Edit: Thỏ
Một ngày thật ra cũng không lâu đến vậy, Trần Thiên nghĩ hôm nay sẽ dài như ba thu nhưng mặt trời lại rất nhanh xuống núi, thế giới chìm vào một mảnh tối tăm. Trần Thiên sợ tối, bởi nó gợi nhớ đến việc hòn đảo này có sói và suýt chút y đã bị cắn chết rồi.
Trần Thiên quay về phòng mình, y muốn đi ngủ sớm hơn, và tin mọi chuyện sẽ kết thúc vào ngày mai.
Trần Thiên nằm trên giường gỗ rắn chắc, trong lòng thầm cầu nguyện. Y hi vọng mọi thứ đều trở nên thuận lợi, vì thế giới kia có sự nghiệp và cha mẹ của mình. Vốn dĩ Trần Thiên có linh cảm đêm nay sẽ mất ngủ, thế mà không, vừa nằm lên giường y đã ngủ gà ngủ gật. Y bay vào mộng đẹp, và giấc mơ lần này không nhìn thấy Phàm Triệt xuất hiện đầu tiên nữa. Khung cảnh tràn ngập hi vọng và ánh dương, y mơ thấy cha mẹ đang gọi nhũ danh của mình, họ gọi y tới đó. Trần Thiên vô cùng phấn khởi, y chạy về phía cha mẹ đang đứng, tiếp theo cả nhà ôm lấy nhau.
Ấm áp, thật sự ấm áp… Trần Thiên bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, y bắt đầu khóc rống trong tức tưởi, mà đôi vợ chồng bên cạnh vẫn luôn an ủi đứa con.
“Con ngoan, con ngoan.” Bọn họ dịu dàng xoa đầu y.
“Cha… Mẹ…”
Ông Trần thấy con mình kêu lên như vậy thì thở dài: “Cực cho con tôi.”
Trần Thiên lắc đầu, tựa như y quay về thời tiểu học, gương mặt giàn giụa nước mắt sau đó lại bĩu môi: “Chỉ cần có cha mẹ con sẽ tốt!”
Lời vừa nói xong thì biểu cảm ông Trần trở nên trầm trọng. Trần Thiên cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, bọn họ rốt cuộc làm sao…
“Cha ơi, xảy ra chuyện gì?” Trần Thiên vội vàng hỏi nhưng ông không trả lời, ông chỉ nhìn y bằng vẻ mặt bi thương.
“Mẹ…?” Trần Thiên sốt ruột, chỉ đành ngờ vực quay sang bà Trần.
Vừa nghe câu hỏi ấy thì bà Trần đã khóc nức nở.
“Mẹ sao vậy, mẹ?” Trần Thiên thấy bà bật khóc thì vô cùng hoảng loạn, y muốn duỗi tay để lau đi những dòng nước mắt kia.
“Mẹ đừng khóc, đừng khóc.”
Rốt cuộc ông Trần mở miệng: “Con à, sau này cha mẹ không bên cạnh nữa, con phải lo lắng bản thân cho tốt.”
Trần Thiên cảm thấy nghi hoặc, y nhíu mày không hiểu hàm ý của bọn họ là gì.
“Khoan đã, chuyện này là sao?” Nét mặt Trần Thiên rất hoang mang, sâu trong nội tâm đã dần dần rơi vào sự bất an và khủng hoảng, đương lúc muốn hỏi cho rõ ràng thì không gian nổ đùng hai tiếng súng, sau gáy của họ xuất hiện hai lỗ thủng, máu tuôn thành suối. Cứ thế đôi vợ chồng ngã rạp xuống nền nhà.
“Cha, mẹ!!” Trần Thiên thét lên, y không biết vì sao mọi thứ lại diễn biến như thế!
Đột nhiên trước mắt y xuất hiện bóng dáng của Phàm Triệt, hắn huơ huơ súng trong tay nhìn y mỉm cười ranh mãnh, đó chính là cảm giác thỏa mãn của thành công hay sao?
“Vợ à, em thuộc về anh.”
Trần Thiên bừng tỉnh trong cơn khiếp sợ, bấy giờ y mới nhận ra đối phương đã giết chết cha mẹ của mình! Tay hắn dính đầy máu tươi, y cảm thấy thế giới xung quanh đã tan vỡ, không thể khống chế.
“A — —”
Trần Thiên đột nhiên trợn mắt, gương mặt vã đầy mồ hôi lạnh tựa như vừa được vớt lên từ biển, đồng thời cửa phòng bị gõ dồn dập.
Là mơ ư? Trần Thiên nhìn đôi tay của mình, khẽ hít một hơi. Chắc sau khi trở về y phải tìm một bác sĩ tâm lý, bằng không cả đời này y cũng không thoát khỏi bóng ma của Phàm Triệt.
Tiếng gõ cửa rầm rầm như cũ, chắc vừa rồi y mơ tiếng gõ cửa thành tiếng súng đấy thôi.
