Mưa mỗi lúc một lớn, bên tai dần dần nghe tiếng gió mưa ào ạt, mặt hồ nổi lên từng đám bọt nước. Những bông bạch liên chớm nở bị mưa làm rụng rơi vô số cánh hoa, những cánh hoa tàn không ngừng trôi nổi trên mặt hồ.
Một chiếc thuyền nhỏ nhẹ đưa Sắt Sắt và Hách Liên Ngao Thiên ra khỏi Tân Nguyệt Hồ.
Sắt Sắt ngồi trên thuyền, cả người như tê dại, nàng vẫn luôn cố ép bản thân đừng quay đầu lại, không nhìn về phía Dạ Vô Yên nữa. Sức chịu đựng của nàng xưa nay đều rất tốt, quả nhiên nàng không quay đầu lại, có điều nàng cảm thấy thân thể mỗi lúc một lạnh giá, bàn tay trong ống tay áo run lên bần bật không cách nào khống chế được.
“Sắt Sắt, sao tay nàng lạnh thế?” Hách Liên Ngạo Thiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay lạnh giá của Sắt Sắt, đôi mắt chim ưng như thầm gợi lên một chút u ám.
Sắt Sắt đột nhiên kinh ngạc, ánh mắt chạm phải cái nhìn quan tâm tha thiết của Hách Liên Ngạo Thiên, trong lòng nàng có chút hoảng loạn, dường như đến lúc này mới hiểu, hình như mình hơi mất kiểm soát.
“Ta không sao, trời mưa nên hơi lạnh thôi!” Sắt Sắt khẽ nhếch môi, cố nở một nụ cười, nhưng không biết nụ cười đó của mình giả dối đến mức nào. Nàng lặng lẽ rút tay khỏi bàn tay Hách Liên Ngao Thiên. Nhưng mới vừa khẽ động, liền bị Hách Liên Ngạo Thiên nắm chặt lấy.
“Sắt Sắt! Để ta sưởi ấm cho nàng.” Hách Liên Ngao Thiên nâng hai tay Sắt Sắt lên, dường như đang nâng niu bảo vật quý giá, vừa sợ làm nàng đau vì bị nắm chặt tay, vừa lưu luyến không muốn buông ra.
Phía trước có môt chiếc thuyền nhỏ chở Vân Khinh Cuồng và mấy thị nữ của Tuyền Vương Phủ đi lướt qua thuyền của họ, thẳng về phía đảo nhỏ. Vừa rồi Dạ Vô Yên và Hách Liên Ngạo Thiên quyết đấu nên không cho ai đươc phép lên đảo.
Lúc hai thuyền đi qua nhau thấy sắc mặt của Vân Khinh Cuồng nặng nề, trong lòng Sắt Sắt thoáng chùng xuống.
Thưc ra nàng biết, lần này chắc chắn Dạ Vô Yên bị thương khá nặng, một đao đó của Hách Liên Ngạo Thiên khí thế và lực đạo đều lớn, cắm thẳng vào ngực chàng như vậy, nàng không biết chàng bị thương thế nào? Có điều có Cuồng Y, cho dù nghiêm trọng đến đâu chắc cũng không thành vấn đề gì. Huống hồ vừa rồi bị một đao, chàng vẫn nói cười ung dung, chắc không đến nỗi nào!
Chiếc thuyền ghé vào bờ, hai người nhanh chóng rời thuyền, y phục trên người đều ướt cả.
“Chúng ta đi thôi!” Hách Liên Ngao Thiên dắt tay Sắt Sắt, dịu dàng nói. Thân người cao lớn đứng bên nàng như muốn bảo vệ.
Sắt Sắt khẽ “ừ” môt tiếng, quay đầu nhìn về phía hòn đảo nhỏ, chỉ thấy ở đó vô cùng hỗn loạn. Rõ ràng Dạ Vô Yên bị thương rất nặng, nếu không Vân Khinh Cuồng cũng không được phái tới chữa trị.
Kim Tổng quản cầm ô đi tới, phía sau có mấy thị vệ. Mấy thị vệ đó đưa cho Sắt Sắt và Hách Liên Ngạo Thiên mỗi người môt chiếc ô.
“Khả Hãn, Vương gia nhà ta muốn ngài đi gặp một người! Việc này Vương gia đã dặn dò từ trước, mời ngài đi nhất định phải tới gặp bằng được.” Kim Tổng quản cười nhạt nói với Hách Liên Ngao Thiên.
“Ồ?” Hách Liên Ngao Thiên nhướng mày, ánh mắt hơi ngần ngừ, cười lớn nói: “Nếu là Y Tế Tư, tốt nhất Bản Hãn không gặp thì hơn. Nàng ta bây giờ không còn là Tế Tư của Bắc Lỗ Quốc, mà là thê tử của Tuyền Vương, Bản Hãn gặp nàng ta hẳn là có điều không tiện?!”
Kim Tổng quản vẫn nheo mắt giữ nụ cười như lúc nãy, ung dung nói tiếp: “Khả Hãn suy nghĩ nhiều rồi, Y phu nhân xưa nay chưa bao giờ là thê tử của Vương gia cả, nàng ấy chỉ là ân nhân của Vương gia thôi. Năm xưa Vương gia cưới nàng ấy làm thị thiếp chẳng qua chỉ vì muốn cứu nàng ta, để Phụ hãn của người không truy sát nữa. Bây giờ Phụ hãn của ngài đã không còn ở nhân thế, trong khi Khả Hãn lại là người khoan hồng đại lượng, chắc sẽ không làm khó cho Y phu nhân, vì thế Vương gia mới nghĩ tới việc Y phu nhân xa quê đã lâu, muốn Khả Hãn nhân tiện đưa nàng ấy về Bắc Lỗ Quốc.”
Sắt Sắt cầm ô, những ngón tay ngọc run lên, Dạ Vô Yên thực sự chỉ muốn trả ơn Y Lãnh Tuyết, không hề có tình cảm gì khác sao?
“Nàng ta đã không còn là Tế Tư của Bắc Lỗ Quốc nữa, Bản Hãn không cần phải đem nàng ta về, không gặp vẫn hơn.” Hách Liên Ngạo Thiên trợn đôi mắt chim ưng, lặng lẽ nói.
“Khả Hãn, Vương gia đã nghĩ tới việc ngài sẽ không tới gặp nàng ấy, vì thế, hôm nay không chỉ muốn ngài đi gặp nàng ấy mà còn muốn ngài đi gặp một người khác! Nếu Khả Hãn không gặp, nhất định sau nay sẽ hối hận.” Kim Tổng quản cười lễ độ nói.
“Môt người khác ư? Lẽ nào trong Tuyền Vương Phủ lại có người mà Bản Hãn không gặp sẽ phải hối hận sao?” Hách Liên Ngạo Thiên nhướng lông mày, khuôn mặt bình tĩnh nói tiếp: “Nếu đã vậy thì Bản Hãn đi gặp xem sao! Sắt Sắt, chúng ta đi xem xem!”
Sắt Sắt gật đầu, trong lòng nàng biết người mà Dạ Vô Yên muốn Hách Liên Ngạo Thiên gặp là ai. Không phải Y Lãnh Tuyết thì đó chính là Y Lương. Xem ra, Hách Liên Ngạo Thiên không biết Y Lãnh Tuyết có con, hoặc có biết nhưng chưa gặp đứa trẻ đó bao giờ, vì thế mới không biết đứa trẻ đó là đứa con côi của ca ca mình. Ban đầu, có lẽ chàng cũng nghĩ như nàng, cho rằng đứa trẻ đó là con của Dạ Vô Yên!?
Hai người cầm ô, đi theo Kim Tổng quản, tới Vân Túy Viện. Mới tới bên ngoài viện, đã nghe tiếng đọc sách ê a, người đọc sách rõ ràng là một đứa trẻ, thanh âm non nớt, nhưng lại lộ ra sự run sợ.
Bước qua cánh cửa tròn, liền thấy một đứa bé, khoảng bốn năm tuổi, đang đứng dưới giàn tường vi đọc sách. Hiển nhiên nó chưa học thuôc, vì thế cứ đọc là vấp luôn. Giàn tường vi không ngăn được làn mưa bụi, tấm áo gấm thêu hoa đã bị nước mưa thấm ướt, nước mưa cũng bắt đầu lăn xuống từ những sợi tóc.
“Khả Hãn, người mà Vương gia muốn ngài gặp chính là đứa trẻ này!” Kim Tổng quản chỉ vào Y Lương đang đứng dưới giàn tường vi.
Đôi mắt chim ưng sắc bén của Hách Liên Ngạo Thiên quét qua người Y Lương, thân người chàng khẽ run lên, ánh mắt chàng lóe lên tia nhìn kinh ngạc. Chàng chăm chú nhìn lông mày, mắt mũi Y Lương, rồi chầm chậm đi về phía nó. Lúc tới gần hơn, chàng liền che ô lên đầu Y Lương, chầm chậm ngồi xổm xuống.
Y Lương nhìn người đàn ông trước mặt bằng con mắt lạ lẫm, rồi bị ánh mắt sắc bén của chàng làm cho run lên, quay người chạy vào phòng.
