Đào Nguyệt

Chương 40

Hỏa Diệm mang Thiên Đào ra khỏi hoàng cung, rẽ vào nhiều hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một tiểu viện cũ kỹ hoang vắng. Thiên Đào cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ vì một chút lơ là cảnh giác, lại để huyệt đạo bị điểm thế này, toàn thân vô lực. Nam nhân đỡ thiếu niên ngồi xuống, giải huyệt cho cậu.

_ Hỏa Diệm! Ngươi là muốn làm gì?- Thiếu niên tựa người vào bàn đá cạnh đó, thở dốc. Cái tên Hỏa Diệm kia thật đáng ghét, chỉ điểm huyệt đạo cũng khiến cơ thể nó đau đến nhường này.

Nam nhân lặng lẽ quỳ rạp dập đầu, lực đạo mạnh dến nỗi trán hắn rỉ cả máu tươi. Thiên Đào sửng sốt. Kẻ kia thế nhưng đang muốn làm nó tức đến thổ huyết sao? Bắt cóc nó đến đây để quỳ lạy à?

_ Xin Ngài, làm ơn hãy cứu lấy Anh nhi! Ta cầu xin NGài!

Thiên Đào nhíu mi, tử mâu thâm trầm nhìn nam nhân dường như đang hoảng loạn kia.

_ Ta không phải đại phu. Muốn cứu người chẳng phải tốt hơn ngươi nên bắt về đây một Thái y sao?

_ NGài đã cứu sống được Lãnh Minh, nên chắc chắn Ngài sẽ cứu được Anh nhi!

Bầu không khí im lặng bao trùm.

_ Mau dẫn ta đến chỗ của Lãnh Anh, ta sẽ làm những gì có thể.

Một chút ánh sáng trở lại trong ánh mắt của nam nhân. Hắn vội dẫn cậu vào một căn phòng, bên trong, thân ảnh nằm trên giường, khiến tâm trí Thiên Đào thoáng sững sờ. Trong lòng, một cơn nộ khí không ngừng bốc lên. HỒng Khải Minh kẻ kia, Thiếu niên giờ đã hiểu vì sao, Hỏa Diệm lại hận kẻ kia đến như vậy.

Sau bức rèm tơ, ánh nến yếu ớt phảng chiếu thân ảnh mỏng manh trên giường. Tuy người kia chỉ giống như đang ngủ say, xong khuôn mặt xinh đẹp mỹ diễm lại nhợt nhạt lạnh lẽo, không một chút sức sống. Thiên Đào tiến đến, định lấy tay bắt mạch tượng, xong trên cánh tay người kia lại hằn vô số những vết sẹo sần sùi, là dấu vết còn lại của vô số những vết roi đánh, vết hằn của dây trói và xiềng xích. Nơi cô tay mảnh khảnh có nhiều vết cắt nham nhở, mười đầu ngón tay thon dài bị rút sạch móng, máu thịt lẫn lộn. Toàn bộ kinh mạch trên người của nam tử đều bị cắt đứt, trở thành phế nhân không còn khả năng kháng cự.Thiên Đào hít sâu, dở chăn cởi y phục của người kia ra, toàn thân nam tử cũng chằn chịt những vết roi và dây trói, cũ mới lẫn lộn. Tuy vết thương đã được rửa sạch, xong vẫn mưng mủ và lên vảy. Ánh mắt Thiên Đào lóe lên một tia lãnh khí. Hạ thân của nam tử, thảm trạng cũng tương tự. Nơi tư mật non nớt kia, bị hành hạ máu thịt lẫn lộn, rõ ràng, nam tử này đã bị cưỡng đoạt một cách vô cùng tàn bạo. Những kẻ kia, thật không còn chút nhân tính.Hơi thở của nam từ vô cùng yếu ớt hỗn loạn, mạch tượng suy nhược, cơ thể lại sốt cao không ngừng- Lãnh Anh đang hấp hối. Cho dù có mời Ngự y đến, cũng khó có thể cứu được mạng sống người này trở về. Trong tâm của Thiên Đào thoáng nhói đau, tay của nó lạnh ngắt. Cho dù đây là lần đầu cậu gặp Lãnh Anh, nhưng người kia, thật sự đã làm gì nên tội? Để phải hứng chịu tất cả sự hành hạ lăng nhục như thế này đến chết?

_ Đem đến cho ta một tách trà và một thanh đoản đao.

Nhận được hai vật kia từ Hỏa Diệm, Thiên Đào không chừng chừ rạch cổ tay của mình, chắt máu vào trong tách trà. Trong phòng tức khắc thoang thoảng hương đào hoa thơm ngát, máu huyết đỏ tươi trong tách thoáng ánh lên tia bảy sắc kỳ dị.

_ Ngài đang làm gì?- Hỏa Diệm sửng sốt- Nếu là cần máu tươi, có thể lấy máu của ta, làm sao có thể phạm thượng đến ngọc thể của Ngài!

Thiên Đào chậm rãi cho Lãnh Anh uống máu của mình, môi thoáng mỉm cười.

_ Máu của ngươi làm sao cứu được Lãnh Anh? Đến, giúp ta cầm máu.

