Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 60

Vô Tà công tử Minh Triệt lúc nào cũng mong có một tiểu đệ đệ. Vì cha cậu đã từng dụ dỗ, nếu có một tiểu đệ đệ thì đó là chuyện tốt đẹp đến nhường nào. Đệ đệ có thể chơi với cậu, cùng cậu luyện võ, vì thế, từ đó về sau, lúc nào cậu bé cũng mong có một tiểu đệ đệ.

Ở Xuân Thủy Lầu, cậu bé quả thực rất cô đơn, một mặt là vì luyện võ công rất nhàm chán, một mặt vì cậu bé không có bạn. Với địa vị công tử của Lầu chủ, những đứa trẻ khác khi chơi với cậu đều rất cẩn thận giữ ý.

Nhưng hi vọng của cậu bé cuối cùng cũng bị dập tắt vào một ngày xuân khi cậu năm tuổi.

Tháng Hai năm đó, trong Trích Nguyệt Lầu ở Xuân Thủy Lầu, mẹ cậu sinh một em bé, nhưng đó lại là một cô bé gái hay khóc. Thấy cha ôm tiểu muội muội cười đến muốn méo cả miệng, lúc nào cũng nói con gái mình xinh đẹp, nhưng cậu bé chẳng thấy muội muội mình đẹp ở đâu cả. Chỉ là một bé con nhăn nhó, khóc như mèo kêu.

May mà phu nhân của Thôi Hoa công tử Vân Khinh Cuồng cũng sắp sinh, cậu bé lại bắt đầu hi vọng. Nếu con của gã Vân điên là bé trai thì cũng có thể chơi cùng cậu, luyện võ cùng cậu.

Nhưng hi vọng của cậu bé lại một lần nữa bị dập tắt. Cuối tháng Ba, phu nhân của gã Vân điên Phong Tường Nhi sinh một bé gái.

Vô Tà công tử vô cùng thất vọng.

Đến tháng Năm, phu nhân của Trâm Hoa công tử Âu Dương Cái là Công chúa Thỏa Thỏa Quốc cũng sắp sinh, tuy Công chúa Thỏa Thỏa Quốc không phải người trung nguyên, con của nàng ấy có thể mặt mũi rất kỳ dị, nhưng chỉ cần là bé trai, có thể chơi với cậu thì Triệt Nhi cũng sẽ không chê. Nhưng tiếc là, ông trời không chiều lòng người, con của Công chúa Thỏa Thỏa Quốc cũng là con gái, một bé gái có đôi mắt màu xanh lam.

Những ngày còn lại trong năm, Triệt Nhi tiếp tục thất vọng thêm vài lần nữa.

Phu nhân của Tích Hoa công tử Phụng Miên và Táng Hoa công tử Thiết Phi Dương, cuối cùng là Thanh Mai và Tử Mê, Thanh Mai lấy Nam Tinh, Tử Mê lấy Bắc Đẩu, có lẽ vì Nam Tinh và Bắc Đẩu là anh em song sinh, nên Thanh Mai và Tử Mê cũng đều sinh đôi, và tất cả đều là con gái.

Chỉ trong một năm, Xuân Thủy Lầu đã thêm chín đứa trẻ, mà đứa nào cũng là con gái! Tuy sau đó cũng có con trai, nhưng lại nhỏ hơn cậu nhiều tuổi quá, không chơi với nhau được.

Triệt Nhi quả thực cảm thấy vô cùng bi đát! Có điều, đây vẫn chưa phải là điều thảm hại nhất, từ sau khi Triệt Nhi mười hai tuổi, quãng đời bi đát của cậu mới chính thức bắt đầu.

Đám tiểu ma nữ đó đều lớn lên, chưa nói chuyện gì khác, chín đứa ở với nhau, chỉ cần khóc thôi cũng đủ cho Xuân Thủy Lầu long trời lở đất. Càng khỏi nói đến mấy ông bố đó, ai cũng thương yêu con gái của mình hết mực.

