Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 123

Trần Ngọc xoắn xuýt trong chốc lát, phát hiện chất vấn Phong Hàn không có gì tốt, vạn nhất Phong Hàn nổi giận, tâm huyết dâng trào bảo cậu đem những chuyện gần đây giải thích hợp lý, thì càng bị kịch.

Cho nên, Trần Ngọc hiểu mình bị đùa giỡn chỉ do dự mấy giây, liền cố gắng làm bộ như không có việc gì đi sang hưởng dụng đồ ăn sáng của mình.

Báo còn ăn đến no căng bụng đang nằm ở chính giữa giường của Mã Văn Thanh, mặc dù Mã Văn Thanh vuốt ve lông nó, tư thế an nhàn kia phảng phất như nó mới là chủ nhân vậy. Thấy Trần Ngọc đi vào, đôi mắt đang híp lại mở lớn, một móng vuốt đẩy tay Mã Văn Thanh ra, nhảy vào trong ngực Trần Ngọc.

Trần Ngọc nhìn lướt qua, chiếc đũa trong tay tiếp tục gắp thức ăn.

Bởi vì gia trưởng chẳng nhiệt tình ôm lấy Tiểu Mập như dự tính, làm nó khi tiếp đất bị lệch, từ trên đầu gối của Trần Ngọc tuột xuống, không thể làm gì khác hơn là cố gắng dùng móng vuốt ôm lấy bắp đùi của Trần Ngọc. Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Mã Văn Thanh và Liên Sinh, bốn chân với tư thế quái dị bò lên đầu gối của Trần Ngọc, cái đầu to huých vào ngực Trần Ngọc.

Trần Ngọc vẫn chấp nhất ăn bữa sáng nhăn mày, rốt cuộc ăn không vô nữa, cúi đầu nhìn Tiểu Mập đang cố gắng chui vào trong quần áo của mình, lấy đũa gõ một cái lên đầu nó, sau khi thu hút được sự chú ý của báo con, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không cần tốn sức, hình thể của ngươi cùng Thanh bốn chân không thể chen chúc cùng một chỗ được.”

Từ trong cổ áo Trần Ngọc truyền ra thanh âm rầm rì rất nhỏ, rõ ràng Thanh đối với cái tên mới ― bốn chân của mình rất bất mãn.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng buớc chân, nữ nhân viên phục vụ nhiệt tình một tay vịn khung cửa nhìn bốn anh đẹp trai trong phòng, dừng lâu nhất trên khuôn mặt của Phong Hàn và Liên Sinh, tựa hồ hận không thể có thêm một đôi mắt, cuối cùng vạn phần không muốn nhìn trúng Tiểu Mập trong ngực Trần Ngọc, có ý muốn nựng nó vài cái.

Mã Văn Thanh nháy mắt với Trần Ngọc, ho khan một tiếng, làm quen với nữ nhân viên.

Nữ nhân viên rốt cuộc lấy lại tinh thần, cố gắng nghiêm mặt nói: “Vị hành khách này, vì an toàn của ngài cũng như của những hành khách khác, cấm mang vật nuôi lên xe.” Dứt lời lại dùng ánh mắt tha thiết liếc Tiểu mập một cái, nữ nhân viên không nhịn được đề nghị: “Nếu như có yêu cầu, tôi có thể giúp ngài vận chuyển vật nuôi.”

Trần Ngọc do dự một lúc, bỏ qua đồ ăn trong tay, ngẩng đầu mỉm cười đáp: “Cám ơn, tôi cũng đã định như vậy, nhưng nó…tính tình không tốt lắm, cùng vật nuôi khác ở chung một chỗ, tôi sợ sẽ xảy ra vấn đề. Cô à, Tiểu Mập nhà tôi tiêm chủng đầy đủ, là sủng vật đã được quốc gia bảo đảm. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không để cho nó chạy loạn, cô xem sắp tới nơi rồi, có thể đừng đưa nó đến toa hành lý hay không?”