Sau khi uống máu của Thiên Đào, sắc diện của Lãnh Anh trở nên hồng hào hơn, hơi thở cũng dần ổn định lại. Thiên Đào băng bó sơ sài nơi cổ tay của mình, lại đối Hỏa diệm gọi mang đến nước nóng cũng như một chút dược vật.

_ Mạng của y, xem như đã có thể giữ. Xong vết thương cùng cơn sốt vẫn phải chữa trị, nếu không mọi công sức của ngươi đều vô nghĩa.

Hỏa Diệm ngẩn ngơ nhìn ái nhân vừa trở về từ cõi chết. Điều này thật quá kỳ diệu! Máu của Người kia, có thể khải tử hồi sinh!

_ Ta sẽ không giúp ai một cách không công.- Thiên Đào khẽ hừ lạnh, mặt đối mặt với nam nhân kia- Nếu ngươi muốn ta tiếp tục chữa trị cho Lãnh Anh, ngươi phải nói rõ cho ta tất cả những gì ngươi biết về ta, cũng như tung tích của Vệ Vương.

Hỏa Diệm im lặng, ánh mắt thoáng nhìn thân ảnh Lãnh Anh đang suy yếu trên giường. Tuy không thể nhìn rõ cảm xúc giấu sau mặt nạ của y, nhưng qua ánh mắt kia, Thiên Đào có thể nhìn thấy sự hoảng loạn cũng như bóng tối sâu thẳm.

_ Được, thuận theo ý Ngài.

Tâm trí của Thiên Đào cũng hoảng loạn. Sắp rồi, sự thật bảy năm về trước, sẽ sớm được phơi bày. Những điều mà Thiên Đào vẫn luôn cảm thấy ẩn khuất, những cái bóng mờ nhạt trong ký ức nó, những câu chuyện mà nó chưa được biết đến..Lý do nó bị giết chết, và kẻ nào đã gây ra chuyện đó.

Nó muốn biết lý do vì sao, nó vẫn còn tồn tại ở nơi này.

…………………………………………

Sở Thiên quốc, Hoàng cung.

Bóng ảnh nam nhân lặng lẽ độc ẩm dưới trăng, xung quanh muôn hoa nở rộ, hương hoa thoảng bay trong gió hòa với hương mỹ tửu nồng đậm. Giữa vườn thượng uyển muôn hoa khoe sắc, một thân đế bào hoàng sắc uy vũ, đầu đội mũ miệng cẩn long ngậm ngọc, đích thị Sở Thiên Hoàng đế- Sở Hoàng. Dung mạo y anh tuấn hơn người, xong ánh mắt lại đen thẳm như bầu trời đêm, tĩnh lặng như mặt nước. Kia gốc bạch đào ngày nào, nay chỉ còn lại lác đác vài chiếc lá vàng – một năm nữa lại sắp trôi qua.

Như hoa, như mộng

Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta

Mưa bụi triền miên

Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khoé miệng

Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng

Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết

Nỗi sầu tư lặng lẽ khó trùng phùng

Chìm say vào giấc mộng cuồng si

Kiếp này đã không còn tìm kiếm

Dung nhan đã mất đi chỉ còn tiếng thở dài

Lãnh đạm hoá thành cuộc vui đã qua

Nay chỉ còn giấc mộng trước hoa

Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi

Là tự ta vẫn đa tình

Thâm tình không hiểu được người tiều tuỵ

Tan biến trong làn mưa mờ khuất…(*)

Mỹ nhân khẽ gảy đàn, giọng hát trong vắt hòa theo gió thu man mác. Không hổ danh là đệ nhất danh cầm, giọng hát tiếng đàn kia của nàng, có thể khiến cho vị Hoàng đế vô tâm với mỹ sắc như Sở Hoàng cũng phải xao lòng. Nàng đã như thế mà chiếm được sự sủng ái vô hạn của y trong suốt năm qua, một bước thành phượng hoàng.

_ Bệ hạ, Người đang nghĩ về ai khác sao?

Cầm khúc kết thúc, mỹ nhân nhẹ nhàng bước đến dâng rượu cho Hoàng đế, giọng nói như chuông ngân đánh động lòng người, mắt hoa đào trong vắt như thủy tinh chăm chú nhìn nam nhân.

_ Không- Hoàng Đế nhẹ nhàng ôm mỹ nhân vào lòng, dịu dàng hôn lên môi đào của nàng- Trẫm chỉ cảm thấy nhớ mùa xuân mà thôi.

Mỹ nhân khẽ khúc khích cười, lại rúc vào bờ vai vững chắc của nam nhân.

_ Chẳng lẽ mùa xuân nắm giữ điều mà Bệ hạ yêu quý nhất sao?

Nam nhân bỗng phá ra cười, bế hẫng mỹ nhân bước thẳng đến tẩm cung.

_ Nàng không cần biết, chỉ cần đêm nay, nàng trở thành mùa xuân của Trẫm là được!

Tiếng cười ong bướm dần tan biến vào màn đêm hư vô. Chỉ còn tiếng xào xạc của cành đào cô quạnh giữa gió thu lạnh lẽo.

Thu đến, trăng thanh, cảnh xưa vẫn chẳng hề thay đổi. Duy kẻ đến, người đi, thế sự khó đoán, thiên hóa vạn biến, năm tháng dần trôi, thời gian thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment