Đảo Mộng Tưởng

Chương 5

Edit: Thỏ

Trần Thiên vốn lùn, bước chân đương nhiên cũng nhỏ, căn bản không đuổi kịp bước chân của Phàm Triệt.

Tuy nhiên tay y lại được Phàm Triệt cầm lấy, có rất nhiều lần suýt chút đã té ngã nhưng Phàm Triệt giải quyết đơn giản bằng cách bế Trần Thiên lên và tiếp tục chạy.

Lúc này Trần Thiên chỉ cảm thấy tính mạng là quan trọng nhất, đương nhiên cũng không có thời gian để đong đếm thiệt hơn. Bởi vì bọn họ là những người đầu tiên phát hiện vòi rồng cuốn, những người khác trên thuyền vẫn chưa phát hiện ra, cho nên cảnh tượng một người đàn ông bế một người đàn ông khác bỏ chạy như điên đủ khiến người khác nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ quái.

“Rốt cuộc cậu muốn đi đâu?” Trần Thiên hỏi gã trai đang ôm chặt mình, hắn chạy khắp nơi nhưng không biết chạy đi đâu. Rốt cuộc lần này Phàm Triệt trả lời y, hắn vừa một bên ôm Trần Thiên một bên chạy như điên, thở hồng hộc mà đứt quãng nói: “Tôi… Chúng ta xuống tầng chót nhất của thuyền.”

Trần Thiên nhíu mày, y lấy làm khó hiểu vì sao phải xuống tầng chót? Lúc này Phàm Triệt đã xuống tới bậc tam cấp của cầu thang, bước chân cũng chậm hơn một chút, hắn nói: “Du thuyền chúng ta rất lớn, bị vòi rồng cuốn cũng không đến mức hất tung lên trời, nhưng nếu ở trên tầng cao rất dễ dàng bị cuốn bay nên tầng dưới sẽ an toàn nhất. Hơn nữa tầng chót nhất đều sẽ có thuyền phao cứu hộ, đến lúc đó du thuyền bị phá hủy và chìm thì chúng ta còn có thể chạy trốn trước tiên.”

Trần Thiên ngây thơ gật đầu. Y chỉ thấy đầu óc trống rỗng, nhưng kẻ đáng tin bây giờ nhất chỉ có mình Phàm Triệt mà thôi. Dù sao hắn cũng từng có kinh nghiệm đi biển. Dưới tầng cuối thường là một vài kho hàng và những thiết bị cứu sinh. Chạy được một nửa, trong thuyền bỗng rung lên từng hồi cảnh báo, ngay sau đó đập vào tai là những tiếng la hét hỗn loạn của đàn ông, phụ nữ lẫn trẻ con; những âm thanh đổ vỡ của đồ vật, đủ chuyện xảy ra càng khiến Trần Thiên thêm hoang mang, hoảng loạn.

Y chắp tay nguyện cầu Thượng Đế, hi vọng rằng tránh được kiếp nạn này. Y muốn sống, y vẫn chưa muốn chết. Trần Thiên vốn dĩ sợ chết, hơn nữa sợ chết vô cùng. Y cũng không cảm thấy điều này có gì là sai trái.

Đây là lẽ thường tình, huống chi  không chỉ có mỗi y sợ chết nên cũng không gồng mình tỏ vẻ.

“Tôi sẽ chết ư? Tôi không muốn chết!” Trần Thiên nghĩ, nếu y là một người phụ nữ chắc rằng y sẽ gào khóc lớn hơn. Hơn nữa y cũng muốn khóc lắm rồi, nhưng vì y là người đàn ông…

Phàm Triệt nhìn thấy Trần Thiên sợ hãi mà bất giác nắm chặt tay:  “Tôi sẽ không để ngài gặp chuyện. Đừng lo, đừng lo mà.”

