Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 107

Trần Ngọc thoáng chần chừ, đứng dậy đi tới.

Đến trước mặt hắn rồi, mới phát hiện Phong Hàn đang không chớp mắt quan sát quần áo của cậu, Trần Ngọc nhất thời nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp nhau của hai người, cậu bị Phong Hàn lột sạch chỉ còn lại cái quần lót. Trần Ngọc rùng mình, vô ý thức lấy tay nắm chặt quần áo của mình, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của Phong Hàn cũng không dám để lộ sự phẫn nộ trong lòng, chỉ run rẩy nhỏ giọng hỏi: “Ngươi – ngươi muốn làm gì?”

Bây giờ là mùa đông, hơn nữa ở sơn động sâu dưới mặt đất không biết bao nhiêu mét này, lạnh càng thêm lạnh. Nếu như Phong Hàn muốn quần áo của cậu để chống rét, nhất định sẽ chết người đó!

Phong Hàn diện vô biểu tình nhìn Trần Ngọc đang kinh hoàng khiếp sợ một lát, chỉ túi ngủ trên mặt đất nói: “Ngươi ngủ ở đây.”

Trần Ngọc ngẩn ngơ, đây là Phong Hàn nhiều năm trước? Uhm, tính tình tựa hồ so với khi lần đầu gặp tốt hơn rất nhiều lần….

Lúc Trần Ngọc nằm xuống, báo con cùng thằn lằn căn chuẩn cơ hội đều chui vào túi ngủ, so sánh mà nói, Trần Ngọc thích Tiểu Mập hơn, ít nhất ôm đống thịt đó rất ấm áp. Nhưng xét thấy chủ nhân của thằn lằn còn đang bên cạnh, cậu không dám đem vật nhỏ này ném ra ngoài, mặc dù bộ dáng có chút khó coi, nhưng lại nhu thuận đàng hoàng, cũng không khiến người ta chán ghét, chỉ hiềm không biết tại sao quấn người như vậy.

Ngủ trong túi ngủ thoái mái hơn rất nhiều, Trần Ngọc bị kinh sợ cả ngày cơ hồ hạnh phúc muốn rên lên, trước khi mê man, cậu thò đầu ra, khách khí nói: “Ngươi không ngủ?”

Phong Hàn quét mắt nhìn Trần Ngọc dè dặt, nói như đúng rồi: “Đương nhiên, đợi bên trong ấm áp, ta mới chui vào.”

Trần Ngọc bị nói thẳng là thứ có tác dụng làm ấm giường trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Hàn, nhất thời quên rụt đầu lại. Cậu vốn nên biết! Cái tên này, là người có tính cách thiếu sót nghiêm trọng, sao có thể tốt bụng như vậy!

Phong Hàn mỉm cười, thò tay sờ sờ, sau đó lưu loát chui vào.

Bị Phong Hàn quá mức rõ ràng cười nhạo kích thích đến, Trần Ngọc tức giận muốn bóp chết hắn, nhưng Phong Hàn lại khiêu mi nhìn cậu, ý bảo cậu có ý kiến có thể nói ra, cậu nhưng chỉ nhỏ giọng nói: “Được…Được rồi.”

Phong Hàn chui vào mang theo khí lạnh, Trần Ngọc run rẩy một chút, không để lại dấu vết cố gắng di chuyển cách xa khỏi hắn. Thế nhưng, người kia động tác còn nhanh hơn so với cậu, đảo mắt, Trần Ngọc đã nhẹ nhàng bị ngăn chặn, lạnh lẽo tiêu hồn.

Có hai con vật còn buồn bực hơn so với cậu, Tiểu Mập cùng thằn lằn đang lệ rơi đầy mặt nằm bên trên túi ngủ của hai người. Dưới ánh mắt của Phong Hàn, đàng hoàng nằm xuống.

Sau khi đại nhân nhà mình rõ ràng không cho phép bọn nó xen vào nữa, Tiểu Mập cùng thằn lằn tràn đầy địch ý liếc mắt nhìn nhau, đều chui vào bên dưới áo bông của Trần Ngọc, khi mà thằn lằn bị đá ra ngoài ba lần bốn lượt vẫn kiên nhẫn chui vào, Tiểu Mập rốt cuộc lười quản đến nó.

Trần Ngọc cho là mình sẽ mất ngủ, sự thực chứng minh, cậu không chỉ nhanh chóng trong hơi thở quen thuộc thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất ngon. Phong Hàn gắt gao nằm sát bên cậu, Trần Ngọc so với bất kỳ ai khác đều rõ ràng trong thân thể thon gầy này ẩn chứa thực lực kinh khủng đến mức nào, cho nên dưới tình huống chẳng có ai gác đêm, Trần Ngọc cũng không có lấy một tia lo lắng.

Trong mơ mơ màng màng, Trần Ngọc đột nhiên tỉnh dậy, ngay cả chính cậu cũng kỳ quái, tại sao tỉnh lại giữa đêm.

Cậu phát hiện mình đã bị Phong Hàn ôm vào ngực, cái ôm thật chặt mang đến nhiệt năng tương đối thoải mái. Trên người Phong Hàn tựa hồ không còn lạnh lẽo như trước, chẳng lẽ do có trái tim? Báo con và thằn lằn vẫn đang ngủ yên, Trần Ngọc thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của chúng.

Chẳng qua là, tại sao cậu lại thanh tỉnh?

Đợi đã, Trần Ngọc rốt cuộc hậu tri hậu giác ý thức được, bốn phía tối đen, nến không biết đã tắt từ lúc nào.

