Lâm Ngôn xoa xoa đầu nó nói sẽđi ngay,rồi ngồi xổm xuống dùng dao găm quan sát xương hông của người đàn ông,còn chưa tìm được manh mối,liền nghe rắc một tiếng,khung xương không có dây chằng nên không thể chịu nổi sức nặng,theo xương hông rơi ra, phân tán thành một đống đổ nát.
_”Đây là cái gì ?” Từ trong túi quần của bộ xương rớt ra một tấm thẻ màu xanh nhạt,Lâm Ngôn bốc lên xem,là thẻ chứng minh nhân dân kiểu cũ,ép plastic trong suốt,lau đi tro bụi trên mặt,liền nhìn thấy một bản sơ yếu lý lịch được viết bằng tay,ảnh chụp trắng đen rất mơ hồ,là của một người đàn ông tên Quân Kiến Thiết,mặt tròn mày rậm, thoạt nhìn rất giản dị.
Cái tên trong giấy chứng minh làm cho Lâm Ngôn có cảm giác rất quen thuộc,không khỏi siết chặt tấm thẻ xuất thần,thẳng đến khi nghe thấy tiếng Doãn Chu than thở có phải thân thích hay không mới hoàn hồn lại, Lâm Ngôn kỳ quái nói “Ngươi xem cái họ này, có thông dụng không ?”
A Nhan đi đến nhìn thoáng qua,nói rất hiếm thấy,làm sao vậy, Lâm Ngôn nhìn Tiêu Úc lắc lắc giấy chứng minh trong tay “Hai mươi năm trước, một trong hai người phát điên chết ở trong mộ cũng họ Quân,hình như gọi là Hướng Đông hay Hướng Bắc gìđó,lần trước chúng ta đã xem qua ở chỗ anh Trần,là người bên ngoài.” ( chapter 35 )
Lâm Ngôn nhớ lại nói “Lúc ấy trong đội có người gặp chuyện không may,nên đội khảo cổđành phải thuê người ở ngoài vào,có mấy người sau này không đến lĩnh tiền lương cũng như tiền trợ cấp,ta còn cốý nhìn thoáng qua,nạn nhân họ Quân,còn kèm theo bảng lương của một người nữa,hình như tên là Vương Trung, cũng không đến lĩnh tiền.”
_”Vương Trung ?” A Nhan bỗng ngẩng đầu “Sư , sư phụ của ta cũng tên Vương Trung a!”
Nhất thời mọi người đều im lặng,lăng lăng nhìn hắn,A Nhan đỏ mặt,co quắp bất an siết chặt tay “Không phải là ta cốý không nói,ngươi, ngươi không có hỏi nha…”
Lâm Ngôm trầm mặc hồi lâu, siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm dũng đạo tối đen, nhẹ nhàng nói “…Tiến vào mộĐoàn Trạch,lại muốn tìm mọi cách đếđến chỗ Tiêu Úc, hắn rốt cuộc muốn gìđây ?”
Doãn Chu cũng bất thình lình ngây người nói “Chỉ dựa vào cái họ cũng rất khóđể kết luận,nói không chừng chỉ là trùng hợp,bên này có một đoạn cánh tay trong khi thân thể của miếu chủ vẫn còn nguyên vẹn,tuyệt đối không phải là giả.”
Lâm Ngôn cười lạnh “Miếu chủđến nay hệt nhưâm hồn bất tán,chứng tỏ hắn vẫn chưa đạt được mục đích,hắn có liên quan gìđến hai cái xác này hay không cũng vậy thôi,nếu thật sự là có,thì trộm mộĐoàn Trạch không được,chui vào mộ Tiêu Úc lại gặp phải lệ quỷ,chắc vẫn còn ấm ức đến tận bây giờ…Chỉ sợ chúng ta đã chọc phải phiền toái lớn,ai biết được dạo này thuận lợi như vậy,không chừng là người ta bỏ con cá nhỏ câu con cá lớn ?”
