Đào Mộ Đào Ra Quỷ

Chương 49

Một màn này làm cho Lâm Ngôn cảm thấy vô cùng ấm áp, mặc dù ngoại trừ bóp cổ ra, hắn cũng chưa thấy Tiêu Úc đối xử với người khác như thế nào,vừa định tiến lên thay hắn giải vây,thì chợt thấy con quỷ nhíu mày, học lễ nghi thời nay, vươn tay về phía Doãn Chu “Nhĩ hảo.”

Mặc dùđứng ở một khoảng cách khá xa,nhưng vẻ mặt cùng giọng nói ôn hòa của Tiêu Úc lại làm cho Lâm Ngôn nhớđến một câu, như mộc xuân phong.( những người có trí tuệ, phẩm chất cao thượng.)

Trong lòng Lâm Ngôn thầm mắng to dối trá,dùng sắc nghiến răng nghiến lợi,đột nhiên nhớ tới cảnh này có chút quen mắt,trầm ngâm nửa ngày,hệt như lần đầu tiên được Vivian dẫn về nhà giới thiệu với gia đình cùng bạn bè,nở nụ cười thật tươi,giành mở cửa xe, xếp hàng mua vé, nhân khuông cẩu dạng.

Có lẽ tất cảđàn ông khi gặp bạn của vợđều như vậy, nghĩ vậy liền bất giác giơ lên khóe miệng, cười đến ngây ngô,bắt gặp tiểu đạo sĩ thật sâu nhìn mình, Lâm Ngôn hoảng sợ, vội vàng cúi đầu che giấu.

Ống tay áo của con quỷđược thêu những họa tiết mây trôi bằng chỉ bạc,hắn nâng cánh tay lên lộ ra đoạn cổ tay tái nhợt, óng ánh như ngọc.

Lúc này liền đến phiên Doãn Chu khẩn trương,do dự nửa ngày mới nhẹ nhàng bắt tay Tiêu Úc,lúc rút tay về Lâm Ngôn nghe thấy hắn khẽ“hưu” một tiếng,thở dài nhẹ nhõm.

Lâm Ngôn tựa vào vách tường hút thuốc,Doãn Chu chạy ra theo,dùng ánh mắt khó có thể tin mà lắc vai hắn,kinh ngạc nói “Ta vừa bắt tay với một con quỷ…”

_”Cảm giác thế nào ?” Lâm Ngôn trêu ghẹo hắn.

_”Lạnh, lạnh như cục đá vậy.” Doãn Chu vẫn không thể tin được,mở to hai mắt nhìn “Ta thao, ta thật sựđã chạm vào người hắn,rất kì diệu, rất phản khoa học, rất bất khả tư nghị.”

Lâm Ngôn xì một tiếng nở nụ cười, bĩu môi “Dần dần sẽ quen thôi,ta không còn cảm thấy hắn lạnh nữa.”

Doãn Chu đẩy ót hắn “Lại nói, thằng nhóc nhà ngươi không cóđầu óc hay sao,nếu lần trước anh đây không lén lục lọi thông tin trong máy tính của ngươi,sau đó thuận tay tìm thấy hai tấm ảnh,lại được kết quả như thế này…Bây giờ không biết ngươi còn giấu giếm ta tới khi nào.”

_Hắn cũng không phải biến thái, vô sỉ, khó tiếp xúc như chúng ta vẫn nghĩ.

_”Ngươi rất biết chọn thời điểm đó.” Lâm Ngôn bất đắc dĩ nhìn xung quanh “Lúc trước, hắn thiếu chút nữa đã chỉnh tử ta.”

Doãn Chu đột nhiên kề sát bên tai Lâm Ngôn,ái muội nói “Này, hai người các ngươi, ai trên ai dưới ?”

_Tất nhiên là anh đây ném hắn lên giường,chàđạp mỗi ngày a…

_”Không giống.” Doãn Chu tàn nhẫn phản bác.

Mặt Lâm Ngôn ửng đỏ“Ngươi không nói sẽ chết sao!”