Triệt Nhi không sợ chúng khóc, mà chỉ sợ chúng quấn lấy mình.

Đám tiểu ma nữ đó vốn dĩ không chú ý tới cậu, nhưng một ngày nọ, cậu đang luyện võ ở hậu hoa viên, thấy bọn chúng cứ ngửa cổ lên cây cao, líu ríu thương lượng chuyện gì đó. Rồi cậu thấy tiểu muội Minh Tĩnh của mình nâng niu trong tay một con chim nhỏ màu đỏ chưa biết bay, mấy cô bé khác đang định trèo lên cây.

Nhưng không ai trèo lên được, từng đứa một rời xuống đất, một cô bé bắt đầu khóc.

Triệt Nhi đang luyện võ đến lúc cao hứng, thấy vậy liền cảm thấy trong lòng bực bội, rồi lại thấy bộ dạng như hoa lê ướt sương của mấy cô bé đó, liền mềm lòng. Cậu tra kiếm vào vỏ, thi triển khinh công, bay từ bụi hoa tới.

“Có chuyện gì thế?” Cậu bé đứng dưới cây, hỏi một cách thờ ơ.

“Đại ca, con chim này rơi từ trên tổ xuống, bọn muội muốn đưa nó lên!” Minh Tĩnh mở to đôi mắt trong veo, tủm tỉm cười nói.

“Đưa đây! Ta giúp muội!” Triệt Nhi khẽ chau mày, nói rất oai phong.

Minh Tĩnh nghe thấy vậy, khuôn mặt bầu bĩnh đẹp như ngọc nở nụ cười rạng rỡ, cô bé đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra, đặt chú chim non vào tay Triệt Nhi.

Triệt Nhi đỡ lấy chú chim, rồi khẽ nhón chân, thân hình đã nhảy vọt lên cây. Cậu tìm tổ chim, đặt con chim nhỏ vào, rồi nhẹ nhàng đáp xuống, áo trắng không ngừng tung bay trong gió.

Cậu bé vừa đáp xuống đất, chín tiểu cô nương đã vây quanh.

“Triệt Nhi ca ca cứ như thần tiên ấy! Thật giỏi quá!

Chỉ một lát đã bay lên được rồi!”

“Triệt Nhi ca ca, muội thích huynh lắm!”

“Triệt Nhi ca ca… huynh dạy muội võ công nhé!”

“Triệt Nhi ca ca… huynh chơi với muội nhé…”

Triệt Nhi thoáng chau mày, nhìn những khuôn mặt xinh xắn như hoa như ngọc đó, đôi mắt trong trẻo rực rỡ đột nhiên cảm thấy mình như bông hoa bị bươm bướm vây quanh, như con thú bị thợ săn để mắt tới.

“Các muội chơi tiếp đi!” Triệt Nhi lạnh lùng nói, thi triển khinh công bỏ trốn. Chẳng ngờ vạt áo bị mấy bàn tay bé nhỏ mũm mĩm túm lại, thắt lưng cũng bị kéo tuột ra.

“Triệt Nhi ca ca, chơi với bọn muội một lát đi!”

“Triệt Nhi ca ca, chúng ta đi câu cá đi!”

“Triệt Nhi ca ca đừng đi mà! Hu hu…”

Cùng với tiếng cầu xin xen lẫn cả tiếng khóc.

Nếu Triệt Nhi sớm biết hậu quả của việc giúp đỡ chúng sẽ là thế này, cậu quyết không ra tay, đánh chết cũng không ra tay, nhưng bây giờ hối hận thì đã quá muộn rồi.

Từ đó về sau, đám tiểu ma nữ liền chú ý tới cậu, hơn nữa càng ngày càng thích cậu, ngày nào cũng vô cớ tới quấn lấy, khiến cậu phải nghĩ cách trốn tránh. Nhưng đám tiểu nữ này không hiểu cách gì, bất kể cậu trốn đi đâu cũng bị tìm ra.