“Sao hả, sao không đọc sách, chạy vào đây làm gì?” Một giong nói lạnh lùng trong phòng truyền ra.
Chỉ nghe tiếng Y Lương nói khẽ, có chút sợ hãi: “Có người tới!”
“Ai?” Thanh âm đó mang chút hy vọng cay đắng, người bên trong vội vén rèm, Y Lãnh Tuyết liền bước nhanh ra.
Vì mấy ngày trước bị thương, nên khuôn mặt nàng ta cực kỳ nhợt nhạt, tay trái ôm vết thương trước ngực, nhìn yếu ớt như sắp bị gió thổi bay. Có điều nàng ta vô cùng diễm lệ, măc một bộ váy gấm thêu, nhìn thanh cao lạnh lùng tuyệt mỹ.
Y Lãnh Tuyết hồi phục cũng nhanh thật. Mấy ngày trước nàng còn cho rằng một kiếm đó đã lấy mạng của nàng ta rồi chứ!
Y Lãnh Tuyết vừa thấy Sắt Sắt và Hách Liên Ngạo Thiên, rõ ràng là cực kỳ kinh ngạc, khuôn miệng anh đào khẽ hé, đôi mắt tuyệt đẹp mở to. Có điều, cũng chỉ trong khoảnh khắc, Y Lãnh Tuyết liền trở lại bình tĩnh như thường, trên khuôn măt nhợt nhạt nở một nụ cười, “Hóa ra là Khả Hãn! Tiểu nữ bị trọng thương, không quỳ lạy được! Xin Khả Hãn thứ tội!”
“Thôi khỏi, từ lâu cô đã không còn là con dân Bắc Lỗ Quốc rồi, không cần quỳ lạy nữa!” Hách Liên Ngạo Thiên lạnh lùng nói, rồi chàng chau mày hỏi: “Đứa bé đó là con của Hoàng huynh ta ư?”
Y Lãnh Tuyết nghe vậy, ánh mắt bỗng u ám, có điều khuôn mặt nàng ta vẫn tỏ vẻ ung dung: “Đúng thế, nó đúng là con của tên súc sinh đó. Ngài mau đưa nó đi đi, ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó thêm một ngày nào nữa!”
Trước đây, khi Y Lương phát bệnh, Dạ Vô Yên vẫn tới để trừ độc cho Y Lương, ít ra còn thỉnh thoảng lui tới Văn Túy Viện, nhưng giờ đây, khi Y Lương đã khỏi hẳn hàn độc, chàng không bao giờ còn đặt chân tới đây nữa.
Lần này, nàng ta tự làm mình bị thương, vì muốn xem xem Dạ Vô Yên có để ý tới mình hay không, quả thực chàng vẫn rất quan tâm, cho Vân Khinh Cuồng tới chữa cho nàng ta, nhưng nàng ta lại cảm nhận rất rõ ràng chàng đang diễn kịch. Khi thân phận thật của Giang Sắt Sắt bại lộ, chàng còn chẳng thèm diễn cả kịch nữa. Tất cả mọi việc chàng làm đều là để bảo vệ Giang Sắt Sắt. Nhưng cuối cùng Giang Sắt Sắt đó lại nhảy vào vòng tay người khác.
Y Lãnh Tuyết liếc mắt, thấy Hách Liên Ngạo Thiên và Sắt Sắt đều mặc hỉ phục trên người, nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn: “Tiểu nữ xin chúc mừng Khả Hãn và Giang cô nương kết mối lương duyên!”
Hách Liên Ngạo Thiên sắc mặt bình thản, đôi mắt chim ưng cực kỳ bình tĩnh, chàng không hề giận dữ trước những lời thóa mạ về Hách Liên Bá Thiên của Y Lãnh Tuyết. Nhưng câu chúc mừng này, chàng chỉ hờ hững nhếch mày.
“Y Lãnh Tuyết, đứa bé đó ta phải mang đi! Nếu cô muốn, có thể theo Bản Hãn về, Bắc Lỗ Quốc sẽ không làm khó cô đâu.” Hách Liên Ngạo Thiên sắc mặt bình thản, thanh âm chậm rãi, trầm ổn mà mạnh mẽ.
“Ngài mang nó đi đi!” Y Lãnh Tuyết hờ hững nói, dường như Hách Liên Ngạo Thiên chỉ mang đi một đồ vật gì đó, một thứ đồ vật chẳng có giá trị.
Sắt Sắt đã lấy chồng, khó khăn lắm mới có hy vọng, sao nàng ta có thể đi được chứ!
“Mẹ, ông ta là ai? Vì sao mẹ lại đem Lương Nhi đi cho người khác?” Khuôn mặt bé nhỏ của Y Lương đột nhiên trắng bệch, nó nắm lấy tay áo Y Lãnh Tuyết, hãi hùng hỏi.
Y Lãnh Tuyết nhắm mắt, rồi chậm rãi mở ra, trong mắt lóe lên hàn ý lạnh lùng, nàng ta chậm rãi nói: “Ông ta là người nhà của con, sẽ chăm sóc cho con, con đi theo ông ta đi!”
Y Lãnh Tuyết nói rồi, liền đẩy Y Lương vào lòng Hách Liên Ngạo Thiên, quay người đi vào phòng, đóng cửa lại.
Tiếng mưa dần nặng hơn, tiếng khóc của Y Lương và tiếng mưa hòa vào nhau, nghe vô cùng thê thảm.
Sắt Sắt không ngờ Y Lãnh Tuyết lại có thể vứt bỏ đứa trẻ do mình dứt ruột đẻ ra.
“Chúng ta đi thôi!” Hách Liên Ngạo thiên ôm lấy Y Lương đang gào khóc, điểm vào huyệt ngủ của nó, rồi khẽ nói với Sắt Sắt.
“Khả Hãn, ngài muốn đem đứa trẻ đi ư?” Kim Tổng quản tiến lên hỏi.
“Đúng vậy, phiền ngươi bẩm báo với Tuyền Vương một tiếng!” Hách Liên Ngạo Thiên nói.
“Không cần, Vương gia đã dặn từ trước rồi! Có điều...” Kim Tổng quản nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt. Không ngờ Y phu nhân lại nhẫn tâm như thế, có thể bỏ mặc đứa trẻ, còn mình quyết ở lại Vương phủ không chịu rời đi.
Sắt Sắt nhìn thấy Y Lương, trong lòng vô cùng nhớ nhung Triệt Nhi, Triệt Nhi của nàng, bây giờ không biết Dạ Vô Yên giấu nó ở đâu, trong lòng nàng trào lên cảm giác cực kỳ chua sót.
Hai người che ô bước theo Kim Tổng quản ra khỏi Vân Túy Viện, rồi dần dần mất hút trong màn mưa.
Đợi khi mọi người đã đi xa, cánh cửa phòng lại mở, Y Lãnh Tuyết bước từ trong phòng ra, nàng ta đứng dưới mưa, nhìn về bóng người trong làn mưa, hai hàng nước mắt chầm chậm lăn xuống.
Sắt Sắt và Hách Liên Ngạo Thiên ra khỏi Phi Thành, thấy đội ngũ đón dâu vẫn chờ ở đó. Đoàn người lên xe ngựa, chiếc xe chạy trong mưa đi thẳng tới thị trấn tiếp theo, rồi nghỉ trong một quán trọ lớn nhất tại đó.
Đêm, mưa đã ngừng rơi. Sắt Sắt dùng bữa tối xong, liền tới phòng Hách Liên Ngạo Thiên.
Hách Liên Ngạo Thiên yên lặng ngồi dưới ánh nến, thấy Sắt Sắt tới, kiếm mi nhướng lên, trên khuôn mặt thanh tao anh tuấn phủ bóng ảm đạm.
Sắt Sắt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chàng, hồi lâu, cuối cùng nàng cũng mở miệng nói, “Hách Liên, ta không thể đi cùng huynh được.”
“Ta biết, nàng muốn đi cứu Triệt Nhi, ta sẽ chờ nàng, cứu được Triệt Nhi rồi, chúng ta cùng tới Bắc Lỗ Quốc!” Hách Liên Ngạo Thiên ngước mắt nói, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
“Hách Liên, không phải là chuyện cứu Triệt Nhi, cho dù cứu được Triệt Nhi về rồi, ta cũng không thể đi cùng huynh được.” Sắt Sắt chầm chậm nói. Khi cần thì phải dứt khoát, nếu không ắt sẽ làm mọi việc rối loạn, có những chuyện nên quyết sớm là hơn.
Hách Liên Ngạo Thiên tuy từ lâu đã liệu trước việc nàng nhất định sẽ không chịu theo mình về Bắc Lỗ Quốc, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra, trong lòng chàng không khỏi cảm thấy vô cùng bi thương. Chàng đưa tay nắm lấy cổ tay Sắt Sắt, cố nén tình cảm trong lòng, trầm giọng nói: “Sắt Sắt, ta đã nói rồi, sẽ không ép buộc nàng, nàng cứ coi như tới Bắc Lỗ Quốc làm khách thôi, có được không?”
Sắt Sắt chầm chậm rút tay lại, kiên quyết nói với chàng: “Hách Liên, ta không thể đi được. Ta thực sự phải rời khỏi đây rồi.”
