Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 116

Đi thêm hơn nửa giờ nữa, rốt cuộc mọi người lại kì tích đứng trước thạch thất treo đầy thi thể kia.

Tuy lần thứ hai thấy đống bánh tông rất dễ thi biến này có chút nhũn chân, nhưng Trần Ngọc vẫn hơi kích động, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi mê cung rồi, mà chủ nhân sơn động hiển nhiên cũng không nghĩ ra cách ngăn cản bọn họ.

Trần Ngọc khẽ đăm chiêu nhìn Tiểu Mập vẻ mặt hạnh phúc ăn đồ hộp ở cạnh cửa, xem ra sơn động chỉ có thể suy đoán được tâm lý của con người, đối với động vật thì lại bó tay. Cũng có thể bởi vì tâm lý con người hoạt động phức tạp hay thay đổi, mà tâm tư Tiểu Mập lại đơn thuần đến đáng sợ…

Trần Ngọc dám đánh cược lúc Tiểu Mập dẫn đường, trong đầu tuyệt đối chỉ có hộp thịt bò kia thôi.

Mã Văn Thanh tựa ở cửa, thi thoảng thăm dò vào bên trong, sau đó lo lắng thêm ngưng trọng mà thấp giọng nói: “Tiểu Trần Ngọc, vì sao ta cứ có loại cảm giác vừa thoát hang sói đã sa miệng hổ, nơi, nơi quỷ quái này cũng chẳng an toàn hơn chỗ kia bao nhiêu a.”

Không chỉ Mã Văn Thanh, những người khác cũng vẻ mặt tái mét, ác mộng đẫm máu mà bánh tông lần trước mang đến vẫn còn rất mới mẻ trong kí ức, hơn nữa giết chết đám bánh tông kia bọn họ đã phải trả giá nặng nề, hiện tại nếu như quay lại đến một con bọn họ cũng khó đối phó nổi.

Mới trước tại phiến cửa kia, bọn họ đã tổn thất không ít thứ, trong đó vũ khí, thức ăn và công cụ chiếu sáng là quan trọng nhất, đặc biệt là nến. Trần Ngọc do hoài nghi cái bóng có vấn đề mà đã dùng gần như toàn bộ số nến, mỗi người một cây, khi gió to kéo tới, mọi người chỉ lo lắng liều mạng tìm nơi cố định mình, đại đa phần nến đều rơi trên mặt đất, bị gió cuốn đi.

“Không, Trần Ngọc làm rất đúng, trong mộ đạo càng nguy hiểm hơn, lẽ nào các ngươi không nhận ra? Trong mộ đạo, chưa hết một ngày chúng ta đã tổn thất mất bốn hoả kế. Chỉ là chạy thôi mà cũng tổn thất nhân thủ.” Mã Liệt bỗng nhiên trầm giọng nói, khi mọi người nhận ra được điểm không thích hợp, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, tiếp tục nói: “Ta không thừa nhận đó là trùng khớp, cho nên, chúng ta nhất định phải ra ngoài, mau chóng tìm được đường thoát ra.”

“Vậy vì sao phải tới đây? Chúng ta có thể theo con đường ban đầu từ cửa động đi ra ngoài. Cho dù chúng ta đã vào trong cửa động, tuy rằng người được giải thoát mấy hôm trước nói đó không phải cửa ra, nhưng chúng ta nên thử xem, nó có vẻ an toàn đáng tin hơn.” Mập mạp len qua nói.

Người kia mà mập mạp nói là người vẫn bị cắt từng miếng trong gian thạch thất cuối cùng trên hành lang trừng phạt, được Trần Ngọc sau khi hứa cứu liền tan thành tro bụi, trước khi chết nói với bọn họ, cái động kia không ai có thể đi ra ngoài, muốn từ chỗ đó đi, tự gánh lấy hậu quả.

Trần Ngọc cau mày nhìn bên trong thạch thất, chậu than hừng hực như thiêu đốt, thi thể treo phía trên theo góc độ quỷ dị nhìn chằm chằm bọn họ, nơi đây có thể nói là nơi nguy hiểm nhất trong sơn động rồi.

Lẽ nào, đây là nguyên nhân khiến kho báu của Tạng Vương được giấu ở chỗ này.

