Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 3

Trong am Hàn Mai trên núi Hương Diểu, hương khói mù mịt, khói mây vấn vít, tượng Phật mình vàng ẩn hiện sau làn khói mỏng, trông mơ hồ mà kỳ ảo.

Sắt Sắt tĩnh tâm nhắm mắt, thắp nến, châm hương, lặng lẽ đứng trước tượng Phật. Thế nhưng, nàng không hề ước nguyện điều gì, chỉ đứng đó ngắm nhìn tượng Phật mà thôi. Cho dù có Phật thật thì người cũng không thể quản hết được bao chuyện ân oán thế tục của người đời, Sắt Sắt tin rằng, số phận của mỗi người do người đó tự định đoạt.

Thanh Mai theo sau Sắt Sắt, lấy hai mươi lạng bạc trắng quyên tiền hương hoa.

Sắt Sắt quay người, nhưng không đi xin quẻ mà hướng về phía hậu viện.

Am Hàn Mai không rộng, tiền viện thờ Thần Phật, dãy nhà hai bên là nơi các ni cô tu hành nghe giảng, trung viện là một sân lớn, đan xen mấy căn phòng là nơi ở tạm của các thí chủ từ xa đến xin quẻ. Trong viện trồng mấy cây hàn mai, đang độ đầu xuân, mai nở tưng bừng, trong sân thoang thoảng hương hoa.

Một tiểu ni áo xanh tiến lại, Sắt Sắt ngẩng đầu, xin cầu kiến trụ trì am. Tiểu ni cô chắp tay, cực kì khách khí, dẫn Sắt Sắt qua Nguyệt Lượng Môn, đến gian phòng của trụ trì.

Trụ trì Nguyệt Duyên là một nữ ni đoan trang trầm tĩnh, tay lần tràng hạt, lặng lẽ nhìn Sắt Sắt.

“Thí chủ đến tìm bần ni, không biết có việc gì?” Nguyệt Duyên chầm chậm hỏi, có lẽ làm ni cô đã lâu nên tiếng nói không hề mang chút buồn vui thế tục, chỉ thấy tĩnh lặng như không.

“Tiểu nữ đến tìm trụ trì là muốn xuất gia làm ni cô.” Sắt Sắt bình thản khẽ đáp.

Nguyệt Duyên nghe thế chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại, Thanh Mai lại bất ngờ quá đỗi.

“Tiểu thư, sao tiểu thư lại muốn xuất gia làm ni cô?” Thanh Mai lo lắng hỏi, tiếng nói đã trở nên nghẹn ngào. Xem ra chuyện vừa rồi ảnh hưởng rất lớn tới tiểu thư. Thử hỏi có người con gái nào chịu nổi sự đả kích như thế, cho dù tiểu thư kiên cường hơn những người con gái khác thì vẫn là một hoàng hoa khuê nữ.

Thanh Mai không nhịn được nữa đã bật khóc hu hu.

Sắt Sắt nhìn Thanh Mai rồi lại quay sang Nguyệt Duyên, kiên định nói: “Tiểu nữ vừa gặp chuyện bất hạnh, con tim đã chết, chỉ muốn theo vào cửa không, hàng ngày niệm kinh lễ Phật, sống hết kiếp này, mong trụ trì cho được toại nguyện!”

Nguyệt Duyên ngưng thần nhìn Sắt Sắt, chắp hai tay đáp: “A dì đà Phật, hoa mai thơm nở trong giá rét. Kiếp nạn hồng trần, mong thí chủ thản nhiên đối mặt. Thí chủ trần duyên chưa dứt, chi bằng cứ tạm ở lại đây vài ngày, tĩnh tâm lễ Phật, nếu qua vài ngày, thí chủ vẫn chấp ý muốn xuất gia, bần ni sẽ xuống tóc cho thí chủ cũng chưa muộn.”

Sắt Sắt gật đầu đồng ý, nàng không phải thật lòng muốn xuất gia, chỉ định làm ra vẻ muốn xuất gia để Hoàng đế hủy bỏ hôn sự, đường đường một Tuyền Vương chắc sẽ không lấy ni cô làm thê tử?!

Sự tình đã đến nước này, trong mắt người đời, nàng không còn là một người con gái trinh tiết nữa. Giờ mà về nhà, nàng chỉ khiến phụ mẫu vốn không rõ chân tướng phải đau lòng thêm. Cho nên tạm thời ở trong am là thượng sách. Đây là điều Sắt Sắt sớm đã tính toán trong thời gian trên đường lên núi.

Sắt Sắt nghe xong liền cảm tạ Nguyệt Duyên, kéo Thanh Mai vẫn còn đang thút thít đi theo tiểu ni cô, đến căn phòng cuối cùng ở trung viện.

Căn phòng được sắp xếp rất ngăn nắp và sạch sẽ, Sắt Sắt ngồi trong gian phòng đơn sơ, nhìn ánh mặt trời dần khuất dạng, mãi đến khi trăng lên, bóng đêm dần dần kéo đến.

Sắt Sắt quay đầu lại thấy Thanh Mai khóc mệt đã nằm lăn ra giường ngủ. Nàng khẽ thay quần áo, lại trở thành Tiêm Tiêm công tử. Nàng khoác áo bước ra cửa phòng, đi xuyên qua trung viện xum xuê những cành mai, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, tư thế ung dung uyển chuyển, tà áo xanh trong gió đầy vẻ phong lưu, phóng khoáng.

Sắt Sắt sống trong am ni cô còn có một cái lợi nữa, đó chính là ra ngoài càng tự do. Đêm nay, nàng muốn đi tìm Phong Noãn tính sổ.

Sắt Sắt đến những nơi Phong Noãn thường lui tới nhưng không thấy hắn đâu, nàng còn tưởng rằng hắn bị Dạ Vô Yên bắt đi rồi. Đến khi tìm thấy Bắc Đẩu và Nam Tinh, qua lời bọn họ nàng mới biết Phong Noãn đã đến Yên Chi Lầu.

Yên Chi Lầu?