Hách Liên Ngạo Thiên đột nhiên đứng dậy, đưa tay nắm lấy hai vai Sắt Sắt, tay chàng khẽ run lên: “Sắt Sắt, nói cho ta biết, phải làm thế nào nàng mới chịu đi theo ta?”
“Hách Liên, lần này thành thân, huynh đã phải nhọc công rồi, nhưng ta vẫn còn có rất nhiều việc phải giải quyết. Vì thế không thể đi theo huynh được.” Thanh âm của Sắt Sắt dịu dàng, nhưng ngữ khí cực kỳ kiên định.
Hách Liên Ngạo Thiên bỏ vai Sắt Sắt ra, lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Trong lòng Sắt Sắt lúc này cũng rất bi thương. Từ khi quen biết Hách Liên Ngạo Thiên tới nay, tuy đã từng có những hiểu lầm và xung đột, nhưng Hách Liên Ngạo Thiên trước sau vẫn một lòng si mê nàng. Trên thảo nguyên chàng tặng nàng tấm áo da sói, tình yêu như sói xanh đó khiến nàng vô cùng cảm động. Nhưng cảm động không phải là tình yêu, nàng không thể nào đón nhận chàng được, nàng vốn chỉ coi chàng như huynh đệ mà thôi. Nàng đã từng hi vọng có thể cùng Hách Liên Ngạo Thiên phiêu dạt giang hồ, nhưng việc đã lỡ, đó giờ chỉ còn là giấc mộng không bao giờ thực hiện được.
“Nếu nàng không chịu đi cùng ta, vậy ta sẽ đi cùng nàng. Dẫu sao ta cũng không muốn làm vua của Bắc Lỗ. Sắt Sắt cho ta đi theo nàng, được chứ?” Hách Liên Ngạo Thiên khẽ nhếch đôi lông mày anh tuấn, trong mắt lóe lên ánh sáng quả quyết mà kiên định.
Sắt Sắt nghe vậy, cực kỳ kinh hãi, thấy ánh mắt kiên định lóe lên trong mắt Hách Liên Ngạo Thiên, nàng chầm chậm lùi lại, cố nén sự kinh ngạc trong lòng: “Hách Liên, đừng nói những lời ngốc nghếch đó, ta không yêu huynh, vì thế cho dù huynh có vứt bỏ cả giang sơn, ta cũng vẫn không thể đi cùng huynh được.”
Hách Liên Ngạo Thiên nghe vậy, ngọn lửa rực rỡ trong mắt liền trở nên u tối, nỗi tuyệt vọng không sao tả xiết đâm vào trái tim chàng, khiến chàng gần như nghẹt thở.
Chàng lại thê thảm ngồi xuống ghế, vùi đầu vào lòng bàn tay, khuôn mặt anh tuấn bị che đi, chỉ còn những sợi tóc rối rủ xuống, nhìn cực kỳ đau thương. Lúc này chàng trông thật cô đơn, giống như một đứa trẻ không có ai nương tựa. Hồi lâu, chàng mới chầm chậm xua tay, đau đớn nói: “Được, nàng đi đi! Đi mau lên, nhân lúc ta còn chưa hối hận, đi mau đi!”
“Hách Liên, huynh định xử lý việc này thé nào?” Sắt Sắt đứng dậy, hơi lo lắng hỏi chàng. Dẫu sao nàng cũng lấy chàng trên danh nghĩa kết thân giao hảo, đây không chỉ là hôn sự của họ, còn liên quan đến quan hệ hai nước.
Hách Liên Ngạo Thiên đột nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn là cả sự u ám. Chàng đồng ý đình chiến là vì biết tin nàng vẫn sống. Vốn cho rằng, dù nàng không đồng ý lấy mình, nàng cũng sẽ theo mình tới Bắc Lỗ Quốc. Lâu dần, chàng không tin mình không thể khiến nàng cảm động. Nhưng rốt cuộc chàng vẫn tính sai. Chàng đã quên, nàng là người cố chấp thế nào!
“Chuyện này ta sẽ tự giải quyết thỏa đáng.” Chàng cười cay đắng.
Sắt Sắt lại nhìn Hách Liên Ngạo Thiên một lần nữa rồi quay người, chầm chậm đi ra khỏi phòng.
Sau biết bao nỗ lực khổ sở, tốn bao tâm huyết, cuối cùng, nửa tháng sau, Dạ Vô Yên cũng cứu được Triệt Nhi trở về.
Đêm đó, ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn lưu li tỏa sáng khắp phòng ngủ, gió đêm thổi qua cửa sổ, mang theo hơi lạnh xóa tan đi cái nóng ban ngày.
Dạ Vô Yên khoanh tay đứng trong phòng, nhìn chằm chặp cậu nhóc đang ngồi trên giường. Hôm nay, chàng mới cứu được cậu nhóc về, nhưng nhóc con đó dường như chẳng hề có ý cảm kích chàng gì cả.
Giang Triệt ngồi tựa trên chiếc ghế quý phi bằng trúc, trong tay cầm chùm nho mà Sính Đình bưng tới cho mình, điềm tĩnh tự nhiên ăn từng quả một, hai cái đùi nhỏ rung rung nhàn nhã, tư thế vô cùng thoải mái, thần tình hưởng thụ một cách thích thú.
“Cháu tên là Giang Triệt? Hiệu là Vô Tà công tử ư?” Đôi môi mỏng của Dạ Vô Yên khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười hiền lành, thần tình thoải mái ấm áp.
Triệt Nhi liếc nhìn chàng, nheo mắt cười đáp: “Đúng thế!”
Dạ Vô Yên vui vẻ cười, lại dỗ dành nói: “Cả hai cái tên này đều không hay, sau này đổi đi nhé.”
Triệt Nhi mở to hai mắt ra bộ không hiểu, hỏi lại: “Không hay thế nào?”
Dạ Vô Yên cúi người, chầm chậm dụ dỗ: “Thứ nhất, chữ Triệt và họ Giang đứng cạnh nhau không hay, cả hai đều có bộ thủy, nhất là đối với người mệnh hỏa lại càng không nên. Thêm nữa, cái ngoại hiệu Vô Tà công tử, Vô Tà chẳng thà cứ gọi là Tà, nghe còn có khí phách hơn, lại còn kêu nữa.” Nó là con trai chàng, lại mang họ Giang. Hơn nữa chàng tên là Vô Yên, ngoại hiệu của con chàng lại có chữ “Vô”, nghe chả thấy giống cha con gì cả, nghe giống như huynh đệ vậy. Sắt Sắt chắc hẳn tuyệt vọng cùng cực về chàng, cả đời này e là không muốn cho Triệt Nhi nhận chàng nữa nên mới gọi con là Vô Tà như vậy.
Triệt Nhi chớp mắt nói: “Nếu Giang và Triệt ở bên cạnh nhau không hay thì đổi chữ Triệt đi. Có điều cháu thích được gọi là Vô Tà công tử hơn, cháu mặc kệ nghe nó có khí phách hay không.”
Sắc mặt Dạ Vô Yên tối lại, chàng từ từ đứng dậy, xem ra việc đổi tên là một cuộc chiến lâu dài đây. Có điều chàng có lòng nhẫn nại, chàng đâu sợ đánh trận trường kỳ.
“Ta hỏi cháu một chuyện nhé, mẹ cháu có nhắc đến chuyện của cha cháu bao giờ không?” Dạ Vô Yên hỏi, vẻ mặt đầy sự mong mỏi.
Triệt Nhi ngoẹo đầu, không hề do dự đáp: “Cha cháu? Không! Xưa nay không nói tới bao giờ cả. Ồ! Hình như có nói một lần, đó là một người...”
“Sao hả?” Dạ Vô yên nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm nheo lại, trong mắt đầy vẻ ngóng chờ.
“Là một người cực kỳ xấu xa, vô cùng... vô cùng xấu xa.” Triệt Nhi nghiêm nghị nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Vô Yên càng tối sầm hơn.
“Cháu có muốn có cha cháu không?” Chàng tiếp tục dịu dàng hỏi.
“Muốn chứ, có bao nhiêu người muốn làm cha cháu ấy chứ, có điều cháu phải giúp mẹ cháu chọn lựa thật cẩn thận. Tuyền Vương, có phải ngài cũng có ý ấy không? Nếu muốn thế thật, ngài phải đối xử thật tốt với cháu biết đâu cháu sẽ nói tốt về ngài vài câu trước mặt mẹ cháu.”
“Nhiều người lắm ư?” Sắc mặt Dạ Vô Yên càng tối sầm thêm.
“Đúng thế.” Triệt Nhi liên tục gật đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chặp vào Dạ Vô Yên.
“Đêm nay ngủ ở đây với ta nhé!” Khuôn mặt nho nhã của Dạ Vô Yên nở một nụ cười cực kỳ yêu chiều. Được rồi, nếu muốn theo đuổi Sắt Sắt mà phải qua cửa ải của tên tiểu quỷ này, chàng chấp nhận.
Triệt Nhi bỏ quả nho cuối cùng vào miệng, ăn một cách ngon lành rồi nheo mắt cười nói: “Cháu không thích ngủ với người lạ, cháu muốn ngủ với mẹ cơ! Nếu mẹ cháu đã nhờ ngài cứu cháu, vậy phiền Tuyền Vương đưa cháu trả về cho mẹ ngay trong đêm nay được không? Không có mẹ, cháu không ngủ được!”