Bước chân của hắn nhanh và ổn định, lúc này một ít thuyền viên cũng chạy xuống tầng bên dưới. Bởi vì Phàm Triệt đến tương đối sớm nên đã mất một chút thời gian mới tìm được khoang cứu nạn. Bên trong có mấy thuyền viên nấp ở đó, ánh mắt bọn họ vô cùng khủng hoảng. Vài người cầm thánh giá đặt trước ngực không ngừng cầu nguyện, Phàm Triệt lẳng lặng nhìn xung quanh, ngay khi định tìm một chỗ yên ắng để ngồi thì thân thuyền bị chấn động mạnh, ánh đèn trong khoang chớp tắt vài cái rồi hoàn toàn tắt ngóm, hết thảy thế giới chìm trong bóng đêm.

Trần Thiên sợ hãi siết chặt tay, y biết du thuyền đang chao đảo kịch liệt. Y có thể nghe được những tiếng thét gào và tiếng khóc nức nở, đó là âm thanh của tuyệt vọng. Thời khắc con người ta tuyệt vọng nhất không phải vì mình chết đi, mà là phải đối mặt với nỗi sợ hãi của cái chết. Phàm Triệt men theo bóng tối tìm được một chiếc thuyền cao su, bởi vì du thuyền rung chuyển dữ dội nên cả hai đều rất chật vật.

Hắn ôm Trần Thiên vào trong ngực, tựa như cảm giác được thân thể nhè nhẹ run lên vì sợ hãi. Hắn vuốt tóc Trần Thiên, cọ chóp mũi tới gần. Đó là tóc của y – mái tóc và mùi hương mà hắn hằng mường tượng, tuy không giống lắm. Đó là mùi hương nồng nàn hơn tưởng tượng, càng khiến người ta phải đắm chìm. Thậm chí Phàm Triệt còn cảm thấy trận tai nạn này là do trời cao xót thương cho hắn.

Phàm Triệt đưa bàn tay to vuốt lên mái tóc mềm mại nhằm an ủi Trần Thiên, một lần lại một lần. Loại cảm xúc mượt mà như tơ lụa này khiến hắn phát nghiện. Trần Thiên bị khủng hoảng bủa vây  nên hoàn toàn không nhận ra mình đang bị hắn ôm vào ngực và hắn có những suy nghĩ gì. Ngược lại Trần Thiên cảm thấy, trong hoàn cảnh biến cố như vậy có một người ở cạnh bên sẽ khiến y yên tâm một chút.

“Vợ à đừng lo, anh sẽ không để em gặp chuyện. Anh sẽ vì em dốc ngược bầu trời…”

Phàm Triệt vuốt ve mái tóc Trần Thiên và lẩm bẩm, tựa như một lời tuyên thệ sâu sắc từ đáy lòng, hoặc là một sự giải thoát ngay lúc giằng co giữa sống và chết. Hắn đã che giấu tình cảm từ lâu, sâu thẳm trong nội tâm Phàm Triệt cảm thấy rằng, nếu có thể ôm chặt Trần Thiên, lặng lẽ bên nhau và chết đi, đó cũng là một kết thúc hạnh phúc. Đây cũng là mộng tưởng của hắn.

Những tiếng ồn trong khoang quá mức ầm ĩ nên Trần Thiên không nghe rõ lời Phàm Triệt nói. Cho dù y nghe rõ lời thì với tình hình hiện tại, y cũng không chắc những lời Phàm Triệt nói rốt cuộc có ý tứ gì.

Tuy rằng sức công phá của vòi rồng rất mạnh nhưng thời gian xuất hiện khoảng chừng 20 phút, cho nên chỉ cần tránh thoát trong khoảng thời gian ấy đồng nghĩa với việc đã an toàn.

Không gian u ám liên tục lung lay, tim của mọi người đều nhảy lên cổ họng. Cũng không biết là ai đã kêu lên trong bóng tối: “Nước tràn rồi, nước tràn vào rồi!”

Phàm Triệt nghe xong sắc mặt thay đổi, hắn chau mày nói với người trong ngực: “Tình huống chuyển biến xấu, nước đã tràn vào trong, chỉ sợ thuyền này không duy trì được lâu.”