Sắt Sắt cười lạnh lùng, hôm nay Phong Noãn cho nàng nhiều bất ngờ thật.

“Hai đứa theo ta đến Yên Chi Lầu mở mang đầu óc một phen!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.

Bắc Đẩu và Nam Tinh mở tròn hai mắt, nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không. Khi đã xác định rõ mình không nghe nhầm, Nam Tinh sung sướng nhảy cẫng lên, thằng nhóc vốn rất hứng thú với Yên Chi Lầu, nhưng từ khi đi theo Sắt Sắt đã bị nàng nghiêm cấm không được đến những chốn phong hoa tuyết nguyệt. Bắc Đẩu lại nhìn Sắt Sắt đầy vẻ nghi hoặc, cảm thấy hôm nay lão đại và Phong Noãn đều có gì đó quái lạ. Bọn họ rõ ràng đã phá hoại được trinh tiết của tiểu thư nhà họ Giang, lão đại lúc này phải ở cạnh Giang tiểu thư, dùng chân tình cảm hóa nàng ta chứ, sao lại đưa bọn họ tới chốn phong hoa tuyết nguyệt làm gì? Có điều nghi hoặc thì cứ nghi hoặc, bọn họ vẫn ngoan ngoãn đi theo Sắt Sắt đến Yên Chi Lầu.

Yên Chi Lầu không phải tòa lầu bình thường, mà là chốn tầm hoan hưởng lạc của những công tử nhà giàu chốn đế đô. Trong sảnh dưới tầng một, khách khứa ra vào đông đúc, trên lầu, một người đẹp mặc áo màu đang uyển chuyển hát theo tiếng ti trúc.

Sắt Sắt vừa bước vào Yên Chi Lầu liền có bốn năm cô nương đổ xô ra vây chặt.

Những cô gái chốn phong hoa tuyết nguyệt này rất biết nhìn người. Họ vừa nhìn quần áo trên người Sắt Sắt liền biết nàng là công tử nhà giàu, lại thêm vẻ tuấn tú quý phái của Sắt Sắt khiến bọn họ điên đảo thần hồn. Những cô gái xinh đẹp cứ vây lấy Sắt Sắt, tiếng oanh thỏ thẻ, vô cùng náo nhiệt.

Sắt Sắt chẳng hề để ý đến mấy cô nàng ầm ĩ đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua một lượt khắp trong sảnh, không thấy bóng dáng Phong Noãn đâu, nàng đoán hắn đang ở trong một phòng nào đó trên tầng hai.

“Các vị tỷ tỷ có thấy một công tử mặc áo đen, diện mạo cực kì lạnh lùng không?” Nam Tinh sớm đã bôi mật lên mép, cất tiếng hỏi.

“Công tử mặc áo đen thì có đấy, diện mạo lạnh lùng cũng có, nhưng không chỉ có một vị, tỷ tỷ ta không biết các cậu định tìm người nào?” Một nàng áo đỏ thấy bọn họ không đến mua vui mà đến để tìm người liền nói một cách cụt hứng.

“Đó là một người khách lạ!” Bắc Đẩu vừa nói vừa không nhịn được hắt hơi liền mấy cái, từng đợt hương thơm trước mặt xộc tới làm thằng nhóc không chịu nổi.

“Hình như có một người như thế, tướng mạo anh tuấn, nhưng thần sắc rất lạnh lùng. Ta thấy người đó đã vào phòng của Thu Dung cô nương rồi.” Một nàng áo xanh cười nói: “Công tử, hay để Hạ Hà dẫn đường cho chàng?”

Sắt Sắt theo cô gái áo xanh tên Hạ Hà lên tầng hai, thấy cô ta chỉ vào một căn phòng: “Công tử, đây chính là khuê phòng của Thu Dung, nhưng có lẽ bây giờ Thu Dung và vị công tử kia đang vui vẻ trong đó, chúng ta xông vào thế này, làm hỏng chuyện tốt của người ta, không được hay lắm đâu. Chi bằng công tử đi theo thiếp, thiếp nhất định sẽ làm cho công tử một phen khoái hoạt.” Hạ Hà vừa nói, cánh tay trắng nõn vừa sờ lên vạt áo của Sắt Sắt.

Sắt Sắt xòe quạt “xoẹt” một tiếng, kín đáo chặn bàn tay của Hạ Hà, cười đáp: “Hạ Hà cô nương, đừng vội, lát nữa bản công tử sẽ đến tìm nàng.” Đánh mắt một cái, nàng ra lệnh cho Bắc Đẩu và Nam Tinh tiến lên gõ cửa. Hai thằng nhóc không hàm hồ chút nào, giơ chân sử kình, đạp cửa xông vào.

Sắt Sắt cười nhạt nhìn vào trong phòng, nụ cười phút chốc cứng lại bên khóe môi.

Ánh sáng trong phòng mờ mờ, đầy vẻ ám muội. Trên chiếc giường gỗ đỏ, căng màn bằng nhiễu hồng, thấy rõ hai bóng người đang quấn quýt bên nhau.

Sắt Sắt ngẩn người, khuôn mặt đẹp như ngọc không khỏi đầy vẻ ngượng ngùng.

Nàng vốn tưởng Phong Noãn ở trong phòng cùng Thu Dung cô nương thưởng trà nghe nhạc, xem ra cách nghĩ của nàng quá ngây thơ, một người đàn ông đến chốn tầm hoan đương nhiên không phải chỉ để nghe nhạc.

Sắt Sắt xấu hổ cúi đầu, ánh mắt lướt xuống vết hôn nhàn nhạt trên cổ mình, thần sắc đột nhiên lạnh tanh. Gã đàn ông ban ngày vừa mới in những dấu hôn trên cổ nàng giờ đang tìm hoan lạc trên thân thể một người con gái khác.

Phong Noãn ơi là Phong Noãn, ta thực đã nhìn nhầm ngươi.

Người trên giường nghe thấy tiếng động, liền vén màn lên, trầm giọng hỏi: “Ai đấy?”

