Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 20


Ninh Tri đã biết mắt thẩm mỹ của hắn, “Vậy mặc bộ này đi.”
Lục Tuyệt không đáp lại nhưng cũng không cự tuyệt.

Ninh Tri cũng đi thay lễ phục, cô khéo léo chọn một bộ lễ phục màu đen, hiện tại làn da cô không đủ trắng nên không thể diện những bộ váy màu sắc sặc sỡ làm lộ khuyết điểm.

Cô chợt cảm thấy may mắn khi ngày đó đã đổi tất cả 5 mặt trời nhỏ thành hào quang, ít nhất thì bây giờ mặc màu đen cũng có thể làm da cô nhìn trắng hơn một chút.

Ninh Tri chỉ để chuyên viên trang điểm nhẹ cho cô.
“Ninh tiểu thư, tỉ lệ ngũ quan của cô thật tốt.” Trong lòng chuyên viên trang điểm thầm kinh ngạc.
Mỗi một bộ phận trên gương mặt vị Ninh tiểu thư này đều rất tinh xảo, so sánh với những thiên kim hào môn hay thậm chí là minh tinh mà cô ta từng gặp cũng đều tốt hơn.

Kỳ quái là bộ dáng của đối phương lại rất bình thường, khi những bộ quận tinh xảo kia đặt bên nhau thì lại không đẹp mắt lắm.
Chuyên viên trang điểm có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Cô cảm thấy vị Ninh Tri tiểu thư này nên là một đại mỹ nhân xinh đẹp động lòng người mới đúng.

Ninh Tri cười cười, nhìn bản thân trong gương, sau khi được trang điểm nhẹ thì da cô lại trắng hơn một chút, cô vừa lòng gật gật đầu, cuối cùng cô có bộ dáng được xem như thanh tú.
Chuyên viên trang điểm thấy Ninh Tri thay lễ phục màu đen, cô ấy lại khen ngợi nói: “Ninh tiểu thư, dáng người của cô thật tốt, gầy nhưng không mất đi đường cong, rất nhiều minh tinh nữ giảm béo mỗi ngày chỉ để được như cô đấy.”
“Cô cảm thấy dáng người hiện tại của tôi rất tốt sao?”
Ninh Tri nhìn cơ thể mình trong gương, eo thon tinh tế, chân cũng rất dài, tuy nhiên lại không có cảm giác xinh đẹp chỉ bởi vì mất đi hào quang.

“Đương nhiên tốt.” Chuyên viên trang điểm thành thật gật đầu.
Ninh Tri đã nhìn thấy bộ dáng của mình sau khi khôi phục nhan sắc, yểu điệu mê người, trước sau đầy đặn, đôi chân dài trắng nõn bóng loáng, ngay cả eo cũng mềm mại tinh tế.


Hiện tại, dáng người khô quắt này cũng chri xem như là hoa mà thôi.

Ninh Tri quấn dây đeo giày cao gót lên chân, cô cười nói: “Dáng người của tôi hiện tại không tốt lắm.” Chờ sau này khi cô đoạt lại toàn bộ hào quang thì mới được coi là tốt.

Chuyên viên trang điểm cho rằng Ninh Tri đang khiêm tốn, “Ninh tiểu thư quá khiêm tốn rồi.”
Sau khi sửa soạn xong, Ninh Tri đi xem Lục Tuyệt.
Đi vào phòng, nhìn thấy Lục Tuyệt đang mặc một chiếc áo sơ mi hoa sặc sỡ kết hợp với bộ tây trang màu đỏ, Ninh Tri cảm thấy hai mắt của mình có chút đau đớn.
Quá chói mắt.
“Bên trong không thể mặc kiểu có màu sắc và hoa văn như vậy.” Ninh Tri cầm chiếc áo sơ mi đen ban đầu đi về phía Lục Tuyệt, “Thay thành cái này đi.”
Lục Tuyệt quay lưng lại, từ chối trong im lặng.
Ninh Tri vỗ vỗ lưng hắn nhưng không được đáp lại.
Nghĩ tới cái gì đó, Ninh Tri đi đến bên cạnh hắn.
Cô ngẩng đầu tiến đến bên tai hắn, thanh âm dịu dàng nói, “Anh mà không đổi, một chút nữa em đem toàn bộ qυầи ɭóŧ hoa của anh ném đi hết.”
Bóng dáng cao lớn của Lục Tuyệt chấn động, hiển nhiên hắn nghe hiểu.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mang theo vẻ khó có thể tin lại uất ức nhìn về phía Ninh Tri, tựa như đang lên án cô tàn nhẫn.
Tâm Ninh Tri không khống chế được mà run rẩy, cô có chút chột dạ, “Mau, nhanh thay vào.”
Môi Lục Tuyệt gắt gao nhấp chặt, hắn không tình nguyện tiếp nhận chiếc áo sơ mi thuần đen trong tay Ninh Tri, bất mãn hừ hừ hai tiếng, “Xấu.”
Ninh Tri thấy trong khung biểu hiện trên đầu Lục Tuyệt bắn ra một đóa mây đen.
Hắn thong thả âu yếm đem chiếc áo sơ mi tơ tằm màu lam có hình hoa đào đặt cẩn thận trên giường, còn yêu quý mà gấp lại chỉnh tề, sau đó lại ghét bỏ mặc chiếc áo sơ mi đen thuần thu công tinh tế kia vào.