Trần Thiên vẫn luôn cầu nguyện, khi nghe Phàm Triệt nói đến đến đây y cảm thấy mọi chuyện xong rồi! Y thật sự không muốn chết như vậy, y không muốn chết một cách vô nghĩa như thế!

“Vậy tôi phải làm sao?” Trần Thiên lắp bắp hỏi, y tựa như rắn mất đầu, hoàn toàn quên mất phải xử trí ra sao.

“Hết cách, chúng ta phải lên thuyền cứu hộ thôi. Tình hình này chìm thuyền là sớm hay muộn. Chờ chốc nữa gió lặng ta sẽ ôm thuyền nhảy xuống biển, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”

Trần Thiên tái mét gật đầu, tựa như đột nhiên nhớ ra cái gì bèn vội vàng nắm lấy tay Phàm Triệt: “Đừng bỏ tôi, cầu xin cậu… Chỉ cần tôi còn sống nhất định tôi sẽ báo đáp cậu hết lòng… đừng vứt bỏ tôi… Tôi không muốn chết, tôi vẫn chưa muốn chết.”

Trần Thiên sợ hãi cầu xin. Y biết người trước mắt y là hi vọng duy nhất có thể bấu víu, bản năng sinh tồn đã khiến cho y vứt bỏ sự kiêu ngạo mà van xin Phàm Triệt. Chỉ cần đối phương đồng ý không bỏ rơi y, với tiềm lực tài chính của Trần Thiên đủ khiến cho Phàm Triệt không cần làm lụng cũng có thể sống phủ phê đến cuối đời. Nhưng… chỉ cần y được sống!

Trong bóng tối, Phàm Triệt cười khẽ và vuốt ve gương mặt Trần Thiên. Lúc này hắn không có cách nào để diễn tả tâm trạng của mình, hắn rất hưng phấn, đúng vậy! Cảnh tượng trong giấc mơ dường như đã biến thành sự thật – rằng Trần Thiên chỉ có thể dựa dẫm vào hắn để sinh tồn, hắn chính là người để y có thể dựa vào, là người duy nhất!

“Tôi sẽ không bỏ rơi ngài đâu, làm sao tôi bỏ rơi ngài được.” Phàm Triệt khẽ nói. Hắn làm sao bỏ được đây? Hắn là chồng của Trần Thiên, là ông trời của Trần Thiên cơ mà!

Trần Thiên nghe thấy lời hứa hẹn của Phạm triệt thì lập tức nín khóc. Y cười mỉm, vì đó không chỉ là lời hứa hẹn mà còn là khao khát sống còn.

“Tôi nhất định sẽ đền đáp cậu! Chỉ cần tôi còn sống, tuyệt đối không bạc đãi cậu đâu.”

Bấy giờ Phàm Triệt không trả lời. Hắn chậm rãi đứng lên trong bóng tối, hắn cảm giác trong khoang thuyền đã thôi xốc nảy như vừa rồi. Vậy là thời gian hắn ước chừng hẳn không sai lệch lắm.

“Có lẽ vòi rồng đã qua đi, bây giờ chúng ta phải xuất phát. Nhanh lên, nơi này không trụ được bao lâu nữa.”

Trần Thiên nghe thấy Phàm Triệt nói xong thì liên tục gật đầu.

“Được, được, chúng ta đi.”

Phàm Triệt cầm lấy thuyền cứu sinh và mang theo vài bao cát để duy trì sự cân bằng cho con thuyền.

“Mình đi thôi.”

Trần Thiên lặng lẽ theo hắn.

Tuy vòi rồng đã qua nhưng vừa bước ra ngoài, những dư chấn còn sót lại vẫn đáng gờm lắm. Sóng biển dồn dập đánh mạnh vào thuyền, du thuyền chông chênh ngã trái ngã phải. Văng vẳng trong không gian là những tiếng kêu cứu, hết đợt này đến đợt khác, từng tiếng thét như xuyên thẳng vào lòng Trần Thiên khiến y vô cùng hỗn loạn, cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào địa ngục trần gian.