Vừa mới vén lên một khe nhỏ, đã thấy xuân sắc vô biên từ bên trong đập vào mắt.

Từ chỗ Sắt Sắt đang đứng, vừa hay có thể nhìn thấy rõ cảnh “Chăn thêu uyên ương đang lật giở”[1] và dáng vẻ lười biếng của Phong Noãn. Phong Noãn lúc này và Phong Noãn ban sáng làm nhục Sắt Sắt mang những vẻ phong tình rất khác nhau.

[1]. Một câu trong bài từ Phượng thê ngô của Liễu Vĩnh. Câu này ý nói: chiếc chăn thêu hình uyên ương bị giở lên lật xuống, chỉ việc ân ái.

Lúc đó, hắn đối với nàng mặt lạnh nhạt vô tình, hoàn toàn chỉ là chà đạp và làm nhục. Lúc này, mặt hắn lại đầy vẻ hưởng thụ, hài lòng.

Đây có còn là Phong Noãn mà nàng biết hay không?

Áo hắn phanh ra một nửa, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng ửng hồng, mái tóc đen buông rối, trong ánh mắt lạnh lẽo như băng ẩn hiện thần thái mê loạn.

Sắt Sắt cảm thấy hết sức bực bội, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.

Cho dù Nam Tinh có tinh ranh đến mấy cũng chưa từng gặp phải tình cảnh này, trong nháy mắt đứng ngây ở đó. Bắc Đẩu đứng nhìn trộm qua khe màn thấy một con gái lộ cặp đùi trắng nõn, ánh mắt lại càng ngơ ngẩn.

Đúng lúc đó mụ tú bà của Yên Chi Lầu đi tới, cười nói ỏn ẻn: “Công tử, sao lại đứng trong phòng người khác thế này? Phải chăng đã nhắm được Thu Dung nhà chúng ta? Nhưng bây giờ nàng ấy đang bận rồi. Ở đây còn rất nhiều cô nương xinh đẹp khác, ai cũng long lanh như nước ấy!” Nói rồi, mụ liếc mắt ra ngoài.

Mấy cô nương đã đứng đợi sẵn ở cửa liền nhảy xổ vào, vây kín lấy Sắt Sắt, thậm chí lần này còn không để cho Bắc Đẩu và Nam Tinh được thoát. Nam Tinh còn khả dĩ, nhưng Bắc Đẩu bị từng đợt hương thơm son phấn xộc vào mũi, sợ hãi đến mức không thốt ra được lời nào.

Mấy cô nương đó chân năm tay mười, định lôi kéo Sắt Sắt ra ngoài.

Bỗng nghe Sắt Sắt nói: “Bỏ ta ra!” Ngữ khí lạnh lẽo như hàn băng trong đêm đông giá buốt.

Bắc Đẩu và Nam Tinh trong lòng thoáng run lên, ngẩng đầu nhìn ra, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nét mặt lạnh lùng như thế trên mặt lão đại.

“Ôi chao, vị công tử này, nếu ngài đến đây tìm vui, ma ma này xin hoan nghênh, nhưng nếu đến gây sự, đừng trách ta không khách khí.” Mụ tú bà nói một cách hằn học.

Sắt Sắt chẳng buồn nhìn bà ta một lần, chỉ đưa ánh mắt lướt qua mấy cô nương đang co kéo áo nàng. Mấy cô nương đó khi thấy ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của nàng liền khẽ buông tay, nhưng bị tiếng ho của mụ tú bà đe nẹt, liền tiếp tục dùng sức, kéo Sắt Sắt ra ngoài.

Sắt Sắt nghiến hàm răng trắng, nhấc tay áo lên, đập một chưởng vào cây cột gỗ lim bên cạnh, chỉ nghe “rắc rắc”, cây cột nứt ra, vụn gỗ bay lả tả.

Mấy cô nương đó sợ đến đờ người, nhất thời quên mất cả việc đang làm, đến khi ánh mắt Sắt Sắt quét qua lần nữa, mới hét tướng lên rồi không hẹn mà cùng buông tay. Tú bà thần sắc đại biến, mụ không ngờ vị công tử văn nhã yếu đuối này lại có võ công lợi hại đến vậy. Xem ra mấy tay chuyên đánh đấm trong lầu của mụ cũng chẳng phải đối thủ của chàng, mụ liền cẩn thận xin lỗi rồi nhanh nhẹn rút ra ngoài.

Sắt Sắt không buồn để ý đến mụ ta, tay áo một lần nữa tung bay phát ra luồng ánh sáng xanh đánh thẳng vào Phong Noãn đang nằm trên giường.

Phong Noãn kêu “hự” một tiếng, lăn từ trên giường xuống. Màn trướng màu hồng bị tụ phong của Sắt Sắt cuốn theo, không ngừng bay bay, lộ ra một cô gái quần áo xộc xệch đang nằm trên giường. Cô gái đó tưởng Sắt Sắt muốn lấy mạng mình, sợ đến mức chỉ kịp khoác tấm áo mỏng lên người rồi vội chạy ra ngoài.

Sắt Sắt nhìn xuống, thấy Phong Noãn nằm dưới đất, quần áo bên trong khá chỉnh tề, xem ra vẫn chưa xong việc với cô nương kia.

Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen mơ màng của Phong Noãn, mới biết rằng hắn đang say mèm. Trên bàn có bày mấy hũ rượu, có vẻ Phong Noãn đã uống không ít. Người học võ nếu không muốn say thì dù có uống nhiều đến mấy cũng có thể dùng nội lực bức ra. Nhìn Phong Noãn say đến mức này, hẳn là hắn có chuyện buồn bực trong lòng nên mới cố ý để mình say như vậy.

Chuyện gì có thể khiến một người luôn biết tự kiềm chế như hắn thành ra như thế này? Sắt Sắt đoán, nhất định có liên quan đến chuyện tình cảm.

“Mặc lại quần áo hẳn hoi cho hắn rồi đưa đi!” Sắt Sắt lạnh lùng ra lệnh.

Bắc Đẩu và Nam Tinh y lời, mỗi người một bên xốc Phong Noãn lên rồi đưa ra khỏi phòng.