Mỗi ngày Lục Tuyệt đều tập thể dục buổi sáng nên dáng người của hắn rất tốt.

Cơ ngực cường tráng cân xứng, cơ bắp rắn chắc, khi hoạt động, cơ bắp căng thẳng hữu lực, phình phình như chứa đầy sức mạnh.

Mặc áo sơmi màu đen vào, khuôn mặt tuấn mỹ của lại có thêm vài phần lãnh cảm, lạnh lùng muốn chết.
Lục Tuyệt đem áo sơmi đen bỏ vào trong quần, vòng eo hữu lực lại càng thêm đĩnh bạt.

Đặc biệt, khi Lục Tuyệt mặc áo ngoài màu đỏ vào, đen cùng hồng tương khắc càng khiến nam nhân này thêm yêu nghiệt.

Ninh Tri nhìn đến không nỡ chớp mặt.

Vai rộng, eo thon, chân dài.
Còn có một gương mặt hoàn mỹ, sách, đồ ngốc này đúng thật là rất hợp với gu thẩm mỹ của cô.

Nếu nam nhân trước mặt không phải người có bệnh tự kỷ, chỉ sợ dựa vào bề ngoài cùng gia thế của hắn thôi cũng đủ để cho không ít người mê luyến.
“Đi thôi.” Ninh Tri chủ động nắm tay hắn, đầu ngón tay xen kẽ giữa khe hở ngón tay hắn, khẽ siết chặt.
Cô còn cố ý dùng lòng bàn tay mềm mại vuốt ve xương ngón tay hắn, “Đợi lát nữa chúng ta đi ăn cơm, chung quanh sẽ có rất nhiều người nhưng anh đừng sợ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, nếu anh cảm thấy ở đó không vui thì nói với em, em đưa anh về có được không?”
Lục Tuyệt cảm thấy ngón tay có chút ngứa, giống như bị vật mềm mại nào đó gãi nhẹ, hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn sang Ninh Tri một cái, tùy ý để cô nắm tay mình.
Đám đen nhỏ trên đỉnh đầu biến mất.
Trước đó ít lâu, Lâm gia đã mua một căn biệt thự nhỏ ở gần khu của người giàu có.
Lúc này là tiệc sinh nhật của Lâm phu nhân, bà còn cố ý để người ta trang trí lại một phen, căn nhà trở nên sang trọng, chỗ nào cũng đều tinh xảo xa hoa, bà còn mời không ít bạn tốt cùng họ hàng tới dự tiệc sinh nhật này.
Lâm Điềm Điềm sớm đã trở lại Lâm gia.

Hôm nay cô ta cố ý trang điểm một phen, trên người mặc một chiếc váy trắng tinh mỹ sang quý, bây giờ da cô ta trắng nõn, cả người tựa như sáng bừng lên.

Tâm trạng của bà Lâm hôm nay rất tốt, bà lôi kéo con gái mình đánh giá.

Bà phát hiện, mỗi lần con gái về nhà đều trở nên xinh đẹp hơn một ít, bộ dáng ưu nhã cao quý, thiếu chút nữa bà đã không nhận ra đây là cô con gái dáng người gầy gầy, thanh tú của mình.

Thấy Lục gia đại thiếu gia diện mạo tuấn lãng, dung mạo xuất chúng đứng ở bên cạnh cô, vẻ mặt bà Lâm tràn đầy kiêu ngạo, “Tiệc còn chưa bắt đầu, Điềm Điềm, con mang Thâm Viễn sang sô pha bên kia ngồi một chút đi, ba con cũng đang ngồi bên đó.”
“Mẹ, đây là quà sinh nhật Thâm Viễn chuẩn bị cho mẹ.” Lâm Điềm Điềm đem quà đưa cho bà Lâm.
Lúc này, nụ cười trên mặt bà Lâm càng thêm rạng rỡ, cơ hồ không khép được miệng.
Vẻ mặt khách khứa chung quanh cực kỳ hâm mộ, cũng không biết đời trước của Lâm gia đã làm việc thiện lớn cỡ nào để tu luyện ra nhiều phúc khí như vậy, còn leo lên được Lục gia.