Cả quãng đường bị một kẻ nhìn không thấy chèn ép khiến Lâm Ngôn rất khó chịu,dùng sức đạp thạch bích,căm giận nói “Mặc kệ nợ cũ của hắn là hai mươi năm hay năm trăm năm,ta nhất định phải làm thịt hắn.” Lâm Ngôn nhìn dũng đạo quát lớn “Con mẹ nó, ta mặc kệ ngươi là ai,chúng ta gặp nhau trong quan tài,còn cục diện rối rắm của Đoàn Trạch, ta nhất định phải thay hắn giải quyết!”
Nói xong liền vác balô lên lưng,quay đầu hô“Tập hợp tập hợp, tiếp tục tiến về phía trước!”
Mọi người đáp ứng dọn dẹp đồđạc,còn Đại Xuyên cùng Tiêu Xuyên lại ôm súng săn đứng dựa vào tường bất động,Lâm Ngôn tưởng bọn họ không nghe rõ nên lặp lại lần nữa.
_”Ông tổ Thập Nhất.” Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua anh mình,không được tự nhiên mở miệng “Hai người chúng con…không muốn đi nữa.”
Cách xưng hô này là thôn trưởng cốý dặn dò,từ gia phả ghi lại thìĐoàn Trạch là con trai độc nhất,xếp hàng thứ nhất,theo tập tục xưng hô thì phải kèm theo chữ thập để biểu thị sự hưng thịnh của gia đình,tỷ như tam thiếu gia gọi là thập tam thiếu,mà hắn lại quang vinh kế thừa cách xưng hô của Đoàn Trạch là thập nhất ,bởi vì là tổ tông,nên Tiểu Xuyên phải cung kính gọi Lâm Ngôn một tiếng ông tổ Thập Nhất.
_”Không đi ? Ở lại xem xác chết ?” Lâm Ngôn nhất thời không hiểu được.
_”Không phải.”Đại Xuyên gãi đầu, “Ông xem,bọn con đã làm theo lời trưởng thôn đưa ông vào trong mộ,vài ngày nay gặp quỷ lại đụng phải người chết,nếu tiếp tục đi sợ là không còn cơ hội trở về,chúng con…muốn về.”
Lúc này Lâm Ngôn nghe hiểu, liếc mắt trao đổi với A Nhan,nghĩ rằng lúc tiến mộ cũng đã giấu diếm hai người một lần, bây giờ vào mộ lại gặp phải nguy hiểm,cũng không dám miễn cưỡng nữa,liền gật đầu đồng ý,nói phiền toái các ngươi, lúc về thay ta nói lời cảm tạ với trưởng thôn.
Tiểu Xuyên áy náy cười cười,dặn dò hai câu liền đi theo Đại Xuyên trở về,hai người vốn đang dựa vào tường, vừa đứng dậy liền làm rớt một tảng thạch cao lớn,Lâm Ngôn tiến tới hỗ trợ xua tan tro bụi,trong lúc vô tình nhìn thoáng lên tường “A, Có chữ này ?”
_”Viết cái gì vậy ?” Lâm Ngôn nói xong liền đập đập tường, lập tức bùm bùm rớt xuống ba bốn khối đất,lộ ra một phần vách đá rộng khoảng hai thước.
A Nhan cầm đèn pin đảo qua,nhất thời biến sắc,quay đầu lấy nhang đèn cùng một lá cờ vàng ra,nhanh nhẹn thắp nhang, rồi cắm cả lá cờ vào trong lư hương.
Lâm Ngôn nhớ rõ lúc miếu chủđối phó với Tiêu Úc cũng dùng cái này,lập tức thầm nghĩ không tốt,chính mình cùng anh em Đoàn gia đã gây họa,chỉ thấy hệt nhưảo thuật,lá cờ cắm trong lư hương bắt đầu lắc lư,tiếp theo liền đung đưa dữ dội,cột cờ tựa hồ bị một bàn tay vô hình ấn xuống,cong thành hình cung,cách cách vang lên,cuối cùng ba một tiếng gãy làm đôi.
Tiêu Úc lập tức quay đầu nhìn chằm chằm hai bộ xương trên mặt đất,dường như hiểu ra điều gì ,nắm chặt cổ tay Lâm Ngôn “Đi, đi mau!”