Vừa đến hành lang, Sắt Sắt nhận ra hôm nay bọn họ không dễ gì thoát thân. Bởi lẽ trong lúc đảo mắt nhìn xung quanh, nàng phát hiện kẻ đang ngồi trong đại sảnh dưới lầu chính là Dạ Vô Yên.

Tầng dưới của Yên Chi Lầu là đại sảnh, bốn mặt đều treo những tấm gấm Thục trơn như mỡ, toàn những màu rực rỡ như phấn hồng, đỏ tươi, vàng ươm, xanh non. Dạ Vô Yên thân mặc cẩm bào màu tím ngồi đó lại càng nổi bật, chỉ thoáng qua, Sắt Sắt đã nhận ra hắn.

Trong khoảnh khắc, tâm tư Sắt Sắt thay đổi nhanh chóng.

Đương nhiên, sự xuất hiện của Dạ Vô Yên không thể nào chỉ là trùng hợp.

Nói vậy, hôm nay trên núi Hương Diểu, tuy Phong Noãn dễ dàng thoát khỏi tay hắn, nhưng thực tế đã bị hắn phái người theo dõi. Có lẽ hắn muốn để dây câu dài bắt con cá to, hòng bắt người đứng sau lưng Phong Noãn. Còn nàng lại tự chui đầu vào rọ. Xem ra, nàng đã đánh giá thấp Dạ Vô Yên rồi, gã đàn ông này quả không dễ đối phó.

Sắt Sắt quay đầu nhìn lại, thấy Phong Noãn vẫn đang say khướt. Cho dù nàng có hận và muốn trừng trị Phong Noãn đến đâu, nàng cũng không thể bỏ mặc hắn. Sắt Sắt thấp giọng nói với Bắc Đẩu và Nam Tinh: “Cẩn thận! Dạ Vô Yên tới rồi!”

Không thể thoái lui, chỉ có thể nghênh địch.

Đêm nay, nàng phải xem tên Tuyền Vương chiến công hiển hách này thực lực thế nào.

Có điều, trước đó nàng cần phải hóa trang để tránh bi hắn nhận ra, nhưng phải làm thế nào đây? Sắt Sắt đang buồn phiền vì việc đó, chẳng ngờ ở góc ngoặt hành lang, Hạ Hà cô nương mặc bộ y phục xanh đang đứng đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng liền lả lướt bước tới, cười nói xinh tươi: “Công tử, chàng muốn đi ư, Hạ Hà còn chưa kịp hầu hạ công tử mà!”

“Hạ Hà cô nương, chẳng phải bây giờ bản công tử đang tới bầu bạn với nàng sao?”

Sắt Sắt cười, cầm cây quạt trong tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hà lên, khiến Hạ Hà cười mãi không dứt. Nàng ta nhân cơ hội nhảy vào lòng Sắt Sắt, má áp vai kề, còn liên tục hôn trộm lên má nàng. Khi Sắt Sắt từ góc hành lang đi ra, khuôn mặt đã đầy vết son đỏ, ngay cả vầng trán mịn màng cũng không được buông tha. Lúc này, cho dù phụ mẫu có đứng trước mặt, e là cũng không thể nhận ra nàng.

Hạ Hà thấy khuôn mặt Sắt Sắt đầy vết son, không nhịn được khẽ che miệng cười, rút chiếc khăn từ trong tay áo, nhón chân muốn lau mặt cho Sắt Sắt.

Sắt Sắt nắm cổ tay Hạ Hà, cười nhạt nói: “Để đó đi!”. Trước đó nàng đã thấy trên môi Hạ Hà trát son rất dày, vì thế mới để cô ta lại gần, điều nàng muốn chính là những vết son này. Đây đúng là chiếc khăn che mặt tự nhiên, sao có thể lau đi được.

Hạ Hà cô nương đương nhiên không biết được tâm ý của Sắt Sắt, nghe Sắt Sắt nói vậy, trong lòng cảm thấy yêu thương vô hạn. Chỉ ba chữ đơn giản “Để đó đi!” cũng đủ khiến nàng ta vui như phát điên.

Sắt Sắt ôm lấy Hạ Hà chầm chậm đi qua đại sảnh. Sắt Sắt thân hình vốn cao hơn những người con gái bình thường một chút, thế nên khi giả trai nhìn rất phong lưu bảnh bao. Bắc Đẩu và Nam Tinh vội vã đi theo sau Sắt Sắt, xốc Phong Noãn đã say mèm theo hướng cửa mà đi ra.

“Vị công tử này, xin dừng bước, công tử nhà ta rất muốn kết giao bằng hữu với ngài, mong công tử nể mặt cho.” Kim Tổng quản của Tuyền Vương Phủ ngăn Sắt Sắt lại ở cửa, trầm giọng nói.

Sắt Sắt nhướng mày cười hỏi: “Xin hỏi công tử nhà ngài là vị nào?” Nàng cố ý giả vờ như không biết.

Kim Tổng quản chỉ vào Dạ Vô Yên đang ngồi bên chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ, nói: “Mời!”

Sắt Sắt ôm lấy chiếc eo thon của Hạ Hà, vừa đi về phía Dạ Vô Yên, vừa cười đùa với nàng ta. Đằng sau, Bắc Đẩu và Nam Tinh bĩu môi nghĩ thầm, cứ tưởng lão đại không gần nữ sắc, vì thế mới không cho bọn họ vào thanh lâu. Xem ra bọn họ đoán sai rồi, lão đại lúc này đích thực là một tên háo sắc!

Sắt Sắt buông Hạ Hà ra, nhã nhặn ngồi xuống trước mặt Dạ Vô Yên, nói một cách nhạt nhẽo: “Tại hạ chỉ là kẻ vô danh, không biết vì sao vị công tử này lại muốn gặp tại hạ?”

“Vừa rồi, công tử chỉ đánh một chưởng mà vỡ cả cột gỗ lim, công lực thâm hậu, đó là điều mà một kẻ vô danh tiểu tốt quyết không thể làm được!” Dạ Vô Yên nhướng mày đáp.

