Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 152

Trần Ngọc dưới sự che chở của Mã Văn Thanh, lén lút bám theo sau đám người. Lộ tuyến vẫn còn quen thuộc, bọn họ xuyên qua mộ của Trần Viên Viên đến khe núi của cổ mộ kia, cuối cùng nơi tiểu nhị dừng lại chính là bên cạnh huyền nhai Mã Văn Thanh té xuống năm đó.

Nơi có địa thế thấp nhất của huyền nhai ở khe núi, một mảnh đất trống với đường nhỏ hai bên sườn uốn lượn về phía trước, thông đến mộ thất.

Hiện tại trên đất trống đã đứng đầy người, đèn pin trên tay tiểu nhị chiếu vào một góc vách núi, một gò đá thấp bé xuất hiện trong mắt mọi người, tiểu nhị nói: “Trang lão đại. ký hiệu ở trên tảng đá kia.”

Trang Thu không ứng tiếng, tiểu nhị sửng sốt, phát hiện Trang lão đại đang ngơ ngác nhìn chằm chằm bên dưới vách đá, đám người Phong Hàn và Lạc Thanh cũng chầm chậm đến gần cạnh huyền nhai.

Trần Ngọc chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn xuống huyền nhai, phía dưới có vô số điểm sáng, đẹp tựa sông Ngân.

Thì ra- đó chính là nơi cử hành nghi thức. Trần Ngọc giờ có thể khẳng định chắc chắn, bởi vì hòn đá trong ngực cậu đang bắt đầu nóng lên một cách khó hiểu.

Trần Ngọc núp sau một tảng đá lớn, sờ sờ hòn đá và khối ngọc trong ngực, ngẩng đầu lên nhìn. Vị trí của cậu không trông thấy huyền nhai, cho nên cậu nhìn Phong Hàn. Khoảng cách không tính là xa, đi đến chỉ mất vài giây.

Bất kể Phong Hàn nghĩ như thế nào, cậu thật ra đã bắt đầu có cảm giác cô độc khi không có Phong Hàn ở bên cạnh. Chỉ là khi cậu quyết định ngả bài với Phong Hàn, lại xảy ra biến cố. Hiện tại cậu đành phải đợi sau khi tiến hành nghi thức nghịch chuyển mới nhắc đến cái khác.

Đã đến nơi này, lập tức sẽ kết thúc. Trần Ngọc vẻ mặt có phần hoảng hốt nhìn Phong Hàn cách đó không xa, trong lòng Trần Ngọc luôn luôn phiền não, cảm giác sau khi chấm dứt hết thảy, Phong Hàn sẽ cách cậu càng ngày càng xa.

Khó khăn thu lại tầm mắt, Trần Ngọc cúi đầu nhìn hòn đá trong tay mình, phát hiện không nên suy nghĩ nhiều nữa, hơn nữa thời gian càng dài, biến số lại càng lớn, nhũng chuyện cần làm sớm muộn gì cũng phải làm. Trần Ngọc nhanh chóng đặt baloo xuống, bốn chân Thanh cũng bị cậu nhấc lên thả trên baloo. Rồi sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài.

Cơ hồ tất cả mọi người đều ngắm nhìn kỳ cảnh dưới huyền nhai, thế nên không có ai ngăn trở Trần Ngọc.

Cho đến khi cậu đã đến bên cạnh huyền nhai, mới có người lấy lại tinh thần. Phong Hàn, Lạc Thanh, Trang lão đại, đều ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt phức tạp, nhưng không ai lên tiếng.

Trần Ngọc nuốt nước miếng, chẳng lẽ những người này đều biết mình muốn làm gì? Chuyện gì thế này? Phong Hàn nghĩ gì vậy? Trần Ngọc vừa đi vừa nhìn Phong Hàn, nhưng trong đôi mắt bình tĩnh thâm trầm đó, cậu không nhận ra bất cứ cái gì.

Đúng lúc ấy thì, có một thanh âm trong trẻo bất chợt vang lên: “Vương, mau rời khỏi đó, ngươi không thể đi xuống.”

Trần Ngọc sửng sốt, cậu chạy tới bên cạnh huyền nhai, do dự trong nháy mắt, có người nhào về phía cậu, Trần Ngọc xoay người, phát hiện người nhào tới là A Cát.

A Cát đẩy Trần Ngọc ra, sau đó – sau đó chính A Cát rơi xuống.

“A Cát!” Trần Ngọc kinh hãi, huyền nhai ít nhất gần trăm mét, rơi xuống lành ít dữ nhiều. Không kịp bắt lấy thiếu niên vẫn sùng bái quan tâm cậu, Trần Ngọc thò người ra nhòm xuống, chỉ thấy ánh mắt lưu luyến của A Cát, A Cát thậm chí còn nhẹ nhàng nói một câu hoàn chỉnh người không sao.