_ “…Đã hiểu,chúng ta tính như nhà gái.” Doãn Chu liếc cặp mắt trắng dã“Ăn mặc nhưđang đóng phim cổ trang vậy,bộ dạng lại rất được,nhìn ra ngươi còn không xứng với người ta,đáng tiếc cho cô bé Thẩm Vi kia ( Vivian), thua không minh bạch.”

Hai người vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm,Lâm Ngôn cảm thấy cảnh này càng giống như lúc Vivian giới thiệu hắn với mấy cô bạn của mình,một đám con gái nhốt hắn ngoài cửa,líu ra líu ríu trốn trong phòng thảo luận,hắn cũng không biết mấy côđang nói cái gì,chỉ nghe thấy từng đợt cười vang.

Trạng huống hiện tại lại hoàn toàn tương phản,không biết Tiêu Úc cóđang nghe lén hay không,Lâm Ngôn cúi đầu sờ sờ mũi,nhịn không được vụng trộm nở nụ cười.

Lúc trở lại, con quỷđang ngoan ngoãn ngồi chờ bên cạnh quan tài,biểu tình có chút lo lắng,Lâm Ngôn vỗ vỗ lưng hắn, cười nói “Hắn khen ngươi đó, nói ngươi còn đẹp trai hơn cả ta,nhưng sao ta không nhìn ra nhỉ ?”

Tiểu Úc bĩu môi, nở nụ cười “Hắn nhìn lầm rồi.”

Ở lâu trong mộ,mùi hôi gay mũi cũng phai nhạt không ít,Lâm Ngôn mở balô ra,lấy bao tay, giấy bút,máy ảnh cùng một số dụng cụđào xới,hít một hơi thật sâu sau đó nhìn chằm cằm chiếc quan tài lớn màu đen trước mặt,một khắc đó hắn lại cảm thấy vô cùng tốt đẹp,ởđây có bạn bècùng người yêu của mình,vô luận thi cốt hay hồn phách đều ở bên mình,cho dù hắn đang vướng vào một đống chuyện kì quái,tiền đồ mờ mịt.

Ta đã từng lo sợ,sợ phải gánh vác trách nhiệm,chịu đựng ánh mắt của thế tục,cũng như chưa bao giờ dám dũng cảm đối mặt,nhưng sau khi nhìn chăm chú chiếc quan tài, hắn lại trở nên bình tĩnh,đã trải qua sinh tử,tinh thần cũng quật cường và mạnh mẽ hơn,cuộc sống xô bồđều không thểảnh hưởng đến hắn,trong bầu không khíảm đạm điêu tàn này chỉ còn lại thời gian cùng kíức,sống hay chết, yêu cùng hận.

Con người một khi đối mặt với thời gian mới biết được bản thân mình thật nhỏ bé,Lâm Ngôn nghĩ, cóđôi tình nhân cãi nhau,cha con không hợp,thì cứ dẫn bọn họđến nhìn quan tài thử xem,chỉ có rơi vào tử vong,mới phát hiện ra những điều mà bản thân cứ mãi tâm tâm niệm niệm,toàn bộđều không đáng.

Một trái tim phải trải qua bi thương mới có thể tìm thấy lý trí,phảng phất nhưđặt mình vào trong đó,nhìn rõ mọi vật liền không có cảm giác sợ hãi. Lâm Ngôn đưa máy ảnh cho Doãn Chu,ngón tay khẽ vuốt ve xương gò má của xác chết,xúc cảm sần sùi thô ráp,hắn nhẹ giọng,giống như sợ quấy nhiễu một giấc mộng thiên thu “Sẽ không đau,ngươi cứ ngủ,một lát liền xong rồi.”

Tiêu Úc hôn lên mu bàn tay của hắn,Lâm Ngôn cười cười, mang bao tay vào,cẩn thận tháo xương ra, đầu tiên là xương đòn,cho tới xương sườn,theo thứ tự dần dần đi xuống.

_ “Làm thế này cóích lợi gì sao,không chừng xác chết đã bị mấy người đó sờ soạng qua rồi.” Doãn Chu nhỏ giọng hỏi.

