bây giờ tao cũng giống mày sao, trên người chỉ còn mỗi tiền mua nước thôi." Đầu đinh càng không vui, không chỉ không có tiền mà còn gánh một đống nợ, nếu không cũng không cần bắt cóc cậu chủ nhà họ Lục.
Hắc Tử lấy đũa ra, đưa cho đầu đinh: "Làm xong vụ này, chúng ta sẽ phát tài, đến lúc đó muốn ăn cái gì cũng được."
Đầu đinh bỏ nửa điếu thuốc ở trong miệng ra, ấn ở trên mặt bàn.

Sau khi lửa tắt, hắn ta đặt nửa điếu thuốc trên vành tai, cầm lấy đũa mà Hắc tử đưa: "Mày nói đúng."
Hắn ta cúi đầu xuống hốc một miếng cơm to, ậm ờ nói: "Đến lúc có tiền rồi thì muốn làm cái gì cũng được."
Hắc Tử nheo nheo đôi mắt to lại: "Trước tiên tao sẽ tìm một người đàn bà xinh đẹp."
Miệng đầu đinh dính đầy dầu ăn: "Mày có tiền rồi muốn cái gì tha hồ mà chọn."
Trong căn phòng nhỏ, Lục Tuyệt yên tĩnh ngồi ở dưới mặt đất, hai tay và hai chân của anh đều bị trói lại, trên mặt bên trái bị hắn lên hai vệt đỏ, gần như chảy máu, trên trán cũng có vết thương, miệng của anh bị dán băng dính.
Anh cứ như không hề biết đau, không biết lạnh hay nóng, cứ ngồi đó không động đậy.
Mí mắt của anh rủ thấp xuống hơi run rẩy, trong lòng đang nghĩ, chị gái kỳ lạ sắp xuất hiện rồi.
Kỳ lạ là, lần này anh lại không muốn chị gái kỳ lạ xuất hiện.
Cũng không biết đã qua được bao lâu, Ninh Tri mới tìm thấy đường xuống núi.

Cô phát hiện phía xa có một căn nhà cũ nát, tường phía ngoài là gạch đỏ, cũ nát cứ như ngôi nhà mục nát bỏ hoang.
Mà bên cạnh ngôi nhà đậu một cái xe.
Lòng Ninh Tri đột nhiên thắt chặt lại, trong đầu cô đã bắt đầu đoán được.
Ninh Tri nhanh chóng bước qua bên đó, cánh cửa phòng đóng vô cùng chặt, cô trực tiếp xuyên qua cửa, đi vào bên trong.
Chỉ nhìn thấy bên trong căn phòng cũ nát có hai người đàn ông đang ngồi chơi điện thoại, miệng còn đang mắng những lời lẽ tục tĩu.
Trong đó, người đàn ông mặc bộ đồ màu đen dùng chân đá đá người đàn ông đầu đinh ở đối diện: "Không cho thằng nhóc trong phòng ăn cơm à?"
"Vừa nãy mày còn oán không đủ cơm ăn cơ mà." Đầu đinh dựa trên thành ghế, rung rung chân: "Mà dù sao thằng nhóc đó cũng phải chết, ăn ít một hai bữa cũng có sao?"
Hắc Tử cười khúc khác, tiếp tục cúi đầu xuống chơi điện thoại.
Nhìn thấy mặt của hai người đàn ông trước mặt, lòng Ninh Tri trở nên nặng nề, cô nhận ra được, đây chính là người đánh Lục Thâm Viễn ở trong ngõ nhỏ, bọn họ là thuộc hạ của Cao Cường.

