Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 119

Lúc Trần Ngọc tỉnh lại, trời đã tối, từ động tĩnh bên ngoài thì thấy, chỉ có báo con cùng thằn lằn đang gây lộn. Trần Ngọc cũng không vội rời giường, cũng không bắt tay vào xử lý đầu tóc lộn xộn vì mới dậy, chỉ mở to mắt nhìn trần nhà lâm vào trầm tư.

Phong Hàn rất ít khi ra ngoài, cho dù có cũng sẽ tìm một lý do quang minh chính đại mang cậu theo cùng. Nhưng lần này, Phong Hàn thậm chí đặc biệt nhấn mạnh Trần Ngọc không cần đi theo.

Đây đương nhiên là chuyện tốt, cậu vốn không có ý định đi theo – Trần Ngọc thầm nghĩ, cố gằng đè xuống một tia bất mãn tức giận dưới đáy lòng, đồng thời vì bản thân đưa ra lý do hợp lý: gần đây sự kiện khả nghi quá nhiều, hơn nữa có liên quan đến cậu, cậu nhất định phải lên tinh thần ứng phó. Vào lúc này, bên cạnh mình xuất hiện nhân tố không xác định được, khiến cho người ta bất an.

Thế nhưng…

Bên ngoài truyền đến tiếng chìa khóa lạch cạch mở cửa, hai tên đang ồn ào không thể tách rời ra trong phòng khách nhanh chóng yên tĩnh lại. Tiếp đó, tiếng bước chân tựa hồ hướng về phía phòng ăn, rồi lộn trở lại không hề chậm trể chuyển sang hướng phòng ngủ chính.

Đúng rồi, cậu quên chuẩn bị bữa ăn tối.

Cửa bị đẩy ra, Trần Ngọc cùng Phong Hàn nhìn nhau trong chốc lát, Phong Hàn vui vẻ nói: “Không ra ngoài? Tới, ta có mang đồ ăn về, ăn cơm thôi.”

Mặc dù có nghi vấn, nhưng vẻ mặt “vốn nên như thế” của Phong Hàn, khiến Trần Ngọc âm thầm cắn răng. Ban ngày tuyên *** là cái việc đáng xấu hổ nhất!

Bất quá, nhìn vẻ mặt của Phong Hàn, không có bất kỳ dị thường gì, Trần Ngọc cầm lòng không đậu thở phào nhẹ nhõm. Đợi đến khi Trần Ngọc từ nhà tắm rửa mặt ra ngoài, phát hiện báo con và thằn lằn đã ngoan ngoãn chiếm cứ một góc bàn ăn, đang dùng ánh mắt nhiệt tình mong đợi cậu trở lại.

Phong Hàn đương nhiên ngồi ở ghế chủ vị, giống bọn nó chờ cậu ra ngoài ăn cơm.

Trần Ngọc quét mắt nhìn bốn đĩa thức ăn mặn một chén canh trên mặt bàn, kinh ngạc nói: “Thật hiếm nha, ngươi lại nhớ ta thích ăn cái gì.”

Phong Hàn cầm đũa trầm mặc mấy giây rồi nói: “Những thứ này đều là ta thích ăn, ta nghĩ, ta có thể nhớ đến việc đóng gói mang về cho ngươi, đã đủ khiến ngươi cảm tạ ta rồi.”

Trần Ngọc bị nghẹn, hồi lâu mới lẩm bẩm: “…Nói rất đúng, có quá nhiều ảo tưởng không thiết thực sẽ bị sét đánh chết.”

Cũng may, sở thích của hai người không sai biệt lắm, có lẽ sở thích của Phong Hàn là do cậu dưỡng mà thành, mấy món ăn trên mặt bàn đều là những thứ cậu đã từng làm, Trần Ngọc vừa an ủi mình vừa ngồi xuống, đồng thời vì hai tên nhìn cậu không chớp mắt phân chia thức ăn.

Đến giữa bữa ăn, Trần Ngọc nhớ ra thuận miệng hỏi: “Ngươi lấy tiền ở đâu?”

Phong Hàn ưu nhã cầm chén rượu đỏ lên, nhìn Trần Ngọc một cái, chậm rãi nói: “Thẻ của ngươi đều ở trong ngăn kéo bên tay trái, nếu ta nhớ không lầm, mật mã giống nhau hết, ta tùy tiện lấy một cái.”