_”Làm ơn đi, ngươi cứ hỏi A Nhan,đây là khảo cổ chứ không phải trộm mộ,bảo vệ hiện trường văn vật vĩnh viễn làưu tiên hàng đầu,ngươi có biết một di thể vẫn được bảo quản một cách hoàn hảo quý giá biết bao nhiêu sao, không cóđầy đủ thiết bị thì không ai dám động vào,không thấy nơi này còn bị khóa kín hả ? Thêm vào đó,việc giám định di thể thường được xếp cuối cùng, hiện tại càng không đến phiên nó.” Lâm Ngôn nhíu mày “Thi thể là di ngôn cuối cùng của người chết,cũng là lời nói chân thực nhất,cứ nhìn liền biết.”

_Lấy dao cho ta,liễm y bị sáp hóa,dính trên người thật phiền phức.

Doãn Chu cầm con dao găm phòng thân của mình đưa qua,kinh hoảng líu lưỡi “Không ngờ, bình thường không sao,vừa ra tay ngươi liền biến thái như vậy,ngươi phải kiếm chế một chút, đây là chồng của ngươi a.”

Lưỡi dao lưu loát rạch một đoạn ngắn trên vải, Lâm Ngôn xuyên qua lỗ hỏng vói tay vào sờ soạng.

_”Chúng ta làm chuyện này không tính là phạm pháp chứ ?” Doãn Chu liếm môi, “Vừa rồi ngươi còn nói là bảo hộ gì mà…”

Lâm Ngôn lạnh lùng liếc hắn một cái “Trừ bỏ sinh tử, còn cái gìđáng để lo lắng ?”

Ánh mắt của hắn sắc bén như dao,Doãn Chu không dám nói nữa, chỉ cẩn thận cầm máy ảnh.

Bốn phía tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Một đồ vật đen bóng lộ ra khỏi xương sườn,Doãn Chu cầm máy ảnh chụp lại, quang cảnh lập tức hiển thị trên màn hình,liên tục phóng đại vài lần,sau đó mới gọi ba người lại đây xem.

Là một món đồ vẫn còn khá nguyên vẹn,có một chỗ hỏng,hoa văn tinh xảo.

_”Ngọc quyết ?” A Nhan kinh ngạc nói “Thứ này nghe nói chỉđược tìm thấy trong những lăng mộ thuộc thời nhà Hán mà thôi.”

Lâm Ngôn dùng ngón cái lau lau mặt ngọc một chút,lắc đầu nói “Không đúng,xem màu sắc phỏng chừng là hàng nhái,thứ này có vấn đề.”

Doãn Chu vốn đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, nghe vậy liền quay đầu hỏi “Bên trong cũng có quỷ ?”

Lâm Ngôn dở khóc dở cười “Ta có nói sao, A Nhan,thứ này rất quen mắt,ngươi thử nhìn mấy thứ trưng bày bên ngoài,cóđồ mô phỏng sao ?”

_”Có, vài món trong đó là đồ sứ Tống Quân Diêu, thi họa của người đời trước,nhưng đều đã rất lâu đời,tất cảđều là hàng thật.” A Nhan thực xác định.

_”Cứ cho đây là sở thích cá nhân,thì cũng phải tìm một món đồ thật mới đúng,ngọc quyết nhái vào thời đó cũng không đáng giá,lại đặt trước ngực như vậy…Là có hàm ý gì ?” Lâm Ngôn lầm bầm,Doãn Chu chỉ chỉ Tiêu Úc,ý bảo ngươi hỏi hắn xem,con quỷ liền tiến lại gần nhìn,lắc đầu nói không nhớ rõ.

Doãn Chu dùng ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua Tiêu Úc,Lâm Ngôn lại nhíu mày,nghi hoặc nói “Thứ này được đặt sau khi hắn đã qua đời,không thể chọn, chắc hẳn làý của người mai táng.”

Lại chụp thêm mấy tấm ảnh, Lâm Ngôn thả ngọc quyết trở lại chỗ cũ,tiếp tục kiểm tra,lần mò dọc theo một cọng xương sườn,đến bên eo tìm được một đôi bạch ngọc,bởi vì lâu năm mà bị nhuộm đen,ngọc chất nhẵn nhụi,nhưng cũng không có gìđặc biệt,ngón cái tay phải mang một chiếc nhẫn ngọc bích,xuống ống chân là một chiếc vòng vải đã bị mục nát, nhìn không ra nhan sắc.