Kỳ thực Trần Ngọc có khuynh hướng tin theo câu nói cuối cùng của người kia, nếu cơ quan trong sơn động phức tạp khó giải, như vậy sơn động không thể nào đặt cửa ở nơi nổi bật như vậy. Dù lời gã nói không phải là thật, phương pháp ra ngoài trong cuốn bút ký kia, cũng chỉ nói một câu: Vào chỗ chết rồi mới sống.

Cửa động không hề được nhắc tới, cậu tin chắc rằng chủ nhân cuốn bút ký sẽ không phạm phải loại sai lầm này.

Còn có một điểm, Trần Ngọc liếc qua đồ vật trên người mọi người, cho dù ăn tiết kiệm, thức ăn hiện tại cũng chỉ có thể suy trì được thêm một ngày, mà từ chỗ này đến cửa động phải mất đến ba, bốn ngày, nếu như đi chứng minh nơi đó không thoát ra được, rồi trở về ——

“Người kia không nói dối, cửa động không thể ra.” Phong Hàn vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, thanh âm của hắn không cao, nhưng khiến mọi người đều tĩnh lặng lại.

Qua một lúc, mập mạp mới hỏi: “Phong tiểu ca, vì sao nói như vậy?” Trong giọng nói mang theo không chắc chắn.

Phong Hàn nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu sơn động có thể khống chế mộ đạo và các cơ quan, ngươi cho là sau khi chúng ta tiến vào, cơ quan của cửa động có hồi phục hay không?”

Mập mạp há há miệng, lặng im. Dù còn có người nửa tin nửa ngờ, cũng tuyệt đối không có ai dám đi thử cơ quan đó có khởi động không, loại chết thống khổ thể này, mọi người đến nghĩ cũng không muốn.

“Vậy, Trần Ngọc ca, chúng ta đến đây thì có tác dụng gì? Liệu chúng ta có thể bị giam vĩnh viễn ở chỗ này giống như tên Tạng Vương kia hay không?” Mã Văn Tú túm lấy cánh tay Trần Ngọc, khẩn trương hỏi.

Trần Ngọc vỗ vỗ đầu cô nàng, thoải mái nói: “Đừng lo, trời không tuyệt đường người. Chúng ta tới nơi này, bởi vì đây là nơi nguy hiểm nhất. Các ngươi còn nhớ gợi ý: vào chỗ chết rồi mới sống không.” Những lời này Trần Ngọc cũng không giấu diếm, chẳng qua chỉ che giấu là nhìn thấy trên cuốn bút ký thôi.

Mã Văn Thanh trừng mắt nhìn Trần Ngọc, thở dài: “Ta nghĩ mặc kệ có thể tìm được cửa hay không, ngươi đều đã thực hành những lời này rồi. Sống hay không sống không biết, nhưng tuyệt đối đến cảnh giới cái chết rồi.”

Trần Ngọc híp mắt cười cười, phát hiện Tiểu Mập đang dúi đầu vào đồ hộp bỗng ngẩng lên, cảnh giác nhìn vào bên trong.

Trần Ngọc nhìn theo đường nhìn của nó, phát hiện Phong Hàn đã tiến vào.

Mọi người thực không có cách nào có thể tưởng tượng, cũng biết nơi thế này, đi theo Phong Hàn là an toàn nhất. Tuy rất nhiều người đến lúc này còn chưa hiểu rõ, Phong Hàn đã mất trí nhớ sao lại quay trở về, hơn nữa còn chuyển biến từ cực kỳ nguy hiểm sang cực kỳ an toàn.

Do có kinh nghiệm từ lần trước, lần này không lưu người trông cửa, chỉ đặt hòn đá chắn cửa, Mã Văn Thanh lại dùng sợi dây và chuông thiết kế một cơ quan đơn giản, chỉ cần có người đi qua hoặc di động, chuông có thể nhắc nhở mọi người.

Mọi người mang theo nỗi sợ hãi theo sát Phong Hàn nhanh chóng vượt qua khu treo xác, cũng may những thi thể kia không có dị động.

“Vậy cửa ở đâu? Lần trước chúng ta vào, đây là nơi cất giấu vật bồi táng của Tạng Vương, căn bản không có cánh cửa nào khác có khả năng đi ra ngoài.”

“Hay là đã bỏ sót, lần này chúng ta thử tìm kỹ càng một chút.”