Trần Ngọc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Phong Hàn một lúc, lấy dũng khí cùng Phong Hàn câu thông: “Chúng ta phải nói rõ ràng, mặc dù ngươi ở đây, mặc dù quan hệ của chúng ra, khụ, rất tốt, nhưng chủ nhân căn phòng này là ta, ngươi lấy đồ – được rồi, ngươi dùng cũng không sao, nhưng có phải nên nói trước với ta một tiếng không?”

Phong Hàn kỳ quái nhìn về phía Trần Ngọc, dưới khí thế theo thói quen tùy mạnh biến yếu của Trần Ngọc, đem một cốc sữa tươi đẩy tới bên cạnh tay cậu, bất đắc dĩ giải thích: “Ngươi đều là của ta, ngươi còn so đo mấy thứ đó làm gì?”

Khóe miệng Trần Ngọc co quắp, yên lặng cúi đầu ăn cơm, cậu hiểu nếu còn tiếp tục thảo luận vấn đề này tuyệt đối sẽ không làm Phong Hàn thấy áy náy mà chỉ khiến mình tức chết.

Sau bữa tối, hai người trở lại phòng ngủ. Phong Hàn không có bất cứ dị thường nào, giống mấy hôm trước, lăn lộn đến nửa đêm, thế này thế kia, vô sự tự thông. Trần Ngọc mơ màng buồn ngủ, sớm đem nghi vấn trong lòng quẳng ra sau đầu.

Đến trưa ngày thứ hai Trần Ngọc mới tỉnh, lẩm bẩm oán trách vài câu, đứng dậy rửa mặt dọn dẹp, sau đó cùng Phong Hàn vội vàng đến Trần gia.

Thẩm Tuyên cười xem xét cậu, thống báo với Trần Ngọc: “Sư phó ở thư phòng chờ ngươi, lên đi.”

Trên mặt Trần Ngọc không khỏi lộ ra thần sắc đưa đám, nhưng không hề do dự, trực tiếp đi lên thư phòng ở lầu hai.

Gõ cửa, đợi Trần Sâm nói đi vào, Trần Ngọc mới đẩy cửa ra.

Trần Sâm đang bận, Trần Ngọc tự tìm một cái ghế không gần không xa ngồi xuống, an tĩnh mà chờ. Trong thư phòng trừ tiếng lật giấy của Trần Sâm, yên lặng dị thường.

Một lát sau, Trần Ngọc mới phát giác có gì đó không đúng. Phong Hàn cư nhiên không đi cùng cậu, trước kia tuyệt đối sẽ không phát sinh tình huống như thế. Một lần như thế này, hai lần vẫn như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Trần Ngọc theo bản năng tìm kiếm, sau đó từ trong cửa sổ thấy Phong Hàn đang dựa vào tường.

Phong Hàn không yên lòng đứng ở đó, trên khuôn mặt anh tuấn không chút thay đổi, lại có lực hấp dẫn trí mạng. Qua một lúc sau, Trần Ngọc mới phát hiện, bên cạnh Phong Hàn còn có người, tư thế kia của Phong Hàn, là đang nghe người khác nói chuyện.

Trần Ngọc mon men đến sát bên cửa sổ, miễn cưỡng thấy được một người đưa lưng về phía cậu, thái độ cực kỳ lấy lòng nhún nhường nói gì đó.

Cuối cùng Phong Hàn gật đầu, đáp lại một câu.

Người nọ mừng rỡ, một mực hành lễ. Trên mặt Phong Hàn lộ ra một tia mất kiên nhẫn, phất phất tay, người kia mới vội vàng rời đi.

Chân mày Trần Ngọc chau lại, cậu nhận ra bóng lưng kia, là nhị đệ tử của Trần Sâm Triệu Ly.

Phong Hàn sao lại có quan hệ với Triệu Ly? Hình như trước đây Triệu Ly có tới tìm Phong Hàn một lần. Hơn nữa, không biết có phải có tật giật mình hay không, trong lòng Trần Ngọc cảm thấy bất an.

“Sao thế, mới yên tĩnh được một lát, liền không chịu ngồi yên?” Giọng nói của Trần Sâm vang lên trong thư phòng lặng thinh, khiến Trần Ngọc sợ hết hồn.

