Đào Mộ Đào Ra Quỷ

Chương 45

_”Cũng ra ngoài à, trùng hợp như vậy, muốn đi đâu sao ?” Doãn Chu cười hì hì tiên phát chế nhân ( ra tay trước để chiếm ưu thế.)

_”Đừng có làm bộ, sao các ngươi biết hôm nay ta sẽđi ?” Vừa thấy biểu tình không đứng đắn kia, Lâm Ngôn liền đoán được hắn đang muốn làm gì.

Doãn Chu mặt dày nói “Tự kỉ quá a,ai nói chúng ta tới tìm ngươi, ngươi hẳn là phải hỏi chúng ta đi làm cái gì.”

_Vậy các ngươi đi làm gì a ?

_Du lịch.

_Tìm sư phụ.

Lâm Ngôn đầy mặt không tin,hai người liếc nhau, tiếp tục vô tội nói “Cùng hắn đi du lịch.”

_Cùng hắn đi tìm sư phụ.

Không để hắn từ chối,động tác của hai người cực kìăn ý, nhanh chóng tìm chỗ ngồi tốt,ném balô qua một bên, vừa chia nhau phần gà chiên vừa cốý nói chuyện lớn tiếng,mặc hắn có hỏi như thế nào cũng đều ngước đầu nhìn trần nhà, làm như không nghe thấy.

Lâm Ngôn bịđẩy sang một bên, cóđiểm cảm động.

Hắn cũng không quá tự tin rằng mình có thểđơn thân độc mã xông vào sào huyệt của địch,nhưng hắn vẫn luôn cho rằng đây là vấn đề của riêng mình và Tiêu Úc,nên trừ bỏ cha mẹ, hắn cũng không báo cho ai khác. Doãn Chu rất hiểu tính cách có chuyện liền ôm đồm một mình của Lâm Ngôn, nghe nói có tin tức của miếu chủ liền không thèm thương lượng với Lâm Ngôn, trực tiếp lên mạng dùng thủđoạn đặc thùđiều tra,sau đó liên lạc với tiểu đạo sĩ,hai người cùng mua vé trùng với chuyến bay của Lâm Ngôn.

_”Tường lửa nhà ngươi quá tệ, còn có một đống virus, sau khi tiêu diệt ta còn thuận tay giúp ngươi thanh lí hệ thống chứa rác rưởi.” Doãn Chu thấm thía vỗ vỗ bả vai Lâm Ngôn “Đừng ngượng ngùng,nhiều người nhiều việc,bạn của ngươi đã thi xong, tiền nhiều lại nhàn rỗi,vừa lúc đi ra ngoài dạo chơi một chuyến.”

Tiểu đạo sĩ cũng xen mồm vào “Ta, ta cũng không yên tâm để ngươi đi một mình,dù sao cũng phải đi tìm sư phụ, xem như là tiện đường.”

Lâm Ngôn còn muốn nói gì, nhưng hai người đã chuẩn bịđầy đủ ,mở balô ra, bên trong là bản đồ,la bàn, ấm nước,các loại thuốc thường dùng,bột giặt,tiền mặt, đèn pin, thậm chí còn có bộđàm cùng dây thừng, không thiếu thứ nào. A Nhan càng khoa trương hơn,các loại bùa và vật dụng dùng để trừ ma đuổi quỷ không nói,còn thêm một xấp giấy vàng thật dày bọc kiếm gỗđào cùng la bàn,so với Lâm Ngôn hai tay trống trơn,đứng ở sân bay càng giống nhưđang chuẩn bịđi du lịch.

_”Ta thao,các ngươi tưởng rằng đây là du lịch dã ngoại sao ??” Lâm Ngôn lấy đồ sạc pin ra, còn thuận tay moi thêm một bộđồ từ trong balô“Cái gìđây, trời nóng nực như thế này ngươi còn mang theo đồđen làm gì ???”

Doãn Chu giựt bộđồ lại,tiểu đạo sĩ tiếp lời “Hắn, hắn nói đây là y phục dạ hành,như vậy tối ra ngoài sẽ không ai thấy chúng ta.”

Lâm Ngôn cảm thấy vô cùng hỗn độn,hắn đột nhiên phát hiện không thể giữ bí mật công tác đúng là một sai lầm cực kì nghiêm trọng.

