Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 111

Trần Ngọc lúc này mới nhận ra, người xung quanh đều nhìn về phía tờ giấy với ánh mắt sợ hãi, giống như nó đã quyết định sống chết của bọn họ. Trên thực tế, Trần Ngọc và Mã Văn Thanh cũng nhủ thầm trong lòng, nếu như lời nguyền viết trên giấy chỉ là truyền thuyết, thì tại sao tên lại chuyển đến mặt sau?

Dưới lòng đất quỷ dị không thấy ánh mặt trời một thời gian dài như vậy, ai cũng hy vọng lấy được minh khí rồi nhanh ra ngoài, thế nhưng, bây giờ mọi người phát hiện mọi việc tựa hồ không hề đơn giản, sợ hãi quá độ cùng lo âu khiến người ta cảm thấy khó thở, nhưng ngoại trừ phiền não ra, thì không biết phải làm gì. Ngay cả hai vị lão đại, cũng trầm mặc hơn bình thường rất nhiều.

Ổn định tầm thần, Trần Ngọc thấp giọng hỏi Mã Văn Thanh: “Mã thúc và Kim gia có tính toán gì không?”

Mã Văn Thanh vừa nghe, giương mắt quan sát Trần Ngọc, chân mày giãn ra, dùng sức vỗ vào bả vai Trần Ngọc, nói: “Mới nãy ta quýnh lên, quên mất ngươi, tiểu tử ngươi đến thật đúng lúc. Ý của cha ta và Kim lão đại đều là tranh thủ thời gian thoát ra ngoài, cứ dựa theo con đường mình đã tới. Cho dù lời nguyền là thật, chỉ cần rời khỏi sơn động này, chúng ta sẽ an toàn.”

Mã Văn Thanh vừa chỉ chỉ phía sau vừa nói: “Nhưng đường ra lại bị những thứ xuất hiện từ hư không kia ngăn chặn, chỉ có thể đi sâu vào trong, theo ta thấy, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì chúng ta cũng tự đưa mình vào bụng sơn động. Bất quá, ngươi đã ở đây rồi, thì vấn đề này đã được giải quyết.”

Trần Ngọc nhìn Mã Văn Thanh đang cười hắc hắc, gật đầu một cái, nếu như chỉ là vấn đề về cửa, cũng không làm khó được cậu.

“Được rồi, mọi người chỉnh đốn một chút, nhanh chóng lên đường.” Mã Văn Thanh xin chỉ thị của Mã Liệt và Kim lão đại, gọi mọi người.

Trong khi chờ đợi, Trần Ngọc nương theo ánh nến quan sát chung quanh, chợt nhận ra mộ đạo nơi này tựa hồ có phần khác biệt so với lúc mới tiến vào. Hai bên mộ đạo rộng rãi hơn trước, màu sắc trên nham thạch đậm dần, mộ đạo rõ ràng dốc xuống dưới.

Hơn nữa, vốn ánh nến có thể chiếu rọi ngoài sáu bảy thước, hiện tại nơi cách đó bốn, năm thước lại có chút mơ hồ. Trần Ngọc nhíu nhíu mày, tiến về phía trước, quả nhiên phát hiện trong không khí tựa hồ có một làn sương thật mỏng, sương mù này là sao?

Còn đang nghi hoặc, Trần Ngọc cảm thấy bên chân khẽ động, cúi đầu vừa nhìn, Trần Ngọc phát hiện Tiểu Mập đang dùng cái đầu to của mình đụng vào chân cậu, thấy cậu chú ý tới nó, bèn dựng đứng thân thể, đứng bằng hai chân sau, hai chân trước giang ra, bày tư thế chờ ôm, đồng thời dùng ánh mắt trong suốt ngóng trông nhìn Trần Ngọc.

Trần Ngọc làm bộ như không để tâm đến ánh mắt lấp lánh đó, vòng qua Tiểu Mập đi sâu vào trong, trước kia còn dễ, giờ con báo này cả người mập ú toàn thịt, ôm tương đối nặng, hơn nữa hiện tại một tay cậu còn phải cầm nến.

Vậy mà Tiểu Mập vẫn kiên nhẫn, tiếp tục học người dùng hai chân sau đi bộ, lại ngăn phía trước Trần Ngọc. Trần Ngọc đầu đầy hắc tuyến nhìn Tiểu Mập, thế này sao mà giống mang trẻ con ra ngoài dạo phố, sau đó đứa trẻ không muốn đi bộ nữa, chỉ cần quấn lấy người lớn đòi ôm a, tên tiểu tử này chẳng nhẽ lần trước đi dạo ở công viên lây thói xấu rồi?