Nói xong, Trần Ngọc véo một nhát vào mông Tiểu Mập, nó lập tức vô cùng thuận theo vô tội nhìn về phía nữ nhân viên, trong đôi mắt tròn vo ngập nước mang theo mong đợi, đơn giản khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

Ánh mắt nữ nhân viên phục vụ sáng lên, một lát sau mới khó khăn dời tầm mắt, giơ tay lên nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, lần này coi như bỏ qua, xin ngài lần sau nhất định làm các thủ tục liên quan.”

“Đó là đương nhiên, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ quản tốt tiểu tử này, không để cho nó chạy loạn, có chuyện cô cứ trực tiếp tìm tôi là được.” Mã Văn Thanh nhiệt tình nói, ý đồ muốn chuyển tầm mắt của nữ nhân viên xinh đẹp sang bên mình.

Khóe miệng Phong Hàn khẽ nhếch, không hề bị ảnh hưởng bởi tình huống Tiểu Mập thiếu chút nữa bị trục xuất, giơ tay lên kéo Trần Ngọc qua, nói: “Nó cảm thấy ngươi không công bằng, ta giúp ngươi lấy ra.” Dứt lời thò tay vào cổ áo Trần Ngọc, sờ soạng xung quanh.

Miệng Trần Ngọc giật a giật, dùng sức lôi kéo y phục của mình, hận không thể đạp cả ba cái tên nhà mình này bay ra ngoài cửa sổ.

Nữ nhân viên trông đôi mắt thoáng qua kích động mà quỷ dị, nhìn không chớp mắt bên này, khi bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của Phong Hàn, che mặt nghiêng đầu chạy như điên.

Mã Văn Thanh bối rối, Liên Sinh nhìn nhìn Phong Hàn và Trần Ngọc phía đối diện, trên mặt hiện ra nụ cười như có điều suy nghĩ.

Cuối cùng Thanh cũng bị Phong Hàn ôm ra từ trong cổ áo của Trần Ngọc, ngay sau đó cùng với Tiểu Mập bị ném lên giường của Mã Văn Thanh, Mã Văn Thanh cắn răng nghiến lợi, Trần Ngọc thì đồng dạng trầm tư.

Phong Hàn không trở lại giường trên, ngồi gần cửa sổ ở một bên nhắm mắt dưỡng thần. Trần Ngọc liếc Tiểu Mập đang gặm cắn Mã Văn Thanh cho hả giận, và Thanh yên tâm thoải mái chiếm cứ gối đầu của Mã Văn Thanh, đem lực chú ý một lần nữa quay trở lại đồ ăn sáng.

Lúc xế chiều, bốn người đổi xe ở Thành Đô, toàn bộ đổi thành ghế cứng. Lăng Vân và Vưu bộ trưởng tới chào hỏi bốn người, ngồi đối diện với Trần Ngọc. Trần Ngọc đã biết trước, cũng không lấy làm kinh ngạc, Mã Văn Thanh thì cho rằng hai người họ là do Phong Hàn gọi tới giúp đỡ, nhất thời mừng rỡ. Liên Sinh vẫn một bộ nhàn nhã tự đắc, ít đi hay nhiều thêm mấy người cũng chả sao.

Nửa đường lại thêm một người nữa, sau khi người này lên xe, trước đi tới trước mặt Trần Ngọc Phong Hàn, nói: “Phong, ta đã đến.”

Trần Ngọc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, đứng bên cạnh chỗ ngồi của bọn họ là một thiếu niên thanh tú tầm 18, 19 tuổi, mang theo nụ cười rực rỡ khiến người ta thoải mái nhìn Phong Hàn. Nhỏ như vậy, chẳng lẽ cũng là theo chân hạ địa? Trần Ngọc sợ hãi, hơn nữa, Lăng Vân và Vưu bộ trưởng cũng xưng hô như vậy với Phong Hàn, chẳng lẽ người này là thủ hạ của Phong Hàn?

Tầm mắt từ bên ngoài của sổ của Phong Hàn thu hồi lại, trông thấy thiếu niên rõ ràng tâm tình không tệ, trong giọng nói mang theo vui vẻ, nói: “Ừ, Vưu và Lăng Vân ở bên kia.”