Tiểu đạo sĩ rên rỉ“Không còn kịp nữa rồi,đây là thúc hồn trận,trên tường tất cảđều là quỷ chú…”
_Linh hồn của hai người này…vẫn chưa đi đầu thai…
Vừa dứt lời, từ sâu trong dũng đạo bỗng nhiên truyền đến tiếng người phụ nữ sâm sâm cười,phảng phất vừa xa vừa gần,hòa lẫn với tiếng người đàn ông,hắc hắc, hắc hắc cười thảm, vang vọng không dứt.
_”Thứ…thứ quỷ gìđang cười vậy ?” Doãn Chu run run.
_”Người chết.” Tiêu Úc chỉ chỉ hai bộ xương trên đất.
_Kháp…kháp…
_Kháp…
Tiếng bước chân thong thả từ xa đến gần,dường như bộ xương bị thứ gìđó lôi kéo về phía trước,bàn chân chậm chạp ma sát với mặt đất,mỗi một bước chân đều phát ra tiếng vải dệt thong thả cọ vào nhau,nhưng từ sâu trong dũng đạo chỉ có bóng tối thăm thẳm sâu không thấy cuối.
Mọi người đều bị tiếng động âm trầm dọa sợ,không có người nói chuyện,thậm chí cũng không ai can đảm cầm đèn pin rọi vào bên trong,sợ sẽ gặp phải người chết bịđóng trên giá gỗ,gục đầu hướng bọn họ khục khục cười.
Da đầu Lâm Ngôn tê rần,quay đầu nhìn kỹ hàng văn tự trên tường,nhất thời hối hận bọn họ quá sơý,phía sau lớp thạch cao tràn ngập những hàng văn tự quái dị,đây là một loại trận pháp âm độc dùng đểđối phó bọn trộm mộ,nơi này có phong thủy tốt,sẽ không xuất hiện trường hợp không thểđầu thai tích tụ oán khí trở hành quỷ hồn như Tiêu Úc,cho nên đành bố trí trận pháp vây khốn âm hồn,nói cách khác,đôi nam nữ nằm trên mặt đất hai mươi năm này không thểđầu thai,mà hóa thành lệ quỷ canh giữ mộ phần.
_”Mọi người chúý giữ chặt thế thân trong tay,thấy nó bị cháy lập tức thiếp lá bùa lên người nó,nếu vẫn không được thì phải cắn đầu lưỡi phun máu ra!” A Nhan nôn nóng phân phó,nhưng lời còn chưa dứt,sau lưng bỗng truyền đến một loạt tiếng động quái dị.
_Lạc chi lạc chi….
_Lạc chi….
Lâm Ngôn lập tức quay đầu lại,hóa ra làĐại Xuyên cùng Tiểu Xuyên,bộ dạng có chút cổ quái, gục đầu, bả vai suy sụp,cánh tay vô lực lắc lư,trong miệng không ngừng phát ra những tiếng két két kỳ quái.
Bọn họđang nghiến răng.
_”Hỏng…” A Nhan cầm chu sa trong tay, “Ác quỷ nhập hồn,ta, ta tưởng rằng bọn họ làđồng nam, dương khí nặng,nên không làm thế thân cho bọn họ,ai ngờ bọn họ lại bị…”
_”Nhập hồn ? Giống như em họ của Doãn Chu sao ?” Lâm Ngôn nhớ tới bộ dạng của Tiểu Dương lần trước,cái ót đổđầy mồ hôi lạnh “Hiện tại làm gì có thời gian siêu độ cho bọn họ!”
Tiểu Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu,hai con mắt chỉ còn tròng trắng,miệng thống khổ mở lớn,thẳng đến khi biến thành một cái động sâu hoắc đen ngòm,từ trong cổ họng phát ra giọng nữ bén nhọn âm hàn “Ta chết oan a….”
Nói chậm mà xảy ra thì nhanh,A Nhan một bước xông tới,cắn lưỡi phun máu lên mặt Tiểu Xuyên,chỉ nghe một tiếng hét thảm,Tiểu Xuyên vươn tay bắn về phía A Nhan,tiểu đạo sĩ dùng dao găm chống đỡ,ai ngờ con người một khi bịác quỷ nhập hồn liền giống như tường đồng vách sắt,đao phong căn bản chen không lọt. Cơ hồ ngay lúc đó,Đại Xuyên mạnh mẽđánh về phía Doãn Chu,hai tay bóp lấy cổ hắn,đẩy lên vách tường “Trả mạng lại cho ta! Trả mạng lại cho ta!”