Mái tóc đen nhánh búi hờ phía sau, cài nghiêng bằng một chiếc trâm ngọc, đôi mắt phượng hẹp dài với khóe mắt xếch lên, khóe môi ẩn giấu nụ cười như có như không. Hắn lúc này không còn mặc bộ chiến bào như khi mới về thành, cũng không mặc trang phục hoàng cung như trong bữa dạ yến, mà thay vào đó là một bộ y phục bình thường, nhưng vẫn toát lên một phong thái trác tuyệt.

Lông mày Sắt Sắt nhếch lên, cố ý làm bộ kinh ngạc hỏi: “Không ngờ những hành động thô lỗ vừa rồi của tại hạ lại bị công tử nhìn thấy, quả thực xấu hổ quá!”

“Tại hạ lại rất ngưỡng mộ võ công của công tử, rất muốn cùng công tử kết giao bằng hữu!” Dạ Vô Yên cười nói. Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt Sắt Sắt, nhìn những vết son khắp trên mặt nàng, trong mắt lóe lên một tia nhìn quái dị.

“Kết giao bằng hữu? Sợ là tại hạ với cao rồi.” Sắt Sắt cười nhạt.

“Công tử không cần khách khí, tại hạ kính huynh một chén.” Dạ Vô Yên thanh âm chưa dứt, ngón tay đã khẽ búng vào ly rượu trên bàn.

Sắt Sắt chỉ thấy trước mắt hàn quang lóe lên, chiếc chén lưu li trong suốt điểm vân đỏ đựng mỹ tửu bay thẳng về phía nàng.

Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Yên ra tay nhanh thế, khoảng cách giữa hai người vốn đã gần, ly rượu bay tới cực nhanh. Sắt Sắt mặt hơi biến sắc, nàng biết võ công của mình tinh thông ở khinh công và ám khí, nhất định nội lực không thể bằng Dạ Vô Yên. Lần này nếu cứ dùng ngạnh công đối kháng thì cho dù có bắt được chén, rượu cũng bắn đầy người, mà nàng lại không muốn thảm hại như thế.

Đã có tính toán, tâm ý vừa khẽ động, nàng liền đưa tay áo phất nhẹ lên chén, cười: “Công tử khách khí quá, tiếc là tại hạ xưa nay không uống rượu, chi bằng thưởng cho tiểu đệ dưới trướng tại hạ vậy.”

Chiếc chén lưu li bị Sắt Sắt phất tay áo ngầm hóa giải hơn nửa phần nội kình trong đó liền chuyển hướng bay về phía Nam Tinh, tốc độ đã chậm hơn trước nhiều.

Nam Tinh nhanh trí, giơ ngón tay ra, khẽ búng vào chiếc chén lưu li đang bay chậm tới: “Đa tạ thịnh tình của công tử, có điều tiểu nhân hôm nay không được khỏe, mỹ tửu trước mặt mà không uống được, thật là đáng tiếc, đáng tiếc!”

Hắn luôn mồm nói “đáng tiếc”, mượn lúc búng vào chén, thừa cơ hóa giải nội lực trong chén.

Nội lực trong ly rượu đó đã được hóa giải gần như hoàn toàn khi qua tay hai người Sắt Sắt và Nam Tinh, thế nên uy lực không còn mạnh mẽ như lúc đầu nữa. Lúc bay đến trước mặt Bắc Đẩu, Bắc Đẩu chỉ giơ tay khẽ kéo dưới trôn chén, ngấm ngầm dùng lực, dư lực còn lại đã bị hóa giải hoàn toàn.

Bắc Đẩu khéo léo bưng lấy ly rượu, uống cạn rồi nói: “Đa tạ hảo ý của công tử!”

Dạ Vô Yên thấy Sắt Sắt khéo léo như vậy, một ly rượu đã bị nàng và thủ hạ liên thủ hóa giải, trong lòng không khỏi khâm phục sự lanh lợi ứng biến của nàng.

“Tại hạ đa tạ hảo ý của công tử, xin tặng lại đĩa bánh hồ đào!” Sắt Sắt nhìn đĩa bánh trên chiếc bàn tròn, nhẹ vung tay áo lên khẽ quấn lấy chiếc đĩa, đồng thời che toàn bộ chiếc đĩa, ngón tay kẹp lấy chiếc bánh, ném liên tục hết chiếc này đến chiếc khác.

Nàng cười nói thản nhiên, xuất thủ lại độc ác lạnh lùng đương nhiên là vì muốn báo thù việc hôm nay trên núi Hương Diểu hắn đã vô tình với nàng. Nàng xuất thủ với tốc độ cực nhanh, góc bắn ra lại hết sức ác hiểm, từng miếng bánh hồ đào bay thẳng tới các đại huyệt trên người Dạ Vô Yên.

Danh hiệu “ám khí thiên thiên” của nàng không phải tự dưng mà có, nếu như đọ ám khí, nàng thực sự chẳng sợ gì.

Dạ Vô Yên thấy đĩa bánh hồ đào bay tới tập kích hắn từ những góc độ và phương hướng khác nhau, trong lòng bỗng lạnh toát. Hắn không ngờ đối phương lại trả đòn nhanh như thế, nếu đứng dậy, tuy có thể tránh được nhưng trông sẽ có phần thảm hại, hắn đành vung mạnh tay áo đón lấy.

“Ám khí thiên thiên, các hạ phải chăng là Tiêm Tiêm công tử nổi danh khắp kinh thành?” Hai tay Dạ Vô Yên khom lại thành hình cung, dùng tay áo gom hết số bánh lại, khiến chúng rơi xuống chiếc bàn tròn. Bánh hồ đào bay qua bay lại giữa hai người đã bị nội lực làm vỡ vụn. Tay áo trắng của Dạ Vô Yên cũng vì thế mà bị thấm những vết dầu lốm đốm.

Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Yên ở nơi biên quan xa xôi cũng đã từng nghe tiếng Tiêm Tiêm công tử, nàng khẽ cười, nhướng mày đáp: “Không sai!”