Trước mắt Trần Ngọc biến thành màu đen, lảo đảo, trán đụng vào nham thạch sinh đau. Trần Ngọc lấy lại tinh thần, phát hiện cậu vẫn đang núp sau cự thạch, thảm kịch ban nãy cũng chưa xảy ra.

Hết thảy đều là ảo giác, chỉ có điều chân thật đến đáng sợ.

Là thân thể này không thể gắng gượng được nữa, hay nơi đây quá quỷ dị?

Trần Ngọc cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, bắt đầu giống như trong ảo giác ban nãy, để ba lô xuống, sau đó móc bốn chân Thanh ra. Thấy con người màu vàng nghi hoặc của nó, Trần Ngọc yên lặng vuốt ve nó vài cái. Sau đó hít sâu một hơi, bước ra ngoài.

Tính cảnh giác của những người bên huyền nhai rõ ràng cao hơn so với trong ảo giác của Trần Ngọc mới nãy, cơ hồ Trần Ngọc vừa đi ra không được mấy bước, Phong Hàn liền bất chợt quay đầu nhìn về phía cậu, dưới tầm mắt sắc nhọn ấy, Trần Ngọc cảm thấy cất bước cũng là việc khó khăn.

Mà Lạc Thanh luôn chú ý tới Phong Hàn cũng lạnh lùng quay lại nhìn, Trần Ngọc thấy khuôn mặt cảnh cáo của Lạc Thanh, sau đó cố giữ vững sự trấn định tiếp tục vừa đi bên cạnh huyền nhai vừa cầu nguyện Phong Hàn không hang hái đến mức hiện tại làm khó cậu.

Đi vài bước, chân mày Trần Ngọc nhíu lại, có thứ gì đó lạnh như bang đang bò từ ống quần của cậu vào trong. Bốn chân Thanh đáng chết không nghe lời….Cậu rõ ràng đã lặp đi lặp lại bảo đảm với nó sẽ lập tức trở lại, hơn nữa mang theo báo con- có lẽ còn cùng Phong Hàn đến đón nó!

Nhưng mà, hiện tại không giống với kịch bản mới nãy.

Khi đã đến bên cạnh huyền nhai, chợt có người kêu lên: “Vương, ngài đã đến rồi, A Cát một mực tìm ngươi.”

Trần Ngọc khẽ khựng lại, kinh ngạc nhìn khuôn mặt vui mừng vừa ló ra của thiếu niên, sau đó trong đầu bắt đầu tái hiện lại động tác A Cát rơi xuống cùng câu nói kia.

Cậu phải nghĩ cách không cho A Cát tới gần mình, cậu quyết không thể để lời tiên đoán kia thành sự thật.

Trần Ngọc gian nan chống lại ánh mắt lạnh như băng của Phong Hàn, quan sát xung quanh, đưa ra một lý do, “A Cát, ngươi- ngươi lấy giúp ta cái hộp trong ba lô ra đây.”

Trong mắt A Cát mang theo sự vui sướng đơn thuần, sau khi nghe được lời Trần Ngọc nói nghi hoặc nhìn cậu một cái, ngay lập tức đi về phía cự thạch Trần Ngọc vừa trốn.

A Cát luôn nghe lời nhất, Trần Ngọc thở phảo nhẹ nhõm, tận lực đi vòng qua bên cạnh huyền nhai cách Phong Hàn khá xa. Những tiểu nhị còn lại đại khái đã được Trang lão đại nhắc nhở, ai cũng không động.

Dưới huyền nhai, tất cả đều là thứ gì đó phát sáng, nhìn nhiều sẽ quáng mắt, thậm chí cảm thấy những thứ đó đang di động.

Trông thấy rõ ràng toàn cảnh huyền nhai, Trần Ngọc cảm giác mình trực tiếp xông ra có phần không sáng suốt, nham bích bóng loáng nghiêng chín mươi độ, cao gần trăm thước, sao mà xuống được?

Trần Ngọc trầm mặc, Trần Ngọc chột dạ liếc mắt về phía Phong Hàn, nếu như, nếu như cậu bây giờ quay lại bọn họ còn có thể giữ vững tư thế trông theo kia hay không?

Giống như hiểu được tâm tình cậu bắt đầu e sợ, bốn chân Thanh vẫn rất biết điều chợt cắn Trần Ngọc một cái.

Trần Ngọc cảm thấy trên đùi chợt đau nhức, còn chưa kịp nổi giận, đã lảo đảo, ngã xuống huyền nhai.