“Nhanh lên, không kịp rồi.”

Phàm Triệt quay đầu nói với Trần Thiên đang đứng ngẩn ra. Bấy giờ Trần Thiên mới định thần lại, y vội lắc lắc đầu để giúp bản thân tỉnh táo. Trần Thiên gấp gáp chạy theo Phàm Triệt, gió mạnh liên tục ập tới khiến y cảm thấy lung lay. Hơn nữa mặt sàn ướt nhẹp cũng rất khó đi lại, nhưng vì ở thời điểm này không gì có thể ngăn cản y đến với sự sống nên Trần Thiên cũng cắn răng lao theo.

Vốn dĩ chạy ra ngoài cũng không quá ổn. Lúc này đột nhiên thân thuyền bị gió lớn ập đến làm chao đảo. Trần Thiên suýt thì rơi xuống biển nhưng y đã kịp dội vào cửa lan can. Cơn đau lan tỏa bên gối trái làm Trần Thiên thét lên một tiếng, y cảm thấy không gian trước mắt trở nên u ám, nhạt nhòa. Phàm Triệt nghe thấy tiếng thét của Trần Thiên thì vội vàng xoay người lại, hắn trông thấy Trần Thiên đau đớn ôm chân trái của mình. Phàm Triệt cả kinh, vội vàng chạy qua ôm lấy người vào ngực: “Ngài thế nào, vẫn ổn chứ? Có đau lắm không?”

Phàm Triệt cảm thấy ruột gan trong lòng đứt đoạn, thầm nghĩ đúng là không nên để y đơn độc theo sau hắn, lẽ ra hắn nên trói y vào người mới phải.

Trần Thiên cũng biết đây là tình huống đặc biệt, y nén đau lắc đầu tỏ ra không có việc gì. Y nỗ lực ngồi dậy, Phàm Triệt nhanh chóng đỡ lấy, Trần Thiên đưa một tay xua xua tỏ ra mình có thể tự đứng dậy. Phàm Triệt đành thử buông tay, nhưng mới vừa buông lỏng tay thì cơn đau lập tức quay về, Phàm Triệt vội vàng đỡ lấy mới không để y té ngã lần nữa.

“Hình như ngã gãy xương rồi.” Phàm Triệt lo lắng nói.

Trần Thiên im lặng. Lúc này y càng sợ hãi Phàm Triệt sẽ bởi vì nguyên do đó mà vứt bỏ y, nhưng không, sau khi Phàm Triệt ngẫm nghĩ sau đó cởi áo khoác của mình xuống: “Tôi cõng ngài.”

Nói đoạn, hắn đưa tấm lưng dài rộng của mình để đối phương ghé vào trên lưng. Trần Thiên hết cách, y chỉ đành chịu đựng đau nhói mà bò lên, tiếp theo Phàm Triệt dùng áo trói chặt Trần Thiên vào mình, cột chặt.

“Giữ chắc vào.” Phàm Triệt nghiêng đầu nói với Trần Thiên. Hắn nhìn từng cơn từng cơn sóng không ngừng đánh vào mạn thuyền, bấy giờ thuyền đã chìm một số chỗ, việc nhảy xuống biển là lựa chọn sớm hay muộn mà thôi.

Phàm Triệt đi thẳng đến nơi bị chìm xuống, hắn nhìn sóng biển mãnh liệt cào xé rồi hít một hơi thật sâu. Hắn dùng dây của thuyền buộc vào cổ tay, sau đó ném thuyền cứu hộ xuống. Hắn hỏi người ở đằng sau: “Chuẩn bị chưa? Tôi phải nhảy đấy.”

Trong nháy mắt, còn không đợi Trần Thiên nắm bắt vấn đề thì cả hai đã rơi vào dòng nước biển lạnh đến thấu xương.
Bình Luận (0)
Comment