Đào Nguyệt

Chương 51

Chỉ một phút lỡ lầm…có thể cả  đời này cũng không vãn hồi được…

Lễ xuất binh, nghi thức uy nghi long trọng. Binh lính trong lớp kim giáp oai dũng, ánh mắt sáng ngời, dũng mãnh uy phong một lòng nguyện dâng tuổi trẻ cùng nhiệt huyết vì phồn hoa bình yên trăm họ quê hương. Nam nhân một thân soái giáp trắng bạc- màu sắc của Sở Thiên Hoàng thất- ngồi trên chiến mã, phong thái lẫm liệt, lặng lẽ dẫn đầu binh lính tiến ra xa trường. Song ánh mắt kia lại đen thăm thẳm, như màn đêm bao la, thu lại vạn vật vào nhãn thần.

Trên thành cao của Hoàng cung, là Phụ hoàng cùng văn võ bá quan. Hai bên đường là vạn con dân của kinh thành. Nam nhân khẽ cười lạnh, giễu cợt.

Hàng vạn con người ở đây, duy bóng hình một người, lại vô tung biệt tích.

Có lẽ suốt đời này, Thiên Đào người kia, sẽ mãi mãi không muốn gặp lại y.

Từng bước tiến ra khỏi cổng thành, từng bước rời xa khỏi bóng hình kia, không một lần quay đầu lại. Lần này, y sẽ đánh cược một lần. Dùng mạng sống của mình, để đánh cược một ván lớn. Nếu y thắng, giang sơn mỹ nhân, đều sẽ thuộc về y. Còn nếu như thua, bất quá mất đi một mạng này.

Đoàn binh dần rời khỏi cổng thành, tiến ra xa trường.

Khuất sau trướng mạn một tòa tháp cao, thấp thoáng bóng hình tuyệt sắc của thiếu niên, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo nam tử kia, thoáng thở dài…

……………………………..

Trong suốt nửa năm chiến sự diễn ra, Thiên Đào vẫn luôn nghe ngóng tin tức của Thái tử. Từng diễn biến, từng sự kiện của trận chiến, thiếu niên vẫn thường xuyên đến hỏi thăm Hoàng thúc của nó. Qua bốn tháng chinh chiến, tuy loạn tặc đã được Thái tử dẹp trừ, xong quân xâm lược của Định vương tại phía nam biên giới lại thường xuyên quấy phá. Thủy lực của Sở Thiên quốc căn bản lực lượng không cường đại bằng Thủy quân La Hải quốc vốn nhiều năm chinh chiến xâm lược, cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng cầm cự ngăn cản bọn chúng tiến công thành trấn.

Thái tử gửi tín hàm yêu cầu hai vạn binh viện trợ, chắc chắn y đã có kế sách đánh đuổi Định Vương. Nhưng lạ thay Hoàng Đế lại án binh bất động, không chấp thuận điều viện binh đến hỗ trợ. Thiên Đào lại vô cùng lo lắng, nó không hiểu vì sao Hoàng thúc lại từ chối trợ binh lực cho Thái tử.

Trái với lo lắng của thiếu niên, một tháng sau, tin thắng trận vẫn trở về Sở Thiên Hoàng cung. Chỉ với lực lượng ít ỏi còn lại, cùng với mưu trí của mình, Thái tử đã đánh bại đại quân của La Hải quốc, chiến công hiển hách vang danh thiên hạ. Với chiến công này, ngôi vị kia chắc chắn sẽ thuộc về Thái tử. Thiên Đào vẫn luôn muốn được nhìn Thái tử ca ca có thể chính thức bước lên ngai vàng, trở thành bậc đế vương chăm lo cho muôn họ Sở Thiên quốc. Thiên Đào biết, hắn nhất định sẽ trở thành một đấng minh quân. Nhưng lại không ngờ đến, sau trận chiến, Thái tử bị trọng thương, hơn nữa còn đột nhiên mất tích trên đường hồi kinh.