Dạ Vô Yên phất tay áo, may mà bánh hồ đào không phải ám khí sắc nhọn, nếu không, hắn tránh kiểu này chắc chắn sẽ bị thương. Vừa nghĩ tới đó, hắn liền thấy bên tay phải mình đau nhói, cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên đầu ngón tay phải có hàn quang lấp lánh.

Sắc mặt Dạ Vô Yên trở nên lạnh băng, hắn nghiêm giọng nói: “Hóa ra ngươi đã ngấm ngầm găm ngân châm vào bánh hồ đào?” Chỗ bánh này rõ ràng để trên bàn từ trước, hắn găm châm vào lúc nào, lẽ nào là lúc nhặt bánh lên? Tốc độ nhanh như thế, xem ra kẻ trước mặt rất tinh thông ám khí.

“Phải thì đã sao, do ngươi sơ suất quá thôi!” Dưới ánh đèn, Sắt Sắt cười nhạt nói. Nàng tự biết gã đàn ông này không dễ đối phó, vì thế trong khoảnh khắc lấy bánh lên liền găm ngân châm vào đó. Nàng biết Dạ Vô Yên đêm nay nhất định muốn bắt nàng, nếu nàng muốn yên lành rời khỏi đây, tất phải có điều kiện để uy hiếp hắn.

Kim Tổng quản sau lưng Dạ Vô Yên thấy tình cảnh đó, đang muốn ra tay liền bị Dạ Vô Yên ngăn lại. Hắn không hề giận mà nhướng mày cười nói: “Ngươi cho rằng như vậy là có thể khống chế được Bản vương sao?” Dạ Vô Yên đã nói thẳng thân phận.

Hai bên không cần trốn tránh làm gì nữa, Sắt Sắt cười nhạt đáp: “Trên ngân châm đó có chứa chất kịch độc, Tuyền Vương không phải là chưa phát hiện ra chứ. Sau ba canh giờ, độc sẽ phát tác. Nếu ngươi thả chúng ta ra, ta sẽ phái người đưa thuốc giải tới.” Thực ra trên ngân châm không hề có độc, Sắt Sắt vốn không phải là người thủ đoạn độc ác, hơn nữa nàng lại không biết dùng độc. Lúc này, Sắt Sắt chỉ đang đánh cược, nàng đánh cược rằng Dạ Vô Yên không dám vận công.

“Chủ nhân.” Kim Tổng quản đứng một bên nghe thấy vậy, trên mặt cắt không còn giọt máu.

Dạ Vô Yên cười lạnh lùng: “Bản vương chưa từng nghe Tiêm Tiêm công tử cũng tinh thông độc dược đấy?” Câu nói này rõ ràng hoài nghi ngân châm có độc hay không.

“Tuy không giỏi dùng độc, nhưng cũng phải nhìn địch thủ mà thỉnh thoảng dùng một chút. Với một đại nhân vật như Tuyền Vương đây, cây ngân châm bé nhỏ sao có thể làm ngài bị thương được, vậy nên có dùng chút độc cũng là lẽ thường. Tuyền Vương không tin, cứ vận công thử xem? Có điều chỉ cần vận công, sẽ hết phương cứu chữa.” Sắt Sắt thở dài.

Dạ Vô Yên chống tay đứng trước mặt Sắt Sắt, ánh mắt u tĩnh thâm sâu chú mục nhìn nàng.

Dưới cái nhìn sắc bén lạnh lùng của hắn, Sắt Sắt cảm thấy có một luồng sát khí dày đặc bao trùm lên khắp cơ thể, đè nén tới mức khiến trái tim nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Gã đàn ông đứng trước mặt không còn là con người nhẹ nhàng thanh thoát lúc nãy nữa, cả con người hắn như đã hóa thành một thanh kiếm sắc lạnh như băng, có thể lấy mạng nàng bất kỳ lúc nào.

Sắt Sắt ngẩng đầu, nụ cười nhạt vẫn giữ trên môi, nhưng sâu thẳm trong lòng, nàng đã không còn cười được nữa. Nàng hiểu, lúc này bản thân không được để lộ chút vẻ khiếp nhược nào, nếu không, một khi bị hắn phát hiện ra, sự tình sẽ không còn cứu vãn được nữa.

Giằng co hồi lâu, cuối cùng Sắt Sắt cũng nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Dạ Vô Yên khẽ truyền tới: “Được, ta tha cho các người đi!”

Sát khí xung quanh bỗng chốc tiêu tan, trong lòng Sắt Sắt thở phào nhẹ nhõm, trên trán nàng rịn mồ hôi, gã đàn ông này thật khiến người ta không sao chịu nổi.

“Đa tạ, chờ chúng ta an toàn rồi, ta sẽ phái người mang thuốc giải tới đây!” Giang Sắt Sắt dẫn Bắc Đẩu, Nam Tinh và Phong Noãn rút lui theo hướng cửa.

Dạ Vô Yên đôi mày nhíu chặt, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn bọn họ chăm chăm, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi nhớ lấy, đời này Bản vương căm hận nhất là bị người khác uy hiếp. Các ngươi đã uy hiếp Bản vương hai lần rồi, lần sau, Bản vương sẽ không tha cho các ngươi nữa đâu.” Lần trước là Phong Noãn uy hiếp Y Doanh Hương, lần này là Sắt Sắt hạ độc hắn. Đây là hai việc khiến hắn phẫn nộ nhất từ sau khi về kinh sư.

Đám người mai phục bên ngoài Yên Chi Lầu đã rút lui theo lệnh từ lúc nào, Sắt Sắt nhanh chóng bắt hai cỗ xe ngựa bên ngoài cửa lớn, chạy như bay ra ngoại thành.

Phong Noãn vẫn chưa tỉnh lại, tựa trên ghế ngủ say sưa, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Trong lòng Sắt Sắt vô cùng tức giận, mọi người vì hắn đã đi một vòng quanh ranh giới sống chết, vậy mà hắn lại thản nhiên ngủ say như chết. Nàng đưa tay ra để sau lưng Phong Noãn, vận công bức rượu trong người hắn ra.

