Đạo Lữ Của Ta Là Bạch Lang

Chương 13



Vân Hồng im lặng một hồi, mới đặc biệt trân thành hỏi: " Anh làm việc thụ động, biếng nhác như vậy, lãnh đạo có biết không? "
Đồng Quan cười ha ha.

" Khả năng ước thúc và lực uy hiếp của Biệt Động Cục lớn hơn là hành động thực tế, bao gồm cả yêu thú, chỉ cần đối tượng quan sát không chủ động đả thương người, chúng ta sẽ không dẫn đầu ra tay.

"
Đó cũng coi là truyền thống, không bắn phát súng đầu tiên ở Trung Quốc.

(?)
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, yêu thú trời sinh đều là tính khí hung tàn, hơn nữa chỉ cần tu luyện đến một giai đoạn về sau, sẽ giấu diếm được hơi thở của mình, không khác người bình thường là bao.

Nếu không chú ý chặt chẽ và gây áp lực, chúng rất có thể lén lút làm loạn.

" Nếu thật sự muốn nói về nghĩa vụ, chính là bởi vì những năm gần đây linh lực khôi phục, các tiểu yêu quái và yêu ma khắp nơi cũng lục tục ngóc đầu lên.

Thông thường mọi người sẽ giải quyết những sự việc này nhiều hơn.

" Đồng Quan nói.

Vân Hồng khó hiểu: " không phải nói linh khí suy bại ư? "
Đồng Quan vui vẻ, " Ai nói cho cậu biết? "
Vân Hồng chớp chớp mắt, có chút không xác định: " Được ghi trong tàn cuốn a.


"
Đồng Quan cười nói: " Sách kia là từ năm nào? Cậu đây là muốn cầm lấy Minh triều thượng phương bảo kiếm chém quan triều đại nhà Thanh a.

"
* Chiến tranh Minh - Thanh hoặc Người Mãn Châu xâm lược Trung Quốc (1618-1683) là thời kỳ dài của lịch sử khi người Mãn Châu (Nữ Chân) từng bước xâm lấn và chinh phục lãnh thổ nước Trung Hoa của người Hán dưới thời triều Minh.

Nhà Thanh hoàn thành việc diệt Minh và bình định Trung Hoa vào năm 1683.
Thượng Phương bảo kiếm tượng chưng cho hoàng quyền nhà Minh, thấy kiếm như thấy vua.

( Chắc ý Đồng Quan là lấy kiến thức từ lâu áp dụng cho thời bây giờ)
Dừng một chút lại nói tiếp: " Ước chừng tầm một ngàn năm trước đây, xác thực đã xuất hiện một hồi suy giảm lớn, bất quá, từ hai mươi năm trước đã có dấu hiệu phục hồi lại( trùng hợp thật đấy), các bạn trẻ như các ngươi chắc hẳn không biết đi, nhưng chúng ta đã sớm ở tại đất nước này, một chút thay đổi nhỏ cũng có thể nhận ra.

"
Nhưng chính là chậm, thật sự quá chậm.

Muốn khôi phục hoàn toàn chắc phải mất đến hằng mấy trăm thậm chí là trăm nghìn năm.

Đoán chừng đa số thành viên của Biệt Động Cục, cũng không còn sống đến khi đó.

Vân Hồng cao hứng trở lại, " Tuy rằng chậm nhưng đó là chuyện tốt a.

"
Điều quan trọng nhất trong tu hành chính xác là linh khí.

Đồng Quan cười khổ lắc đầu, " Rất xấu, nửa nọ nửa kia a.

Thiên đạo chí công, con người thành công cũng thông minh, thất bại cũng thông minh....!"
Trên đời có rất nhiều cám dỗ, bản tính của con người là tham lam, tâm nhãn quá nhiều, rất khó tập trung vào tu luyện được.

Những năm gần đây, nhân loại bước vào con đường tu luyện không nhiều, nhưng yêu ma quỷ quái lại mọc lên không các gì nấm sau cơn mưa.