“Mấy năm trước khi tôi gặp Lâm Điềm Điềm, con bé cũng không có xinh đẹp như thế, sao lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy?”
Có người họ hàng nhìn ra dáng vẻ rạng rỡ kia của Lâm Điềm Điềm hoàn toàn đối lập với dáng vẻ trước đây, biến hóa quá nhiều.
“Nghe nói hiện tại cô ta đã là đại minh tinh, minh tinh đều biết trang điểm.”
“Không đúng a, diện mạo của Lâm Đại Hải với Phương Tình cũng không được xem là xuất sắc, sao Lâm Điềm Điềm lại khác biệt hoàn toàn như vậy? Hai năm trước khi gặp tôi, con bé cũng chỉ xem như dễ nhìn mà thôi.”
“Bây giờ Lâm Điềm Điềm đã gả vào Lục gia rồi, là phu nhân hào môn, người có tiền ấy mà, khí chất tự nhiên sẽ có, cũng theo đó mà đẹp lên.”
“Không phải nói cháu gái Lâm gia cũng gả vào Lục gia sao? Sao vận khí Lâm gia lại tốt như vậy?”
“Cháu gái ngoại kia làm gì có vận khí tốt như con gái ruột? Mấy người không biết gì à, người cháu gái ngoại kia là gả cho đồ ngốc của Lục gia, mà Lâm Điềm Điềm lại gả cho đại thiếu gia, về sau sẽ là người kế thừa tập đoàn Lục thị.”
“Hình như vị nhị thiếu gia Lục gia chưa từng lộ mặt kia đầu óc không tốt lắm, cháu gái của Lâm gia gả cho anh ta đấy à?”
......
Khách khứa một trận náo nhiệt, đặc biệt là sau khi biết con gái ruột của Lâm gia cùng cháu gái ngoại đều gả cho hai vị thiếu gia Lục gia, chủ đề nói chuyện đều dời lên người hai bọn họ.

“Phu nhân, tiệc đã chuẩn bị tốt.” Người làm nói với bà Lâm.

“Cháu gái tôi tới chưa?” Bà Lâm nhìn nhìn thời gian, vẫn chưa nhìn thấy Ninh Tri xuất hiện.
“Vẫn chưa tới.”

Bà Lâm mẫu dùng tay vịn lấy một chút tóc, “Không cần chờ nữa, bưng đồ ăn lên đi, đừng để cho Lục đại thiếu gia đợi lâu.” Tuy rằng Lục Thâm Viễn là con rể của bà nhưng bà Lâm mẫu cũng không dám ra vẻ mẹ vợ trước mặt hắn.
Bên kia, ông Lâm, Lâm Đại Hải vẫn luôn cùng Lục Thâm Viễn nói chuyện phiếm, mỗi câu đều khen hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
“Nghe nói lúc trước con cùng với Lục tiên sinh ra nước ngoài triển khai hạng mục mới, mọi chuyện thuận lợi chứ?” Ông Lâm thử mở miệng thăm dò.
Thâm âm Lục Thâm Viễn thuần hậu, khí chất lãnh khốc, chỉ ngồi ở một chỗ cũng rất có khí thế, “Vâng, rất thuận lợi.

Lục gia có kỹ thuật, có nhân tài, còn có tài chính, khai thác thị trường mới cũng không có vấn đề gì quá lớn.”
Ông Lâm nghe xong không ngừng gật đầu phụ họa.
Ông ta nghe nói tập đoàn Lục thị triển khai hạng mục mới, hận không thể đến chia một chén canh, nhưng đầu óc ông ta cũng xem như còn thanh tỉnh, còn biết sự chênh lệch giữa công ty nhỏ nhà mình với tập đoàn Lục thị.

Lâm Điềm Điềm ngồi bên cạnh vẻ mặt hơi thẹn thùng, cô ta kéo tay Lục Thâm Viễn, nói với ông Lâm: “Ba, hiện tại là thời gian ăn cơm, khó có khi Thâm Viễn có thể nghỉ ngơi, ba đừng cùng anh ấy nói chuyện kinh doanh nữa.”
Lâm Đại Hải cười to một trận, “Được Được Được, không nói.”
Bầu không khí giữa mấy người hòa hợp làm những người xung quanh càng thêm ghen tị.

Lâm Điềm Điềm chú ý tới những ánh mắt hâm mộ chung quanh không ngừng hướng tới cô ta, ý cười trên mặt cô ta càng nồng đậm, tất cả những thứ này đều là Ninh Tri trong giấc mơ của cô ta mới có.

Mà hiện tại, sự hâm mộ của mọi người đều hướng đến trên người cô ta.
Lúc này, cô ta nghe được khách khứa gần đó thấp giọng kinh hô.
Theo ánh mắt mọi người, Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đi đến.
Lục Tuyệt mặc một thân tây trang màu đỏ, nhan sắc lãnh khốc, nếu người đàn ông nào không đủ cao gầy, không đủ đẹp trai mặc như vậy nhìn sẽ thật xấu hổ.

Nhưng Lục Tuyệt không chỉ có dáng người cao dài, hắn còn có một gương mặt vô cùng điển trai, khi hắn mặc tây trang màu đỏ vừa rực rỡ vừa quý khí, yêu nghiệt đến mức khiến người ta khó lòng nhìn thẳng.

Ninh Tri mặt một cái váy màu đen.
Một đen một đỏ, cực kỳ tương hợp..

Bình Luận (0)
Comment