Quay đầu lại thấy Trần Sâm đã buông thứ gì đó trong tay ra, vội thu hồi tâm thần, gọi một tiếng: “Phụ thân.”

Sắc mặt Trần Sâm mặc dù không thể nói là thật tốt, nhưng không truy cứu tiếp nữa, chỉ nhìn chằm chằm Trần Ngọc, một lúc lâu cũng không nói gì, giống như muốn xuyên thấu qua Trần Ngọc nhìn gì đó.

Mãi cho đến khi Trần Ngọc muốn đứng ngồi không yên, Trần Sâm mới lên tiếng: “Ngươi rất giống mẫu thân của ngươi.”

Lời này Trần Ngọc không dám nhận, cho dù nghi vấn về mẫu thân trong lòng còn rất nhiều, Trần Ngọc cũng không có ý định hỏi được gì từ miệng Trần Sâm.

Thấy mình lỡ lời, Trần Sâm vội im lặng, không khí trong thư phòng nhất thời càng xuống thấp.

“Lần này thất đại môn phái hội họp không giống với bình thường.” Trần Sâm rốt cuộc lại lên tiếng, để ý thấy sự nghi hoặc của Trần Ngọc, giải thích: “Ta có thể trở lại hay không còn chưa chắc chắn.”

Trần Ngọc lập tức đứng ngồi không yên, cậu chưa từng thấy Trần Sâm như vậy, vừa làm đương gia vừa là phụ thân, Trần Sâm cho dù không phải vạn năng, cũng vẫn khiến Trần Ngọc phải ngưỡng mộ, “Phụ thân…”

Trần Sâm nhận ra vẻ lo lắng cùng hốt hoảng trên mặt Trần Ngọc, sắc mặt tốt lên nhiều, giơ tay lên ý bảo cậu ngồi xuống, tiếp tục nói: “Ngươi đừng sợ, đây mới chỉ là một loại khả năng. Cho dù ta thật sự không trở lại, ta cũng đã sắp xếp xong xuôi hết cả, sau này ngươi chỉ cần làm theo những gì ta dặn, không ai có thể làm khó ngươi ――’’

“Đã có nguy hiểm, tại sao người còn đi? Có thể thay người khác đi không…” Câu tiếp theo Trần Ngọc không nói ra, cậu có thể thay Trần Sâm qua đó, nhưng cậu nhớ lại Trần Sâm không thích cậu tham dự quá nhiều vào chuyện trong nhà.

Trần Sâm lắc đầu, lần này không hề phát giận, châm điếu thuốc, rít hai hơi, nói rõ chi tiết, “Lần hội họp tại Trang gia này không thể không đi, không chỉ là ta, đương gia của Ngũ gia cũng cùng phải đi.” Nói tới đây, trên mặt Trần Sâm lộ ra một loại suy nghĩ sâu xa cùng mê mang, “Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, chuyện gì nên biết cũng phải biết.”

Trần Ngọc trầm mặc, Trần Sâm nói ra những lời này, là cậu biết cậu căn bản không thay đổi được quyết định của Trần Sâm.

“Thứ này trước để ở chỗ ngươi.” Trần Sâm từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một cái túi nặng trĩu, đưa cho Trần Ngọc, giao phó: “Không nên tùy tiện mở ra, khi ta quay về, ngươi liền trả lại cho ta. Vạn nhất, ta nói là vạn nhất ta không về được ――’’

Trần Ngọc nôn nóng, lần thứ hai cắt ngang lời Trần Sâm, “Không! Phụ thân, người biết, từ nhỏ đến lớn, ta chưa hề có ý định quay lại Trần gia, thế nhưng, này, lần này, nếu như người yên tâm, hãy để con thay người đi một chuyến đến Trang gia.”

Trần Sâm hừ một tiếng, trên dưới quan sát Trần Ngọc, mặc dù giọng nói vẫn như cũ là lãnh đạm giễu cợt, nhưng trong mắt lại có chút thần sắc hài lòng cùng lạc tịch, “Ngươi đi? Chỉ sợ không đợi ngươi hiểu rõ cửa Trang gia mở bên nào, đã mặt xám mày tro mà trở lại.”