Doãn Chu khinh thường, ca đát một tiếng, kéo khóa lại,giáo huấn nói “Còn một túi trang bịđã gửi qua đường vận chuyển,ta mang theo dao găm cùng búa,ai biết được thế lực tàác đang ở chỗ nào chờ chúng ta,cái này gọi là lường trước hậu hoạn.” Nói xong liền đắc ý vỗ vỗ túi “Nể tình ta vì ngươi mà chuẩn bịđầy đủ như vậy, tháng sau ta định chuyển nhà,công việc quét dọn vệ sinh nhà cửa liền giao cho ngươi.”

_”Ta đột nhiên cảm thấy mình đang mang trong người sứ mệnh bảo vệ chính nghĩa và duy trì hòa bình của toàn thế giới” Doãn Chu ôm balô cảm thán.

_”Ta cũng thản nhiên cảm thấy thương cảm khi mình phải đồng hành cùng một thằng ngốc.”Lâm Ngôn cắn răng nói, nhưng trong lòng lại ấm áp,nói gì thì nói,hắn cũng không biết cái gìđang chờ hắn ở phía trước,hiện tại có thêm hai người,cảm giác lo âu cũng bị xua tan không ít,Lâm Ngôn nhét miếng thịt gà cuối cùng vào miệng,dùng sức vỗ vai Doãn Chu “Cảm tạ, đến chỗ ta sẽ mời khách.”

Màn hình đăng kí hiển thị cách giờ xuất phát còn có nửa tiếng,người trong sảnh rất ít,thưa thớt vài người đàn ông mặc đồ vest mang giày da dường như là dân làm ăn,ôm laptop gõ bùm bùm trên bàn phím,trong không khí thoang thoảng mùi phô mai từ tiệm cơm tây bay tới.

Lâm Ngôn kể lại chuyện Tiêu Úc rời đi cùng những sự việc quái dị phát sinh trong mấy ngày nay cho hai người nghe,nghe nói con quỷđã trở về, A Nhan phức tạp gật đầu,biết được Lâm Ngôn quyết định tiễn bước con quỷđi, tiểu đạo sĩ có chút kinh ngạc, sâu sắc nhìn chằm chằm Lâm Ngôn nói “Quyết tâm sao ?”

Lâm Ngôn đan mười ngón tay vào nhau chống lên trán,cúi đầu không nói lời nào.

****

Gần đây,Trần giáo sư có gửi tới những tư liệu mới nhất về ngôi mộ cổ kia,nói người ta đang dựđịnh biến nơi này thành điểm du lịch mang tích chất nhân văn, mộ thất cùng các vật phẩm bồi táng sẽđược tiến hành thanh lí, rất nhanh sẽđược mở cửa cho du khách tiến vào tham quan,những văn vật dễ bị hư hỏng vàôxi hóa như quần áo vải vóc sẽđược bảo quản theo cách đặc thù,nếu cần, hắn có thểđánh tiếng với người phụ trách cho bọn họđi vào.

Ngôi mộ nằm ở tỉnh Sơn Tây,tọa lạc giữa núi Bắc Lộc xuôi về hướng Tây Nam, tiếp giáp với Thiểm Tây,Nam có núi cao, Bắc có bồn địa,quanh năm không thấy ánh mặt trời,điểm dừng chân gần nhất chỉ có một trấn nhỏ tên là Liễu Mộc,cách sân bay Võ Túc hơn bốn giờđi xe.

Sau khi xem bản đồ xong,ba người quyết định đêm nay sẽ dừng chân ở trấn Liễu Mộc,điều kiện tuy đơn sơ nhưng thuận tiện,Lâm Ngôn định dùng wifi ở sân bây đểđặt chỗ trước, nhưng tìm tới tìm lui,khắp toàn trấn lại không có một khách sạn nào cho đăng kí qua internet,phảng phất như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

_”Lúc này chúng ta xem nhưđang trèo đèo lội suối, phải chịu khổ vài ngày rồi.” Lâm Ngôn nhìn chằm chằm màn hình di động thở dài “Không biết đến khi nào mới có tiến triển.”

_”Cuộc sống giống như một chuyến hành trình gian khổ, tìm kiếm ý nghĩa của vũ trụ.” Doãn Chu ra vẻ thâm trầm gật đầu.