Mã Liệt và Kim lão đại thương lượng một lát, chỉ có thể an bài hoả kế tìm kiếm nơi có thể cất giấu cơ quan hay cửa ngầm, về phần khu vực treo thi thể, mọi người lựa chọn tự động bỏ qua.

Trần Ngọc vô ý thức theo sát phía sau Phong Hàn, cậu không ngừng quan sát chung quanh, ngẫm đến bố cục của thạch thất mà suy đoán nơi có thể sẽ tồn tại cửa sống. Không chú ý Phong Hàn ngừng lại, trong nháy mắt Trần Ngọc sắp đụng phải, báo con trong lòng cậu rốt cuộc nhịn không được nhảy lên vai cậu, sau đó nhảy xuống đất chạy ra xa.

Căn thạch thất này không lạnh, nhưng Tiểu Mập sợ Phong Hàn giáo huấn nó, chết sống bám chặt Trần Ngọc không buông. Khi nó thấy cự ly Trần Ngọc với Phong Hàn cư nhiên càng lúc càng gần, rốt cuộc nhịn không được xù lông chạy trốn, cũng may nó thiện ý nhắc nhở Trần Ngọc —— trước khi đi dùng móng vuốt đạp lên mặt Trần Ngọc một cái.

Trần Ngọc lấy lại tinh thần, phát hiện Phong Hàn dừng lại ở đoạn cách cái ao đầy thi du kia chừng mười mét.

Nhìn Phong Hàn vẫn luôn có chút suy tư nhìn chằm chằm ao thi du, Trần Ngọc cũng không cắt ngang hắn, chỉ ở bên cạnh nghĩ mục đích của Phong Hàn, đồng thời cau mày quan sát ao thi du trắng nhờn nhợn khiến người ta cực kỳ buồn nôn kia. Hiện tại mặt trên thi du thậm chí có không ít vết máu mới mẻ và tứ chi bị cắt lìa thành từng mảnh, đó là hoả kế bị giết chết. Đống bánh tông này sau khi giết hoả kế đều ném hết vào ao thi du, có lẽ đây chính là nguyên nhân hình thành cái ao này.

Khoan đã! Trần Ngọc nhìn những thi thể mới kia, trong đầu bỗng bừng sáng, cậu kích động nói: “Chỗ chết, ta đã hiểu, ở đây hẳn chính là chỗ chết.”

Vài người đứng gần nhất nghi hoặc nhìn Trần Ngọc, thế nhưng đều do dự có nên qua hay không, ngay cạnh ao, mùi thịt thối và máu tươi đều quá nồng.

Phong Hàn quay đầu lại, chìa tay với Trần Ngọc: “Xẻng Lạc Dương.”

Trần Ngọc sửng sốt, theo phản xạ lập tức lấy xẻng ra lắp ráp xong xuôi rồi đưa cho Phong Hàn.

Khi Phong Hàn bắt đầu dùng xẻng thăm dò vào bên trong đống thi du đông đặc màu trắng kia, Trần Ngọc mới nhận ra cách nghĩ của Phong Hàn và mình giống nhau.

Cái xẻng Phong Hàn cắm vào chỉ chốc lát liền kéo lên, nhìn một chút nói: “sSu chừng một thước, phía dưới hẳn là bằng đồng.”

Không phải nham thạch? Trần Ngọc chịu đựng dạ dày đang cuồn cuộn không ngừng, lại lắp ráp một cái xẻng Lạc Dương khác, ở bên cạnh hỗ trợ.

Một vài hoả kế dò đường trở về cũng không tìm thấy cơ quan thấy hai người bận việc, cũng bắt đầu đào xới. Đào thi du đọng lại cũng không khó, cái khó là muốn từ trên bờ đi đến giữa ao. Loại khó chịu trắng mịn này, cái loại mùi vị hư thối này, khiến vài người khổ không thể tả. Chỉ có mình Phong Hàn như giẵm trên đất bằng, ưu nhã bình tĩnh.

Không mất nhiều thời gian, ở giữa đã đào ra một cái hố cao chừng một thước, đường kính hai thước.

Phía dưới thi du, lộ ra đáy bằng đồng tạo được tạo hình hoa văn.

