Đảo Môi Tiểu Bảo Bối Nhi

Chương 2

“Ta muốn đi phương bắc!” tiểu bảo bối hướng mặt gia gia lớn tiếng kiên định nói.

“An nhi ngoan, là thầy tướng số lừa gạt ngươi thôi! Cả một tiểu hài tử cũng lừa gạt thật đúng là Xú hoà thượng!” Gia gia một bên xoa đầu tiểu An nhi vừa mới bị quả hạch đào rớt trúng, vừa đau lòng khuyên bảo.

“Ta muốn đi phương bắc!!” tiểu An nhi nức nở uỷ khuất hướng phụ thân nương nương nói.

“ An nhi đáng thương của nương! Sao như vậy được a! Kia nhất định là gạt người rồi! Hơn nữa An nhi không phải là tiểu Bình An sao, sửa cái gì mệnh a, bậy bạ!!” Mẫu thân một phen đem tiểu bảo bối ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa cánh tay bị thương ngày hôm qua. Phụ thân cũng gật gật đầu không đáp ứng.

“Ta muốn đi phương bắc!!” Tiểu An nhi cầm nước mắt đối các ca ca cầu xin. Đại ca Thạch Phá Thiên từ trong ***g ngực lấy ra một cái tráp (hộp) nhỏ đựng tuyết cơ phù dung cao, nhẹ nhàng sát lên vết hằn trên mặt bảo bối vài ngày trước bị nhánh cây làm trầy, vết thương hai ngày nay vẫn sát dược đã muốn chậm rãi phai nhạt, chỉ còn lưu lại vết hằn nhợt nhạt trên da mặt trắng mịn nhỏ nhắn, “ tiểu An nhi ở trong nhà sẽ tốt hơn, ngươi xem trên người toàn là vết thương,cũng còn nhớ mà sát dược, bằng không toàn thân đã sớm là sẹo! bên ngoài người xấu rất nhiều, nguy hiểm cũng rất nhiều, ngươi cũng sẽ gặp rất nhiều chuyện không tốt, đến lúc đó có khóc cũng không ai đến cứu ngươi được!”

Nhị ca Thạch Kinh Thiên cười nói: “Đại ca cứ nói thẳng ra là sau khi tiểu An nhi rời khỏi đây không chừng với cái mệnh bất hảo theo trên người, thì chuyện xấu càng lúc càng nhiều, đến lúc đó kêu trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.”

Trong nhà sáu người hết năm người phản đối, Nhị ca thối còn nói xấu An nhi, Thạch tam thiếu gia rốt cuộc nhịn không được nước mắt chảy xuống, đổ rào rào, công phu này hắn mỗi ngày đều luyện tập, bất quá phần lớn là vì hoàn cảnh bức bách mà phản ứng tự nhiên, hôm nay lại vì uỷ khuất bất đắc dĩ mà phá lệ lần đầu, làm cho hắn càng nghĩ càng khó sống, nước mắt lại nhịn không được chảy dài. Tiểu An nhi vừa khóc, cả nhà mọi người liền luống cuống tay chân, ánh mắt đồng loạt hướng đến lời nói kiêng kị của Thạch Kinh Thiên mà khiển trách, phải biết rằng tiểu An nhi ghét nhất bị người ta nói “ Mệnh bất hảo” ba chữ này, Thạch nhị thiếu gia cố tình trước mặt hắn nói đến lúc này lại phạm vào điều tối kỵ của tiểu An nhi.

[ xem ra tiểu An nhi ở trong này còn muốn khóc chốc lát, chúng ta quay lại một chút giải thích nguyên nhân dẫn đến màn này phát sinh vậy]

Sáng nay tiểu An nhi vui vẻ theo chăn đệm nằm dưới đất đứng lên, vì tối qua không có chuyện gì ngoài ý muốn đánh thức mà cao hứng, chú ý một điều, An nhi cùng chăn đệm nằm dưới đất không phải bị cha mẹ ngược đãi, mà là vì nhiều lần nhiều sự kiện thảm thống phát sinh, khiến hắn quyết định chọn phương thức để chăn đệm nằm dưới đất là tốt nhất, để tránh giường bất ngờ sập, dưới sàn xuất hiện chuột, dơi, rắn, mèo,…buổi tối cứ cắn hắn.

Đi ra ăn sáng rất sớm, ân, là cháo bát bảo mà An nhi thích ăn, hôm nay thần kỳ không có xuất hiện chuyện gì, cầm quả táo xem xét, đầu lưỡi cắn nhẹ từ từ nuốt xuống, tiểu An nhi tâm tình quả thật tinh không vạn lí. (thoải mái)

Xem ra hôm nay thực thuận lợi, tiểu An nhi quyết định ra ngoài ngao du.

Ra tới đường cái hết thảy đều thực thuận lợi, hôm nay mang theo thị vệ Trương Lâm Thanh do đại ca phái tới, thị vệ bên cạnh An nhi đều là thủ hạ của Đại ca, luân phiên đến bảo hộ hắn, theo lời Đại ca thì bọn họ được huấn luyện để ứng phó với những chuyện phát sinh đột ngột(=_=).