Ninh Tri đã hiểu ra, cô xuyên không về cái ngày mà Lục Tuyệt bị bắt cóc.
Chân tay của cô cứng đờ, nhìn chằm chằm căn phòng bị khóa lại ở trước mặt, nhanh chóng chạy qua.
Trong lúc hai người không nhìn được, Ninh Tri xuyên vào trong căn phòng nhỏ.
Cửa sổ của căn phòng nhỏ bị khóa chặt hơn nữa còn dán thêm mấy lớp báo, tia sáng trong phòng rất tối.
Ninh Tri nhìn bóng người ở dưới đất, tim của cô giống như đang bị ai đó bóp nghẹt vào, chua xót vô cùng.
"Lục Tuyệt." Cô đi về phía anh.
Lục Tuyệt ngước đầu lên, nhìn thấy Ninh Tri xuất hiện trong phòng, con ngươi đen láy của anh bắt đầu sáng lên.
Chị gái kỳ lạ của anh đến rồi.
Ninh Tri nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lục Tuyệt, nhìn thấy vết hằn đỏ ở trên mặt của anh, trên trán cũng có vết thương, trong lòng đau đớn vô cùng.
Đáy mắt của Lục Tuyệt xuất hiện ánh sáng, anh vừa yên tĩnh lại vui mừng nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri dùng mặt trời nhỏ đổi lấy thời gian tiếp xúc thực thể, cô vô cùng cần thận xé băng dính ở trên miệng của Lục Tuyệt, sợ rằng sẽ làm anh đau.
Nhưng mà miếng băng dính dán rất chặt, mới gỡ được một nửa, miệng của Lục Tuyệt đã bị đỏ ửng lên.
"Chị gái kỳ lạ." Lục Tuyệt giống như chú chó nhỏ bị thương, nhỏ nhẹ gọi Ninh Tri.
"Xin lỗi, em tới muộn rồi." Đầu ngón tay của Ninh Tri cẩn thận chạm vào vết hằn ở trên mặt anh, có thể nhận ra là vết thương sau khi bị đánh.
"Ở đây có đau không?" Giọng của Ninh Tri cũng hơi run ray.
Lục Tuyệt lắc đầu: "Không đau, anh."
"Em đau." Ánh mắt Ninh Tri vô cùng đau lòng.

Cô tiến lại gần Lục Tuyệt, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên vết hằn đỏ của anh, cô nói: "Em đưa anh rời khỏi nơi này."
Nói xong, Ninh Tri đưa tay gỡ dây trói trên chân Lục Tuyệt.
Vừa mới nới lỏng ra một chút, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, người bên ngoài đang mở cửa, Ninh Tri mau chóng dán lại miếng băng dính lên trên miệng Lục Tuyệt: "Đừng phát ra tiếng."
Ngay giây sau, cửa bị mở ra.
Đầu đinh cầm lấy một cây gậy đi vào trong, hắn ta cầm lấy điếu thuốc để trên vành tai lúc trước ngậm vào trong miệng, đi về phía Lục Tuyệt: "Nghỉ ngơi xong rồi chứ hả? Ban nãy dùng thắt lưng, bây giờ tao dùng gậy gỗ, thử xem có phải mày chịu đựng được đến mức như vậy không."