Sắc mặt Dạ Vô Yên lúc này đã thập phần ảm đạm: “Đêm nào cháu cũng ngủ với mẹ ư?”
“Đúng thế!” Nói rồi, Giang Triệt nhảy tới trước mặt Dạ Vô Yên một cách thần bí, nói: “Ngài có biết lớn lên cháu muốn làm gì không? Đây là chí hướng vĩ đại của cháu, cháu chưa kể cho ai nghe bao giờ đâu!”
“Chí hướng gì cơ?” Dạ Vô Yên nheo mắt cười, nhóc con này còn bé thế mà đã có chí lớn, không hổ là con trai chàng.
“Lớn lên cháu muốn lấy mẹ cháu!”
Dạ Vô Yên ngẩn người, chàng giơ tay véo má Triệt Nhi, nheo mắt cười nói: “Chí hướng của cháu vĩ đại quá nhỉ, nói lại xem, lớn lên muốn làm gì nào?”
“Muốn lấy mẹ cháu!”
“Được lắm, được lắm, lớn lên rồi muốn làm gì nào?” Dạ Vô Yên tức đến nỗi lời nói rít qua kẽ răng.
“Muốn lấy mẹ cháu!” Triệt Nhi vẫn kiên quyết đáp lời.
Tiếng nói dõng dạc nhưng non nớt đó vang lên, mang theo kiên định vững vàng.
Sính Đình đứng một bên bưng khay hoa quả cho Triệt Nhi, nghe thấy lời Triệt Nhi nói vậy, không đừng được sắp bật cười thành tiếng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Dạ Vô Yên, liền lập tức nuốt tiếng cười vào bụng, nàng ta sợ sẽ bị ánh mắt của Vương gia giết chết. Có điều, vẫn có kẻ không sợ chết mà cười thành tiếng, đó chính là Cuồng Y Vân Khinh Cuồng.
Hắn thậm chí còn ôm bụng cười bò ra đất.
“Vương gia, tiểu quỷ này tranh thê tử với ngài ư, xem ra con đường nạp phi của ngài còn dài dằng dặc và xa xôi diệu vợi lắm!”
Dạ Vô yên quay đầu nhìn Vân Khinh Cuồng, đôi lông mày chau lại, ánh mắt lóe lên tia nhìn sắc bén, nhếch môi nở nụ cười lạnh nhạt, thanh âm trầm ấm không tức giận mà có uy: “Sính Đình, nghe nói trong cung đang thiếu ngự y, Cuồng Y đại danh vang dội như thế mà chịu vào cung làm ngự y, e là các phi tử trong hậu cung mong còn chẳng được ấy nhỉ!”
Vân Khinh Cuồng nghe vậy, tiếng cười như bị bóp nghẹt, bình sinh hắn chẳng sợ gì, ngoài yêu nữ Phong Tường Nhi ra, thì duy nhất chính là sự bó buộc của lễ giáo, bắt hắn vào cung làm ngự y, ngày ngày gặp Hoàng thượng và các phi tần rồi phải ba quỳ chín vái, chẳng thà giết hắn đi cho xong.
Hắn vội vã nín cười, yên lặng đứng yên một góc.
Dạ Vô Yên giận tím mặt, đôi mắt phượng nheo lại, quay đầu nhìn ánh mắt đầy thách thức của Triệt Nhi. Trong khoảnh khắc, hai đôi mắt phượng, một to một nhỏ nhìn chằm chặp vào nhau.
Thế này có gọi là tự gây oan nghiệt thì không sống được không nhỉ?
Con của chàng lại muốn tranh thê tử với chàng ư, những người đàn ông khác, Dạ Vô Yên chẳng lo, nhưng nhóc con này chắc chắn là một đối thủ lợi hại. Vốn định nhân lúc Sắt Sắt chưa tới đón Triệt Nhi, chàng sẽ nối lại tình cảm cha con với nó, bây giờ thì hay rồi, nối thế nào lại thành ra tình địch của nhau!
Dạ Vô Yên nghiến răng, chỉ muốn bế xốc Triệt Nhi lên đét vào cái mông be bé của nó một trận ra trò, nhưng đứa con tưởng mất đi rồi tìm lại được này, làm sao chàng nỡ ra tay với nó!
Dạ Vô Yên quả thực không biết trút giận vào đâu, đành chọn cách gìn giữ hòa bình, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tốt nhất không nên đắc tội với tiểu ma đầu này.
“Triệt Nhi ngoan, ta nói cho cháu nghe nhé, mẹ cháu chỉ có thể lấy cha cháu thôi, có biết không? Cháu không được lấy, những người đàn ông khác cũng không được lấy! Hiểu chưa? Mau bỏ ý định ấy đi, khi nào cháu lớn lên rồi, sẽ có rất nhiều tiểu mỹ nhân trẻ tuổi, cháu muốn lấy ai thì lấy, họ đều đẹp hơn mẹ cháu, dịu dàng hơn mẹ cháu.”
“Cháu chẳng thèm, cháu chỉ muốn lấy mẹ cháu thôi! Mẹ cháu là người phụ nữ đẹp nhất, hiền dịu nhất trên đời.” Triệt Nhi vênh mặt lên, khóe môi nở nụ cười gian tà, nó sẽ không mắc bẫy trước lời dụ dỗ ngon ngọt của Dạ Vô Yên đâu. Hàng mi dài khẽ chớp, Triệt Nhi nheo mắt lại nói: “Còn nữa, Tuyền Vương nói sai rồi! Mẹ cháu vốn không định lấy cha cháu đâu. Mẹ cháu nói rồi, thà lấy bất kỳ người đàn ông nào trong thiên hạ, còn hơn phải lấy người cha lòng dạ xấu xa đó của cháu!”
Câu cuối cùng của Triệt Nhi chẳng khác nào sét nổ giữa trời quang. Dạ Vô Yên biết Sắt Sắt không dễ gì tha thứ cho chàng, nhưng nghe câu này được thốt ra từ miệng Triệt Nhi, chàng tức đến mức suýt thì hộc máu. Được lắm! Giang Sắt Sắt, nàng thà lấy bất cứ người đàn ông nào trong thiên hạ chứ quyết không lấy chàng sao?
Câu này thực còn khiến chàng bị đả kích hơn cả việc nàng đi lấy Hách Liên Ngạo Thiên. Dẫu sao trong đám đàn ông, Hách Liên Ngạo Thiên cũng được xem là cực phẩm, còn “bất kỳ người đàn ông nào trong thiên hạ”, nghĩa là bao gồm cả bọn phu phen, lính tráng, ăn mày tù tội sao...???
Dạ Vô Yên chỉ nghĩ đến đó thôi đã đủ tức đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói rồi.
“Mẹ cháu nói câu này thật sao?” Mấy sợi gân xanh bên gót lông mày Dạ Vô Yên giật lên liên hồi, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng giận tím lên, cằm đã cứng đơ như muốn nứt vỡ.
“Đúng thế! Mà mẹ cháu còn nói mấy lần cơ!” Triệt Nhi chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng mịn màng lộ ra nụ cười tinh nghịch.
Dạ Vô Yên đứng dậy, môi mím thành chữ “nhất”, trong đôi mắt thâm sâu là sự u ám. Hôm nay, Sắt Sắt đưa tin nói nàng sẽ tới, xem ra chàng và nàng phải nói chuyện lại với nhau thôi.
“Cuồng Y, đưa tiểu công tử xuống!” Chàng thản nhiên dặn dò, trong thanh âm ôn hòa ẩn chứa sự uy nghiêm không thể kháng cự.
Triệt Nhi nghe vậy, đôi mắt to đen trắng phân minh lại long lanh phát sáng, lớn tiếng nói: “Ngài muốn làm gì? Có phải mẹ cháu sắp tới không? Cháu muốn ở đây chờ mẹ!”
Vân Khinh Cuồng vỗ nhẹ lên khuôn mặt bé nhỏ hồng hào đẹp như ngọc đó, cười một cách nho nhã: “Tiểu công tử, cậu không còn là nhóc con bú tí mẹ nữa, sao không thể rời xa mẹ được một chút thế? Đi nào, ta cho cậu xem cái này hay lắm!” Nói rồi, hắn nhanh chóng dắt Triệt Nhi ra ngoài.
Triệt Nhi bĩu dài đôi môi nhỏ đỏ hồng, xem ra mình đã làm cho người cha lòng dạ xấu xa này tức giận rồi, vì thế đành để cho Vân Khinh Cuồng dắt đi vô cùng miễn cưỡng!
Màn đêm buông xuống, Sắt Sắt đã tới Tuyền Vương Phủ. Từ lần Dạ Vô Yên bị thương tới giờ đã được nửa tháng, cho dù chàng bị thương nặng tới đâu, có lẽ cũng khỏi hẳn rồi. Sắt Sắt lần này tới đây là muốn quyết đấu với chàng để mang Triệt Nhi trở về.