Phong Hàn dùng xẻng Lạc Dương gõ gõ đáy đồng, ngẩng đầu nhìn mấy người nói: “Phía dưới trống không.” Rồi lập tức đứng lên, quay sang Trần Ngọc muốn chuỷ thủ Hoàng Kim trượng, nói với mấy người đeo mặt nạ phòng độc bên cạnh: “Các ngươi quay lại đã.”

Mấy người Trần Ngọc nhìn thi du cao một thước bốn phía cùng tay chân gãy lìa bên trong, yên lặng không nói gì nhìn Phong Hàn, dùng ánh mắt oán giận: lão đại, tiến vào một chuyến liền buồn nôn muốn chết rồi, sao lại lại bảo chúng ta lùi lại chứ?

Phong Hàn thấy biểu tình phiền muộn của bọn họ, nhàn nhạt nói: “Không lên bờ cũng được, vậy đứng sang mặt trên thi du, ta muốn mở chỗ này ra.”

Sắc mặt vài người trắng nhợt, lập tức chạy về hướng bờ ao. Đứng bên trong thi du, còn không bằng đi thêm vài bước.

Phong Hàn thấy không còn ai, ngồi xổm xuống, sau đó là tiếng cắt kim loại ma sát chói tai.

Một lát sau, trong ánh mắt lo lắng của những người trên bờ, Phong Hàn nhảy lên, tạo ra chút tiếng vang, sau đó không còn nghe thấy thanh âm.

Phong Hàn cũng không đi tới, hắn đứng trên thi du một hồi, quay đầu lại nói: “Các ngươi qua xem.”

Lúc này, tất cả mọi người chạy trở về, cũng giống lần trước, căn bản không thấy bất cứ cửa ra nào.

Thấy Phong Hàn gọi, không ít người đã tới, sau đó ngơ ngác nhìn giữa ao, nói không ra lời.

Đáy đồng chính giữa ao như đám người Trần Ngọc thấy đã không còn nữa, nơi đó chỉ có cái động đường kính chừng hai thước tối om om, Trần Ngọc chiếu đèn pin mắt sói vào, cách sáu bảy mươi mét, thế nhưng vẫn không thấy đáy.

Phong Hàn lấy súng từ trong ba lô ra, nhắm xuống dưới bắn một phát đạn tín hiệu. Chỉ có ba lô của Phong Hàn không bị người đụng vào, cho nên mấy loại đồ vật chiếu sáng trong túi hắn còn nguyên vẹn.

Đạn tín hiệu trong nháy mắt chiếu sáng không gian phía dưới, sau đó chậm rãi rơi xuống.

Đợi khi ánh sáng chói loà kia biến mất, mọi người mới nhìn xuống, trầm mặc như trước, không ai lên tiếng, bọn họ thực sự không biết nên nói gì. Hắc động khi được chiếu sáng, vẫn là hắc động.

Rõ ràng phạm vi chiếu sáng của đạn tín hiệu cực lớn, thế nhưng vẫn không thấy bất luận thứ gì, phảng phất như nơi đó là một mảnh hư không.

Căn cứ vào thời gian mà tính, đạn tín hiệu lúc này đã xuống tầm hai trăm mét, thế nhưng vẫn còn đang tiếp tục rơi xuống, cái động này rốt cuộc sâu bao nhiêu?

“Vào chỗ chết rồi mới sống, đây là chỗ chết, như vậy các ngươi đã làm tốt chuẩn bị chưa?”

Thanh âm nghe không ra bất kì biểu cảm gì của Phong Hàn vang lên.

Mọi người trong khiếp sợ mới tỉnh ngộ lại, trong đám người truyền đến tiếng hít khí.

Trần Ngọc dè dặt lui một bước, cánh tay lập tức bị Phong Hàn túm chặt, Trần Ngọc cố gắng khống chế sợ hãi của chính mình, lắp bắp nói: “Ý của ngươi là, chúng ta phải, phải nhảy xuống đây?”

Phong Hàn vững vàng đứng bên cạnh hắc động, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Ngọc có ý khẳng định, sau đó hắn nói: “Đúng, hơn nữa phải nhảy xuống ngay, các ngươi không còn nhiều thời gian lo lắng nữa, chúng nó đã tới.”

Một câu nói, khiến tất cả mọi người quay phắt đầu lại nhìn xung quanh, lập tức có người la hoảng lên. Đám thi thể treo cư nhiên toàn bộ vô thanh vô tức tiến đến đây, vào lúc mọi người chưa từng phát hiện!

