Vô số mảnh vỡ kí ức hiện lên, giống như bạch diệp cho ánh sáng mặt trời tạo ra, đang cố gắng bay lên, rải xuống hàng loạt lân phấn, sáng lấp lánh như những mảnh kim cương vỡ.
Nhưng mà ngay sau đó, những kí ức này giống như những cơn mơ sau tỉnh dậy, tựa như băng tuyết ngày đông, không một tiếng động tan rã, cuối cùng không tìm thấy dấu vết.
Nó không tự giác mà trầm luân, nhưng lại sinh ra cảm giác muốn tru lên theo bản năng, dù hiện tại là ban ngày, và đêm nay cũng không có trăng tròn.
Vân Hồng cảm thấy lực phản kháng dưới tay nháy mắt nhỏ đi rất nhiều, đầu sói đầy lông dừng lại, sau đó cực kì chậm rãi nhẹ nhàng mà tiến lại gần tay hắn một chút.
Cảm giác thành tựu tự nhiên mà nảy sinh, hắn phát hiện giám hộ quan bề ngoài lãnh khốc nhưng thực chất đáng yêu đến bất ngờ.
Vân Hồng nhịn cười nói: " Ngươi nói cũng có lý, loại lược này đúng thật không xứng với thân phận giám hộ quan."
Tai nó khẽ run lên, phi thường rụt rè nói: " Tạm chấp nhận dùng đi.
"
" Lông của ngươi thật tốt a, mềm, mượt và mịn tựa như tơ lụa vậy.
" Vân Hồng cầm một nắm lông bạc trong tay, cảm thụ được sự mát lạnh như nước suối chảy qua các kẽ tay, không nhịn được mà khen ngợi thật tâm.
Ngay cả mảng lông nhỏ bị nhổ sạch lúc trước đó cũng đã mọc ra những sợi lông tơ mịn.
Ngắn ngắn, đặc biệt đáng yêu.
Bạch lang hơi ngẩng đầu lên một chút, " Còn có thể chấp nhận được.
"
Cái đuôi to lớn của nó vui vẻ đập xuống đất, vạch trần cảm xúc thật mà nó đang kìm nén.
Một hồi chải lông xong, khách và chủ đều vui vẻ.
Vân Hồng: A! Cái xúc cảm tuyệt vời này!
Bạch lang: Ân! Lược là thứ tốt!
Niềm hạnh phúc được chạm vào lông sói như nước hoa vậy, nó lang thang trong thần kinh của Vân Hồng rất lâu.
Cho đến khi bị đánh gãy bởi một tiếng " tinh " WeChat.
Là tin nhắn từ hai vợ chồng dì Từ gửi tới.
Hai vợ chồng tỏ vẻ, ở Tử Vân Động vài ngày, tình trạng của họ đã tốt lên, thắt lưng không đau, chân cũng không đau, thậm chí không còn gặp chút xui xẻo nào cả!
Đôi vợ chồng đã trở về với cuộc sống bình thường.
Vì thế đã chuyển khoản thêm cho Vân Hồng, hắn không có lấy.
Loại chuyện này chỉ có thể một lần, trừ phi lần sau chính hắn phải lỗ lực hơn.
Bằng không, tuyệt không nhận tiền lần thứ hai nữa.
Chú Từ càng thêm cảm động, cái gì mà "đạo đưc tốt" "không màng danh lợi" đều tuôn ra hết rồi.
Cuối cùng, còn phi thường chân thành nói: "Đạo trưởng, bà con của ngài có đứa con nào không? Muốn xin lớp thì có thể đưa tới, không cần tiền, đảm bảo an bài và quản tốt cho ngài."
Vân Hồng ngay lập tức liền vui vẻ.
Chưa kể hắn không có quan hệ thân thích nào, cho dù có, nếu hắn thực sự làm điều này, đứa nhỏ đó chắc chắn sẽ cảm động rơi nước mắt và thề rằng cả đời này sẽ không gặp lại hắn nữa.
Cuối cùng, chú Từ uyển chuyển hỏi hắn sắp tới có việc gì bận không.
Vân Hồng liếc nhìn lịch trình trống không của mình, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm của đồng tiền.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, chú Từ liền gọi điện thoại tới, cung kính nói: "Chuyện đó nguyên do là như vầy..."
Kể từ sau vận rủi, công việc kinh doanh của vợ chồng họ Từ dần đi đúng hướng, thừa dịp nghỉ đông, đã mở thêm một số lớp học ưu tú, tựa như lớp dạy phụ đạo.
Tới gần cuối năm, chú Từ chuẩn bị một số món quà nhỏ và đích thân đến thăm nhà của một số khách hàng VIP, thấy một trong số những khách hàng ấy có một vị tiều tụy giống như chính mình mấy ngày trước.
Hỏi ra mới biết, người đàn ông trụ cột của gia đình đó đột nhiên mù một con mắt cách đây vài tháng, bác sĩ nổi tiếng trong nước và ngoài nước đã tìm mọi cách nhưng vô ích.
Bởi vì các kết quả xét nghiệm đều bình thường, phân tích từ bệnh lý, anh ta xăn bản không có bệnh gì cả!
Nhưng lại nhìn không thấy, rất thái quá.
Những người khác thì không sao, nhưng chú Từ ngay lập tức nhớ lại kinh nghiệm trước đây của mình, liền hỏi xem có mời đại sư xem qua chưa.
Chính bản thân người bệnh cũng không tin vào điều này, liền chế giễu, nói rằng một cơ sở giáo dục làm như vậy thật thái quá.
Nếu đại sư hữu dụng như trong lời nói, còn lo lắng con mình không thi được vào đại học? Tốt nhất là cúng bái sao Văn Khúc đi!