Cậu thậm chí còn phát hiện Tiểu Mập khi tạo ra cái dáng đó, lén liếc nhìn sắc mặt Phong Hàn, nhưng vẫn dùng hai chân đi sang bên cạnh.

Cố nhịn cười, Trần Ngọc bế Tiểu Mập lên, kể từ lúc tiểu tử này càng ngày càng nặng, luôn đi bộ theo mình, hôm nay không biết tại sao lại nhõng nhẹo như vậy.

Khoảnh khắc Trần Ngọc ôm Tiểu Mập, cái đầu to đùng của nó, lập tức chui vào trong ngực Trần Ngọc. Ngón tay Trần Ngọc chạm vào bộ lông ẩm ướt và lạnh lẽo của nó, mới nhận thấy nhiệt độ trong mộ đạo cực kỳ thấp. Vì bọn họ mặc quần áo chống lạnh nên không cảm thấy gì, Tiểu Mập đại khái không chịu được nữa.

Trần Ngọc đang định tiến thêm về phía trước hai bước thì Phong Hàn níu cậu lại, nhìn thoáng qua chỗ sâu trong sơn động, nói: “Đừng qua đó, bên trong có rất nhiều thứ, nhưng đều chết hết rồi.” Đồng thời trợn mắt nhìn Tiểu Mập trong ngực Trần Ngọc một cái, bất mãn nhướng mày.

Tiểu Mập như nhận thấy được, run rẩy, không dám ngẩng đầu, coi như không phát hiện ra tầm mắt của Phong Hàn. Nhưng vẫn cố lùi sâu vào trong ngực Trần Ngọc, hận không thể chỉ còn lộ cái chân ra bên ngoài.

Trần Ngọc lập tức dừng bước, ở trong sơn động này, mấy thứ đã chết so với người sống còn lợi hại hơn. Với lại càng vào sâu sương mù càng dày, ngay cả đèn pin mắt sói cũng không mấy tác dụng. Trần Ngọc cau mày tính toán tại chỗ, lại không chú ý đến sau khi Phong Hàn cầm tay cậu hình như chưa có ý định buông ra.

Lúc này, những người khác đã thu dọn xong đồ đạc. Mã Văn Thanh tới đây tìm người, thấy hai người bọn họ như vậy, vỗ vai Trần Ngọc một phát, sáp lại bên tai Trần Ngọc, nháy mắt nhỏ giọng nói: “Ta phát hiện cho dù Phong ca bị mất trí nhớ, đối với tiểu tử ngươi không khác trước là bao a.”

Trần Ngọc liếc mắt xem hai người giống như thân mật cầm tay nhau, trong lòng lại nhớ đến tình cảnh lúng túng cùng mất mặt hai ngày nay, khóe miệng co giật, mất tự nhiên cười khan mấy tiếng: “Tính tình của Phong Hàn vẫn giống như trước đây, có thể khác cái gì a.” Đồng thời nháy mắt với Mã Văn Thanh, ý bảo hắn nhanh chuyển đề tài.

“Ý của ngươi là các ngươi hiện tại chỉ bởi vì Phong ca đối với ngươi tình cũ khó quên, mà ngươi đối với Phong ca không hề có tình cảm?” Mã Văn Thanh tiếp tục làm ngơ mà hỏi.

Mã Văn Thanh vừa nói xong, Trần Ngọc đã cảm thấy tay bị nắm chặt, cho dù không dám xoay người lại cũng có thể cảm giác được khí lạnh bên kia bốc lên khiến người ta rợn tóc gáy, thân thể Trần Ngọc cứng đờ, khó khăn cố gắng bổ sung: “Đương nhiên không phải, hắn đối với ta mà nói, so với ta nghĩ còn quan trọng hơn, khụ, rất nhiều. Là người ta quan tâm nhất, thậm chí còn để ý hơn cả bản thân ta.” Không chỉ như vậy, Trần Ngọc còn gắng hết sức bày ra bộ dáng thâm tình chân thành.

Mã Văn Thanh trợn mắt há mồm mà nhìn Trần Ngọc, trong lòng thầm nhủ tiểu tử này hôm nay không phải bị ma nhập rồi đấy chứ, mấy lời buồn nôn như vậy mà nói không chớp mắt một cái.