Đêm, Tuyền Vương Phủ cực kỳ yên lặng, xung quanh vẫn được canh phòng cẩn mật. Có lẽ vì Dạ Vô Yên bị thương nên từ sau lễ sinh thần của Hoàng thượng, chàng chỉ ở trong Phi Thành, không hề ra ngoài biên quan.
Sắt Sắt đã quen đường thuộc lối nên lập tức vượt tường vào phủ, gặp đám thị vệ tuần tra, liền nói rõ thân phận. Đám thị vệ đó lập tức đi bẩm báo với Tổng quản Kim Đường. Kim Đường thấy Sắt Sắt, hai mắt liền sáng lên, tiến lên mấy bước, nói bằng giọng có chút cảm khái: “Vương phi, cuối cùng người cũng quay lại rồi.”
Sắt Sắt nghe Kim Tổng quản gọi mình là Vương phi, liền chần chừ rồi nói: “Kim Tổng quản, ngươi gọi sai rồi.”
“Thuộc hạ không gọi sai đâu, chỉ có người mới là Vương phi của Vương gia mà thôi!” Sau đó Kim Tổng quản dẫn Sắt Sắt thẳng tới Khuynh Dạ Cư của Dạ Vô Yên mà chẳng cần đi thông báo trước.
Đêm nay Khuynh Dạ Cư có phần hơi kỳ quái, trước nay mỗi lần tới đây, trong viện đều có lính gác, hành lang cũng có thị nữ. Đêm nay, trong viện đặc biệt tĩnh mịch, ánh đèn dưới hành lang cũng bị thổi tắt hết, chỉ còn một ngọn, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng quấn quít trong bóng đêm. Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn sắc trời, vẫn chưa đến canh một, sớm thế này đừng nói là Dạ Vô Yên đã đi ngủ rồi nhé!
“Kim Tổng quản, Triệt Nhi đâu?” Đứng trong tòa viện của Dạ Vô Yên, Sắt Sắt khẽ hỏi. Nếu có thể, nàng chỉ muốn cướp lại Triệt Nhi rồi đi ngay.
Kim Tổng quản chưa kịp trả lời, thị nữ Sính Đình đã từ một bên hành lang chầm chậm đi tới, thấy Sắt Sắt, liền vái rất sâu: “Nô tì bái kiến Vương phi, tiểu công tử mấy ngày nay đều ngủ cùng Vương gia, bây giờ đã ngủ rồi.”
Sắt Sắt nghe thấy gần đây Triệt Nhi đều ngủ với Dạ Vô Yên, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác cay đắng. Triệt Nhi đã quen với Dạ Vô Yên nhanh thế sao? Đúng là khiến nàng cực kỳ ngạc nhiên. Xem ra lần này về có lẽ nên dạy dỗ lại Triệt Nhi mới được. Sao có thể tin tưởng người lạ dễ dàng như vậy được? Hơn nữa người đó lại là kẻ đã bắt cóc nó nữa chứ!
Trong lòng Sắt Sắt thoáng xao động, lạnh lùng nói với Sính Đình: “Phiền Sính Đình bẩm báo một câu, nói Giang Sắt Sắt tới tìm.”
Sính Đình dịu dàng cười đáp: “Vương gia biết Vương phi đêm nay sẽ tới nên đang chờ trong phòng rồi, không cần bẩm báo. Vương phi cứ vào phòng là được, nô tỳ xin cáo lui.”
Sính Đình cũng nhất mực gọi nàng là Vương phi y như Kim Tổng quản, Sắt Sắt chẳng hơi đâu mất công giải thích với họ thêm nữa, cũng không nói nhiều. Nói xong Sính Đình liền cùng Kim Tổng quản lui ra.
Sắt Sắt một mình ở lại trong căn viện tối tăm, ánh trăng lạnh lùng trên cao đổ xuống, mùi thơm trong gió nhẹ nhàng, những làn hương thầm tươi mát khe khẽ phảng phất trong không khí.
Tình cảnh này khiến Sắt Sắt nhớ lại lần trước khi ở Đại hội Tế trời của Bắc Lỗ Quốc, nàng bị Vân Khinh Cuồng đưa vào bẫy, nhìn thấy Dạ Vô Yên và Y Lãnh Tuyết hôn nhau, hôm nay sẽ là chuyện gì nữa đây?! Có điều bây giờ nàng không sợ bất cứ điều gì. Cho dù có thấy những cảnh tình ý nồng nhiệt hơn thế nữa, trái tim nàng cũng sẽ chẳng xao động chút nào đâu.
Sắt Sắt nhìn cánh cửa phòng Dạ Vô Yên, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
Vì Triệt Nhi, cho dù có là đầm rồng hang cọp, nàng cũng phải xông vào. Nàng tiến lên, chầm chậm bước tới trước cửa phòng ngủ của Dạ Vô Yên. Nàng đứng đó một lúc, mới cất giọng khẽ gọi: “Dạ Vô Yên!”
“Mời vào!” Trong phòng đưa ra tiếng nói của Dạ Vô Yên, nho nhã ấm áp như ngọc, trong mát như làn gió.
Sắt Sắt định thần, xem ra chắc không có cạm bẫy gì đâu. Sắt Sắt giơ tay đẩy cửa, chầm chậm bước vào. Trong phòng hơi tối, đi vòng qua tấm bình phong vẽ phong cảnh bốn mùa, Sắt Sắt liền thấy chiếc đèn lưu li trên án, ánh sáng dịu dàng chiếu một màu vàng ấm áp khắp cả căn phòng.
Đôi mắt Sắt Sắt liền nhìn lên chiếc giường lớn xa hoa cao quý, màn trướng buông rủ, xem ra có lẽ Triệt Nhi đã ngủ rồi. Sắt Sắt đang định bước tới bên giường, đột nhiên nàng quay đầu, ánh mắt bỗng dưng khựng lại.
Dạ Vô Yên không ở trên giường, chàng đang ngồi trong thùng tắm.
Chiếc thùng tắm đó rất lớn, bên trong là nước ấm bốc hơi nghi ngút, trên mặt nước còn có mấy cánh hoa.
Chàng lười nhác tựa vào thành thùng tắm, mái tóc dài đen nhánh Sắt Sắt vốn nghĩ chỉ có Minh Xuân Thủy mới có phủ xuống, rủ dài đến lưng. Mấy sợi tóc trên trán đã bị ướt hơi nước, đọng thành những giọt nước long lanh, dưới ánh sáng mờ ảo, những giọt nước lấp lánh chảy theo từng sợi tóc chàng, rơi xuống hàng mi dài. Chàng chớp mắt, những giọt nước long lanh đó liền trôi xuống theo gò má tuấn tú của chàng. Hơi nước mù mịt, đôi mắt sâu như không thấy đáy lóe lên tia sáng lấp lánh mà sắc bén khôn cùng. Đôi mắt chàng nhìn chằm chặp vào nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt đầy mê hoặc.
Sắt Sắt chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng như lửa đốt. Lúc này nàng mới phát hiện ra hình như mình đã nhìn chàng chăm chú một lúc lâu rồi.
Sắt Sắt biết, bên góc phòng ngủ của Dạ Vô Yên có một gian phòng chuyên để tắm rửa, đó là một suối nước nóng ngầm. Nhưng hôm nay Dạ Vô Yên không tắm ở đó mà lại ngâm mình trong thùng tắm ở phòng ngủ, xem ra đã tính trước được nàng sẽ tới.
Chàng muốn làm gì? Quyến rũ nàng ư? Xem ra cũng đúng là nhan sắc mỹ miều đấy!
Mấy năm nay, nàng luôn cho rằng tình cảm của mình đối với chàng đã như dòng sông ngừng chảy, trái tim đã như dòng nước chết! Nhưng không ngờ, giây phút nhìn thấy chàng, dòng nước chết đó lại gợi lên những đợt sóng lăn tăn rồi khuôn mặt nàng lại đỏ ửng lên!
Thấy tình cảnh đầy hương sắc thế này, xem ra nếu là nữ nhân, có lẽ đều không thể kiềm chế được?!
Sắt Sắt nghiến răng, trong lòng thầm nghĩ liệu có phải đã đến lúc mình cần tìm một người đàn ông thật rồi không? Có lẽ như vậy mới thực sự quên được chàng cũng nên!
Sắt Sắt cố quay cái cổ đã cứng đờ ra phía khác, ánh mắt nhìn về chiếc giường phủ màn, cố gắng kìm nén trái tim đang đập cuồng loạn trong ngực. Nàng mong trái tim mình sẽ như gỗ đá, coi người trước mặt chỉ là không khí mà thôi. Dần dần, trái tim cuồng loạn đó cũng bình tĩnh trở lại.
Nàng đoán Triệt Nhi chắc không nằm trên chiếc giường buông màn đó, nhưng nàng vẫn chầm chậm bước lại, vén màn lên, quả nhiên, trên giường chẳng hề thấy bóng dáng Triệt Nhi.
Sắt Sắt nắm chặt nắm đấm trong tay áo, xem ra đêm nay muốn mang Triệt Nhi đi một cách thuận lợi không dễ dàng.
Dạ Vô Yên, lẽ nào chàng cho rằng Giang Sắt Sắt này là kẻ háo sắc? Chỉ cần thấy chàng như vậy là sẽ động lòng sao?