Được một lát, Phong Noãn dần dần tỉnh lại, khi mở mắt nhìn thấy Sắt Sắt trên mặt đầy dấu son môi, hắn nhất thời ngẩn người.

“Ngươi, ngươi là ai?” Phong Noãn chỉ và Sắt Sắt hỏi lạnh lùng.

Sắt Sắt hất mặt đáp: “Phong Noãn, ngươi cho rằng ta là chăn êm gối ấm của ngươi sao?”

Phong Noãn mở to hai mắt mới nhận ra người trước mặt là Sắt Sắt. Thấy nàng nhắc đến chốn êm đềm, hắn chợt nhớ lại hết mọi chuyện lúc trước, hai má bỗng ửng đỏ.

“Vì sao ngươi lại làm nhục Giang tiểu thư thật? Vì sao phải tới thanh lâu?” Sắt Sắt nghiêm mặt, thấp giọng hỏi, giọng đầy hàn khí.

“Công tử, Noãn xin lỗi cậu!” Phong Noãn mím môi, không nói gì nữa.

“Vì sao không nói nữa!” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi tiếp.

“Công tử, bây giờ Noãn tâm tư rối loạn, sau này sẽ bẩm rõ với cậu mọi việc!”

“Ngươi hồi phục lại trí nhớ rồi sao?” Sắt Sắt lạnh nhạt hỏi. Hành vi hôm nay của Phong Noãn quá sức quái lạ, vì thế nàng đoán hắn đã khôi phục lại trí nhớ.

“Vâng!” Phong Noãn khẽ nói.

Sắt Sắt thấy đôi mắt đen bình thường vốn thâm sau, sắc bén của hắn đột nhiên u ám, nàng biết kí ức lúc trước của hắn nhất định không vui vẻ gì. Lẽ nào hắn và Dạ Vô Yên có thâm thù đại hận, vì thế lúc đó hắn mới đối xử với Thứ phi của Dạ Vô Yên là nàng như vậy? Nếu đúng như vậy thì thật may mắn. Vừa rồi trong Yên Chi Lầu, Phong Noãn say khướt cứ gục đầu xuống, thế nên không bị Dạ Vô Yên nhìn thấy khuôn mặt thật. Nếu không, hôm nay bọn họ nhất định sẽ không thoát được.

Xe ngựa chạy một lát đã ra khỏi kinh thành, đến vùng ngoại ô.

Phía trước là một cánh rừng rậm đen hun hút, Sắt Sắt gọi phu xe cho ngựa dừng lại, bốn người nhanh chóng xuống xe, đưa phu xe một nắm bạc vụn rồi bảo hắn quay về.

Sắt Sắt quay đầu nhìn Kim Tổng quản theo sát phía sau, nói; “Đây là thuốc giải, Kim Tổng quản đón lấy.”

Nàng lấy trong tay áo ra một chiếc túi gấm, ném về phía Kim Tổng quản.

Kim Tổng quản sợ trong túi có ám khí, không dám đưa tay ra bắt, mà dùng vỏ đao gẩy chiếc túi lên, thả vào tấm áo bào rộng rồi mới cẩn thận mở túi gấm ra, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy với dòng chữ viết bằng than kẻ lông mày: Ngân châm không có độc.

Kim Tổng quản sững người, đến khi ông ta ngẩng đầu nhìn lên, bốn người phía trước đã biến mất vào trong cánh rừng rậm.

Cánh rừng ngập tràn bóng tối, ánh trăng vùng vẫy rơi rớt xuống qua từng kẽ lá. Bốn người đi chầm chậm, tai không ngừng dỏng lên nghe động tĩnh. Thật kỳ lạ, dường như Kim Tổng quản không dẫn người đuổi theo, Sắt Sắt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Phong Noãn đưa Bắc Đẩu và Nam Tinh tới nơi an toàn.

Sau một quãng thời gian khổ sở, lúc này đã tới giờ Hợi, trước mắt, ánh trăng mông lung mà kỳ ảo.

Sắt Sắt bất giác nhìn về bóng người cao gầy trước mắt. Vừa tỉnh hơi men, Phong Noãn đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh thường ngày. Nàng thật khó có thể tưởng tượng kẻ uy hiếp nàng trên núi Hương Diểu và người trước mắt mình là cùng một người.

Phong Noãn dường như cảm nhận được ánh mắt của Sắt Sắt liền quay đầu lại nhìn nàng, bỗng hắn rút một chiếc khăn từ trong tay áo ra đưa cho Sắt Sắt.

Sắt Sắt thoáng ngạc nhiên, hồi lâu mới phản ứng lại, nhớ ra trên mặt mình vẫn còn đầy dấu son môi, nàng phá lên cười. Không biết là Phong Noãn đã nghĩ nàng thế nào, hẳn không coi nàng là kẻ háo sắc chứ?

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh trăng chiếu trên vòm lá tạo nên những bóng đen nặng nề, khiến nàng nhất thời không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn lúc này. Nàng đưa tay ra đón lấy chiếc khăn, lau sạch những dấu son môi trên mặt, lộ ra dung nhan xinh đẹp như đóa phù dung.

Sau đó nàng trả lại chiếc khăn cho Phong Noãn, cười nói: “Xin lỗi, ta làm bẩn khăn rồi.”

Phong Noãn không để ý, liền cất đi, rồi đột nhiên lại lấy từ trong vạt áo ra một món đồ khác đưa cho nàng.

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, Sắt Sắt thấp thoáng thấy một vật giống như miếng vải mỏng, nàng đưa tay đón lấy, mới hay đó là một chiếc mặt nạ.

“Đây là mặt nạ? Noãn, sao ngươi biết ta muốn có chiếc mặt nạ này?” Sắt Sắt kinh ngạc hỏi, vui mừng nhận lấy chiếc mặt nạ vừa mềm vừa trơn.