Thật ra thì Trần Ngọc cũng không trấn định đến vậy, mặc dù phần lớn những lời này đều tương đối chân thật, nhưng khi nói ra rồi lại là việc khác.

Cảm giác được lực đã trên tay đã giảm bớt, Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn trêu chọc một Phong Hàn căn bản còn chưa khôi phục trí nhớ. Lời thú nhận hôm nay cộng với những chuyện lúng túng hai ngày trước, Trần Ngọc quyết định chôn sâu chúng nó trong sơn động này, khi trở lại mặt đất sẽ quên hết đi.

Mã Văn Thanh nhịn cười, thấy Trần Ngọc quẫn bách bỏ xừ ra nhưng vẫn ra vẻ ta đây trấn định, kéo Trần Ngọc ra ngoài, “Trước tranh thủ thời gian thoát ra, chúng ta chỉ còn lại một ngày. Cho dù không có lời nguyền, cây nến và thức ăn cũng không đủ.”

Dựa theo ký hiệu Mã Văn Thanh lưu lại, mọi người vội vội vàng vàng quay trở lại. Hơn nữa còn tận lực đẩy nhanh tốc độ, giảm bớt thời gian nghỉ ngơi. Kỳ quái chính là, không bao lâu sau, mọi người lại bị cửa đá ngăn cản đường đi. Rõ ràng khi Trần Ngọc tìm kiếm bọn họ, toàn bộ cửa đã được mở ra. Trần Ngọc kinh ngạc, chẳng lẽ vẫn có người đang âm thầm giở trò? Ra tay vẫn rất dứt khoát.

Cho đến một canh giờ sau, Mã Văn Thanh chợt đứng lại, nói: “Không đúng!”

Mã Văn Tú thở hổn hển, vội vàng hỏi: “Ca, sao thế?”

Mã Văn Thanh nhìn ký hiệu trên thạch bích, chân mày cau lại, do dự trong chốc lát, nói: “Ta cảm thấy con đường này có vấn đề, các ngươi chẳng lẽ không thấy nơi này có chút quen mắt?”

“Không nhìn ra, chỗ này khắp nơi đều không khác nhau là mấy.” Mập mạp lắc đầu nói.

Mã Văn Thanh vừa nhìn về phía Trần Ngọc, Trần Ngọc cầm nến đứng bên cạnh cửa, sắc mặt khó coi nhìn ký hiệu rất dễ bị mọi người bỏ qua trên thạch bích, đó là một con số 11 viết thường.

Cậu chỉ vào con số đó rồi nói với mấy người đứng gần: “Khi ta cùng Phong Hàn đi tìm các ngươi, mỗi lần qua một cửa đá, ta sẽ khắc bên cạnh cửa đá đó một con số. Vừa có thể làm dấu hiệu, vừa tính toán được chiều sâu. Thế nhưng, số 11 này, ta tuyệt đối đã thấy qua hai lần rồi.”

“Ý của cháu là chúng ta lạc đường? Điều này sao có thể? Chúng ta rõ ràng vẫn luôn đi thẳng về phía trước, căn bản không quay lại con đường cũ, thậm chí cả rẽ ngoặt cũng chưa từng.” Mã Liệt nhíu mày nói.

Trần Ngọc thở dài, đem tầm mắt quắng về hướng ngược lại, nói: “Bất quá nói như thế nào, trước cứ ghi lại ký hiệu chúng ta bắt gặp trong mộ đạo, xem thử có lặp lại hay không.”

Tất cả mọi người đồng ý, cho nên sau khi Trần Ngọc mở ra cánh cửa tiếp theo, mọi người lập tức ở bên cạnh cánh cửa tìm kiếm con số Trần Ngọc lưu lại.

Thế nhưng, lần này tất cả mọi người đều ngây dại, trên nham bích ở đây rõ ràng có khắc một chữ số 3.

Hai con số này căn bản không thể liền kề nhau, tại sao lại như vậy?

Sắc mặt ai nấy đều khó coi, vì nghiệm chứng, lại vội vã tiến về phía trước, phía sau cánh cửa tiếp đó xuất hiện con số 9, cơ hồ mỗi đoạn mộ đạo đều không phải liên tiếp.

Mà một canh giờ sau, khi mọi người lần nữa trông thấy con số 11, trên mặt ngoại trừ âm trầm, còn mang theo sợ hãi. Mà sau số 11, thậm chí không còn là số 3 nữa mà lại là số 5.

Mộ đạo nhìn như đơn giản này tựa hồ căn bản không thể thoát ra.

-END 111-
Bình Luận (0)
Comment