Hắn cười nói: "Mày đừng trách tao, có người dặn dò là trước khi mày chết thì phải chăm sóc mày cho đàng hoàng, đợi đến khi người nhà của mày đưa tiền xong, mày sẽ có thể giải thoát rồi."
Nói xong, đầu đinh ngậm lấy điếu thuốc, cánh tay đô con quất cây gậy gỗ lên trên người Lục Tuyệt.
Bên cạnh, Ninh Tri lạnh lùng nhìn đối phương, tức đến phát run, trông thấy phát roi thứ hai sắp sửa đánh vào người Lục Tuyệt, cô ôm Lục Tuyệt vào người, ngăn lại trước người của anh.
Giây sau, gậy gỗ vẫn rơi trên người Lục Tuyệt.
Có hai cách sử dụng mặt trời nhỏ, một là hiện thân, hai là tiếp xúc thực thể.
Lúc hiện thân, Ninh Tri chính là người bình thường ở đây, còn tình trạng lúc tiếp xúc thực thể lại khác, chỉ có thể là cô chủ động tiếp xúc với thực thể, những người khác vẫn không nhìn thấy cô, không nghe thấy âm thanh của cô.
Trạng thái tiếp xúc thực thể cũng chính là hình thái thứ ba ngoài ẩn thân và hiện thân.
Gậy gỗ xuyên qua người Ninh Tri, cuối cùng vẫn rơi trên người Lục Tuyệt.
Nghe thấy tiếng gậy gỗ đánh lên người Lục Tuyệt, Ninh Tri ôm chặt lấy tay của Lục Tuyệt, trái tim giống như bị một cây kim liên tiếp chọc mạnh vào, khiến cô đau tới đẫm nước mắt.
"Lục Tuyệt, Lục Tuyệt, Lục Tuyệt..." Gậy gỗ lại tiếp tục xuyên qua người Ninh Tri đập mấy cái lên người Lục Tuyệt.
Đôi mắt của Ninh Tri ửng đỏ, con người trong mắt lạnh lẽo, cô cắn mạnh rằng: "Anh đợi em."
"Không phải mày là con trai của người có tiền à? Sao xương mày cứng thế?" Đầu đinh biết bản thân ra tay độc ác cỡ nào, mạnh cỡ nào, vậy mà đối phương lại không hé nửa lời, trông giống hệt như không sợ đau.
Ninh Tri đứng lên, cô quay người lại, ngoan cường liếc người đàn ông trước mắt một cái, sau đấy nhanh chóng chạy ra phía ngoài.
Người đàn ông còn lại ngồi ở bên ngoài chơi điện thoại, cứ chốc chốc lại nhìn về phía trong căn phòng.
Ninh Tri chạy ra ngoài căn nhà, bên cạnh là ngọn núi mà cô vừa mới đi xuống, trước mắt là một rừng cây, còn có con đường nhỏ kéo ra phía ngoài.
Ninh Ti nhanh chóng chạy men theo đường, cô chạy rất nhanh, không hề biết mệt.
Cho đến khi vượt qua được rừng cây, sau khi Ninh Tri chạy ra, cô phát hiện cuối con đường nhỏ là một con đường cái, mà trước mặt đường cái vô cùng hoang vu, xung quanh không hề có người ở.
Mặt trời ở trên trời quá chói, trước mắt Ninh Tri mơ hồ, cô biết, cô không thể nào đi tìm người trợ giúp.
Nghĩ tới bây giờ Lục Tuyệt đang bị đánh, đôi mắt đỏ au của Ninh Tri không nhịn nổi nữa, giọt nước mắt lăn ra ngoài.
Cô nhanh chóng quay trở lại.
Hắc Tử nghe thấy tiếng cây gậy gỗ đánh người ở trong phòng nhưng không hề nghe thấy tiếng rên, hắn ta rung chân, nói với vào trong phòng: "Đầu đinh, mày đừng đánh chết người, nếu không nhà họ Lục sẽ không chịu trả tiền đâu."
Nói xong, Hắc Tử cảm thấy có nguy hiểm ở phía sau lưng, hắn ta nhanh chóng quay phắt đầu, nhưng hoàn toàn trống không, không hề có gì cả.
Đôi mắt to như đạt đậu của hắn ta nheo lại, quan sát một lượt xung quanh căn phòng, cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, hắn ta tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Ở sau lưng, Ninh Tri ngồi xổm ở trên mặt đất, cầm viên gạch đỏ dưới đất lên, trốn đi tầm nhìn của người đàn ông mặc áo sơ mi đen.
Cô không ngờ người này lại nhạy cảm như vậy, kể cả không nhìn thấy cô mà cũng có thể cảm giác được nguy hiểm.
Ninh Tri ổn định lại hô hấp, nghe âm thanh của cây gậy gỗ đánh xuống ở trong phòng truyền tới, đôi mắt đỏ au của cô tràn ngập khí lạnh.
Cô cầm lấy viên gạch đỏ, động tác rất nhanh, đập mạnh lên trên đầu người đàn ông sơ mi đen.
Đối phương chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt to nhìn thấy viên gạch đỏ đang lơ lửng ở trên không, trong ánh mắt kinh ngạc, Ninh Tri lại đập mạnh thêm lần nữa.
Hắc Tử ngất ngay ở trên bàn.