Tiêu Úc cùng Lâm Ngôn một đánh về phía Tiểu Xuyên một tấn công Đại Xuyên,Tiêu Úc cùng Tiểu Xuyên làác quỷ gặp ác quỷ,Tiểu Xuyên rõ ràng có phần kiêng kị hắn,lảo đảo lui về sau vài bước,Lâm Ngôn đã từng chứng kiến sức mạnh quỷ dị của lệ quỷ,sợ tới mức vội vàng hét to “Đừng đả thương người! Chúng ta còn phải đưa hai anh em họ trở về!!”
Tiêu Úc dùng kình lực ép sát Tiểu Xuyên vào vách tường,móng tay ác quỷ bén nhọn từ từ dài ra,cổ họng Tiểu Xuyên bắt đầu bong thịt tróc da, máu văng đầy cả tay Tiêu Úc,tiểu đạo sĩ không biết đang lảm nhảm cái gì,nhất thời diễm quang tận trời.
Bên này Doãn Chu đang bịĐại Xuyên gắt gao vặn cổ,cả khuôn mặt đều trướng đỏ bừng,Lâm Ngôn đời này chưa từng thu phục quỷ,chỉ bị Tiêu Úc bắt buộc học mấy thứ lý luận suông trong sách,thấy Doãn Chu dần dần không thể hô hấp,cái khó ló cái khôn, hung hăng nhét một nắm xích tiêu vào miệng Đại Xuyên,A Triệt sớm bị dọa sợđến mức biến trở lại hình thú,đặt mông ngồi trên đất không ngừng phát run,lúc này mới kịp phản ứng,phóng tới há mồm cắn vào chân Đại Xuyên.
Đại Xuyên bị lệ quỷ nhập hồn lập tức tru lên một tiếng lắc đầu, cố gắng nhổ thứ trong miệng ra,cả gương mặt đau đớn vặn vẹo biến hình,hai con mắt lòi ra cả ngoài,nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay,không bóp chết Doãn Chu thề không bỏ qua,Doãn Chu không thể hô hấp,ách ách kêu đôi mắt trợn trắng,gân xanh nổi cộm trên trán.
_”Phù! Trấn quỷ phù!” Tiêu Úc đang khống chế Tiểu Xuyên không rảnh tay,thấy Lâm Ngôn hành động lỗ mãng như vậy sợ bỏ qua thời cơ thích hợp,liền hướng về phía Lâm Ngôn hét lên.
Lâm Ngôn lung tung gật đầu,một tay cố gắng nới lỏng gọng kiềm giúp Doãn Chu dễ thở, tay kia vội vàng tìm kiếm đồ trong túi,rốt cuộc cũng đụng tới xấp giấy vàng đãđược chuẩn bị từ trước,lấy bật lửa ra châm ,hung hăng dán lên ót Đại Xuyên, sau đó tiếp tục cắn đầu lưỡi phun máu lên mặt ác quỷ,trong lúc hỗn loạn,người ta chỉ cắn đầu lưỡi,đến lượt hắn cơ hồ thành cắn lưỡi tự sát,may mắn thay lần này có hiệu quả,Đại Xuyên dưới tác dụng của phù chú, xích tiêu,máu đầu lưỡi, ba vật mang dương khí trọng,thống khổ không chịu nổi,gầm nhẹ buông Doãn Chu ra, hướng thẳng về phía Lâm Ngôn.
Người bịác quỷ nhập hồn có tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị,từ chỗ A Nhan bỗng dưng phát ra một tiếng nổ rung trời,một con dao găm hàn quang lẫm lẫm mạnh mẽ cắm xuống ba tấc đất,chỉ nghe nữ quỷ thê lương thét dài một tiếng,Tiểu Xuyên liền mềm nhũn ngã xuống đất.
_”Con mẹ nó, để ta xem rốt cuộc là ai đền mạng cho ai!” Doãn Chu thở hổn hển,cầm cái xẻng hung hăng đập vào ót Đại Xuyên,ai ngờác quỷ giống nhưđã từng luyện qua thiết đầu công,oành oành hai tiếng, lông tóc vô thương.