Rất nhanh liền đăng kí xong, Lâm Ngôn đổi chỗ với một người đàn ông trung niên, dựa vào cửa sổ,sau khi máy bay cất cánh hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm ra ngoài,cabin trước sau tĩnh lặng như tờ, nắng chiều làm cho toàn thân người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu,những đám mây vô biên vô hạn lướt qua như một đàn cừu trắng, cuốn hút lòng người.

Thật khó có thểở cùng con quỷ trong một thời tiết đẹp như thế này.

Mỗi một câu chuyện đều sẽ phát sinh một cơ hội,có thể là thời gian đặc biệt, cũng có thểđịa điểm đặc biệt,ngay khi đương sự bước vào,chung quanh tưởng chừng như không có cứ bất cứ dịđộng nào nhưng bánh xe vận mệnh cũng đã lặng lẽ khởi động. Đối với Lâm Ngôn mà nói,ngôi mộ của Tiêu Úc cũng như vậy,khủng bố, lạnh lẽo,áp lực, chỗđó chính là giao lộ giữa nhân gian vàâm phủ,tất cả mọi người đều đang làm việc vô thanh vô tức, không một ai trả lời câu hỏi của hắn,không người nào nói với hắn về con quỷ trong ngôi mộ.

Nhớ lại chuyện này Lâm Ngôn cảm thấy tim mình lại ẩn ẩn đập nhanh,mây trắng lặng lẽ trôi qua khung cửa sổ,ngôi mộ cổ kia,là nơi bắt đầu tình yêu giữa hắn và Tiêu Úc,cũng chính là con đường duy nhất mà họ có thểđi, đang càng ngày càng gần.

Người bình thường nếu gặp phải tình huống như thế này sẽ sinh ra hai thái độ khác nhau,người trong cuộc nhất định sẽ không ngừng tiến gần đến trung tâm nhằm tìm ra sự thật cuối cùng, người ngoài cuộc lại cảm thấy kẻ trong cuộc giống như một con thiêu thân đang giãy dụa trong mạng nhện,nhưng càng giãy dụa thì càng bị trói chặt hơn.

Ánh nắng quá gay gắt cơ hồ khiến người ta chảy cả nước mắt,Tiêu Úc kéo tay hắn,Lâm Ngôn dựa lưng lên ghế,quay đầu nhìn gương mặt tuấn dật kia,bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

_”Còn chưa đi được bao lâu, ta đã bắt đầu nhớ nhà.” Lâm Ngôn nhỏ giọng nói “Muốn suốt ngày ở trong nhà không làm gì cả,cùng ngươi nằm trên giường xem TV,đặc biệt là những bộ phim tình cảm sướt mướt.”

_Lần này mang ngươi ra ngoài,nói không chừng lúc về chỉ còn lại mình ta.

Hàng ghếđối diện có một đôi tình nhân đang chơi trò chơi,thân mật đến mức làm người ta phải ghen tị, Lâm Ngôn nắm tay Tiêu Úc,vuốt ve những khớp xương thon dài, hắn cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn căn dặn Tiêu Úc,nhưng một câu cũng không nói nên lời,mở miệng vài lần, cuối cùng lại chỉ có thể thở dài.

Lúc tới nơi đã là chạng vạng,phía chân trời chỉ còn lại một đường ửng hồng,gióđêm có chút lạnh lẽo,Lâm Ngôn đứng giữa đại sảnh đánh giá bốn phía,bên cạnh có một đoàn du lịch đang kiểm tra nhân số,ông lão đội mũđỏ trông rất có tinh thần, đứa bé hân hoan nhảy nhót,trên mặt tràn ngập mong chờ cùng tò mò.

Từng nhóm người đều có mục đích riêng của mình,mà Lâm cũng có một,chính là nắm tay người yêu,đi tới phần mộ của hắn.

Trong bãi đỗ xe sân bay, lũ lượt hàng dài những chiếc taxi đang đợi khách,tài xế tụm năm tụm ba ngồi tán gẫu với nhau, thấy Lâm Ngôn đi ra liền ào ào kéo tới,nhưng nghe nói bọn họ muốn đến trấn Liễu Mộc liền lắc đầu tản đi,cuối cùng chỉ còn lại một người đàn ông trung niên đen gầy,suy nghĩđắn đo rất lâu,dập tắt điếu thuốc, nói bốn trăm, bốn trăm liền đi.

_”Làm gì có giá đó,bốn trăm, sao ngươi không làm ăn cướp luôn đi!” Doãn Chu kêu lên.