Phong Hàn hiển nhiên không có ý định giới thiệu mấy người còn lại với thiếu niên, thiếu niên cũng lờ đi, xem ra tương đối hiểu rõ tính tình của Phong Hàn. Trước khi đi, gật đầu với ba người Trần Ngọc một cái, nói: “Chào mọi người.” Kèm một nụ cười lần đầu gặp mặt tiêu chuẩn, cùng sự xa cách nên có.

Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh Vưu bộ trưởng, đối diện với Trần Ngọc và Phong Hàn phía bên này. Sắc mặt của Lăng Vân có chút khó coi, thiếu niên cũng không quan tâm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như cũ.

Mã Văn Thanh nháy mắt vài cái với Trần Ngọc, cười nói: “Ơ, tiểu Trần Ngọc, so ra không bằng a.” Mã Văn Thanh đương nhiên là đang nói đùa, thiếu niên trẻ hơn so với Trần Ngọc vài tuổi, mặc dù bộ dáng cũng là hiếm có, nhưng thật sự so sánh, Trần Ngọc lại là ngàn dặm mới có một. Bất quá Mã Văn Thanh đã nhìn Trần Ngọc đến mòn con mắt, ám thị nhiều lần trong lòng, cho nên đã không thèm đếm xỉa gì đến bộ dáng của Trần Ngọc nữa.

Trần Ngọc cho dù miễn dịch với trò đùa của Mã Văn Thanh, nhưng vẫn cảm thấy cả người lạnh toát, sau đó híp mắt nhìn Mã Văn Thanh: “Vừa đúng, người ngươi chọn làm lão bà vừa rơi xuống, ngươi có thể mong đợi người ta đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính đó.”

Mã Văn Thanh cười hắc hắc hai tiếng, không nói tiếp. Nhưng Trần Ngọc cảm thấy có một tầm mắt vẫn nhìn chăm chú bên này, mặc dù biết thiếu niên kia nhìn là nhìn Phong Hàn, nhưng vẫn thấy không được tự nhiên.

Đến nửa đêm, xe lửa dừng lại tại một tiểu thị trấn ở Lương Sơn, bảy người ra khỏi trạm xe lửa, trong bóng đêm, một chiếc xe dừng ở cách đó không xa.

Trần Ngọc nghĩ là do Trang Tề an bài, đang định gọi điện thoại, thiếu niên kia tới gần nói: “Phong, ta dự định thời gian, chúng ta đến được đây cũng đã nửa đêm, ta bảo thuộc hạ tìm xe, chúng ta trước nghỉ ngơi một đêm ở trấn trên, ngày mai đến Ba Tử Câu.”

Phong Hàn gật đầu, mấy người lên xe. Khách sạn xem ra cũng đã chuẩn bị từ trước, nhân viên lễ tân trực tiếp đưa chìa khóa cho bọn họ, sai người dẫn bọn họ lên lầu.

Thiếu niên kia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc rất tỉ mỉ, chả trách Phong Hàn coi trọng hắn. Trần Ngọc không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.

Bọn họ đều ở phòng đơn, mặc dù không thể so với thành phố lớn, ở trong trấn nhỏ như vậy mà nói đã coi là rất tốt rồi. Trần Ngọc ngáp một cái, xách balô tùy tiện tìm một phòng bước vào. Liên Sinh ngay sau đó xoay người tiến vào căn phòng bên cạnh phòng cậu, Mã Văn Thanh nhìn một chút, vào một gian phòng khác.

Thiếu niên cười híp mắt nhìn về phía Phong Hàn, nói: “Phong, bây giờ mệt không, nếu như tạm thời không cần nghỉ ngơi, vừa đúng lúc ta có chút việc bẩm báo.”

Phong Hàn lắc đầu, mang theo thiếu niên đi vào.

Lăng Vân ở đằng sau nhìn thấy trợn mắt, Vưu bộ trưởng cười vỗ vỗ bả vai cô, đi theo vào trong.