Trần Thiên lau mồ hôi, y nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh – hiện tại 3 giờ 15 phút sáng. Trần Thiên cảm thấy bực bội vì muộn như vậy chẳng biết ai còn quấy rầy mình.
“Đến ngay!” Y mệt mỏi ứng tiếng rồi bước qua mở cửa.
Cửa rất nặng, là có người cố ý đẩy vào?
Trần Thiên không nghĩ ngợi nhiều, y chỉ dùng sức vặn chốt cửa ra, theo sau là một bóng đen đổ xuống, ‘đùng’ một tiếng – chất lỏng chảy xuống, giống như một dãy tơ hồng uốn lượn.
Là máu!
Trần Thiên khủng hoảng lùi về sau hai bước, chỉ thấy máu toàn thân bắt đầu chảy ngược. Cơ thể cường tráng nhá nhem trong bóng tối khiến y nhận ra đó là Sanjay Gandhi, lúc này cả người hắn đầy máu, run rẩy không ngừng.
Sao lại thế, xảy ra chuyện gì? Não Trần Thiên quay cuồng, tuy rằng lúc này y rất sợ hãi nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí để kéo thân thể đối phương vào trong. Bởi vì hắn thật to con nên Trần Thiên dùng hết sức bình sinh mới có thể kéo hắn được.
“Sanjay Gandhi! Sanjay Gandhi! Chuyện gì hả? Tại sao cậu lại thế này?!”
Hơi thở của hắn đã trở nên thoi thóp, hắn chậm rãi mở mắt ra, biểu cảm ngập tràn lo sợ. Sự khiếp đảm tràn đầy trong con ngươi, rồi hắn nói một câu cuối cùng: “Ác — — ma — —”
Sau đó, Sanjay Gandhi lìa đời. Trần Thiên có thể cảm thấy đôi mắt khủng hoảng của hắn trong bóng đêm, dường như hắn đã gặp một ác ma thật sự.
Trần Thiên sợ hãi nhưng không còn cách nào khác, y cầm lấy đèn pin và khập khiễng chạy ra ngoài, y không biết những thuyền viên khác có gặp nạn hay không, y vừa chạy như điên vừa gào thét: “Bahadwaj! Thuyền trưởng Salman! Salman Josh! Các anh đâu rồi?!” Đi được một nửa, ánh đèn pin phản chiếu hai cái xác.
Là thuyền trưởng Salman và Salman Josh, Trần Thiên run rẩy đưa tay chạm vào chỉ thấy cơ thể lạnh băng.
Thâm tâm Trần Thiên bắt đầu vỡ nát, y không dám tin mà lắc đầu, đôi tay bịt chặt tai mình lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào!”
Trong phút chốc Trần Thiên chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là chạy. Phải chạy cho xa!
Y quay lưng, không ngừng cắm đầu cắm cổ chạy, nhưng cơ thể tật nguyền không kham nổi mộng tưởng kia, cứ thế y ngã mạnh xuống đất.
Trần Thiên nén đau ngẩng đầu, y đã phát hiện điều gì đó – rằng phía trên boong tàu tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Trần Thiên chỉ thấy khủng hoảng trong tim.
Thịch thịch thịch.Lý trí mách bảo y đừng sốt ruột tới gần, nhưng thân thể lại vô thức bò từng chút từng chút về phía trước. Khoảng cách ước chừng mười mét, chín mét, tám mét, ngày càng tới gần, rốt cuộc Trần Thiên đã thấy rõ cảnh tượng kia.
— — Là Phàm Triệt, quả nhiên là Phàm Triệt, lẽ ra Trần Thiên sớm nên nghĩ đến.
Phàm Triệt cầm cây đuốc trong tay, người bị trói bên cạnh là Bahadwaj, trong miệng cậu ta bị nhét vải và đang khóc rống. Bahdwaj muốn gào to nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa, trên người cậu chi chít những vết dao, cả to lẫn nhỏ. Toàn thân Bahadwaj đầy máu, chất lỏng màu đỏ loang đầy sàn, dưới ánh đèn chiếu rọi càng hiện lên rõ ràng hơn.
Phàm Triệt vẫn luôn dùng dao cứa vào người cậu, nét mặt thản nhiên đến lạ lùng – thậm chí còn vui vẻ huýt sáo. Hắn tựa như con ác quỷ đến từ địa ngục, mặc cho Bahadwaj liều mạng giãy giụa muốn gào thét, muốn van xin nhưng hết thảy đều bằng không. Cậu trai bị Phàm Triệt trói chặt.
“Rầm!”
Bởi vì Trần Thiên quá mức sợ hãi nên đã làm rớt đèn pin, lúc này Phàm Triệt mới nhận ra sự hiện diện của vợ mình, ở đây.
Hắn xoay người nhìn y, nét mặt mau chóng thay đổi. Hắn cười, nụ cười rạng rỡ tựa như gã thanh niên đắm mình trong gió xuân, một chàng trai với tình yêu ngọt ngào, khắp người toát nên hơi thở của tuổi trẻ; tựa như hắn chưa từng làm chuyện xấu, bao gồm việc dùng dao cắt thịt Bahadwaj.