Ngay sau khi tin tức Thái tử mất tích loan ra khắp kinh thành, một đạo thánh chỉ được ban bố khắp nơi. Trong đó, Vệ vương phủ Thiếu bảo Sở Thiên Đào vốn là Hoàng tử thứ ba của Hoàng triều, sẽ trở thành tân đế, nối dõi cơ nghiệp hơn hai trăm năm của Hoàng thất Sở Thiên quốc.

Trước khi đạo thánh chỉ được ban bố, Thiên Đào được truyền vào diện thánh, xong lại bị giam lỏng tại Đông cung. Cậu không hiểu vì sao mình lại bị Hoàng thúc giam lỏng tại nơi này, và cũng là người cuối cùng được biết đến nội dung của đạo thánh chỉ kia.

_ Hoàng thúc! Thiên Đào không hiểu? Chuyện gì đang diễn ra?

Ngay khi nhìn thấy bóng ảnh của Hoàng Đế, thiếu niên hoảng hốt tiến đến chất vấn, chất vấn nam nhân mà nó đã luôn yêu mến tin tưởng từ tuổi thơ ấu.

_ Đào Nhi, gọi Trẫm là Phụ Hoàng.

Khẽ chạm vào mái tóc đen mượt như tơ, tận sâu trong mắt của hoàng đế thoáng toát lên vẻ thâm trầm sâu thẳm. Như thể nam nhân đang từ Thiên Đào mà tìm kiếm bóng ảnh một người.

_ Ngươi thật giống nàng…

_ Hoàng thúc?

Hoàng thúc trong tâm trí Thiên Đào, luôn là một người nam nhân ôn nhu dễ chịu, hoàn toàn trái ngược với Phụ vương lúc nào cũng băng lãnh thâm trầm của cậu. Nhưng giờ khắc này, cậu lại cảm thấy ở nam nhân này có một chút gì đó thật đáng sợ. Bàn tay kia nhẹ nhàng lướt qua gò má xinh đẹp, thoáng dừng lại nơi chiếc cằm thon nhỏ.

_ Đào Nhi. Vệ vương là cướp đi mẫu phi ngươi từ tay Trẫm. Xong nàng vẫn lưu lại ngươi cho trẫm trước khi rời bỏ trần thế này.

Hoàng Đế đột ngột ôm thiếu niên vào lòng.

_ Ngươi chính là báu vật của Trẫm, là hoàng nhi của Trẫm!

Thiếu niên chống cự đẩy nam nhân đang cuồng loạn kia ra. Cậu không hiểu, và cũng không muốn hiểu.

_ Hoàng Thúc, Phụ vương của Thiên Đào, người đã làm gì Phụ vương?

Một giọng cười khe khẽ vang lên, sau lại trở lên cuồng loạn đến rợn người. Thiên Đào không tin vào mắt mình, Hoàng Đế luôn tao nhã ôn nhu, nhưng lúc này như đang trầm mê vào điên cuồng.

_ Hắn ư? Có lẽ đã tẩu hỏa nhập ma, đến cả bản thân là ai cũng không rõ nữa!

Giọng cười kia như từng nhát dao đâm vào tâm thiếu niên, lời nói kia lại như sét đánh ngang tai.

_ Hoàng Thúc? Người đã làm gì Phụ vương?

Cậu cũng dần mất kiểm soát, túm chặt vai của Hoàng Đế, thét lớn.

Phụ vương của cậu không thể xảy ra chuyện. Y cường đại như vậy, y là ai cơ chứ? Là Vệ vương Băng lãnh của Sở Thiên quốc, là Ám Đế lừng danh của Bách quỷ, làm sao có thể dễ dàng…

_ Trẫm nào làm gì được hắn?

Hoàng Đế bỗng ngừng cười, đôi mắt ôn nhu thoáng nhìn sâu vào Thiên Đào.

_ Trên đời này người có thể làm tổn hại đến hắn, chỉ có thể là ngươi, hài nhi ngốc của ta!

Lời này của Hoàng đế khiên Thiên Đào sững người.