A Nhan cầm đèn pin cẩn thận quan sát nửa ngày,cuối cùng cũng lắc đầu.

_”Chỗ này,chắc lúc trước dùng đểđeo chuông,vừa đi vừa đinh đinh đang đang ?” Doãn Chu trêu ghẹo nói

_”Đó là vũ nữẤn Độ…” Lâm Ngôn không có hứng thú,xử lý xác chết xong,liền thay bao tay khác,tiếp tục tìm kiếm ,vải dệt tiếp xúc với xác chết,thẩm thấu thi thủy,ngăm đen dính bệt như một miếng bánh quế,căn bản không thể mở ra,Lâm Ngôn cẩn thận tìm một khe hở,dùng dao nới rộng,lại tìm thấy hai chiếc lược rất đẹp,chế tác từ Diệp TửĐàn,hai hình bán nguyệt hợp lại thành một vòng tròn trĩnh,một khắc hồđiệp, một khắc hoa lan.

_”Điệp luyến hoa, đây không phải là tín vật đính ước sao ?” Lâm Ngôn hỏi Tiêu Úc “Ngươi cóấn tượng gì không ?”

Tiêu Úc ấn ấn ngón tay lên trán một hồi,nhẹ nhàng nói “Không có.”

_”Lạ thật…” Lâm Ngôn nhịn không được nói thầm “Mấy thứ lần trước trong buổi hội thảo ngươi đều có thể nhớ rõ, vậy tại sao những thứở trong quan tài lại không nhớ ?”

Hắn luôn cảm thấy kì quái,nhưng thảo luận với tiểu đạo sĩ nửa ngày cũng không có kết quả.

Ngón tay sờ sờ tấm vải thêu dưới eo,là một đôi uyên ương,đường nét tỉ mỉ tinh xảo,một mảng lớn lộ ra làm cho hắn chúý,cầm dao lật lên,liền hãi hùng đến mức trừu rút một hơi khí lạnh.

_”Là hôn phục!” Lâm Ngôn rút tàn y ra,lụa đỏ lạnh lẽo còn chưa lấy hết, liền mạc danh kì diệu cảm thấy quen thuộc,cẩn thận xem qua văn sức trên vải,hắn hoảng hốt lui về sau hai bước “Ta biết điểm bất thường ởđâu rồi!”

_”Trong quan tài, trừ bỏ ngọc quyết ra,mỗi một đồ vật đều có hai cái,mặc kệ là có nên thành đôi hay không.” Lâm Ngôn giựt máy ảnh,nhìn lại những tấm hình,vẻ nghi ngờ trên mặt càng ngày càng trầm trọng “Xem miếng ngọc bội này,nào có người mang tới hai cái.”

_Nào có người giàu có lại chỉđeo một chiếc nhẫn ? Những vật hạ tán đều là những tín vật quan trọng của chủ nhân,như thế nào cũng phải có một đôi,nếu là người yêu, thì chẳng phải mỗi người sẽ giữ một chiếc sao ?

Doãn Chu gãi gãi tóc “Ngươi nói ta không hiểu gì hết,ý là cóđôi có cặp sẽ may mắn hơn sao ?”

Lâm Ngôn lắc đầu,biểu tình nghiêm túc “Không phải,nấm mồ chính là hình ảnh tái hiện cuộc sống hằng ngày của mộ chủ,nếu trong cùng một ngôi nhà lại có hai chiếc giường,hai cái TV,hai tủ quần áo,hai bàn làm việc,ngươi sẽ nghĩđến cái gì ?”

_Nếu chỉ có một người ở thì sẽ rất lãng phí,nếu là vợ chồng thì có lẽ sắp phải ly hôn.” Doãn Chu bỗng dưng im bặt,nhìn hôn phục trong quan tài,do dự nói “Cái này cũng cần hai bộ, vậy bộ kia…”

_”Ở chỗ ta.” Lâm Ngôn trầm giọng nói.

Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu,linh đường thuần trắng,tiếng than khóc thê lương,có một gương mặt tái nhợt,yêu thương vuốt ve gương mặt của người đã khuất,cẩm sơ một đôi,ngọc bội một đôi,nhẫn, bát đũa, thậm chí là cả xe ngựa,liễn kiệu,cầm hai bộ y phục cho tân lang bỏ vào trong quan tài,lại không nói một câu,từ nay về sau liền trở thành bí mật,hứa hẹn lúc xưa cũng bị quên lãng theo thời gian…

Muốn nói cái gì ? Trái tim mãnh liệt co rút,gương mặt tái nhợt, môi trắng bệch,Lâm Ngôn nghiêng ngả lảo đảo,bứt ngọc quyết ra,cầm trong tay xem xét,miệng không ngừng lẩm bẩm :

_Quyết có tam chí,thứ nhất là tín vật làm tin,thấy quyết liền tỏ vẻ hai người đãđoạn tuyệt quan hệ,thứ nhì là trang sức,ngụý người mang là kẻ quyết đoán,làm người quân tử,”Quân tử có thể quyết đoán, liền đeo quyết”, thứ ba là hình phạt,người phạm luật sẽ bị giam cầm hoặc sẽ phải sống ở một chỗ nhất định,thấy quyết thì chứng tỏ hình phạt vẫn chưa chấm dứt.

Mỗi một ý nghĩa đều biểu thị một kết thúc,để hắn bị quên lãng trong hắc ám âm lãnh không thể nhìn thấy ánh mặt trời,sinh tử cũng không nguyện tái kiến.

Cuộc sống của hắn, rốt cuộc làđã trải qua những chuyện gì ?

Sắc mặt Tiêu Úc đại biến,đoạt lấy miếng ngọc quyết từ tay Lâm Ngôn,siết chặt trong lòng bàn tay,khí lực lớn đến mức làm cho các khớp xương đều trở nên trắng bệch,thanh âm nghẹn ngào lại cực kì bi ai,đẩy đẩy bả vai Lâm Ngôn “Ta muốn đi tìm hắn,ngươi giúp ta tìm hắn đi.”

Tố y công tử, một đầu tóc dài,ánh mắt hỗn độn,mâu quang chứa đựng điên cuồng cùng thống khổ,hắn đột nhiên mở balô của Lâm Ngôn ra,mọi thứ rơi vãi khắp nơi,không thể thu thập,cuối cùng rơi xuống chính là bộ hôn phục đỏ tươi còn lại,Lâm Ngôn đã sớm nhìn ra,nó là“linh hồn”.Lệ quỷôm bộđồ vào trong ngực,chậm rãi ngồi xổm xuống,dùng biểu tình quái đản màâm lãnh,giương mặt nhìn Lâm Ngôn.

_”Ta chờ thật lâu.” Con quỷ lẩm bẩm “Nơi này vừa tối lại vừa lạnh,hắn vẫn không trở về.”

Lâm Ngôn ấn ấn bả vai Tiêu Úc,lại bị hắn mãnh mẽ gạt ra,ánh mắt thê lương, thanh âm khàn khàn “Tránh ra!”

_…Ngươi không phải hắn.

Tình sâu như vậy, tất cả lại trở thành trò cười,tình thếđột ngột chuyển biến,Lâm Ngôn lảo đảo lui về sau hai bước,phảng phất như bị một chậu nước lạnh hất vào mặt,toàn thân đông cứng chết lặng,vô tri vô giác.

Mùi ẩm mốc trong không khí bỗng gay gắt hơn,làm cho người ta hít thở không thông,mấy người hai mặt nhìn nhau,kẻ phát điên đầu tiên chính là Doãn Chu,Doãn Chu tiến lên nắm lấy cổáo của Tiêu Úc,hung hăng đấm vào mặt hắn,A Nhan vội vã dọn dẹp mọi thứ, nhét vào balô,nắm tay Lâm Ngôn kéo ra ngoài nói “Chúng ta đi.”

END 49
Bình Luận (0)
Comment