Nghĩ tới đây, Sắt Sắt cười lạnh, đột nhiên quay người, ánh mắt lạnh lẽo không gợn chút sóng nào nhìn quét qua khuôn mặt Dạ Vô Yên. Nàng bình tĩnh đi tới ngồi xuống chiếc ghế trúc bên án, cười nói: “Tuyền Vương, ngài tắm nhanh lên, ta còn vội gặp con.”
Vốn định bức bách chàng, bắt chàng giao nộp Triệt Nhi, nhưng nghĩ tới bộ dáng trần truồng của chàng, tình cảnh đó có vẻ sẽ vô cùng ngượng nghịu, nên tạm thời nàng đành từ bỏ ý định.
“Nàng muốn gặp Triệt Nhi ư, vậy thì để xem nàng có bản lĩnh đưa Triệt Nhi ra khỏi đây không đã!” Giọng nói trầm ấm nhàn nhã của chàng khe khẽ đưa tới, nhưng lời nói lại khiến Sắt Sắt tức đến phát điên.
Chàng không chịu giao Triệt Nhi cho nàng, lẽ nào muốn nàng phải động gươm đao với chàng thật sao?
Sắt Sắt tức giận quay đầu, lạnh lùng nói: “Dạ Vô Yên, ngươi là ai chứ. Dựa vào đâu mà bắt Triệt Nhi của ta? Ngươi không thấy mình làm như vậy là vô liêm sỉ lắm sao?! Triệt Nhi ở đâu? Hôm nay bất luận thế nào ta nhất định phải mang nó đi!”
Dạ Vô Yên chẳng hề để ý tới sự chất vấn của Sắt Sắt, nhàn nhã vuốt mái tóc đẫm nước, dùng chiếc gáo gỗ múc một gáo nước ấm, dội lên đầu. Nước nóng men theo làn da mịn màng của chàng chảy xuống, làn da trắng trẻo dưới ánh sáng lấp lánh mê hoặc đầy dụ dỗ, mái tóc đen nhánh xõa xuống, càng làm nổi bật lên làn da trắng của chàng. Chàng bỗng lắc đầu, những giọt nước trên tóc bắn ra tứ phía, có mấy giọt bắn cả lên ngón tay Sắt Sắt.
Sắt Sắt nghĩ đến những giọt nước đó đã từng lăn trên người chàng, liền vội vã rút khăn ra lau, càng lau mặt càng đỏ, bối rối đến nỗi tai cũng đỏ ửng lên.
Dạ Vô Yên thấy vậy cười thoải mái: “Phiền Long Nữ lấy y phục cho Bản vương!”
Sắt Sắt lặng đi một lúc, không ngờ Dạ Vô Yên lại bắt nàng lấy y phục cho chàng. Nàng nhìn theo hướng cánh tay Dạ Vô Yên chỉ, thấy y phục của chàng để ở đầu giường. Thị nữ đều bị chàng đuổi ra hết, nếu nàng mặc kệ, không biết chàng còn tắm đến bao giờ, nếu bắt chàng tự đi lấy, hẳn là chàng cứ thế mà đi qua trước mặt nàng mất.
Sắt Sắt nghĩ đến cảnh chàng sẽ đi qua trước mặt mình, trên người không một mảnh vải che thân, liền chau mày, không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi tới bên giường, đem tấm áo trắng được gấp gọn ghẽ lại. Áo bào màu nguyệt bạch, tay áo thêu là trúc màu xanh.
Nàng cúi mắt, hàng mi dài che đi đôi mắt trong veo, ánh nhìn chỉ chăm chú vào đầu mũi của mình, đi về phía trước hai bước, giơ tay ra, ném tấm áo trắng cho chàng.
Tấm áo trắng như đám mây bay về phía Dạ Vô Yên, ánh mắt chàng lóe lên sự thất vọng khó diễn tả thành lời, rồi nhàn nhã giơ tay, tấm áo liền rơi xuống trên vai. Chàng nhấc chân bước ra khỏi thùng tắm, nho nhã buộc sợi dây gấm trên áo bào lại, đi đôi guốc gỗ, chầm chậm tới bên Sắt Sắt.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn lưu li, ánh sáng hơi mờ, lại thêm hơi nước mù mịt, khiến người ta cảm thấy có chút gì đó rất khêu gợi.
Sắt Sắt nhìn Dạ Vô yên đang chầm chậm bước lại, thấy tấm áo trắng tung bay của chàng, mái tóc đen nhánh dài đến lưng, còn cả đôi môi đang nở nụ cười và ánh mắt chan chứa thâm tình nữa. Nhất thời nàng như quay lại Xuân Thủy Lầu, quay lại thời điểm trước khi Y Lãnh Tuyết xuất hiện, khi đó, chàng cũng tiêu sái dịu dàng như thế.
Tiếc là, quãng thời gian đó quá ngắn, ngắn đến mức không kịp lưu lại dư vị gì, giống như con cá trơn nhẫy tuột khỏi tay nàng vậy.
“Ta không mặc y phục có phải càng mê người không?” Dạ Vô Yên chầm chậm bước tới trước mặt Sắt Sắt, ánh sáng cây đèn lưu li khiến thân hình cao lớn của chàng đổ thành một cái bóng dài, ngữ khí dịu dàng. Đôi mắt đen thăm thẳm nhìn dán vào dung nhan thanh tú của Sắt Sắt, dường như ánh mắt đó muốn nhìn thấu sự bình tĩnh trên mặt nàng để tìm ra những xao động tận sâu trong trái tim nàng vậy.
Sắt Sắt ngước mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuyệt đẹp của chàng, cánh mũi toàn là mùi thơm thanh khiết khi chàng tắm xong. Nàng chau mày, lạnh lùng nói: “Đúng là mê người thật, có điều vẫn kém Hách Liên một chút!”
Rõ ràng Dạ Vô Yên bị câu nói này của Sắt Sắt làm cho cứng họng, khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự tổn thương. Có điều, chàng nhanh chóng bình tĩnh lại, không tức giận, hơn nữa khóe môi còn nở nụ cười.
“Sắt Sắt, nàng học cách dối lòng từ khi nào thế? Nếu Hách Liên Ngạo Thiên mê người hơn ta, sao nàng không đi theo hắn?” Khuôn mặt tuấn tú của chàng hiện lên một nụ cười nhạt, ánh mắt long lanh chăm chú nhìn vào Sắt Sắt.
Chàng giơ tay định vuốt lên gò má trắng như ngọc của Sắt Sắt, không ngờ nàng quay đầu, tránh được bàn tay chàng.
“Cầm thú!” Sắt Sắt lạnh lùng nói, quả thực không biết dùng từ gì để hình dung Dạ Vô Yên lúc này. Tắm rửa tự nhiên như không trước mặt nàng đã đành, còn nói ra những lời khêu gợi như vậy nữa.
Dạ Vô Yên thất vọng rụt tay lại, nho nhã ngồi xuống bên chiếc giường trúc cạnh Sắt Sắt, nhếch lông mày lên coi như không có chuyện gì.
“Sắt Sắt, là nàng muốn biến ta thành cầm thú, trên đời này, ta chỉ làm cầm thú của riêng mình nàng thôi!” Nụ cười nhàn nhã trên mặt chàng đột nhiên biến mất, thay vào đó là mối thâm tình sâu sắc.
Câu này của chàng có ý gì, chỉ làm cầm thú của riêng nàng?
Nhất thời Sắt Sắt không thể hiểu nổi chàng định nói gì, rõ ràng nàng đang mắng chửi chàng, sao chàng lại có vẻ như đang hưởng thụ thế. Khi Sắt Sắt hiểu ra ẩn ý bên trong lời nói của Dạ Vô Yên, cơn tức giận nãy giờ trong lồng ngực không biết trút vào đâu.
“Dạ Vô Yên, ngươi nói xem, rốt cuộc phải thế nào ngươi mới để ta mang Triệt Nhi đi?” Sắt Sắt quay đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào một bên giường, lạnh lùng ngắt lời.
“Ta sẽ để nàng mang Triệt Nhi đi, nàng yên tâm, chỉ là ta muốn nói chuyện nghiêm túc với nàng!” Dạ Vô Yên nghiêm mặt nói.
Trái tim Sắt Sắt đang căng như sợi dây đàn, nghe chàng nói vậy lúc này nàng mới thấy yên tâm vài phần.
“Chuyện nghiêm túc gì? Nói đi!” Sắt Sắt ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng chàng cũng bàn chuyện nghiêm túc với nàng rồi.
“Sắt Sắt, rõ ràng nàng vẫn còn cảm xúc với ta, phải không?” Chàng chăm chú nhìn Sắt Sắt, nghiêm nghị hỏi.
Đây là cái mà chàng gọi là chuyện nghiêm túc sao?
Sắt Sắt quả thực không có thời giờ đâu để lãng phí với chàng, nàng đột nhiên đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng mê người, nhưng lại nói với chàng bằng ngữ khí lạnh lùng nhất: “Dạ Vô Yên, cho dù ta có cảm xúc với ngươi thì sao? Nên biết rằng không chỉ có đàn ông mới có chuyện dục vọng không liên quan tới tình yêu, mà đôi khi dục vọng của đàn bà cũng vậy – không liên quan đến tình yêu!”