Con đường nhỏ nên tầm nhìn được thu hẹp tối đa để ngừa bị vấp, vòng qua sạp nuôi cẩu, mua mứt quả, đồ chơi làm bằng đường~~~~~~~~thật sự là một ngày may mắn, liền chuẩn bị về nhà. Đúng lúc này, An nhi bị một người ngăn cản đường đi, A?! Lại là một lão hoà thượng kỳ quái.

“A di đà phật! Tiểu thí chủ. Có thể nghe ta một lời hay không ?” Tiểu An nhi từ nhỏ tới lớn cũng ra mắt rất nhiều cao nhân, biết bình thường dưới tình huống như vậy chỉ có thể trả lời: “Đại sư thỉnh giảng” Thị vệ Trương Thanh Lâm phía sau An nhi cảnh giác đi tới, đối với những kẻ lừa đảo trên giang hồ cũng đã quá quen mắt, từ khi Bình An nhi sinh ra tới nay đã có rất nhiều thầy tướng số cả kẻ gọi là đại sư đều đến Thạch gia nói ẩu nói tả, nói tiểu thiếu gia đã sớm bị tinh chuyển sang kiếp khác rồi, là bất hảo tinh quân ( ngôi sao xấu)….lúc sau lại nói phải dùng tiền làm đủ loại phương pháp nhằm giúp tiểu An nhi sửa mệnh, các loại cách gom lại đã có thể viết đầy một quyển phong thần diễn nghĩa. Những kẻ lừa đảo đều bị gia nhân Thạch gia đuổi đi, từ trước luôn cho rằng tiểu Bảo Bối là phúc tinh nên Thạch gia gia khi nghe thấy có người nói như vậy liền tức muốn chết, dặn trên dưới một chữ cũng không được nói cho tiểu An nhi.

“ Không cần đối với thiếu gia ta nói hưu nói vượn!” (chuyện nhảm nhí) Trương Thanh Lâm muốn bức lui đối phương lại phát hiện có một cỗ nội lực ngăn cản hắn hành động. Lại nhìn sang vị Đại sư thần thái trang nghiêm, vẻ mặt cảm thấy kính nể liền đứng yên tại chỗ.

“Tiểu thí chủ, mạng của ngươi xác thực kỳ lạ, ngươi sau khi sanh hẳn là có những chuyện phát sinh không thể giải thích, có phải như vậy hay không?” Đại sư châm chước dùng từ, tận lực lựa chọn cách nói không đả thương người phía trước.

An nhi tâm tình hôm nay đặc biệt phi thường tốt, hơn nữa vừa thấy người cùng cách nói trong lòng lại có một loại cảm giác kính yêu và thân thiết, hồi đáp: “Ân, xin hỏi Đại sư có gì chỉ giáo?”

“Lai lịch của ngươi bất phàm, bất quá trước kia chưa từng qua lại nên cũng không muốn nhiều lời, chỉ có thể nói nhân quả kiếp trước. Ngươi năm nay tuổi vừa mười hai, sang năm chính là năm bổn mạng, lão nạp chỉ là muốn đến nhắc nhở ngươi, năm bổn mạng trúng mục tiêu sẽ có tai kiếp, quý nhân ở phương bắc, nhất định phải nắm chắc cơ hội tìm được hắn, như vậy mới có thể nan tai đều giải”

An nhi mở to hai mắt đối với Đại sư trước mặt từ trên xuống dưới đánh giá một phen: “ nói như vậy ta hẳn phải đi phương bắc chơi một chút rồi?” tiểu bảo bối khanh khách cười, “ phải cám ơn ngươi, ta vừa đúng lúc muốn đi ra ngoài một chút, ha ha, Thạch tam ta quả nhiên là tiểu phúc tinh, muốn đi ra ngoài ngoạn đã có người tới tặng lời khuyên cho ta, thật không sai!”

“Không đi?” An nhi đi về phía trước vài bước, quay đầu lại đã thấy Trương Lâm Thanh ngơ ngác đứng ở nơi đó bất động, nghe thấy An nhi kêu mới tỉnh khỏi đại mộng, thất kinh hỏi: “Tiêủ Thiếu gia, vị đại sư kia đâu?”

Hai người mờ mịt nhìn chung quanh, hoà thượng kia cũng đã không thấy bóng dáng.

An nhi mặc kệ, vội vội vàng vàng chạy về nhà báo cáo chuyện này cho gia gia, phụ thân nương nương, các ca ca, ngay cả khi trong sân bị quả cây hạch đào rơi trúng cũng chưa có thời gian khóc, chỉ nhớ đến lời nói lão hoà thượng, phải đi phương bắc!

Lúc này mới có cái màn Thạch gia cả nhà vây quanh cùng nhau thế này, tiểu bảo bối yếu ớt nhất nhà, lại còn muốn đi cái nơi trời giá rét đông lạnh như phương bắc, như vậy sao được!!
Bình Luận (0)
Comment