Ngay lúc Đại Xuyên sắp chộp được cổ họng của Lâm Ngôn thì Tiêu Úc lập tức lao tới chắn trước người hắn,dùng bàn tay dính đầy máu tấn công Đại Xuyên,sinh sinh cào rách quần áo cùng một mảng lớn cơ ngực của Đại Xuyên,tay còn lại thì hướng tới ***g ngực ác quỷ muốn moi tim. Lâm Ngôn còn chưa kịp cảm thấy may mắn đã bị dọa mất hồn,vội vàng ôm Tiêu Úc lui về phía sau,hét lên sao lệ quỷ con nào cũng như vậy,may mắn A Nhan vừa lúc chạy tới,cầm ba đồng tiền nhét vào mảnh ngực huyết nhục mơ hồ của Đại Xuyên,hoàng phù quang diễm tận trời,dao găm mạnh mẽ chui vào đất,ác quỷ xuống Địa Ngục!
Bịch một tiếng, Đại Xuyên lảo đảo hai cái,ngã quỵ về phía trước, bất động.
_”Đi…đi ?” Doãn Chu giơ cao cái xẻng,xanh cả mặt,kinh hồn chưa định.
Lâm Ngôn nhìn Đại Xuyên cùng Tiểu Xuyên té trên mặt đất,một câu cũng không nói nên lời,gian nan gật đầu. Tình thế vừa rồi cấp bách,không kịp nghĩ nhiều,lúc này nhìn lớp da thịt bị Tiêu Úc xé toạc trên người Đại Xuyên không khỏi hoảng sợ,mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,bắp chân thẳng run,lảo đảo một cái, kéo Tiêu Úc cùng ngồi phịch xuống.
Tiêu Úc dùng bàn tay dính đầy máu tươi nắm chặt cánh tay Lâm Ngôn,thanh âm khàn khàn,giống nhưđang cố gắng chịu đựng thống khổ,cả người hơi hơi phát run.
_Ta hận…Ai đền mạng cho ta,ta muốn bọn giết người phải đền mạng,trả mạng lại cho ta, ai cũng không thể sống …
_Ai cũng đừng hòng sống…
Hai mắt con quỷ tràn ngập lệ khí,Lâm Ngôn hoảng sợ,theo bản năng mà sờ sờ lá bùa trên lưng.
_”Đừng, bùa của ta sẽ chọc giận lệ quỷ.” A Nhan vội vàng liếc mắt nhìn Tiêu Úc,lại nhìn chú văn trên tường,lo lắng nói “Qủy chú nơi này có thể dẫn phát oán niệm của lệ quỷ,chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này,hắn cũng là quỷ,vạn nhất kích thích lệ khíđã tích góp mấy trăm năm,mười người như chúng ta cũng không làm gìđược.”
_”Ngươi, ngươi nói chuyện với hắn đi, hắn chỉ nghe lời ngươi.” A Nhan quay đầu,không muốn lại nhìn hai người.
Lâm Ngôn gật đầu, ôm eo con quỷ,vuốt ve mái tóc dài của hắn,ôn nhu nói “Bọn họ chết rồi,đều chết hết rồi, giết người là không tốt,lần sau anh mua một đống cá cho ngươi giết chơi,muốn giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, ngoan nào.”
_”Chết ?” Hai con mắt đục ngầu lập tức nhìn chằm chằm Lâm Ngôn,Lâm Ngôn cố gắng gỡ mấy ngón tay cứng ngắt của hắn ra,nhẹ nhàng giữ chặt,an ủi nói “Chết hết , chết sạch sẽ,đã chết từ mấy trăm năm trước rồi.”
_”Chúng ta không ở chỗ này nữa,đi, mang ngươi đi tìm vợ.” Lâm Ngôn nói.
Mười ngón tay giãn ra,bếch dính một mảnh huyết tương,trong móng tay còn vướng lại vài miếng da người.