Sáng ngày thứ hai, Trần Ngọc bị bài đánh thức liếm mặt của Tiểu Mập liếm cho tỉnh, trước gọi điện thoại cho Trang Tề. Mấy người nhanh như vậy đã đến nơi, Trang Tề cũng rất hài lòng: “Người lão đại an bài cũng ở trấn trên, ta lập tức bảo hắn dẫn người qua, thằng nhóc đó tuổi không lớn lắm, bản lãnh lại hơn người. Ngươi và Mã Văn Thanh có chuyện gì trước cứ thương lượng với nó.”

Trần Ngọc hết chỗ nói, chẳng lẽ mình đã đến cái tuổi không còn thích hợp để hạ mộ nữa, hai người mới tới hết lần này đến lần khác là thiếu niên.

Khi ăn sáng, Trần Ngọc rốt cuộc cũng biết tên của thiếu niên kia, chính là Lạc Thanh mà Lăng Vân và Vưu bộ trưởng đã nhắc tới. So với người khác mà nói, quả nhiên rất được Phong Hàn coi trọng. Thế nhưng, không thể không nói, năng lực làm việc của hắn tương đối khá.

Giải quyết xong bữa sáng, Mã Văn Thanh và Trần Ngọc ngồi chờ người của Trang Tề, chưa đầy một lúc, cửa lớn mở ra.

Hai người theo phản xạ quay đầu lại, Mã Văn Thanh đã trừng lớn mắt, “Ta nói, tiểu tử ngươi tại sao lại ở đây?!”

Người tiến vào cười cười với Trần Ngọc, khách khí chào hỏi bọn họ: “Tiểu Trần gia, Mã gia, ta mang người từ Trang gia đến.” Dứt lời, nói với Mã Văn Thanh: “Mã gia, lần trước sau khi các ngươi đi, ta mơ mơ màng màng cũng được người ta cứu ra ngoài. Trong sa mạc vừa hay lại gặp được người của Trang gia, trong thôn không còn thân nhân, ta cũng không muốn trở về, liền đi theo Trang gia.”

Thiếu niên này chính là A Cát, Trần Ngọc hé miệng nhìn cậu, không nói gì, cậu biết lời A Cát nói không hoàn toàn đúng sự thật, ít nhất, khi bọn họ vào sơn động, A Cát cũng có mặt.

Mã Văn Thanh đứng lên, đi tới bên cạnh A Cát, dừng sức vỗ vỗ bả vai của cậu, nói: “Không cần khách khí như thế, ngươi cũng là theo chân chúng ta mà mắc nạn. Gọi ta là Mã ca, gọi tiểu Trần Ngọc là Trần Ca là được. Thằng nhóc này, có tiền đồ a, Trang lão đại cư nhiên để ngươi mang người tới đây.”

Đám người Phong Hàn cùng Lạc Thanh bên cạnh hắn, Vưu bộ trưởng không nói gì, vẫn là Liên Sinh có chút hứng thú quan sát A Cát.

A Cát khi đối mặt với những người khác, lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm như thường ngày, so với Lạc Thanh ôn nhuận tỉ mỉ ban nãy, lập tức khác xa nhau, A Cát nói: “Nếu tất cả mọi người đã đến, vậy chúng ta lên đường thôi.”

A Cát mang theo hơn hai mươi tiểu nhị, bên Vưu bộ trưởng cũng có hơn chục người, gần bốn mươi người, cộng thêm trang bị, miễn cưỡng chen lấn lên bốn chiếc xe.

Lần này lên đường, phần lớn là đường núi, ở trong xe lắc lư nửa ngày, buổi trưa rốt cuộc cũng đến nơi. A Cát gọi mọi người xuống xe, nói: “Nơi này chính là Ba Tử Câu, xe tạm thời dừng trong thôn, nơi chúng ta muốn tới, là trên núi cách thôn không xa. Mọi người xuống xe ăn cơm trước, đến buổi chiều, chúng ta nghĩ cách đem trang bị lên đó.”

Trần Ngọc đưa mắt nhìn, mấy đứa trẻ con ngậm ngón tay đứng ở cửa thôn, vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ.