Ninh Tri nhanh chóng cầm lấy điện thoại trong tay hắn ta, đặt viên gạch vào trong tay hắn ta.
Trong mắt Ninh Tri rất lạnh, cô cầm lấy điện thoại nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, trốn ở phía sau xe, nhanh chóng đổi lấy một phát hiện thân, gọi thẳng cho mẹ Lục.
Điện thoại vừa bấm đã có người nghe máy.
Ninh Tri nghe thấy tiếng hô hấp hoảng loạn của mẹ Lục: "Mẹ, mau tới cứu Lục Tuyệt đi."
Tốc độ nói của Ninh Tri rất nhanh: "Lục Tuyệt bị nhốt trong một căn nhà gạch đỏ cũ nát, con không biết đây là đâu, bên cạnh căn nhà có núi, trước mặt căn nhà là rừng cây, phía ngoài rừng cây là đường cái, gần đây không có căn nhà nào cả.

Điện thoại sắp hết pin rồi, mọi người mau chóng định vị đi."
Ở đầu điện thoại bên kia, mẹ Lục nghe lời người con gái lạ, bà từ kinh ngạc tới hoảng loạn, lại không dám tin tưởng lời của đối phương, âm thanh của bà vừa khàn vừa run rẩy: "Tiểu Tuyệt làm sao vậy? Cô là ai? Sao cô lại biết Tiểu Tuyệt đang ở đâu?"
Ninh Tri biết mẹ Lục đang nghi ngờ cô, cô nhanh chóng giải thích: "Lục Tuyệt là người con thích, mẹ không cần nghi ngờ lời con nói, mau chóng phái người tới cứu Lục Tuyệt đi, anh ấy bị thương rồi."
"Tiểu Tuyệt bị thương rồi?" Nghe thấy con trai bị thương, mẹ Lục không nhịn được mà khóc òa lên.
Ninh Tri khó chịu: "Bây giờ con không thể nói cụ thể cho mẹ, con cần phải đến bên cạnh Lục Tuyệt, mẹ mau chóng phái người tới đi."
Ninh Tri tắt điện thoại rồi mau chóng gửi định vị vị trí cho mẹ Lục.

Ngay lúc bấm gửi xong, điện thoại hết pin, tắt máy.
Ninh Tri quay trở về trạng thái ẩn thận, lại đối mặt trời nhỏ để tiếp xúc thực thể, để lại điện thoại vào tay người đàn ông sơ mi đen.
Mà lúc này, đầu đinh ở bên trong đúng lúc cầm cây gậy gỗ đi ra ngoài.
Con ngươi của Ninh Tri lạnh đến cực điểm.
Đầu đinh nhìn thấy đồng bọn ngã ở trên bàn gỗ, hắn ta kinh ngạc, mau chóng đi qua: "Hắc Tử, Hắc Tử..."
Nhìn thấy máu trên đầu của tên đồng bọn, còn có cả miếng gạch ở trong tay, Đầu đinh sợ hãi cầm lấy gậy gỗ, vừa phòng bị nhìn xung quanh vừa lấy điện thoại ra.
Hắn ta kết nối cuộc gọi: "Đại ca, Hắc Tử hôn mê rồi..."
Ninh Tri nhắm mắt lại, quả nhiên Cao Cường có nhúng tay vào vụ bắt cóc.
Cô nhanh bước chân đi qua người đầu đinh, chạy vào bên trong phòng.
Trên trán và trên mặt của Lục Tuyệt đầy vết thương, mà ánh mắt anh nhìn cô lại sáng long lanh.
Lồng ngực của Ninh Tri vô cùng khó chịu, mắt của cô càng đỏ hơn nữa.
Ninh Tri bước nhanh lại phía đó, xé đi băng dính ở trên miệng của Lục Tuyệt rồi lại mau chóng gỡ bỏ dây ở trên tay và chân anh.
Vừa nãy đầu đinh gọi điện thoại cho Cao Cường, chắc chắn đối phương sẽ mau quay lại, hiện giờ cô nhất định phải đưa Lục Tuyệt rời khỏi đây.
Mà lúc này, tay của Lục Tuyệt sờ lên khóe mắt đỏ au của Ninh Tri, những giọt nước mắt làm ngón tay của anh nóng hổi: "Chị gái kỳ lạ, không khóc.".

Bình Luận (0)
Comment