Đại Xuyên cùng Tiểu Xuyên tạm thời còn chưa tỉnh,mọi người không có biện pháp dẫn bọn họ ra,lại sợ gặp phải chuyện như vừa rồi,thảo luận đến cuối cùng,liền nhất trí quyết định băng bó cầm máu cho hai người trước,sau đó A Nhan sẽ dùng chu sa cùng đồng tiền bố trí kết giới bảo vệ anh em Đoàn gia ở bên trong,chờ mọi chuyện xong xuôi liền trở về tìm bọn họ.
Mộđạo sâm sâm, vừa vào mộ chưa được ba tiếng đã tổn thất hết hai người,đột nhiên xuất hiện hài cốt,cùng hàng chú văn quỷ dị trên tường,Lâm Ngôn bỗng dưng nhớđến lời nguyền rủa trong vòng ba tháng sẽ tuyệt hậu bên ngoài,ẩn ẩn bất an.
Nhớ tới lúc ở thành quỷ Tấn Dương,có người đã phán hắn trong vòng bảy ngày sẽ gặp huyết quang tai ương,buông tha oan nghiệt kiếp trước mới có thể tìm đường hóa giải,Lâm Ngôn vác ba lô trên lưng,ngón tay siết chặt quai đeo,nhìn chằm chằm dũng đạo trước mặt.
Khổ hải khôn cùng, quay đầu là bờ, Đoàn Trạch kia,rốt cuộc là người như thế nào ?
Những chuyện kinh khủng còn xa xa chưa có chấm dứt.
….
Sau khi kết thúc trận chiến với ác quỷ,cả người Tiêu Úc tràn đầy lệ khí, ngay cả A Triệt cũng không dám tiếp cận, con quỷ chậm rãi khôi phục ý thức lại nắm chặt tay Lâm Ngôn không buông,tiểu hồ ly thấy không có người quan tâm đến mình,đành phải lủi thủi đi theo đuôi Doãn Chu,hai kẻ dở hơi vừa đi vừa cãi nhau,cũng tạm thời giảm bớt bầu không khí khẩn trương xung quanh.
Cuối dũng đạo, Lâm Ngôn phát hiện một ổ xác rắn kì dị,mỗi con chỉ lớn bằng đầu ngón út,quấn thành một đoàn,trong mộ khô ráo,xác rắn đã hóa thành thây khô,trên lưng có mọc cánh,chịu đựng ghê tởm lấy mở một con ra xem,liền phát hiện dưới bụng rắn mọc hai cái chân,vừa thấy còn tưởng rằng bị biến dị.
_”Đây, đây là Địa Long, đáng tiếc đã chết cả rồi.” A Nhan nói “Nóđã từng xuất hiện trong phần mộ tổ tiên của Sấm Vương Lý Tự Thành. Hoà Thượng Tĩnh Ngôn thời Bắc Tống có nói qua “Lúc đào huyệt mà gặp Địa Long thì không thể thay đổi, mộđược xây ở những nơi có phong thủy tốt nhất định sẽ ra linh vật như thế này,nhưng phong thủy có tốt đến đâu thì cũng có một ngày vật đổi sao dời,các đời vua chúa đều được chôn dưới long mạch, chính là cuối cùng cũng không thể chịu đựng được sự tàn phá của thời gian.”
_”Xuống dốc không chỉ có Lăng Sơn.” A Nhan chỉ chỉ Tiêu Úc “Phong thủy là dựa vào đường đi của khí mạch,thiên thời địa lợi nhân hòa,hang của chuột rừng cũng do khí mạch quyết định,nhưng hiện tại thành phố mọc lên như nấm,từ trường bị biến đổi,những thuật phong thủy từ xưa cũng dần dần mất đi tác dụng,nếu không thì, hắn, hắn không thể dễ dàng theo ngươi ra ngoài như vậy.”
Lâm Ngôn gật đầu,triều đại hưng suy, gia tộc vinh nhục đều có số mệnh,Đoàn gia xuống dốc,cứ nhìn mấy con Địa Long này là thấy, chúng chứng tỏ vận sốđã hết. Nếu tổ tiên Đoàn gia biết được mảnh đất năm đó mà mình thiên tân vạn tuyển làm nơi xây mồ lại trở thành nơi định cư của con cháu sau này, không biết sẽ có biểu tình như thế nào đây ?