Sắt Sắt nói rồi, đôi mắt trong trẻo liền nheo lại, hờ hững nhìn vào khuôn mặt tuấn tú thoát tục của Dạ Vô Yên.
Chàng không ngờ Sắt Sắt lại nói ra những lời này, nét mặt bộc lộ rõ sự kinh ngạc, chàng tựa người vào chiếc giường trúc, giấu khuôn mặt vào bóng tối nơi ánh đèn lưu li không chiếu tới, ngũ quan trên khuôn mặt tuấn tú dần bị phủ một lớp tro trắng. Đôi môi mỏng tuyệt đẹp mím lại, vì câu nói vừa rồi của nàng, đôi môi đó đã không còn chút huyết sắc.
“Sắt Sắt!” Chàng khẽ gọi, ánh mắt sắc bén như hai thanh đao, từng thanh một đang khoét vào trái tim nàng, dường như muốn moi tim nàng ra xem rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Sắt Sắt không muốn phí lời với chàng thêm nữa, liền giơ tay, chầm chậm rút Tân Nguyệt loan đao ở thắt lưng ra. Ánh đèn vàng mờ ảo rung lên vì ánh đao lạnh toát.
“Dạ Vô Yên, nếu ta phải thắng ngươi mới có thể đưa được Triệt Nhi đi, vậy thì ra tay đi!” Sắt Sắt đưa ngón tay vuốt nhẹ trên thân Tân Nguyệt loan đao, đao khí lạnh lẽo khiến trái tim nàng nhất thời chùng xuống.
Dạ Vô Yên vẫn ngồi yên không động đậy trên chiếc giường trúc, giống như một con rối bông màu nguyệt bạch.
Sắt Sắt chau màu, lạnh giọng hỏi: “Dạ Vô Yên, sao không ra tay?! Mau ra tay đi chứ?”
Chàng ngước mắt, nhìn sự lạnh lùng chất chứa trong đôi mắt trong trẻo của nàng, cay đắng cười nói: “Sắt Sắt, cả đời này ta sẽ không bao giờ động thủ với nàng nữa, vĩnh viễn không bao giờ! Cho dù nàng muốn giết ta, ta cũng cam lòng chấp nhận!”
Năm xưa, chỉ vì chàng muốn quyết đấu với nàng, mới đẩy nàng xuống đáy vực sâu. Nỗi đau đớn trong khoảnh khắc đó bây giờ vẫn giày vò chàng đến mức tan nát cõi lòng, sao chàng có thể lại quyết đấu với nàng một lần nữa. Điều đó vĩnh viễn không bao giờ xảy ra!
Sắt Sắt nghe vậy, trái tim không ngừng run lên, vốn định vận nội công, nhưng vì câu nói đó của chàng, bàn tay nắm loan đao của nàng liền run lên bần bật.
“Sắt Sắt, cả đời này ta chỉ yêu một mình nàng. Y Lãnh Tuyết có ơn với ta, ta không thể giương mắt thấy cô ấy bị xử tội chết được. Nhưng ta không ngờ việc làm đó lại khiến nàng bị tổn thương sâu sắc, thậm chí còn làm hại tới Triệt Nhi! Sắt Sắt, nếu giết ta có thể khiến nàng hết oán hận, vậy thì nàng hãy ra tay đi!” Chàng mỉm cười đứng dậy, từng bước từng bước đến gần bên nàng.
Tiếng guốc mộc gõ trên mặt đất, nhẹ nhàng mà chậm rãi, vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, từng tiếng từng tiếng như gõ vào trái tim nàng.
Nhưng thanh loan đao đã ngăn cách chàng và nàng!
Đối mặt với chướng ngại vật sắc bé, chàng nhìn mà như không, cũng không hề có ý dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước. Bởi vì chỉ cần tiến thâm hai bước nữa thôi, chàng có thể ôm lấy nàng rồi.
Khóe môi chàng nở nụ cười, đôi mắt đen láy dịu dàng lấp lánh như sao dưới trời đêm, an lành, sâu sắc, đẹp đẽ, khóa chặt lấy đôi mắt nàng, tham lam ngắm nhìn nàng, dường như sợ không bao giờ ngắm đủ vậy.
Hai người ngày càng tiến sát lại gần hơn, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảm trong mắt đối phương.
Nàng nhìn thấy thâm tình của chàng, chàng nhìn thấy sự bàng hoàng của nàng.
Sắt Sắt nghe thấy tiếng đao đã đâm vào da thịt, nàng cúi đầu, thấy loan đao đã đâm vào ngực chàng, ngón tay ngọc của nàng khẽ run, nội lực hùng hậu biến mất không tăm tích, Tân Nguyệt loan đao vốn là thứ binh khí mềm, không có nội lực, phút chốc hóa thành mềm dẻo, nối chàng và nàng lại với nhau.
Chàng cười, trong khoảnh khắc nụ cười đó như hoa quỳnh nở rộ, rực rỡ, đắm say.
Chàng mở rộng cánh tay, vung tà áo như mây bay lướt qua, chỉ trong phút chốc đã ôm lấy cả người nàng vào lòng mình. Chàng ôm rất chặt, một tay giữ lấy lưng nàng, rồi nắm lấy hai tay nàng. Chàng cúi người, trán chạm vào trán nàng, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt nàng. Khi thấy sự hoảng loạn trong mắt nàng, chàng kiên định nói: “Sắt Sắt, nàng vẫn quan tâm tới ta, nàng vẫn còn tình cảm với ta, đừng trốn tránh nữa được không? Hãy để ta dùng cả đời này để bảo vệ và bù đắp cho những tổn thương mà ta đã gây ra cho nàng và Triệt Nhi nhé!”
Môi chàng dần dần hạ xuống, mang theo hơi thở nóng rực, cuồng nhiệt hôn nàng, vừa hôn vừa không ngừng gọi tên nàng.
“Sắt Sắt... Sắt Sắt...”
Lưỡi chàng đưa vào trong miệng nàng, quấn quít lấy lưỡi nàng, hôn đến khi đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, bàn tay chàng lướt khắp thân hình nuột nà của nàng, ôm ấp những đường nét mà chàng ngày đêm mong nhớ.
Bàn tay nóng rực của chàng như mang theo ngọn lửa, khiến làn da của Sắt Sắt như bị thiêu cháy.
Trái tim Sắt Sắt cực kỳ căng thẳng, đột nhiên nàng giơ tay, đẩy chàng ra khỏi người mình. Nàng quên rằng chàng đã mất đi nửa thành công lực, nên lúc nàng dùng toàn lực đẩy mạnh chàng một cái, Dạ Vô Yên không hề phòng bị, loạn choạng lùi về phía sau vài bước.
Chàng đổi tư thế đến mấy lần mới đứng vững lại được, sau đó liền chậm rãi ngồi xuống chiếc giường trúc phía sau.
Chàng tựa vào giường trúc, thở một hơi, đôi môi mang nụ cười cay đắng, trong ánh mắt là sự thê thảm. Đến tận lúc này Sắt Sắt mới để ý, trước ngực chàng đã có một đóa hoa bằng máu tươi đỏ rực.
Vừa rồi, Tân Nguyệt loan đao của nàng đã làm chàng bị thương. Nàng cúi mắt, nhặt thanh đao rơi dưới đất lên, đứng trong phòng, hai người lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Ánh trăng tràn vào từ ngoài cửa sổ, nhẹ như cánh bướm, lạnh như nhũ băng, tuôn trên vai chàng, chàng ngồi ở nơi ánh nến và ánh trăng giao nhau, nhìn nàng nở nụ cười nhàn nhã.
Nàng do dự trong giây lát, nhưng vẫn chầm chậm tới bên chàng, lên tiếng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Dạ Vô Yên vẫn cười dịu dàng như thế, khẽ đáp: “Ta không sao! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.” Ngừng một lát, chàng thấp giọng nói: “Sắt Sắt, nàng vẫn hận ta ư?”
Thanh âm trầm ấm đó là sự mê hoặc dịu dàng, nụ cười ấm áp trên môi chàng tan cả trong đáy mắt, mang theo bao nhiêu chờ đợi.
Hận ư?
Trong khoảnh khắc, Sắt Sắt nhìn đôi mắt hẹp và dài của chàng, đột nhiên nàng phát hiện, thực ra, nàng đã không còn hận chàng từ lâu rồi. Có điều muốn nàng một lần nữa đón nhận chàng, lại không hề dễ dàng chút nào.
“Không! Từ lâu rồi, ta không còn oán hận ngươi nữa!” Sắt Sắt ngước mắt, nói một cách lạnh nhạt.
Dạ Vô Yên tươi cười, chỉ cần nàng không hận chàng nữa, chàng liền có hy vọng rồi!
“Sắt Sắt, cho dù bốn năm trước người cứu nàng là ai, hắn đều có mục đích không thể nói cho người khác biết, sau này nàng nhất định phải cẩn thận hơn, nhất là phải đề phòng Mạc Tầm Hoan.” Dạ Vô Yên thấp giọng nói.