Nhưng ngay sau đó, nữ chủ nhân đuổi theo, xin lỗi và cầu xin chú ta hỗ trợ liên hệ với cao nhân.
Vân Hồng nghe đến đây liền hưng chí, " Xác thực không bị bệnh? Đã mời bác sĩ tâm lý xem qua chưa?"
Đôi khi một người bị bệnh không nhất thiết là do thân thể.
Chú Từ nói: "Đã xem qua, nhưng vô ích."
Sau khi thuốc Đông y không có tác dụng, người vợ đoán là chồng của mình do quá áp lực công việc, tâm lý sinh ra chướng ngại, nên đã ép hắn ta đi khám bác sĩ tâm lý cách đây ít lâu.
Vậy thì đến xem thôi.
Nghe Vân Hồng đáp ứng mình, chú ta mừng rỡ như điên, lại ước định thời gian gặp mặt, sau đó mới cúp máy.
Vân Hồng hỏi bạch lang, "Ta nhận việc này, ngươi có đi không?"
Nó mới vừa được chải lông qua, chưa đã nghiền đâu.
Bạch lang mơ hồ nhìn chiếc lược, bất đắc dĩ nói: "Liền cùng ngươi đi một chuyến vậy."
Ngồi trên chuyến tàu đến Vọng Yến Đài, Vân Hồng cảm thấy hơi lạc lõng:
Giám hộ quan của hắn ghét bỏ phương tiện di chuyển chậm chạp của con người, vì vậy một mình đằng vân giá vũ đi trước một bước rồi.
Ai! Khi nào ta mới có thể phi hành a?
Vân Hồng vò đầu không biết bao nhiêu lần.
Nghe An Cách nói, sau khi chính thức bước vào giai đoạn Trúc Cơ kì, người tu tiên mới nắm giữ được thao tác điều khiển lực lượng.
Nhưng vấn đề là:
Hắn không có pháp khí!
Người tu tiên trong thời đại linh khí suy bại thực khổ a!
Cái gì cũng không có!
Quên đi quên đi, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Vân Hồng lấy trong ba lô ra một xấp giấy A4, bắt đầu đắm chìm trong việc vẽ bùa của mình.
Chú Từ ban đầu muốn lái một chiếc RV đến đón Vân Hồng, hắn cảm thấy quá phiền toái, nên đồng ý cho chú ta chi chả tiền ngồi xe và đặt luôn khoang thương gia.
Khoang thương gia chỉ có năm chỗ ngồi, còn chưa hết ghế, tự do tự tại, làm cái gì cũng không có người vây xem.
Hoàng chỉ rất được tôn sùng, chất lượng cao lên giá cả cũng rất đắt, Vân Hồng không biết những đồng nghiệp cùng trang lứa khác như thế nào, nhưng đối với hắn mà nói, thứ giấy này cũng không có thêm tác dụng nào.
Vì vậy hắn chỉ đơn giản mua năm tập A4, trong khi các đồng nghiệp khác phải tốn hơn rất nhiều để mua giấy vàng để vẽ bùa, thật đúng là được tiện nghi lớn.
Mỗi bịch có 500 tờ, mỗi tờ có thể cắt làm 4 phần phù chú, đủ để hắn dùng hết đời của người bình thường luôn.
Trên đường đi, Vân Hồng dành phần lớn thời gian để vẽ bùa giấy, thỉnh thoảng nghỉ ngơi hắn cũng nương theo hoạt động cổ mà vẽ Hư Không Phù Chú
Thứ này trông đặc biệt khốc suất cuồng bá, nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng là:
Không thể di chuyển đi chỗ khác, hơn nữa phải dùng ngay sau khi vẽ, bằng không sẽ dễ dàng trở thành bia ngắm sống.
Bất quá nhân vô thập toàn, không cần vật liệu, không nhìn hoàn cảnh cùng vĩnh viễn không khô kiệt linh khí, từng đấy thuộc tính đặc biệt đã đủ ngạo thị quần hùng rồi.
( Nhân vô thập toàn: con người không ai là toàn diện, đại khái có nghĩa là: không có gì hoàn hảo vô khuyết)
Độc nhạc nhạc không bằng chúng nhạc nhạc, trước đây Đồng Quan đã từng nói rằng bùa chú cũng là một sản phẩm bán chạy trong giới, hắn nghĩ mốn thêm khoản thu nhập.
( Độc nhạc nhạc không bằng chúng nhạc nhạc: một người vui không bằng mọi người cùng vui)
Khi đến gần nhà ga, nhân viên còn đặc biệt đến đây nhắc nhở.
Vân Hồng thu dọn ba lô, suy nghĩ một chút, nhắn tin hỏi trong nhóm chat nhỏ: " Hiện tại giá cả thị trường của Sung Linh Phù là bao nhiêu?"
Đồng Quan, một người lâu năm trong lĩnh vực, trả lời trong vài giây, "Ngươi muốn mua? Giá cả cụ thể không chắc chắn, nhưng trong hai năm qua là ba nghìn đến bốn nghìn nhân dân tệ.
"
Tiểu tử này đi đến chỗ nào mà phải dùng thứ đồ chơi kia?
Vân Hồng, một thành viên nghèo khổ cùng cực, mừng như điên, " Đắt như vậy?"
Hắn nhớ lại số phù chú mình dùng trước đây, tim như bị đao cắt.
Tiêu tiền như nước, câu này chính là dùng cho mình đi?
Lại nhìn ba lô chứa đầy A4, mà mừng rỡ.
Máy in tiền, phải chăng cũng là mình đi?.