“Dù có là ta, cũng không thể dưới tình huống thế này cam đoan bảo hộ mọi người, hơn nữa, lưu lại cũng không có bất cứ điểm tốt nào. Ở đây luôn có thứ hao tâm tổn trí tính toán vào lúc nào hoặc là dùng cách gì ăn các ngươi. Cho nên, nếu các ngươi chuẩn bị tốt rồi, chúng ta nhảy xuống.”

“Thế nhưng, đó căn bản là tự sát! Độ cao này, thậm chí những thứ chúng ta thấy chẳng qua là một phần của sơn động, ta hoài nghi nó căn bản là một vực sâu, chúng ta nhảy xuống làm sao còn đường sống?” Mập mạp nóng nảy.

“Đúng vậy, tiểu Trần Ngọc, ta bỗng nhiên cảm thấy ta như mắc bệnh sợ độ cao…” Mã Văn Thanh nhìn cửa động tối om om kia, thì thào nói.

Trần Ngọc cũng đang do dự, lúc này cậu rốt cuộc chân chính lí giải ý nghĩa của câu vào chỗ chết rồi mới sống, nếu như đây không phải cửa sống, bọn họ căn bản không có cơ hội sống sót, hơn nữa không phải ai cũng có dũng khí nhảy vào vực sâu.

Cậu quay đầu lại, phát hiện xác treo kia đã ngày càng gần, dây lưng màu đen trên người không ngừng di động tới. Trần Ngọc giật thót, trên mặt đất quả nhiên không có bóng.

Mà ở chỗ xa hơn, trong góc phòng tranh tối tranh sáng, một đứa trẻ lẳng lặng đứng, trên mặt tràn đầy âm ngoan điên cuồng.

“Mã Văn Thanh, ngươi tới bên phải ta, mỗi lần bốn người nhảy xuống, mau!” Phong Hàn tay trái kéo Trần Ngọc bắt đầu giục, không đến vài phút, đống bánh tông này sẽ qua đây, hiện tại bọn họ có hơn hai mươi người, căn bản không còn thời gian do dự.

Mã Văn Thanh cắn răng một cái, kéo tay phải Phong Hàn, đồng thời liếc nhìn Mã Liệt, túm lấy Mã Văn Tú, dù không phải cửa sống, theo Phong Hàn cơ hội sống sót vẫn lớn hơn.

Trần Ngọc bỗng cảm thấy trên lưng trói chặt, quay đầu vừa nhìn, khỉ ốm đã tiến qua.

Hiện tại đã năm người, Phong Hàn liếc qua, không nói thêm gì. Nếu không phải đường thẳng, năm người kỳ thực có thể xuống dưới.

“Ta thật cực kỳ hối hận, không mang dù để nhảy theo.” Mã Văn Thanh vừa cố định đồ trên người vừa nói.

Trần Ngọc cột chặt báo con trước ngực, đáp lại một câu: “Ngươi có thể đem túi leo núi của ngươi ra biểu diễn.”

Mã Văn Thanh trừng mắt, còn chưa kịp nói gì, Phong Hàn đã mang theo người nhảy xuống, bên tại là tiếng gió vù vù hoà với tiếng thét chói tai của Mã Văn Tú.

Trần Ngọc lập tức nhắm mắt lại, đồng thời cảm thấy tay Phong Hàn vững vàng nắm lấy mình, trên lưng bị khỉ ốm ôm chặt.

Nếu phải chết… Trần Ngọc cố gắng nắm chặt tay Phong Hàn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cũng không tiếc nuối đến vậy.



Trần Ngọc cảm thấy có vật gì đó đang sờ mặt mình, ướt át, rất nhẹ, hơi nhồn nhột.

Cậu từ từ mở mắt, sau đó liền nhanh chóng nhắm lại, một lát sau, nhịn không được lại mở ra.

Một đôi mắt đen láy ngập nước đang nhìn chăm chăm cậu, thấy cậu tỉnh lại, lập tức hưng phấn nhào qua, ô ô kêu lên, vươn đầu lưỡi muốn liếm.

Trần Ngọc rên rỉ một tiếng, vươn tay xoa xoa đầu báo con, ngọ nguậy muốn ngồi dậy. Trên người hình như không bị thương, chỉ cảm thấy kiệt sức.

Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua má, ánh mặt trời ấm áp soi rọi, không khí mát lành với mùi hương cây cỏ và hoa dại nhàn nhạt.

Tuy không biết vì sao từ trong vực sâu lại ra đến đây, thế nhưng quan trọng là… bọn họ thoát ra rồi!

Nhìn trái nhìn phải, Phong Hàn an vị ngay bên cạnh, nhìn cậu, Trần Ngọc kích động ôm chầm lấy Phong Hàn vẫn ngạo mạn như trước. Khoé miệng Phong Hàn, tại góc độ mà Trần Ngọc không thấy, lộ ra một nụ cười mỉm.

Mà những người khác tỉnh lại cũng lệ nóng doanh tròng ôm siết nhau, lần thứ hai thấy ánh mặt trời, cư nhiên lại có cảm giác được tái thế làm người.

Cống Bố quỳ gối trên cỏ, quay về hướng tuyết xa xa cúi bái , trong miệng nói tiếng Tây Tạng.

Mã Liệt và Kim lão đại kiểm kê lại nhân số, nói lời cảm tạ với Phong Hàn, nếu không phải có hắn, có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng đừng nghĩ thoát ra.

Sau đó hai vị lão đại phân công người tìm thức ăn, bọn họ còn muốn từ đây dọc theo tuyết sơn quay về trấn nhỏ kia. Vài phút sau, hoả kế dò đưởng trở về, nói bên trái hình như có bộ lạc. Nói đến đây, hoả kế có chút do dự.

Mã Liệt trừng mắt, hoả kế mới tiếp tục nói: “Mã gia, ta chỉ cảm thấy bộ lạc kia hình như chính là bộ lạc chúng ta đến ngủ trọ lần trước, thế nhưng, bộ lạc kia không phải đã chìm xuống rồi sao?”

Sắc mặt Mã Liệt và Kim lão đại trầm xuống, quyết định qua đó xem, nếu như quả thật đoàn người này tính kế bọn họ, bọn họ nhất định phải tra ra tiền căn hậu quả, bọn họ từ trước tới giờ không phải ngồi không.

Khi tới bộ lạc kia, qua nhiên giống y đúc với bộ lạc tìm đến ngủ trọ. Một bác gái canh giữ ở cửa lều trại thấy bọn họ, nghi hoặc, sau đó xoay người hô vài câu.

Không lâu sau, không ít người trong bộ lạc đi ra, trong đó có một hán tử trung niên đi ra hỏi vài câu, Cống Bố tiến lên trả lời, sau đó lo lắng kinh sợ quay trở về.

“Chuyện gì vậy?” Mã Văn Thanh sốt ruột hỏi thăm.

“Bọn họ nói không rõ vì sao chúng ta nửa đêm bỏ đi, bọn họ không tìm thấy chúng ta đâu. Căn bản không biết chuyện chúng ta rơi vào đầm lầy, hơn nữa, các ngươi xem, lều trại của bọn họ vẫn còn ở đây.” Cống Bố rầu rĩ nói.

Tra không ra nguyên nhân, hơn nữa những thổ dân này cũng không giống như đang nói dối, mọi người không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là mua đầy đủ thức ăn từ đây, chuẩn bị xuống núi.

Khi đám người mau chóng băng qua rừng cây, khỉ ốm bỗng nhiên ngừng lại, chỉ vào chỗ cách đó không xa nói: “Ở đây, mới là chỗ chúng ta chìm xuống.”

Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy đầm lầy quen thuộc, thậm chí phía trên còn có lều trại chưa hoàn toàn chìm xuống.

“Đây là chuyện gì?” Mã Văn Thanh kinh ngạc hỏi.

Khỉ ốm tiến vài bước đến gần, quan sát một lúc, nói: “Nơi chúng ta tìm ngủ trọ đêm đó đích thật là bộ lạc ban nãy, thế nhưng nửa đêm đã bị người chuyển dời đến phía trên đầm lầy. Địa hình hai nơi này cơ hồ giống nhau như đúc, cho nên khiến chúng ta hiểu lầm. Mà ở trên đầm lầy này, chúng ta không động thì chưa sao, vừa khẽ động, liền sẽ rơi vào trong.”

“Con mẹ nó đây là chuyện tốt ai làm, đừng để lão tử tóm được ——” Mập mạp oán hận mắng.