Trần Sâm lại rít vài hơi, giơ tay lên ngăn Trần Ngọc mở miệng, hơi có phần mất kiên nhẫn nói: “Ta cũng chưa chắc sẽ không trở lại, đây chỉ là một loại khả năng. Nếu như ta xảy ra chuyện, ngươi liền lấy vật bên trong, rời khỏi Hàng Châu, đến sống ở mấy thành phố loại ba. Mật khẩu của thẻ và hòm bảo quản trong túi này đều là sinh nhật của ngươi.”

Trần Ngọc cúi đầu, tay nắm thật chặt.

“Ta gọi ngươi tới đây, một là giao phó chuyện này. Còn có một nguyên nhân khác.” Thanh âm của Trần Sâm chợt nghiêm nghị, “Ta muốn ngươi bảo đảm với ta, chuyện lần này của Trang gia ngươi tuyệt đối không thể tham dự, cho dù Trần gia thật sự xảy ra vấn đề gì, cũng không tới phiên ngươi ra mặt.”

Trần Ngọc cúi đầu, thật lâu sau mới đáp một tiếng: “Vâng.”

“Nhớ lấy lời của ta, ngươi mấy tháng này đàng hoàng đợi ở Hàng Châu cho ta.” Trần Sâm lại dặn dò thêm lần nữa, “Ngươi nếu còn dám không nghe lời, ta, ta thà rằng không có đứa con trai là ngươi.”

Trần Ngọc không nói gì, đầu cúi càng thấp.

Trầm mặc một hồi, Trần Sâm lại nói: “Đúng rồi, bằng hữu kia của ngươi vẫn ở cùng người phải không? Lúc này, tận lực đừng khiến hắn rời đi. Nếu quả thật có chuyện, hắn có thể đến giúp ngươi. Còn nữa, khi chưa tới vạn bất đắc dĩ, cố gắng đừng tìm Thẩm Tuyên hỗ trợ.”

Trần Ngọc sửng sốt, không thể tìm Thẩm Tuyên? Những năm gần đây, người Trần Sâm tín nhiệm nhất không phải là Thẩm Tuyên sao? Chẳng lẽ có ẩn tình nào khác?

Về phần Phong Hàn, Trần Ngọc dám đánh cược Phong Hàn căn bản không hề có ý định muốn rời khỏi, với tính khí nóng nảy của hắn, bây giờ muốn tìm thêm một người chịu mệt nhọc để hắn chèn ép như vậy thực không dễ dàng.

Thư phòng lại khôi phục an tĩnh, chẳng được bao lâu, Triệu Ly tới gõ cửa, nói cơm trưa đã chuẩn bị xong. Trần Sâm gật đầu với Trần Ngọc, đứng dậy đi ra ngoài.

Trên bàn ăn có tám người, chủ vị là Trần Sâm, bên cạnh ông là người vừa trở về không lâu – mẫu thân của Trần Ngọc. Bên phải là Trang Tề, Liên Sinh, Thẩm Tuyên, Triệu Ly, bên trái là Phong Hàn, Trần Ngọc.

Liên Sinh cùng nói chuyện với Trần Sâm, Trang Tề thì nhíu mày nhìn Trần Ngọc.

Trần Ngọc nghĩ đến tình huống ngày hôm qua, xấu hổ cười cười, cúi đầu ăn cơm. Dù sao đã lỡ lời, hôm nào có cơ hội rồi nói sau.

Hơn nữa, bây giờ còn có một chuyện khó giải quyết chờ cậu xác nhận.

“Mẹ, ngươi thật vất vả trở lại một chuyến, lần này sẽ ở bao lâu?” Trần Ngọc chuẩn bị tốt tâm lý, rốt cuộc ngẩng đầu hỏi.

Trần phu nhân bảo dưỡng tương đối tốt, mới nhìn chỉ nghĩ là một nữ nhân mới ngoài ba mươi, không chỉ có khí chất cao nhã mà còn khá xinh đẹp.

So sánh ra, Trần Ngọc giống mẫu thân hơn.

Ở trong trí nhớ hai mươi năm của Trần Ngọc, hình tượng của mẫu thân nếu so với phụ thân thì hiền hòa dễ mến, mỗi lần Trần Sâm dạy dỗ cậu, Trần phu nhân luôn can ngăn.

Cho nên ở đáy biển trong lúc vô tình trộm nghe được những lời đối thoại kia, Trần Ngọc cơ hồ không thể nào tin nổi.