_”Thấy mắc thì cứ ngồi xe bus,nhưng ta nói cho các ngươi biết tới chỗđó cũng đã nửa đêm,đừng nói thuê xe, ngay cả một chiếc xe bò cũng không có,các ngươi tự mình suy nghĩ đi.” Tài xế không kiên nhẫn vỗ vỗ mui xe “Đi vào trong đó ta mới mệt, phải chạy về xe không,giá chót ba trăm, cóđi hay không ?”

Vì đang vội nên ba người liền lên xe,một đường xuyên qua tịch dương chạy như bay,hệt như lời tài xế nói, càng vào sâu khung cảnh xung quanh càng hoang vắng,lúc đầu còn thấy rải rác các khu trấn nhỏ lụp xụp,tiếp đến liền biến thành nông thôn vắng vẻ,bọn họđi qua một cánh đồng trồng bắp rộng lớn,ven đường thường lóe lên thân ảnh của vài đứa trẻ mặc những bộđồ xanh xanh đỏđỏ,hiếu kì quay đầu lại nhìn chằm chằm vào xe bọn họ.

Theo nhịp xe xóc nảy,sắc trời chậm rãi tối đen,xa xa liền nhìn thấy những dãy núi sừng sững nối tiếp nhau như những gã khổng lồ màu đen đang nằm ngủ,rất nhanh, ánh nắng cuối cùng của một ngày cũng bị tịch diệt,trăng đang lên,con đường núi uốn lượn tản ra một lớp nhủ màu bạc.

_”Đói quá.” Doãn Chu oán giận, “Không biết chỗ quỷ quái kia có gìăn không.”

Lâm Ngôn không tiếp lời,vùng núi không thể so với thành phố,ngoài cửa sổánh trăng không rọi vào trong xe,màn đêm bao trùm làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông. Doãn Chu nhàm chán,liền lấy di động ra,ánh đèn xanh biếc phản chiếu trên mặt hắn,nói không nên lời quỷ dị.

_”Tắt đi, còn chưa tới nơi, phải tiết kiệm pin.” Lâm Ngôn nhắc nhở.

_”Dù sao cũng mất sóng, còn pin hay không cũng giống nhau.” Doãn Chu lẩm bẩm nói “Mang bộđàm đến đây quả là một quyết định sáng suốt.”

A Nhan lấy ra hai hình nhân bằng gỗđã chuẩn bị sẵn đưa cho Lâm Ngôn và Doãn Chu, sau đó dán giấy vàng có ghi ngày sinh tháng đẻ của hai người lên đó,hắn nói đây là thế thân,phòng ngừa tà vật trong núi đuổi bám,mang theo hình nhân này, trong lúc cấp bách không chừng nó có thể cứu các ngươi một mạng.

Đại khái là do chuyên môn nghề nghiệp, ở những nơi hắc ám nguyên thủy hắn có vẻ thành thạo hơn rất nhiều so với thành phố,tài xế dùng kính chiếu hậu quan sát vài người trên xe,nhịn không được tò mò hỏi “Thanh niên các ngươi cũng mê tín thật.”

_”Ở chỗ này,thì mấy lực lượng thiên nhiên siêu nhiên còn đáng sợ hơn cả con người.”Lâm Ngôn nhớ tới cô bé vẫn luôn theo dõi mình,biểu tình không quá tự nhiên nói “Chú chạy chậm một chút, đường không dễđi.”

_Các ngươi đến Liễu Mộc thăm người thân sao ?

_”Du lịch.” Lâm Ngôn cười cười.

Tài xế cóđiểm kinh ngạc “Chỗđó có gì vui ? Chỉ là nơi khỉ ho cò gáy.”

_Đến leo núi, nghe nói phong cảnh ởđó rất đẹp.

_A, đúng vậy ,ta biết những người như các ngươi,lúc nào cũng mang theo máy ảnh, rãnh rỗi liền tìm đến những nơi hoang vu thể nghiệm cuộc sống đúng không ?

Lâm Ngôn không trả lời, chỉ hỏi ngược lại, “Bác tài, ngài biết ngôi mộ cổ gần đây sao,nghe nói người ta sắp khai thác nó thành điểm du dịch.”

Tài xế nói “Có nghe qua,lúc trước có một đội khảo cổđến đây,còn được lên báo nữa đó.”

Lâm Ngôn nói “Vậy ngài biết chỗđó hơn hai mươi năm trước có người chết sao ?”