Trần Ngọc vẫn một mực yên lặng không lên tiếng ngẩng đầu nói: “Bộ lạc kia tuy không tra ra được cái gì, nhưng cũng có rất nhiều chỗ đáng hoài nghi. Không biết mọi người có phát hiện hay không, có hai người không xuất hiện.”

Mọi người vừa nghĩ, Mã Văn Thanh vỗ đùi: “Đúng vậy, Ương Kim cô nương và tiểu huynh đệ tên gì kia dẫn chúng ta tới, đều không thấy đâu.”

Trần Ngọc cười nhìn hắn: “Không sai, khá để tâm ha, mới một đêm liền nhớ kỹ tên tiểu cô nương nhà người ta rồi.”

Da mặt Mã Văn Thanh dày, nhìn không ra mặt đỏ, ho khan một tiếng nói: “Nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi, ta cảm thấy hai người kia có vấn đề.”

Cống Bố bỗng nhiên run giọng nói: “Đừng, hai người kia, căn bản không phải Ương Kim và Ba Ngoã. Bọn họ chính là con gái và con rể của Đa Kiệt.”

Mọi người gần như lập tức chú ý tới, sắc mặt Cống Bố cực kỳ tái nhợt.

Chân mày Trần Ngọc cau lại, Mã Văn Thanh cũng sửng sốt, lập tức hỏi: “Không phải bọn họ vì cứu ngươi, chết trong đầm lầy rồi sao?”

Cả người Cống Bố phát run, cười khổ nói: “Không thì sao ta thấy bọn họ lại sợ hãi, nơi đây ta thực sự không muốn đến lần thứ hai. Ta cũng không rõ, vì sao người đã chết lại một lần nữa đứng trước mặt ta.”

Ngẩng đầu nhìn tuyết sơn, thống khổ trên mặt Cống bố càng ngày càng rõ rệt: “Chẳng lẽ, bọn họ tới tìm ta đòi mạng. Kỳ thực, ta có một số chuyện chưa nói với Đa Kiệt gia gia và mọi người trong bộ lạc, bọn họ, bọn họ đã cứu ta, thế nhưng ta lại bỏ mặc họ chạy đi, bởi vì ta căn bản không có cách cứu người, chỉ cần ta bước thêm một bước, sẽ là cả ba người chúng ta cùng bị vùi trong đó. Ta là một tên nhu nhược, vẫn không dám thừa nhận chuyện này.” Tuy sắc mặt vẫn xấu xí như trước, trong mắt Cống Bố đã có chút nhẹ nhõm, chuyện này đã dằn vặt hắn cả một thời gian dài.

Trần Ngọc trầm mặc một lúc, vỗ vỗ vai Cống Bố: “Chuyện đã rồi, ta cũng không muốn nhiều lời. Ngươi phải thay thế hai người bọn họ chăm sóc Đa Kiệt gia gia.”

Cống Bố gật đầu, thấp giọng nói: “Đó là đương nhiên, ta sẽ thành kính chuộc tội.”

Mập mạp yên lặng không nói nửa ngày, mới nói: “Vậy hai người đã chết sao đột nhiên sống lại?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi này, mọi người bỗng nhiên cảm thấy dù là gió nhẹ cũng có chút lạnh lẽo.

Trong bụng Trần Ngọc còn tồn trữ hai nghi vấn: Vương Miêu và người áo đen đi đâu, người của Khương gia rốt cuộc có thoát ra hay không?

Trong bầu không khí có chút trầm trọng và quỷ dị tiến về phía trước, mọi người lại bắt đầu sôi nổi lên, dù sao chuyến đi lần này không tệ, hơn nữa bọn họ còn sống.

Mã Văn Tú lấy máy ảnh ra, kéo Trần Ngọc đến chụp cùng.

Chụp xong, Trần Ngọc nhìn Phong Hàn, bỗng nói: “Chúng ta cũng cùng chụp đi.”

Phong Hàn gật đầu, ôm vai Trần Ngọc, có thâm ý khác nói: “Ân, cơ hội thế này không nhiều lắm đâu.”

Trần Ngọc sửng sốt, không biết bởi vì sau này sẽ không quay lại tuyết sơn, hay là ý gì khác.

-END 116-



=Quyển 5: Kính Thủy phong trần=

Bình Luận (0)
Comment