Nếu như trên cái bàn này, phụ thân không phải là phụ thân, mẫu thân cũng không còn là mẫu thân, cậu có phải sẽ không còn cái gọi là nhà nữa hay không?

Thế nhưng, sau lần dưới đáy biển, hình tượng phụ thần của Trần Sâm so với trước đây rõ ràng hơn nhiều. Không thể phủ nhận, mặc dù nghiêm khắc, nhưng Trần Sâm đối với cậu cũng như một phụ thân có thể cho con trai toàn bộ những gì ông có. Như ban nãy, cuộc đối thoại như di ngôn trong thư phòng, cũng chứng tỏ, chỉ cần Trần Ngọc không nhớ ra, Trần Sâm tuyệt đối vẫn coi cậu là con trai như trước.

Vậy còn mẫu thân?

Trần phu nhân cười ngẩng đầu, thấy trong mắt Trần Ngọc mang theo kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: “Sao thế, lại khiến cha ngươi tức giận, muốn mẹ cầu xin giúp ngươi?”

Trần Ngọc lấy lại tinh thần, thấp giọng đáp: “Không có, chỉ là đã lâu không gặp nên nhớ mẹ.”

Trần phu nhân gật đầu một cái, cười đến híp mắt: “Được rồi, chốc nữa theo ta lên lầu, vừa đúng, ta muốn hỏi ngươi chừng nào mới nghĩ đến việc chung thân đại sự.”

Trần Ngọc trong nháy mắt cảm thấy Phong Hàn quay đầu trừng cậu, không dám ứng tiếng, vội vàng chuyển đề tài.

Dùng xong cơm trưa, Trần Ngọc ngẩng đầu, phát hiện Trần Sâm và mẫu thân lên trên lầu, mà sau khi hai người lên lầu hai, rõ ràng đi về hai phía khác nhau. Trần Ngọc nhíu mày, cậu có phải quá vô tâm với cha mẹ của mình hay không, từ lúc nào, hai ngươi bắt đầu ngủ riêng? Vẫn luôn như thế này sao?

Đợi đến khi chân chính để ý, rất nhiều điểm không bình thường lập tức hiển lộ.

Trong phòng chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi, Trang Tề vừa cùng Thẩm Tuyên nói chuyện vừa nhìn về phía Trần Ngọc, dường như định đợi cậu đi qua sẽ hỏi chuyện thất ước.

Trần Ngọc mí mắt rạo rực, trước khi Phong Hàn kịp nói gì đó, lập tức đứng dậy: “Ngươi chờ ta một lúc, ta lên xem mẹ ta một chút, sau đó chúng ta liền có thể trở về.” Dứt lời, Trần Ngọc lấy lòng bảo đảm với Phong Hàn.

Phong Hàn híp mắt nhìn Trần Ngọc, “Ta cảm thấy chúng ta cũng có thể nói chuyện một chút.”

Trần Ngọc một bộ nhu thuận vẻ mặt vô tội, “Hoàn toàn không cần thiết, có chuyện gì của ta mà ngươi không biết?”

Mấy phút sau, Trần Ngọc đứng bên ngoài của phòng của mẫu thân trên lầu hai. Theo những gì Trần Sâm đã nói, bà ấy ngay từ đầu đã không phải là mẫu thân của mình, như vậy, cậu căn bản không thể so sánh. Cũng không thể trực tiếp hỏi bà rốt cuộc là ai?

Xoắn xuýt hồi lâu, Trần Ngọc bắt đầu gõ cửa.

Không ai trả lời, Trần Ngọc do dự một chút, mở cửa phòng ra. Trong phòng sáng ngời an tĩnh, người giúp việc dọn dẹp tương đối sạch sẽ, cơ hồ giống như không có người ở.

Trần Ngọc quét mắt nhìn giường cùng ngăn tủ, rốt cuộc nhận thấy có gì đó không đúng, mấy bước đi đến trước mặt cái bàn duy nhất trong phòng.

Phía trên để một tờ giấy, viết: “A Ngọc yêu quý, nếu như con đã biết, ta cũng không cần phải lưu lại nữa.”

Cửa sổ trước bàn mở ra, một trận gió thổi qua, tờ giấy nhẹ nhàng bay ra ngoài, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

-END 120- 
Bình Luận (0)
Comment