Đã từ rất lâu rồi, nàng mong có một chiếc mặt nạ như vậy, vì giả nam trang không thể làm giống con gái là che khăn lên mặt. Nghe nói thứ đồ chơi này chế tạo rất phức tạp, vì thế cực kỳ quý hiếm, không thể mua ở chợ được. Không biết Phong Noãn lấy đâu ra.

Sắt Sắt vui mừng đeo chiếc mặt nạ lên, rồi nhanh chóng tìm một khe suối để soi. Nhờ ánh trăng nàng có thể nhìn thấy dưới khe suối yên tĩnh phản chiếu một khuôn mặt lạ lẫm, một khuôn mặt rất thường gặp, mang chút anh khí. Nhưng mặt nạ vẫn chỉ là mặt nạ, biểu cảm cứng nhắc, nếu là người tinh mắt, chỉ nhìn qua đã có thể nhận ra nàng đang đeo mặt nạ. Dù vậy, đối với Sắt Sắt, thế này đã là thỏa mãn lắm rồi.

“Noãn! Thật không ngờ ngươi có thể tìm được thứ bảo bối thế này.” Sắt Sắt vừa chỉnh lại đám tóc rối cho Phong Noãn vừa cười nói. Nhìn đôi lông mày nhíu chặt đầy nỗi u uất của Phong Noãn, Sắt Sắt biết, tuy Phong Noãn không đeo mặt nạ, nhưng từ trước tới giờ, nàng chưa từng nhìn thấy con người thực của hắn.

Nàng đứng dậy, hiên ngang từ trên vách núi cao nhìn về phía Phi Thành.

Lúc này cả Phi Thành đang chìm trong giấc ngủ, trong bóng tối mịt mùng, thấp thoáng có vài ngọn đuốc, giống như những vì sao trên trời rơi xuống nhân gian. Dòng sông bao quanh thành như một chiếc đai ngọc đẹp đẽ, phản chiếu nhà cửa hai bên bờ. Rất ít khi nhìn ngắm Phi Thành từ góc độ này nên trong lòng Sắt Sắt có một cảm giác vô cùng khác biệt. Đô thành đẹp đẽ là thế, nhưng có lẽ chỉ sau vài ngày nữa, nàng sẽ phải rời xa nơi này.

“Noãn, chúng ta cùng đi phiêu bạt giang hồ, được không? Cùng nhau đi ngắm núi xanh sương mù, cùng nhau ra vùng biên ải đạp tuyết, rồi lại ra biển ngắm tàu thuyền đi lại, thế nào?” Sắt Sắt quay người hỏi. Nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, sau khi Tuyền Vương thoái hôn, nàng muốn đi để được mở rộng tầm mắt. Nếu có Phong Noãn bên cạnh, bất kể phải đối diện với nguy hiểm thế nào, nàng cũng không thấy sợ.

Phong Noãn không ngờ Sắt Sắt lại hỏi như vậy, vô cùng kinh ngạc.

“Chẳng phải cậu muốn lấy Giang tiểu thư à? Sao còn thời gian đi phiêu bạt giang hồ được?” Phong Noãn trầm giọng hỏi lại.

“Lấy thì đương nhiên là phải lấy, nhưng không vội, dù sao bây giờ nàng ta cũng bị hủy hoại trinh tiết rồi, Tuyền Vương không cần nàng ta nữa đâu, người khác cũng chẳng ai thèm. Ta phiêu bạt giang hồ một chuyến, quay về lấy nàng ta sau cũng không muộn!” Sắt Sắt như cười như không đáp.

Nàng vốn cho rằng Phong Noãn sẽ thích thú đồng ý với đề nghị của mình, không ngờ hắn chau mày, hồi lâu mới đáp: “Công tử, Phong Noãn sợ rằng không thể đi cùng cậu được! Chi bằng để Bắc Đẩu và Nam Tinh đi cùng cậu nhé!”

“Vì sao? Ngươi còn có việc khác ư?” Sắt Sắt hỏi bằng thanh âm trong trẻo. Thực lòng, nàng đã sớm đoán được, một khi Phong Noãn phục hồi trí nhớ sẽ không đi với nàng nữa. Trong quãng thời gian hắn bị mất trí nhớ, có thể nàng là người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, nhưng bây giờ, nàng không còn ở vị trí đó nữa.

Đây là lần đầu tiên từ khi nàng quen biết Phong Noãn, hắn lại từ chối yêu cầu của nàng. Sắt Sắt rất hiếu kỳ, rốt cuộc Phong Noãn có quá khứ thế nào, chỉ có điều hắn không muốn nói, nàng cũng không tiện hỏi.

Mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, không phải chuyện nàng là tiểu thư Giang Phủ, nàng cũng không muốn nói ra đó sao?

“Được, có điều, Noãn, ngươi phải đồng ý với ta, sau này không được uống rượu nữa. Ngươi có biết đêm nay hung hiểm thế nào không? Suýt chút nữa chúng ta đã rơi vào tay Tuyền Vương rồi.” Sắt Sắt nói rất thực lòng.

“Được, ta nghe lời công tử!” Phong Noãn trầm ngâm một lát rồi lại trầm giọng nói: “Công tử, sau này ta sẽ không theo công tử nữa, ơn cứu mạng của cậu, đành để sau này có dịp đền đáp.”

Lúc Phong Noãn nói câu này, thanh âm đầy day dứt, sau đó, hắn quay người bước đi, đầu không quay lại nhìn nàng lấy một lần.

Sắt Sắt nhìn bóng dáng cao lớn, anh tuấn của hắn dần chìm vào cánh rừng u tịch, nhất thời thấy vô cùng buồn bã. Nàng cảm thấy Phong Noãn có chuyện gì đó phải làm, sau này muốn gặp lại hắn e rằng không dễ dàng. Thôi đành, trong thiên hạ có bữa tiệc nào mà không tàn chứ!

Có điều, trong lòng nàng vẫn có chút hụt hẫng. Mắt thấy bóng trăng chênh chếch, Sắt Sắt thi triển khinh công, thẳng hướng am Hàn Mai trên núi Hương Diểu phi tới.
Bình Luận (0)
Comment