Quy luật vạn vật là bất biến,ngay cả tình yêu cũng vậy,chúng tựa như một cành hoa nở vào mùa xuân,đã từng nảy mầm, đã từng tỏa sáng, cuối cùng héo rũ trên mảnh đất hoang vu,hứa hẹn rất nhiều bi kịch sẽ phát sinh,hoàn toàn vì những người yêu rồi cũng sẽđến được với nhau…Lâm Ngôn nhìn Tiêu Úc,bỗng nhiên cảm thấy thương xót,nghĩ rằng hắn chấp niệm một người như vậy, số trời đãđịnh trở thành chiếc cối xay gió, đứng mãi một nơi, vươn rộng cánh quạt, chờđợi một cơn gió thoảng qua.
Không gian cùng thời gian làđáng sợ nhất,bởi vì con người rất nhỏ bé,nhỏ béđến mức ngay cả núi, sông,đá cùng tinh thần đều có thể thay đổi, dựa vào cái gì ngươi còn dám tin vào thiên trường địa cửu ?
Một đường tâm thần bất định,bất tri bất giác liền đi đến cuối đường hầm.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, trong không khí lập tức tràn ngập mùi hôi thối làm cho mọi người không nhịn được mà bịt mũi lại,Lâm Ngôn tưởng rằng đãđến quan thất,ai ngờ chuyển qua một đoạn cuối cùng,ánh đèn đảo quanh bức tường trước mặt,chờđến khi thấy rõ hình ảnh trước mắt,đèn pin của Lâm Ngôn ba một tiếng, lăn lốc rơi xuống mặt đất.
_”Đừng nhúc nhích!” Toàn thân Lâm Ngôn phát run,theo bản năng giơ tay lên cao,nhưng đã không còn kịp,Doãn Chu tò mò,đi đầu tiến tới gần,sửng sốt vài giây, sau đó bắt đầu cúi người nôn khan.
Đầu người!!! Tất cảđều làđầu người !!!
Trước mắt rõ ràng là một bãi tha ma,thiên nhiên hình thành động đá vôi tuy thấp bé nhưng rộng lớn,trước mắt cắm đầy những cái cọc gỗ cao bằng thân người,trên mỗi chiếc cọc lại cắm một cái đầu đang trong quá trình thối rữa,răng nanh sâm sâm phảng phất nhưđang cười,trên đỉnh đầu khô quắp vẫn còn sót lại vài lọn tóc đen,một đống đầu người mở to hai mắt như hai cái động tối om,theo bốn phương tám hướng mà nghênh đón kẻ xâm nhập.
Những cái đầu của bọn họ,đều nhất trí hướng về phía dũng đạo.
_”Ta thao…Biến thái, đây là cái quái gì vậy ????” Doãn Chu ôm bụng rên rỉ.
_”Thiên Linh Cái trận,ngôi mộ này vìđể chống trộm màđã không từ bất cứ thủđoạn tồi tệ nào…” Lâm Ngôn chỉ cảm thấy từđợt lạnh lẽo xuất hiện quanh gót chân, bén gót lên trên, xông thẳng vào xương sống,sau lưng co rúm “Cái này ta đãtừng nhìn thấy trong sách,tà thuật phải dựa vào ngày sinh tháng đẻ hay những vật phẩm liên quan đến nạn nhân để hạ chú, mà trận pháp này cần phải chặt lấy hàng trăm cái đầu từ bãi tha ma, dựa vào oán khí của bọn họđể chống lại những kẻ xâm nhập,sau khi trận pháp hình thành thì lệ quỷ sẽ bị phong ấn bên trong những cái đầu,làm cho bọn chúng tưởng rằng đây là nơi an nghỉ của mình,một khi bị kích phát,thì oán khí tận trời, không thể khống chế.”
_Hai người bên ngoài nói không chừng…làđã chết thảm trong trận địa này,không biết cơ quan ởđâu,nên vô tình xúc phạm.
Sắc mặt A Nhan trắng bệch,siết chặt góc áo Lâm Ngôn “Rất tàn nhẫn.”
Lâm Ngôn thở dài “Ta thật sự không biết tên Đoàn Trạch kia muốn làm gì,chẳng lẽ hắn chôn cả núi vàng trong mộ nên sợ người khác lấy mất sao ?!”
END 63