Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 15


Trước mắt có chút ánh sáng, Ninh Tri mở to mắt, cô phát hiện mình xuất hiện ở trong hoa viên Lục gia.
Ninh Tri cúi đầu nhìn đôi chân trần trụi của mình, hai chân tuyết trắng lại tinh xảo trực tiếp đạp lên mặt đất, không dính một chút tro bụi nào.
Cũng không biết lần sau khi cô đi giày, lúc quay về đây trên chân cô có đeo giày hay không.

Đi dưới ánh mặt trời, Ninh Tri thấy màu da trên tay mình trắng đến sáng lên, cô nhịn không được sờ sờ mặt mình, xúc cảm non mịn bóng loáng làm cô yêu thích không buông tay.
Vẻ mỹ mạo của cô đã khôi phục trở lại.
Tâm tình Ninh Tri suиɠ sướиɠ, cô chuẩn bị đi tìm tiểu Lục Tuyệt.
Mà lúc này, cô thấy mẹ Lục ăn mặc tinh xảo đi ra từ trong phòng, quản gia đã cho người chuẩn bị xe, hôm nay là cuối tuần, bà ấy cần phải tham gia một buổi tụ hội.
Mẹ Lục đi qua bên cạnh Ninh Tri.
Không thể không nói, lúc mẹ Lục còn trẻ quả thật mà một đại mỹ nhân minh diễm.

Nhìn mẹ Lục đi xa, Ninh Tri thu hồi ánh mắt, cô chờ mong nhìn thấy tiểu Lục Tuyệt, cũng không biết hiện tại cách lần trước cứu nhóc đã qua bao lâu, nhóc có nhớ cô hay không.

Ninh Tri đi vào trong phòng.
Lúc này, một bé trai đi từ trên lầu xuống, so với lần trước cô gặp thì đối phương đã cao lên không ít.


Khi còn nhỏ, ngũ quan của Lục Thâm Viễn đoan chính tinh xảo, trên người mặc một bộ màu trắng sạch sẽ nhưng Ninh Tri không có chút yêu thích nào với đứa bé này.

Lục Thâm Viễn lễ phép nói: “Dì Phùng, hôm nay mẹ con phải ra ngoài tụ hội, phiền dì chăm sóc tiểu Tuyệt.”
Lục Thâm Viễn như nhớ tới điều gì, hắn tiếp tục nói, “Hôm nay con hẹn bạn học đi thư viện, không thể cùng Lục Tuyệt học bài, dì giúp con nói với tiểu Tuyệt một chút, cũng giám sát em ấy làm bài tập.”
Giọng điệu dì Phùng thân thiết, “Đại thiếu gia phải chú ý an toàn, tôi sẽ nói với tiểu thiếu gia, cậu yên tâm đi.”
Lục Thâm Viễn cao hứng rời đi.
Ninh Tri không nhìn thấy người giúp việc gọi là dì Phùng này ở Lục gia bao giờ, phỏng chừng đã về hưu.

Cô đi theo sau đối phương lên lầu tìm tiểu Lục Tuyệt.
Người giúp việc tuổi trung niên này đẩy cửa phòng Lục Tuyệt ra, Ninh Tri đi vào trước.

Cô thấy trên người tiểu Lục Tuyệt vẫn mặc quần áo màu đỏ như cũ, ngoan ngoãn ngồi ở bên bàn.
So với lúc thằng bé đi nhà trẻ thì bây giờ nhóc đã trưởng thành hơn nhiều, có lẽ đã là đứa trẻ bảy, tám tuổi.

Ngũ quan của bé đã nảy nở hơn một chút, trên mặt cũng ít đi chút thịt nhưng hai má phúng phính thì vẫn vậy, đôi mắt to tròn đen láy đáng yêu, quần áo màu đỏ càng làm nổi bật lên màu da trắng nõn của nhóc, tựa như một cái bánh bao.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt.” Ninh Tri đi qua, suиɠ sướиɠ cùng hắn chào hỏi.
“Tiểu thiếu gia, cậu nên làm bài tập.” Người giúp việc cũng đi vào.
Thần sắc tiểu Lục Tuyệt chuyên chú nhìn trò chơi ghép hình, hoàn toàn không có phản ứng.
Trong giọng nói của người giúp việc có vài phần không kiên nhẫn, “Tiểu thiếu gia.”
Tiểu Lục Tuyệt không để ý đến bà ta.
Người giúp việc đẩy trò chơi ghép hình trên mặt bàn ra, ngón tay bà ta hung hăng chọc huyệt thái dương của tiểu Lục Tuyệt, “Mày bị điếc sao? Nghe không thấy tao đang nói chuyện với mày à?”
“Dừng tay!”
Ninh Tri bị động tác đột nhiên của bà ta làm cho cả kinh sửng sốt, ngay sau đó, cô xông lên trước, duỗi tay muốn đánh vào tay người giúp việc.
Giây tiếp theo, tay cô xuyên qua thân thể người giúp việc, căn bản không đụng vào đối phương được.
“Tao nói mày trả lời tao có nghe không?” Người giúp việc kéo lỗ tai tiểu Lục Tuyệt lên, hung hăng nhéo nhéo.