Lạc Thanh đi qua cho mỗi đứa một thanh kẹo, mấy đưa trẻ cũng không sợ người lạ, dẫn bọn họ vào trong thôn. Đi chưa được mấy bước, có mấy thôn dân bước tới, mặc áo màu đen có vạt chéo sang bên phải, bên dưới mặc quần dài ống rộng, vừa nhìn đã biết là quần chúng dân tộc thiểu số.

Một nam nhân trung niên đi đầu bước ra nghênh đón, nói tiếng phổ thông không tính là chuẩn cho lắm: “Các ngươi chính là muốn vào núi khảo sát đi, ai yêu, có thể a. Ta là A Lực trưởng thôn của Ba Tử Câu, mấy ngày nay ta sẽ tiếp đãi các ngươi.”

A Cát gật đầu, nói: “Lần này còn phải làm phiền A Lực lão ca, chúng ta muốn nghỉ ngơi ở đây một chút, sau đó sẽ mướn mấy chiếc xe, xế chiều lên núi.” Dứt lời liền đưa qua một phong bì không tính là mỏng.

Trưởng thôn A Lực nhận lấy phong bì, cười híp mắt nói: “Không thành vấn đề, ta sẽ lo liệu hết. Bất quá, ta vẫn khuyên ngươi một câu, nghĩ cho kỹ, chuẩn bị cho thỏa đáng. Chỗ đó rất nhiều người gặp chuyện không may, ta không hy vọng các ngươi cũng gặp phải, ừ, phiền toái.” Khi nói đến câu cuối, thanh âm có chút hàm hồ.

A Cát khách khí nói lại, nhất định sẽ chú ý, để cho trưởng thôn yên tâm.

Trần Ngọc quan sát thấy thôn này người dân tộc Di chiếm đa số, mặc dù xa xôi lạc hậu, nhưng không làm giảm đi nửa điểm dân tộc phong tình. Thiếu nữ phục sức diễm lệ, đeo vòng tai, vòng tay, nhẫn, bằng vàng bạc ngọc thạch… Trông thấy người lạ, xúm lại cười nói nhỏ giọng thầm thì.

Mã Văn Thanh mặt mày hớn hở mon men lại gần, thọt Trần Ngọc nói: “Thấy bên kia không có lều cỏ, ở đây chắc hẳn là các thiếu nữ chưa lập gia đình, nam nhân tuổi vừa đôi mươi, nhất là lại anh tuấn giống như Mã ca ta, buổi tối đều cùng các cô nương thổ lộ hết tâm sự ―― ’’

Trần Ngọc run rẩy, xem xét tầm mắt của những thiếu nữ kia, cảm thán, “Lần sau chính ngươi tới đây một chuyến, không có áp lực cạnh tranh cường đại, tỷ lệ thành công phỏng chừng có thể cao thêm một phần.”

Mã Văn Thanh tức giận nhìn nhìn Phong Hàn và Liên Sinh đằng trước, thấp giọng nói: “Nếu không, các ngươi lên núi trước, ta ngày mai mới đi?”

Khi hai người còn đang thầm thì to nhỏ, trưởng thôn đã mang họ đến nơi nghỉ ngơi ăn cơm, phân tán đến mấy gia đình, Phong Hàn Trần Ngọc và mười mấy người khác được an bài ở nhà trưởng thôn.

Không mất nhiều thời gian, vợ thôn trưởng liền mang theo con trai và con gái bưng lên không ít đồ ăn, bà cô chất phác không quen nói tiếng phổ thông, có chuyện gì phần lớn đều để cho cậu con trai A Thố lo liệu.

Trên hai chiếc bàn lớn nhất trong nhà, A Lực kiên trì cho mọi người ngồi trước, A Cát cùng ông khách khí đôi câu, thấy A Lực vẫn kiên quyết, bảo Trần Ngọc Phong Hàn nhập tọa trước.

Mấy ngày nay Phong Hàn và Trần Ngọc cơ hồ không ở cùng nhau, chủ yếu là Phong Hàn bị người của hắn vây quanh, có thể cũng muốn thương lượng nhiều chuyện; mà Trần Ngọc và Mã Văn Thanh, Liên Sinh, A Cát cũng phải thương lượng chi tiết lần hạ mộ này. Mấy ngày nay, hai người nói với nhau chưa được mười câu.