Bốn năm trước, trong lần hải chiến đó, Sắt Sắt liền nhớ ra, Dạ Vô Yên đã nghi ngờ mà cho rằng Mạc Tầm Hoan là người báo tin cho Dạ Vô Trần. Không ngờ đến bây giờ chàng vẫn nghi ngờ hắn. Sao Mạc Tầm Hoan phải làm vậy? Hắn không có lý do gì để làm thế cả!
Dạ Vô Yên nhìn Sắt Sắt, dường như thấu hiểu tâm tư nàng, liền cười nhạt nói: “Sắt Sắt, nếu nàng là Mạc Tầm Hoan, là vua một đảo quốc nhỏ, nàng có mong Hoàng đế Nam Nguyệt là người hiểu rõ nàng, hoặc là một người mà nàng có thể khống chế được không?”
Trong lòng Sắt Sắt đột nhiên kinh hãi, sự suy đoán của Dạ Vô Yên vốn vô cùng chính xác. Năm xưa, đất nước của Mạc Tầm Hoan bị hải tặc chiếm đóng, hắn phải cầu cứu Nam Nguyệt, nhưng Hoàng đế lại không chịu xuất binh. Vì thế, Mạc Tầm Hoan có suy nghĩ như vậy cũng không có gì khó hiểu!
Có điều nàng cũng chưa từng ở vào địa vị hắn, vì thế không nghĩ tới điểm mấu chốt này, nàng luôn cho rằng Mạc Tầm Hoan là người khá thờ ơ, nhưng xem ra một khi đã trở thành đấng quân vương, thì bất luận thế nào cũng không còn thờ ơ được nữa!
“Sắt Sắt. Bây giờ e là Đông Hải đã không còn là nơi an toàn nữa, ta mong nàng có thể đưa Triệt Nhi tới Xuân Thủy Lầu.” Dạ Vô Yên trầm giọng nói.
“Ta nhất định sẽ không tới Xuân Thủy Lầu đâu.” Sắt Sắt ngước mắt cười nói: “Dạ Vô Yên, tuy ta không còn hận ngươi, nhưng ta cũng không còn yêu ngươi nữa. Hai chúng ta không thể ở bên nhau được, vì thế, ta sẽ không tới Xuân Thủy Lầu, cũng sẽ không ở lại bên ngươi, ta vẫn nên về Đông Hải là hơn.”
Dạ Vô Yên chau mày, ánh mắt chàng toát lên sự u ám: “Ta hiểu, với thực lực của nàng, hẳn không dễ gì bị người khác khống chế, nếu nàng thực sự muốn về Đông Hải, thì cũng nên cẩn thận với một số người. Vì những kẻ gây hại cho nàng đều có ý nhằm vào ta. Vì vậy, ta có thể sẽ phái binh tới bảo vệ nàng, mong nàng đừng cự tuyệt!”
“Ngươi muốn sao cũng được!” Sắt Sắt hờ hững đáp.
“Ta phái người đưa Triệt Nhi tới đây nhé!” Dạ Vô Yên nói rồi, liền đứng dậy chầm chậm bước ra ngoài.
Sắt Sắt đứng đợi trong phòng hồi lâu, liền nghe thấy ngoài cửa có những tiếng bước chân gấp gáp vọng lại, nàng vội bước ra ngoài, liền thấy Triệt Nhi của nàng đang chạy tới.
“Mẹ!” Triệt Nhi chạy tới trước mặt, ngọt ngào gọi nàng, đôi mắt đen trắng phân minh toát lên sự vui mừng hớn hở.
Sắt Sắt ôm lấy Triệt Nhi, bàn tay ngọc ngà vuốt trên khuôn mặt trắng mịn bé nhỏ. Triệt Nhi của nàng cuối cùng lại có thể trở về bên nàng rồi. nàng quay đầu lại nhìn, phía sau không còn bóng Dạ Vô Yên, chỉ thấy Kim Tổng quản và Sính Đình mang theo mấy thị vệ đứng chờ trong bóng tối.
“Vương phi, Vương gia dặn bọn thuộc hạ đưa người và tiểu công tử đi, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, mời người lên xe!” Sính Đình bước tới, dịu dàng nói.
Sắt Sắt gật đầu, cùng Triệt Nhi lên xe. Xe ngựa đi ra từ phía cửa sau, trong bóng tối, chầm chậm men theo con ngõ nhỏ rời đi.
Trong xe có hai ngọn đèn lưu li chiếu sáng, ánh đèn vàng hơi tối, Sắt Sắt thấy Triệt Nhi đang ôm một vật gì đó trong lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí.
“Triệt Nhi, con cầm thứ gì thế?” Sắt Sắt tò mò hỏi.
Triệt Nhi thấy cuối cùng Sắt Sắt cũng chịu hỏi, liền cười híp mắt đáp: “Mẹ, cái này là do Cuồng Y đưa Triệt Nhi tới thư phòng của Tuyền Vương lấy trộm ra đó. Cuồng Y nói đây là bảo bối hiếm có, mẹ có muốn xem không?”
Sắt Sắt nghiêm mặt nói: “Triệt Nhi, sao con có thể trộm đồ của người khác được?! Mau đem trả lại đi!”
“Mẹ, xem một tí rồi trả lại, được không?” Triệt Nhi bĩu môi nói.
Sắt Sắt không nhẫn tâm thấy Triệt Nhi thất vọng, liền nói: “Được rồi, vậy thì xem nào. Xem một tí rồi phải trả lại ngay đấy!”
“Vâng!” Triệt Nhi đáp lời, rồi lấy món đồ trong bao vải ra. Sắt Sắt lúc này mới phát hiện, đó là một cuộn tranh.
Sắt Sắt khẽ chau mày, không ngờ Vân Khinh Cuồng lại tặng Triệt Nhi một bức tranh. Nàng và Triệt Nhi liền chầm chậm mở bức tranh ra.
Sắt Sắt cười nhạt rồi cúi đầu nhìn xuống, chỉ mới lướt qua thôi, ánh mắt nàng liền không dứt ra được.
Bức tranh vẽ một biển hoa, trong đó hiện lên hình ảnh một cô gái thanh tú uyển chuyển đang không ngừng nhảy múa. Nàng mặc một bộ váy màu xanh, khuôn mặt mang nụ cười nhẹ nhàng, cùng ánh nhìn duyên dáng, nàng đang dẫm trên vô vàn cánh hoa, động tác múa cực kỳ bay bổng.
Tuy đó chỉ là một bức tranh, nhưng cái ngoái đầu nhìn lại của cô gái đó lại tình ý miên man, khiến người ta kinh tâm động phách, điệu múa uyển chuyển mềm mại vì thế càng toát lên phong thái tuyệt trần.
Bức tranh đó bút pháp thuộc hạng thượng thừa, hơn nữa chỉ cần nhìn nét bút và cách điểm mực có thể dễ dàng nhận ra, người vẽ tranh cực kỳ dụng tâm. Nếu không, phong tư thần thái của cô gái không thể nào sinh động như vậy được. Bức vẽ sinh động đến mức dường như lúc nào cô gái ấy cũng có thể uyển chuyển bước ra từ trong tranh.
Sắt Sắt nhìn bức tranh, có chút ngẩn ngơ, cô gái trong tranh rõ ràng là nàng, là chính nàng. Bức tranh đó, nét chữ đó, chính là bút tích của Dạ Vô Yên.
Ở chỗ trống trên bức tranh, có mấy hàng chữ, nét bút mạnh mẽ, đẹp như rồng bay phượng múa.
Dưới hoa phấp phới tung bay
Liếc ngang sóng mắt, chân mày khói xanh
Nhụy hoa sáo phượng vang thanh
Hồ rồng sóng gợn trong lành sắc xuân
Bình sinh say đắm một lần
Giai nhân tài tử, tiêu cầm khúc xưa
Phu thê chia rẽ tới giờ
Một mình sương lạnh, áo chưa khoác ngoài.
“Mẹ ơi, đây là thứ Cuồng Y lấy trộm từ phủ Tuyền Vương, nói rằng nếu mẹ xem nhất định sẽ thích. Mẹ ơi, cô gái trong tranh sao giống mẹ thế?” Triệt Nhi chỉ tay vào cô gái trong tranh, cười hì hì hỏi nàng.
Sắt Sắt quay mặt lại, khẽ “ồ” một tiếng rồi nói: “À! Trong thiên hạ có nhiều người giống nhau lắm!”
“Mẹ ơi, đây còn có chữ này, mẹ mau xem xem. Triệt Nhi không biết mấy chữ này!” Triệt Nhi nói bằng giọng non nớt, ngón tay bé xíu đặt ở chỗ lạc khoản[1] của bức tranh.
[1] Phần trên bức thư pháp hoặc tranh vẽ để tên, tên hiệu, ngày tháng, lời giải thích, thơ văn… đồng thời có đóng ấn chương.
Sắt Sắt quay đầu, nhìn kỹ lại mấy chữ mà Triệt Nhi chỉ, mấy chữ đó ở chỗ lạc khoản, nhưng chỉ có bốn chữ nhỏ - “Chí ái Sắt Sắt”.
Nàng thực sự là người mà chàng yêu thương tột cùng sao?
Sắt Sắt hoàn toàn chìm đắm trong im lặng, ánh trăng lạnh lùng, chỉ nghe tiếng bánh xe vang lên rõ mồn một trong đêm khuya yên tĩnh.