Tài xế tựa hồ cảm thấy nhắc đến người chết làđiềm xấu,từ kính chiếu hậu lộ ra nét mặt tươi cười nhưng vẫn không che lấp được căng thẳng.

_Không biết, ta không phải là người địa phương,các ngươi tìm người khác hỏi thử xem.

Về sau, vô luận ba người trong xe có thảo luận vấn đề gì, tài xế cũng không tham gia vào nữa. Con đường càng ngày càng gập ghềnh,một đám mây đen che khuất ánh trăng,ngay cả mặt đường đều không thấy rõ,ô tô liên tục đánh vòng, gióđêm ào ào lùa vào,rất nhanh tiếng Doãn Chu lảm nhảm cũng im bặt,chỉ nhìn ra khung cảnh tối đen bên ngoài cửa sổ ngẩn người.

Cảnh sắc liên tục lặp đi lặp lại giống nhưđang thôi miên người ta,Lâm Ngôn có chút buồn ngủ,ngáp một cái, sau đó cọ cọ lên vai Tiêu Úc,con quỷ khom người, săn sóc màôm hắn tựa lên bả vai của mình.

Xa xa xuất hiện ánh đèn ảm đạm,ánh sáng yếu ớt thưa thớt đánh vỡ bầu không khí hắc ám làm người ta hít thở không thông này,tài xế sợ bọn họ ngủ quên,ho khan một tiếng, nói sắp tới rồi.

Lâm Ngôn bật người dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết có phải là do ban đêm hay không,mà nơi này còn hoang vắng hơn cả trong tưởng tượng của hắn,thậm chí căn bản không giống một thị trấn,mãi đến khi bọn họđi ngay qua dãy nhà hai tầng,mới cảm thấy sầm uất hơn một chút, tòa nhà cao nhất trấn cũng chỉ có bốn lầu,con đường nhựa vắng vẻ,hoàn toàn không cóđèn đường.

_”Lần trước các ngươi cũng tới nơi này sao ?” Doãn Chu có chút kinh ngạc “Qúa cũ.”

_”Lần trước có xe bus đến đón,từ sân bay đi thẳng đến lều được dựng gần ngôi mộ, chưa từng đi qua chỗ này.” Lâm Ngôn cười khổ“Đã nói là có người cốý sắp đặt,ta thậm chí còn không biết mình đang ởđâu liền bị ném vào trong mộ rồi.”

Tài xế dừng xe lại, vừa hút thuốc vừa dỡ hành lý xuống,Lâm Ngôn thanh toán tiền xe,hỏi thăm vị trí của khách sạn,tài xế tùy tiện chỉ một khách sạn đối diện “Kìa, nóđó,khách sạn lớn nhất trấn.”

Từ tay hắn nhìn qua,đó là một tòa nhà hai tầng được chia làm hai gian, bên trái là tấm bản sáng đèn có hàng chữ“Siêu thị Hữu Nghị” bên phải là“Khách sạn Giai Giai.” Cách đó không xa còn có một tiệm uốn tóc,không tên.

Lái xe rất nhanh liền rời đi,ngã tưđường tối như mực chỉ còn lại ba thanh niên trẻ tuổi,gióđêm rất lớn,xào xạc thổi tung vạt áo,bốn phía đều là rừng cây,thường thường nghe thấy tiếng chó sủa,có lúc ở hướng đông, có lúc lại ở hướng khác,khiến cho Lâm Ngôn nhớ tới lúc trước khi mình về quêăn tết,trong thôn hình như có một con chó,nghe tiếng sủa nhưng lại chưa từng xuất hiện.

Nó dường như muốn nhắc nhở người khác,nơi này cũng có chó tồn tại mà thôi.

_”Đi thôi.” Lâm Ngôn hít một hơi thật sâu,đi qua hướng đối diện.

Trước cửa khách sạn có một ngọn đèn vàng,cánh cửa thật cũ kĩ, cửa kính phủđầy dấu vân tay,dường như không đã lâu không ai quét dọn, hai chữ“Giai Giai” màu đỏ bằng nhựa dán trên cửa,chữ Giai bên cạnh bị tróc hết một nửa,Lâm Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào nó, luôn cảm thấy đây làđiềm xấu.