Khi phát giác đã không kịp cứu chữa, Trần Ngọc không thể khống chế nhìn về phía bên kia, sắc mặt những người có lập trường tương đối khác cậu trong phút chốc khẩn trương hẳn.

Người cách Trần Ngọc gần nhất nhào tới, dưới ánh mắt cảm động của Trần Ngọc dùng sức ép xuống, ngực Trần Ngọc trực tiếp đụng vào tảng đá. Trong hoảng hốt, Trần Ngọc nghe thấy một tiếng chuông mơ hồ.

“Kháo! Khốn kiếp! Buông ta ra- ’’Trần Ngọc hung dữ nhìn chằm chằm người trên thân, sau đó ra sức giãy dụa, cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ chết kiểu này. Nếu vẫn còn sống, cậu nhất định phải tìm người này và bốn chân Thanh tính sổ.

Nửa người trên của Trần Ngọc lộ ra bên ngoài huyền nhai, chật vật nắm lấy nham thạch bên cạnh, đề phòng mình té xuống. Trong lúc cấp bách phát hiện Mã Văn Thanh đang chạy về phía này, sắc mặt Trang lão đại thay đổi, Phong Hàn cũng bước ra một bước.

Sau đó Trần Ngọc cảm giác có thứ gì đó rơi xuống mặt, sềnh sệch mà ấm áp.

Trần Ngọc khó khăn nghiêng đầu nhìn người trên thân mình, nhất thời giật mình ngây ngốc. Mãi chó đến thật lâu sau đó, Trần Ngọc vẫn không quên được cơn ác mộng lúc này.

Nhào vào trên người cậu chính là thanh niên từng giải trang thành mẫu thân Trần Ngọc, bởi vì tình cảm quá mức phức tạp, Trần Ngọc vẫn không dám đối mặt với người này.

Mà hiện tại, thanh niên ấy đang ra sức áp cậu dưới thân, cùng một thứ tái nhợt kinh khủng khác dây dưa cùng một chỗ, đó là –xà cổ khổng lồ ,mỹ nữ xà.

Bây giờ cái đuôi khổng lồ của mỹ nữ xà đang tức giận đập đất, sau đó từ từ vô lực rũ xuống, bởi vì một bàn tay của thanh niên đã xuyên qua ngực của nó.

Trần Ngọc ngơ ngác nhìn lên trên, con ngươi bỗng nhiên co rút, mỹ nữ xà đang hung hang cắn cổ thanh niên, máu không ngừng trào ra, mà những giót máu đó liền rơi xuống mặt Trần Ngọc- hàm răng đó vốn nên cắn trên người cậu.

Thanh niên liếc mắt nhìn, chậm rãi dùng sức đẩy con rắn nửa sống nửa chết kia ra, sau đó không còn khí lực chống đỡ, lăn xuống huyền nhai bên dưới.

“Không -’’ Trần Ngọc hét lên, trong lòng run sợ bắt được cánh tay của thanh niên, dùng hết khí lực kéo, mặc dù chính cậu nửa người cũng đã nhô ra bên ngoài.

Nhìn gần, vết thương của thanh niên tăng thêm sự kinh khủng, cơ hồ gần nửa cái cổ đã bị cắt đứt.

Trần Ngọc run rẩy, cơ hồ không có dũng khí xem xét vết thương đó, cậu chỉ biết ngực đau đến mức như bị búa đập vào từng nhát.

Cậu không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể theo thanh niên từng chút từng chút một trượt ra bên ngoài. Mặc dù thanh niên lừa cậu, nhưng Trần Ngọc chưa từng nghĩ đến việc trả thù hay bất cứ cái gì khác.

Thanh niên híp mắt nhìn Trần Ngọc, ánh sáng trong đôi mắt dần dần ảm đạm, khí lực cộng với vết thương của hắn đã không đủ để hắn mở miệng nói chuyện nữa. hắn há miệng, không tiếng động khép mở vài lần. Sau đó dùng khí lực cuối cùng, run rẩy gạt tay Trần Ngọc ra, rơi xuống.

“Đừng, đừng như vậy…” Trần Ngọc yếu ớt nói, sau đó được Mã Văn Thanh chạy tới kéo lên, Trần Ngọc nhìn người kia rơi xuống, chảy nước mắt.

Bộ dạng lúc thanh niên rơi xuống giống như đúc với A Cát trong ảo giác.

Cậu quá chú trọng kết quả, lại không dự liệu được, A Cát đi rồi, tai nạn của cậu vẫn xảy ra, chỉ có điều thanh niên thay A Cát, cứu cậu.

A Ngọc, hãy sống.

Khi người kia rơi xuống đã nói như vậy,hắn biết mình là ai, hắn vì Trần Ngọc mà cứu cậu, điều đó càng khiến trong lòng Trần Ngọc thống khổ thực sự.

Thân tình vài chục năm, vẫn luôn tồn tại, ai cũng không thể xóa nhòa.

Mã Văn Thanh không biết khuyên nhủ Trần Ngọc đang cực kỳ bi thương như thế nào, hắn thậm chí còn không biết người kia sao lại cứu Trần Ngọc, rõ ràng chỉ là người bên cạnh Trang lão đại.

Trần Ngọc nắm bên cạnh huyền nhai, từ từ đẩy Mã Văn Thanh ra, cho đến khi cách cậu một khoảng.

Chuyện trước đây có lẽ cậu biết không nhiều lắm, nhưng lại mang đến cho cậu nhiều phiền toái, thậm chí là tổn thương.

Phụ thân của cậu, mẫu thân, nhà của cậu, tình thân cậu muốn đã mất.

Mà thân phận trước đây đem đến cho cậu sự thương tổn không chỉ như vậy, cậu còn có thể mất đi nhiều thứ quan trọng hơn.

Trần Ngọc ngưng mắt nhìn phía dưới huyền nhai, trong lòng có tiếng thét, kết thúc đi, hãy kết thúc hết thảy.

Trần Ngọc bước một bước, bên cạnh huyền nhai một luồng khí lạnh léo đập vào mặt.

“Đợi một chút.” Sau lung có người lên tiếng.

Trần Ngọc khẽ quay đầu lại, phát hiện Liên Sinh đứng ẩn vào bóng tối.

“Lão gia tử bảo ta nói với ngươi, nếu ngươi đi xuống, cũng đừng trở về nữa.” Liên Sinh chậm rãi nói.

Cũng không chỉ mặt gọi tên, Trần Ngọc cũng không thấy rõ vẻ mặt của Trần Ngọc, nhưng Trần Ngọc biết, đó là gia gia nói với Trần Ngọc.

“Nếu như ngươi quay lại, những chuyện khác ta sẽ xử lya.” Liên Sinh lại bồi thêm một câu, “Chuyện của đại sư huynh cũng vậy.”

Chuyện của Trần Sâm Liên Sinh đã điều tra ra rồi?

Trần Ngọc cười cười, vậy thì quá tốt, cho dù Lạc Thanh muốn đổi ý, Trần Sâm cũng sẽ không sao. Nhưng mọi chuyện phát triển đến bây giờ, cậu trở về có ý nghĩa gì.

Cậu phải kết thúc tất cả tại đây. Nếu không, sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu sẽ đau lòng giống như bây giờ vậy.

Trần Ngọc quay đầu lại lần đầu tiên nhìn thằng vào những người xung quanh, tầm mắt của cậu cuối cùng ròi vào khuôn mặt lạnh lùng của Phong Hàn.

Lần này, Trần Ngọc thấy rõ ràng, trong mắt Phong Hàn là sự lạnh lẽo quen thuộc, còn mang theo chút nghi hoặc. Có lẽ còn có thứ gì đó nhưng ở sâu hơn, Trần Ngọc không nhìn thấu.

Bên dưới, là báo con đang ngó dáo dác.

Bốn chân Thanh mới nãy cắn cậu đại khái muốn nhắc cậu có nguy hiểm, bây giờ nó chui trong quần áo chết sống không chịu ra ngoài, chỉ hy vọng đến lúc đó nó không sao.

Tiểu Mập do dự, mặc dù mùi vị xa lạ, nhưng nó cảm thấy rất quen thuộc, rất thân thiết.

Ánh mắt kia, giống như trước đây mỗi lần nó chạy đến bên cạnh giường Trần Ngọc, Trần Ngọc vừa oán trách, vừa kéo góc chăn ra, để nó chui vào trong.

Tiểu Mập đã thật lâu không trông thấy, nó cẩn thận bước ra, tìm lý do mình rời khỏi Phong Hàn.

Tiếu Mập chợt ngửi thấy một mùi vị quen thuộc không dễ phát giác, ánh mắt của nó trợn tròn, bất kể, bốn chân Thanh ở trên người người kia, nó phải đi xem thử!

Khoảnh khắc báo con nhào ra, bị người đằng sau bế lên.

Sau đó nó liền thấy người cho nó cảm giác rất quen thuộc kia nhìn nó và Phong Hàn một cái, nhảy xuống, khi nó còn chưa kịp làm ra bát kỳ phản ứng nào, một trận gió thoảng qua, vị gia trưởng còn lại của nó cũng biến mất…

-END 153-
Bình Luận (0)
Comment