Cây nến kia có thể cháy liên tục trong sáu tiếng đồng hồ, bọ họ tuyệt đối không ngủ lâu như vậy, chuyện gì đã xảy ra?

“Ngươi nghĩ muốn cái gì? Nghĩ muốn cái gì?”

Câu hỏi rõ ràng chợt truyền tới, mang theo khí vị mê hoặc lòng người. Nhưng trong mộ đạo trống rỗng, lại có vẻ vạn phần quỷ dị.

Trần Ngọc nhất thời cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, ai vậy, ai đang nói chuyện đó? Cậu há miệng, nhưng đã sợ đến mức không thốt nên lời.

Phong Hàn còn đang ngủ? Hắn khi nào lại thiếu tính cảnh giác như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Phán đoán trong bóng tối có thể kích thích tất cả nỗi sợ của con người, Trần Ngọc run rẩy thò tay sờ sờ trái tim của Phong Hàn, còn đang đập, mặc dù không dễ gì cảm giác được.

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ lại có dũng khí cùng sức mạnh, lặng lẽ rút súng từ trong ngực ra. Cẩn thận phân biệt nơi phát ra thanh âm kia, sau đó kéo chốt bảo hiểm. Suy nghĩ một chút, lại lo lắng cái thứ không biết là gì kia có bổ nhào về phía này hay không, Trần Ngọc đứng dậy tựa vào người Phong Hàn.

Khi thanh âm kia lại một lần nữa vang lên, Trần Ngọc nhắm chuẩn, một bàn tay chợt dùng sức bắt lấy tay cầm súng của Trần Ngọc, sau đó trong bóng tối vang lên tiếng lợi khí phá không.

Tiếp đến, Phong Hàn đốt cây nến bên cạnh, lạnh lùng nhìn hai bên, trong mộ đạo trống trơn, không có bất cứ ai cả.

Trần Ngọc kinh ngạc quan sát xung quanh, đồng thời làm bộ không nhận ra mình vẫn còn ở trong ngực Phong Hàn, mặc dù khí lực nơi bàn tay lớn đến mức khiến cậu phải cau mày.

Quần áo trên túi ngủ khẽ động đậy, một cái đầu bù xù chui ra, Tiểu Mập ngáp một cái, híp mắt nghi hoặc không hiểu nhìn hai vị gia trưởng, ở trên đầu nó, là thằn lằn đang ngủ đến chảy nước miếng.

Một lát sau, thân thể căng thẳng vận sức chờ phát động của Phong Hàn hòa hoãn xuống, nhàn nhạt nói: “Không có thứ gì cả, ngủ trước đi.”

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cảm giác của Phong Hàn đại khái hẵng còn tinh xác, hắn nói không sao cả, thì thật sự sẽ không có việc gì.

Lúc này, Trần Ngọc lại không ngủ được, nằm một lúc, không nhịn được hỏi người bên cạnh: “Ngươi tỉnh từ khi nào?”

“Lúc ngươi tỉnh, nhịp tim của ngươi thay đổi.” Phong Hàn mạn bất kinh tâm nói.

Ta kháo, quá biến thái, đây là thứ mà loài người đang ngủ say có thể cảm nhận được sao….

Lại im lặng một lúc, Trần Ngọc hỏi dò: “Phong Hàn, không phải ngươi đang tìm cái gì hay sao? Nếu ngươi không tìm thấy, có phải sẽ ra ngoài hay không?”

“Ân.” Phong Hàn không hề do dự đáp.

Trần Ngọc trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ta còn muốn quay lại tìm người, nếu có thể, trước khi ngươi ra ngoài báo cho ta biết một tiếng?” Cậu không hy vọng thuyết phục được Phong Hàn cùng trở về với cậu, nếu vậy ít nhất phải xác nhận Phong Hàn có thể an toàn thoát ra ngoài.

Phong Hàn kỳ quái quay đầu, nhìn Trần Ngọc nói: “Ngươi đương nhiên phải đi cùng ta.” Bất mãn híp híp mắt, càng ôm chặt Trần Ngọc.

Trần Ngọc cứng nhắc, trong khoảnh khắc đó, cậu cơ hồ nghĩ Phong Hàn căn bản không hề mất trí nhớ, loại bá đạo độc tài rất quen thuộc. Hơn nữa, Trần Ngọc bất động thanh sắc nhìn tư thế của hai người, Phong Hàn đại khái còn chưa ý thức được hắn cư nhiên cùng một “người xa lạ” thân cận đến vậy.

Đương nhiên, Trần Ngọc quyết định giả ngu, thân cận đã lâu không có khiến cho cậu kích động muốn khóc, càng muốn dùng sức ôm lấy cái tên này.

Qua một lúc lâu, Trần Ngọc mới mất tự nhiên lưỡng lự nói: “Ta phải trở về tìm người, mục đích ta tới đây chính là để trợ giúp, hơn nữa là ta bảo bọn họ phải đi tìm ta, cho nên càng không thể bỏ mặc bọn họ.”

Phong Hàn nghi hoặc khó hiểu, cuối cùng nói: “Ta chỉ có thể mang hai người ra ngoài, hơn nữa ta sẽ không mang theo người không quen.”

Trần Ngọc kinh hỉ mở lớn mắt, có thể trong vòng một ngày, làm cho Phong Hàn đem cậu trở thành người quen, cậu bỗng nhiên thỏa mãn, lập tức vui sướng hỏi han: “Khụ, vì cái gì người sẽ mang ta theo?”

Phong Hàn nhìn cậu một cái, mang theo biểu tình mê man suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Bởi vì ngươi thích ta.”

-END 107-
Bình Luận (0)
Comment