_ Hoàng thúc, người đáng nói…

Nam nhân thoáng cười.

_ Trẫm nhường ngươi cho hắn mười sáu năm, cũng chỉ chờ đến ngày hôm nay. Ha ha ha. Quả nhiên, Ám đế vô địch thiên hạ ngay nào, vì ngươi mà có một yếu điểm tuyệt mệnh. Đó chính là ngươi! Đào nhi a!

Hoàng đế nhìn ánh mắt hoảng loạn của thiếu niên, khẽ thở dài.

_ Vì ngươi, hắn có thể làm tất cả, kể cả việc, tự mình tuyệt diệt.

_ Hoàng thúc, người đã làm gì Phụ vương?

Thiên Đào thét lên, hoảng loạn. Nam nhân vẫn như đang chìm vào hồi ức, ánh mắt xa xăm nhìn thiếu niên, mỉm cười.

_ Vì ngươi mà sẵn sàng giao ra Bách quỷ, vì ngươi mà không ngại nhận lấy Tử Mộng.

_ Tử Mộng?- Mắt Thiên Đào mở lớn.

Tử Mộng- khiến con người ta trầm mê vào mộng ảo, nửa mê nửa tỉnh, tra tấn từng ngày, cho đến khi nạn nhân thần trí điên loạn, mà tự kết liễu sinh mệnh.

_ Hoàng thúc, người dùng ta để khống chế Phụ vương?

_ Đào nhi, ta đã không thể chăm sóc mẫu phi của ngươi, đã khiến nàng chịu nhiều ủy khuất mà trở thành thê tử của hắn. Ta sẽ mang cả giang sơn Sở Thiên quốc này trao cho ngươi! Để bù đắp tất cả những ủy khuất mà nàng và Đào nhi đã chịu đựng…

Thiên Đào thở dốc, nam nhân này đã điên rồi. Lời y nói đều vô cùng loạn. Ai cần Giang sơn này? Ai ủy khuất? Cậu là vốn đang vô cùng hạnh phúc, tình yêu của Phụ vương giành cho Mẫu phi, dành cho cậu, làm sao có thể khiên cho cậu chịu ủy khuất?

Một ý nghĩ khác lại thoáng lướt qua trí não, một ý nghĩ gần như là điên cuồng. Không thể nào…

_ Hoàng thúc? Lần đó, người không cấp viện binh cho Thái tử, là vốn muốn cấp án Tử cho Thái tử ca ca?

Hoàng Đế thoáng im lặng.

_ Còn có khi hồi kinh, Thái tử ca ca lại đột nhiên mất tích, có phải…cũng là vì người?

Nam nhân thoáng cười lạnh.

_ Nếu y không mang tà niệm đối Đào nhi, có lẽ Trẫm vẫn lưu một đường sống cho y.

Dưới chân Thiên Đào, mặt đất như vỡ vụn.

Làm ơn, đây không phải sự thật…

Thiên Đào lảo đảo xoay lưng, bỏ chạy. Thủ vệ không còn ngăn cản cậu. Thiếu niên cứ thế chiếm lấy kỵ mã, dụng hết tốc lực mà chạy khỏi hoàng cung, tiến về Vệ vương vương phủ.

Xong đến nơi, chỉ còn một mảnh yên lặng. Cả vương phủ rộng lớn lại không có một bóng người. Chạy mãi đến thư phòng, trên thư trác nơi hàng ngày Phụ vương của cậu vẫn thường ngồi phê duyệt sớ tấu, chỉ lưu lại một cành bạch mai đã héo rũ, cùng một cây tiêu đơn sơ bằng bạch ngọc.

Là Băng Tiêu, vật tượng trưng cho Ám đế.

_ PHỤ VƯƠNG!!!!!!

Thiếu niên bật khóc, ôm lấy Băng tiêu mà khóc nức nở. Chỉ trong một đêm, thế giới lý tưởng của cậu, đã sụp đổ hoàn toàn.
Bình Luận (0)
Comment