Diện tích thực tế của khách sạn trông có vẻ lớn hơn khi nhìn từ bên ngoài vào,quẹo trái là một gian nhà hàng,không có khách,một nhân viên phục vụ ăn mặc lịch sựđang chống mặt tựa vào quầy ngủ gà ngủ gật,khuôn mặt tròn tròn, lớp phấn rất dày,tóc mái quáít không thể che khuất toàn bộ khuôn mặt, nhìn qua liền lộ ra một phần nhỏ của trán.

Trên quầy bày những hộp đóng gói đầy màu sắc,nhãn mác hoàn toàn xa lạ, trên tường còn có một tấm bảng trắng ghi thực đơn,có lẽ làđã trễ,vài cái tên đều đã bị bôi đen.

Trong khách sạn thực im lặng,nhân viên mập mạp bị tiếng đẩy cửa làm kinh động,không tình nguyện rầm rì“Dừng chân hay dùng cơm ?”

_”Dừng chân.” Lâm Ngôn nói “Cũng ăn cơm.”

Nhân viên phục vụ nghe đến đây mới hoàn toàn thanh tỉnh,hai mắt phù thũng phủđầy hơi nước,kì thật, nàng cũng không lớn,chỉ là khuôn mắt quá tròn cùng hàng chân mày bị cắt tỉa quá mỏng khiến nàng trông có vẻ già trước tuổi,sau khi lấy lại tinh thần, nàng liền đánh giá những vị khách trước mắt này,tới khi nhìn thấy mặt Lâm Ngôn mới dừng lại,không tự giác vuốt vuốt mái tóc.

_Ở mấy ngày, đầu bếp về rồi,chỉ có thể làm sủi cảo,cơm và mì,chọn cái nào ?

Lâm Ngôn do dự một chút nói “Cứở ba đêm trước,cần hai phòng,một phòng hai giường đơn,một phòng…Ân, một phòng giường đôi, giường lớn một chút.”

_”Các ngươi có ba người ? Có phòng cho ba người đó ? Phòng lớn, còn thêm hai tủ quần áo.” Cô gái thật ân cần.

Doãn Chu ném balô xuống đất, tinh thần lập tức tỉnh táo “Lấy phòng ba người đi, buổi tối có thể cùng nhau chơi game,Lâm Tử hai ta đã lâu không cóđánh Boss thâu đêm.”

Lâm Ngôn có điểm khó xử, chỉ chỉ phía sau “Ta còn mang theo một người kìa.”

Doãn Chu không cho là đúng “Hắn không phải biết bay sao ? Ngươi kêu hắn ở ngoài trông cửa,nơi này không một bóng người,không chừng sẽ có nguy hiểm.”

Nhân viên phục vụ tò mò nhìn sau lưng Lâm Ngôn,Lâm Ngôn sợ Doãn Chu lỗ mãng sẽ nói lung tung làm nàng sợ,vừa định gật đầu ngủ một đêm rồi tính,nhưng Tiêu Úc lại xông lên,không nói hai lời liền ôm lấy eo hắn,sờ sờ ***g ngực,đầu lưỡi mềm mại liếm liếm vành tai của hắn.

Lâm Ngôn không dám nhúc nhích,toàn thân căng thẳng,con quỷđược nước lấn tới cách quần bò nhu nhu xoa nắn,hô hấp lập tức trở nên dồn dập,Lâm Ngôn chống tay lên quầy,hữu khí vô lực khàn khàn đáp “Ân…không được,không được, không phải không được,không lấy phòng ba người,lấy hai phòng, phải hai phòng.”

_”Ngươi không sao chứ ?” Doãn Chu thân thiết hỏi.

_”Buổi tối nhớ ngủ sớm,ngày mai còn phải dậy sớm nữa.” Nói xong liền nhịn không được trừu một hơi khí lạnh,bắt lấy cổ tay Tiêu Úc cảnh cáo hắn không được lộn xộn.

Cô nhân nhiên bỗng trở nên khác thường,lấy hai chùm chìa khóa đặt lên bàn, ôm cuốn sổ ghi nhận số chứng minh nhân dân của bọn họ, A Nhan chán đến chết xoay người đi, tìm một chỗ trống, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

_”Đừng nháo.” Thừa dịp cô nhân viên đang viết, Lâm Ngôn quay đầu trừng mắt nhìn Tiêu Úc.

Ba người gọi hai phần sủi cảo thịt bò,vừa chờđồăn vừa ngồi nói chuyện phiếm, khạch sạn quá nhỏ, đầu bếp lại về nhà, cô nhân viên đành phải tự tay vào bếp làm sủi cảo,sợ bọn họ nhàm chán,tùy tay chọn một cuộn băng bỏ vào máy,bên ngoài trời tối đen,hoàn toàn không cóánh đèn,một chiếc máy kéo chậm rãi lướt qua,cuối xe toát ra từng trận khói đen.

Mùi khói dầu thoang thoảng trong phòng.

_”Nơi này thật lạc hậu.” Doãn Chu đùa nghịch chiếc di động “Không có sóng cũng không có internet,nếu ởđây ba ngày liên tiếp thì có mà chán đến chết, không biết trấn trên có tiệm net không nhỉ ?”

_”Các ngươi không cảm thấy chúng ta đang trở về những năm của thập niên tám mươi sao ? Ngày mai đi đến tiệm cắt tóc uốn cái đầu,mua quần ống bass, ôm đàn guitar, vừa đi vừa hát, thật tiêu sái a..” Doãn Chu cảm thán.

Những lời này làm cho Lâm Ngôn cảm thấy không quá thoải mái.

_Làm không tốt thì không chỉ ba ngày đâu, chờ cô nhân viên kia ra,chúng ta thử hỏi thăm về chuyện ngôi mộ,cổ mộ cách nơi này rất gần, lúc trước xảy ra chuyện gì người địa phương hẳn là biết rất rõ nhất.

Doãn Chu đá đá hành lý của Lâm Ngôn nói “Mang gì mà nhiều thế ?”

Lâm Ngôn cười khổ“Thiếu gia nhà ta rất khó hầu hạ.”

Doãn Chu trầm mặc một hồi, sau đó quay đầu hỏi “Lâm Tử, ngươi có biết ngươi bây giờ hệt như người đã có chồng rồi không,ta sắp không nhận ra ngươi rồi.”

Lâm Ngôn nghe vậy, gõ gõ cái muỗng,đinh một tiếng thanh thúy vang lên, nhẹ giọng nói “Thất vọng sao ?”

Doãn Chu lắc đầu,hừ hừ ra tiếng “ Không, ta chỉ là muốn nói,có chuyện gì thìđừng gạt ta,mặc kệ như thế nào chúng ta vẫn là bạn, không thể thay đổi được.”

Lâm Ngôn ngây ngẩn cả người, cổ họng có chút chua xót,do dự một lúc lâu,mới gật gật đầu.

Sủi cảo bưng nên nóng hôi hổi,hương vị thực không sai,có chút mùi vị thôn quê, thịt bò tươi mới,hạt tiêu thơm lừng,kích thích nhất chính là dấm chua,chua ái lại có chút ngọt ngào,bọn họ ngồi trên xe bôn ba một đường đã có chút đói bụng,rất nhanh liền càn quét sạch sẽ. Tính cách cô nhân viên khá sáng sủa,ngồi trên quầy cùng ba người nói chuyện phiếm,nghe bọn họ hỏi thăm chuyện về ngôi mộ cổ,nàng tỏ ra ngạc nhiên, vẻ mặt đầy thần bí.

_”Ta biết chỗđó,lúc trước có nghe bà nội kể qua,chỗđó vốn đã rất quỉ dị, mặt trước là rừng núi phía sau lại là sông suối,mặt trời không thể chiếu đến,không thể trồng trọt,cả con nít cũng không thèm đến đó chơi,gió thổi lạnh buốt,làm người ta rợn tóc gáy. Người già trong trấn thường hay kể chuyện về chỗđó,ta còn nhớ rất rõ một chuyện, trước kia cũng từng có người dọn đến đóở,vừa xây nhà xong,đột nhiên một ngày không biết đã xảy ra chuyện gì,cả gia đình đều treo cổ tập thể, sau đó mỗi khi có người đi ngang qua đó vào lúc nửa đêm, đều thấy trong nhà sáng đèn,nhìn qua cửa sổ sẽ phát hiện có bóng người,lúc la lúc lắc đung đưa giữa không trung,thật là hù chết người a!”

Lâm Ngôn đang húp nước súp, vừa bỏ vào miệng,còn chưa kịp định thần liền nuốt xuống,bị nóng đến mức khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

Tiêu Úc ngồi bên cạnh hắn, thực vô tội lắc đầu.

END 45
Bình Luận (0)
Comment