“Vợ ơi, em đã đến rồi!” Phàm Triệt nói như thể một người chồng đón vợ đi làm về, ngữ khí tràn ngập cưng chiều, say đắm.
“Cậu…” Trần Thiên không còn lời lẽ nào để diễn tả cảnh tượng đang diễn ra, bởi mọi thứ tựa như địa ngục trần gian vậy!
“Nếu đã đến thì anh biểu diễn cho em xem nhé? Vợ này, anh chờ em rất lâu.” Hắn ngắm Trần Thiên một cách sâu xa, sau đó ngoảnh đầu nhìn Bahadwaj. Cậu ta trợn to mắt, liên tục lắc đầu như là van xin đối phương dừng tay.
Phàm Triệt thản nhiên nói với cậu ta bằng giọng tiếng Anh chuẩn: “Hôm nay mày làm sai một chuyện, và chuyện này tao không thể tha thứ, mày đã biết chưa?”
Sự sợ hãi trong mắt cậu không ngừng tăng lên, cậu liên tục lắc đầu và gật đầu trong hoảng loạn. Đôi con ngươi của Phàm Triệt càng thêm âm u: “Mày dùng tay trái dơ bẩn chạm vào tóc vợ tao, mày dám dùng tay trái chạm vào vợ tao như vậy? Mày có biết ngoại trừ tao thì không ai được đụng vào em ấy, dẫu là một sợi lông!”
Bahadwaj nhìn về phía Trần Thiên, dường như cậu đã hiểu ra điều gì. Cậu bắt đầu khao khát nhìn y, cậu hi vọng Trần Thiên có thể cứu mình, vì cậu không muốn chết!
Đôi môi Trần Thiên run lẩy bẩy, y chưa bao giờ nghĩ tới việc Phàm Triệt sẽ giết người, mà còn giết nhiều người như vậy…
“Đừng nhìn vợ tao bằng đôi mắt đó, nhìn một cái cũng không! Ừ thì, vốn dĩ tao chỉ định chặt tay trái và để mày chết trong khổ sở thôi, nhưng lúc này mày còn dám nhìn lén vợ tao nữa? Thế tao xin hai tròng mắt của mày nhé, đây là trừng phạt, hiểu không! Tao và vợ sẽ vĩnh viễn bên nhau, tao đã nói không ai chia rẽ tụi tao mà! Ai cũng không thể! Cho nên bọn mày đáng bị trừng phạt như thế.”
Nói xong, Phàm Triệt lạnh lùng đâm con dao Thụy Sĩ vào mắt phải của Bahadwaj.
Roẹt một tiếng, máu giăng đầy đất.
Phàm Triệt bắt đầu giết chóc điên cuồng, hắn không ngừng vung dao lên, hạ xuống, máu bắn như suối, máu vấy đầy mặt Phàm Triệt, vấy đầy tầm mắt Trần Thiên.
Thế giới quan của y bị sắc đỏ bủa vây, y dần dần không nghe thấy âm thanh nào nữa. Lọt vào tai người đàn ông là tiếng thở dốc của mình, y thấy cảnh tượng trước mắt trở nên đong đưa, vặn vẹo, rồi tan nát…
Rốt cuộc Trần Thiên không chống đỡ được, cơ thể của y nhẹ tênh, cả người ngã rạp về phía sau…
***
Một ngày mới lại bắt đầu.
Buổi sáng bình minh nhô lên tỏa những tia nắng rực rỡ đỏ thắm, rặng mây ửng hồng như bị máu nhiễm đỏ, trông thật đẹp.
Một người thanh niên cao lớn lặng yên ngồi ở mũi thuyền, cơn gió biển mơn man mái tóc hắn ta. Trong tay hắn ôm lấy một người đàn ông trung niên gầy gò, tựa như còn đang ngủ. Chàng trai trẻ nhẹ nhàng vỗ về người mình thương, không dám đánh thức.
Một lúc sau…
Vợ thân yêu trong ngực hắn như sắp tỉnh lại, y nhập nhèm mở mắt ra, rồi y trông thấy dáng vẻ của kẻ đang ôm lấy mình! Y rơi vào muôn trùng hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là bắt đầu giãy giụa.
Hắn như sớm biết trước vợ mình sẽ làm gì bèn dùng tay siết chặt một cái, không cho đối phương có cơ hội thoát thân. Đôi mắt hắn dịu dàng như nước, toát lên chan chứa ái tình.
“Vợ à, anh có em cả đời là đủ. Chúng ta sẽ vĩnh vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn…”
Chàng thanh niên tươi cười xán lạn, một nụ cười của thỏa mãn và hạnh phúc.
Gió đột nhiên thổi mạnh, giống như làm sập đổ cái gì. Cơ thể bên cạnh thuyền hơi lảo đảo, hốc mắt trống rỗng, lạnh băng.
Đó là một cái xác bị chặt tay và không còn tròng mắt.