Nếu không, tổng bộ cũng không vội vàng lôi kéo tên cường giả như hắn.

Vân Hồng nghe xong, cũng rơi vào trầm tư.

Hắn nghiêm túc, nhưng Đồng Quan lại bật cười đứng lên, " Cũng không cần lâm đại địch, con người mặc dù không được chuyên tâm như yêu thú, nhưng mà chúng ta có di sản văn hóa truyền thừa lâu đời mà.

Chúng ta có thể tự đọc tự viết, để lại những kinh nghiệm đã trải cho thế hệ sau mà.

Cậu thấy đấy, trẳng phải cậu cũng như thế sao, rõ rằng không có gặp nhau nhưng vẫn có liên hệ sư đồ cách nhau hàng ngàn năm qua tàn quển sao? "
Cho nên nhân yêu hai giới đều duy trì sự cân bằng nhiều năm như vậy.

Vân Hồng căn bản không chú ý đến cảm khái của anh ta, nhìn chằm chằm vào xe lăn điện được đẩy ra từ phòng hộ tống bên cạnh, " Anh lấy cái này tính làm gì? "
" Mang cậu làm thủ tục, tiện thể gặp giám hộ quan của cậu" Đồng Quan đắc ý vỗ vỗ xe lăn, " Thế nào, cậu cân nhắc kĩ lưỡng đi! "

Nói xong, cũng không biết hắn ấn vào đâu, bức tường tách ra làm hai, lộ ra thang máy phản quang bóng người lên trên.

Vân Hồng tìm thấy điện thoại, mở ra định vị, ngạc nhiên khi thấy mình đang ở tại bệnh viện tư nhân của Vọng Yến Đài?!
Sau đó nhìn màn hình bên cạnh cửa thang máy nhảy từ số 7 một mực đến tận 17, ngồi trên xe lăn, cảm xúc trong lòng Vân Hồng trăm mối ngổn ngang.

Hắn rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu mở miệng từ đâu.

Hình bóng Vân Hồng phản chiếu trên thang máy bóng loáng sạch sẽ, với vẻ bề ngoài thư thái bình tĩnh.

Vân Hồng: ".....!"
Sau nửa ngày, hắn hỏi: " Giám hộ quan là cái gì? "
Nhiều năm trước, giám hộ quan không quản hắn, giờ thành niên, lại có giám hộ quan từ đâu chui ra?
" Ah, " Đồng Quan nói: " Người mới như cậu không có sư thừa môn phái, nôn nôn nóng nóng, thả cậu thoải mái hành động thì rất dễ xảy ra vấn đề, đúng không? Cho nên sau khi tham gia, tổng bộ sẽ chỉ định một người trong một năm bảo vệ hỗ trợ cậu...!"
Người giám hộ và người được giám hộ có khả năng trở thành bằng hữu thân thiết nhất, chiến hữu thân cận nhất hoặc có thể có mối quan hệ sâu sắc hơn.

Đương nhiên, cũng có thể trở thành cừu địch hiểu rõ nhau nhất.

Nghĩ đến đây, Đồng Quan ánh mắt tối đi, nhưng lập tức đổi nụ cười nói sang chuyện khác:
" Biệt Động Cục chúng ta, tuy lẫn lộn cả người cả yêu thú, nhưng là yêu thú thấu tình đạt lý, là yêu thú tốt.

Bầu không khí chỉnh thể coi như cũng hài hòa, tựa một đại gia đình đoàn kết, ấm áp.....!"
Chưa kịp nói xong, đã đến tầng 17, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, một vật thể như lông thú bay vụt qua, mang theo kình phong cắt đứng lời chém gió.
Tiếp theo, một tiếng " bành " nổ lớn làm cả tầng kiến trúc đều bị trấn động run rẩy, dường như thứ đó bị đập vào tường rồi.

Vài giây sau, cuối hành lang bắt đầu có tiếng mắng chửi:
" Ban Ngốc, không cho ta nói! Nếu có bản lĩnh đánh hồ ly, thì có giỏi cũng dưỡng lông cho tốt đi! "
( Ban ngốc: bệnh rụng lông)
Vân Hồng yên lặng nhìn Đồng Quan: " haha "
Đại gia đình đoàn kết, ấm áp?
Đồng Quan mỉm cười: " trao đổi thích hợp là điều cần thiết.