Lúc này nhập tọa, Trần Ngọc theo thói quen trực tiếp đi tới bên cạnh Phong Hàn ngồi xuống.

Mọi người ở hai bên có chút khó khăn, cuối cùng Lạc Thanh ngồi xuống bên Phong Hàn, Mã Văn Thanh cùng A Cát ngồi bên cạnh Trần Ngọc. Phong Hàn trực tiếp đưa bát không cho Trần Ngọc, Trần Ngọc thuận tay xới cơm cho hắn.

A Cát cau mày, giúp Trần Ngọc thêm cơm. Lạc Thanh im lặng lặng yên nhìn bên này một cái, cúi đầu ăn cơm.

Do phong tục tập quán ở đây, Lăng Vân vì là nữ nhân, bị an bài vào vị trí cuối cùng, sắc mặt đỏ bừng, Vưu bộ trưởng dứt khoát ngồi bên cạnh cô, thấp giọng an ủi.

Trên bàn cơm phần lớn là thịt, vị thiên về cay, Trần Ngọc gắp mấy miếng thịt không có vị cay cho Tiểu Mập cùng thằn lằn.

A Lực lại thỉnh thoảng rót rượu dâng thuốc lá cho mọi người, bữa cơm này chủ khách đều tận hứng.

Ăn cơm xong, lại nghỉ ngơi một lúc, A Lực cho bọn họ mượn mấy cỗ xe lừa. Không có biện pháp, chính xe của bọn họ căn bản không thể lên núi.

Đem trang bị nhất định mang theo, trưởng thôn bảo cậu con trai A Thổ dẫn bọn họ lên núi.

Trên đường, Trần Ngọc bắt chuyện với A Thổ đánh xe, tiểu tử này vẫn len lén nghiêng mắt nhìn Lăng Vân, căn bản không theo kịp câu chuyện của Trần Ngọc, có sao nói vậy.

Từ trong miệng của A Thổ, Trần Ngọc hiểu rõ mục đích của bọn họ lần này là một hồ nước lớn trong núi, hồ này trước kia có thể là một miệng núi lửa, sâu không thấy đáy.

Khi A Thổ nói đến hồ nước, tầm mắt cuối cùng cũng từ trên người Lăng Vân thu hồi lại, sắc mặt cũng từ màu đỏ nhàn nhạt chuyển thành ngưng trọng, thậm chí còn kèm một tia sợ hãi. Hạ thấp giọng nói bên tai Trần Ngọc: “Vị tiểu ca này, ta đã nói với ngươi. Cái hồ kia ơ, thật sự không thể đến đó.”

Trần Ngọc nghe tới mức hứng thú, vội hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”

A Thổ nhìn hai bên một chút, lại lên tiếng: “Trong Kính Hồ có quái vật, chúng ta đều biết, đi xuống liền không về được. Trước các ngươi, đã có đội khảo sát tới đó, tới bao nhiêu chết bấy nhiêu.”

Trần Ngọc lần này ngây ngẩn cả người, thì ra Kính Thủy là tên hồ Kính Thủy, nhưng hồ này nguy hiểm như vậy, bọn họ hạ mộ kiểu gì?

Mã Văn Thanh đã sớm ở một bên nghe lén, hỏi: “Theo ý của ngươi, hồ này nguy hiểm đến thế, sao vẫn còn nhiều người tới như vậy?” Chẳng lẽ đều vì ngôi mộ ở đây? Nói như vậy, trong hồ này thật sự có đại mộ.

A Thổ lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Bọn họ nghĩ thế nào ta không rõ lắm, bất quá, trước đây, người già trong thôn đã nói, cách nơi này hơn bốn mươi dặm, có một toà Tạng miếu, kinh văn mà những Lạt ma ở đó niệm có nhắc tới hồ này có bảo vật.”

Mã Văn Thanh hai mắt phát sáng, đang muốn hỏi tiếp, bỗng dưng Trần Ngọc ngồi ở đằng trước xe lừa lắc lư, đổ rạp xuống.

-END 124-
Bình Luận (0)
Comment