Ninh Tri nhìn thấy lỗ tai nho nhỏ kia trong nháy mắt bị nhéo đến đỏ bừng, cô sắp tức chết rồi, cái lão vu bà này!
Lỗ tao của đứa nhỏ yếu ớt như vậy, kéo mạnh tay như thế rất dễ bị thương.

Ninh Tri xoay người muốn cầm sách bên cạnh đánh lão vu bà này mấy cái nhưng cô không thể đụng vào vật thật được.

“Bà mau buông tay, buông tay ra!” Ninh Tri xem đến đau lòng muốn chết.
Lỗ tay của tiểu Lục Tuyệt bị nhéo đến đỏ bừng mà bé vẫn như không có cảm nhận được đau đơn, lông mi hơi run run.

Người giúp việc sớm đã biết cho dù ba ta mắng thế nào, đánh hắn thế nào hắn đều không nói chuyện, cũng không kêu to càng không khóc cho nên bà ta mới có lá gan này.
Người giúp việc buông tay ra, lỗ tai tiểu Lục Tuyệt đã hồng đến có thể trích ra máu.
Ninh Tri nhanh chóng chạy tới bên cạnh tiểu Lục Tuyệt, cô ngồi xổm bên cạnh bé, “Tiểu Tuyệt Tuyệt em mau kêu lên, không thể để mình bị bà ta bắt nạt như vậy.”
Cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm chạm vào lỗ tai bé, lỗ tai nho nho bị nhéo đến ửng hồng, còn nóng rực.

Lòng Ninh Tri nghẹn lại, phát trướng rất khó chịu.
Cô nhẹ nhàng thổi thổi cho bé, “Có đau hay không, chị thổi phù phù cho em nha, phù phù liền hết đau.”
Bị nhéo thành như thế sao có thể không đau, chỉ là hắn không cảm nhận được đau đớn mà thôi.

Người giúp việc tát một cái lên trên đầu tiểu Lục Tuyệt, mắng: “Đánh mày mày cũng không biết hừ một tiếng, quả nhiên là đồ ngốc, đời trước của tao thật xúi quẩy, hiện tại lại còn phải hầu hạ một đứa ngốc như mày.”
Ninh Tri muốn che chắn thân thể tiểu Lục Tuyệt nhưng mà tay người giúp việc vẫn xuyên qua cô, dừng lại ở trên đầu của bé.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Người giúp việc nhanh chóng dừng tay, bà ta đi ra mở cửa, bên ngoài là một người giúp việc trẻ tuổi.

“Chị Phùng, phu nhân đã dặn dò nấu nước đường cho tiểu thiếu gia uống.”
Người giúp việc trung niên nhanh chóng nhận khay, “Em đưa cho chị đi, tiểu thiếu gia đang làm bài tập, chị để cho cậu ấy uống sau.”
“Cảm ơn chị Phùng, vậy em giao cho chị.”
Cửa đóng lại, người giúp việc liếc Lục Tuyệt đang an tĩnh một cái, bà ta bưng nước đường đi sang một bên tự mình uống.

Ninh Tri tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô duỗi tay nhẹ nhàng sờ nơi bị đánh của tiểu Lục Tuyệt, “Chị tiếp tục thổi phù phù cho em.”
Làn gió dịu dàng mềm mại dừng ở trên trán bị đánh đến ửng hồng của Lục Tuyệt, nhẹ nhàng, có chút ngứa.

Tiểu Lục Tuyệt nâng mi mắt lên, mắt to mờ mịt của bé nhìn về Ninh Tri, thanh âm non nớt, “Phù phù em.”
“Ân, chị giúp tiểu Tuyệt Tuyệt phù phù.”.

Bình Luận (0)
Comment