"
Vân Hồng: ".....!"
Sức lực kia là trao đổi thích hợp?
Đổi lại là người bình thường, xương cốt cũng thành cặn bã luôn rồi.

Từ đầu bên kia đi đến một con bạch thú nhỏ, có kích thước bằng một con Samoyed trưởng thành.

Bước đi của nó chậm rãi thanh thoát, tựa như vị vua tuần tra lãnh thổ của mình.

Đi qua thang máy, con ngươi xanh lam của nó hơi nheo lại, nhìn người ngồi trong xe lăn.

Nhân loại này sao có thể tỉnh lại nhanh chóng như vậy?
Vân Hồng chú ý thấy sau tai nó có một chỗ bị hói, tầm bằng đốt ngón tay, mơ hồ lộ ra làn da non nớt ửng hồng bên dưới.


Mặc dù lông rất rậm rạp tạm che đi được chỗ hói nhưng nếu như nhìn kĩ vẫn phát hiện ra được.

Bị rụng lông?
Hắn lặng lẽ chạm vào túi, có một nhúm lông ở đó.

Bị mình nhổ xuống?
Có muốn hay không dính trở lại a?
Bất quá đồ vật này có dính lại vũng vô dụng.

Lại nói, hắn cũng biết nhiều loại thảo dược giúp mọc tóc ở Đông y, chính là không biết đối với yêu thú có tác dụng không.

Khi hắn còn đang nghĩ lung tung, một con hồ ly nâu đỏ đi bằng hai chi khập khiễng bước tới.

Ngạc nhiên là miệng nó phun tiếng người.

Hồng hồ ly tựa hồ kiêng kị bạch thú, đang định bước lên nói, liền lùi về sau dựa vào tường, tựa hồ như vậy khiến nó an tâm hơn chút.

Nó hắng giọng chưa kịp mở miệng, đột nhiên khịt khịt mũi, mặt mũi lộ ra thần sắc mê người: " A, mùi của nam tử tươi mới! "
Nước miếng ngay lập tức từ răng nanh của nó rỏ ra.

Hồng hồ ly vừa nãy đi bằng hai chân giờ liền nằm xuống đất, ngửi trái ngửi phải, rồi chui vào thang máy như con thằn lằn, le lưỡi với Vân Hồng: " Anh chàng đẹp trai, anh thích nam hay nữ, ta đều có thể hóa thành a.

"
Phương thức tu luyện của mỗi tộc đều khác nhau, con người chủ yếu hấp thụ thiên địa linh khí, còn Hồ tộc thì ra sức song tu với nhân loại, đặc biệt là lần đầu của đồng nam và xử nữ, đối với bọn chúng là vật đại bổ.

Nhìn đôi mắt xanh lè cùng với cái miệng rộng há ra đến mang tai của nó, mặc dù Vân Hồng rất thích thú nhiều lông nhưng thấy nó như vậy cũng không nhịn được sởn hết gai ốc.

Còn " mày đều được" nhưng tao thì không thể đâu.

Kết quả hắn còn chưa có mở miệng, Hồ Ly đột nhiên kinh sợ hai mắt mở lớn, che lấy cái mũi điên cuồng lùi về sau, một đường thối lui đến hành lang đối diện, đau buồn phẫn hận mà cào bức tường, sau đó lại chỉ bạch thú mắng to.

" Một cái đồng nam cũng không lưu lại cho ta, đáng đời ngươi bị rụng lông! "
Trên người đồng nam tử có cái mùi khó chịu của cái tên phiền phức băng lãnh kia.

Hầu hết các yêu thú đều thích cái đẹp, lòng tự tôn cao ngất, Hồng Hồ Ly vừa nói xong lời này, bạch thú đã dùng đuôi quật nó bay đi..


Bình Luận (0)
Comment