Sau đó, Triệt Nhi mới hiểu, hóa ra con gái của Vân Khinh Cuồng là Vân Đóa có một con chuột bạch biết ngửi mùi của mẹ. Không biết chúng rắc hương liệu lên người cậu từ lúc nào, cho dù cậu có trốn ở đâu, chúng cũng có thể dùng con chuột bạch để tìm ra. Một thiếu niên mười hai tuổi, cho dù trốn ở đâu, phía sau luôn có một đám tiểu cô nương bảy tuổi đuổi theo. Đi theo thì đi theo vậy, nhưng quả thực phiền não vô cùng. Nghe nói mỗi nữ nhân là một nghìn con vịt, bây giờ phía sau cậu có đến chín nghìn con vịt, không ồn ào đến chết mới lạ.

Đến năm cậu mười lăm tuổi, Triệt Nhi cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ. Cha cậu cho phép cậu ra ngoài để mở mang tầm mắt, vì thế, dưới sự bảo vệ của những hộ vệ thiết thân, cậu rời khỏi Xuân Thủy Lầu.

Cậu sẽ không bao giờ quên, khi rời khỏi đó, đám tiểu ma nữ thất vọng và đau lòng thế nào. Ngoài mặt, cậu cũng làm bộ đau lòng an ủi chúng, nhưng thực ra lại vui mừng như mở cờ trong bụng. Cuối cùng cũng thoát khỏi tay bọn chúng, cuối cùng cậu cũng được thanh thản rồi, a di đà phật!

Triệt Nhi đi lại trên giang hồ một năm, kết giao với không ít bằng hữu, chí hướng cũng khá hợp nhau. Trong đó có hai vị bằng hữu, một người là Đường Ngọc, một người là Phong Băng, đều là thiếu niên anh hùng.

Năm thứ hai, Triệt Nhi cùng Đường Ngọc và Phong Băng tới Phi Thành. Đường Ngọc nghe nói các cô nương trong Yên Chi Lầu đều rất xinh đẹp, muốn đi một phen. Tuổi trẻ tò mò, chỉ muốn xem xem các cô nương đẹp ra sao, liền cùng nhau tới Yên Chi Lầu.

Họ chưa bao giờ tới thanh lâu, lại tới đó đúng lúc giữa trưa, vốn không phải là giờ vui chơi, các cô nương trong lầu còn đang ngủ say, có người vừa mới thức dậy.

Vừa vào sảnh lớn Yên Chi Lầu, Đường Ngọc liền nói với tú bà: “Gọi các cô nương của bà ra đây, tiểu gia muốn nghe hát xem múa!” Tú bà thấy ba cậu nhóc, liền cười lạnh lùng, chẳng thèm ra chào hỏi, rồi ra hiệu cho bọn giữ cửa đuổi ra. Mấy kẻ thô lỗ liền xông tới đuổi bọn Triệt Nhi ra ngoài.

Đường Ngọc và Phong Băng thấy tình hình không hay, đang định động thủ. Triệt Nhi cười tươi, ra hiệu bọn họ dừng tay. Cậu ung dung rút từ thắt lưng ra một chiếc túi đẹp đẽ, lúc lắc trong tay, bỗng bất cẩn, miệng túi mở ra, một hạt trân châu to bằng đầu ngón tay cái rơi ra ngoài, nảy trên mặt đất, lăn mấy vòng, ánh sáng rực rỡ, vừa nhìn đã biết là dạ minh châu thượng hạng.

Tú bà là người tinh ranh, thấy thế liền khom lưng nhặt viên dạ minh châu lên, trên mặt nở nụ cười tươi: “Ba vị tiểu công tử, mau mời lên nhã thất. Các cậu tới sớm quá, các cô nương còn đang chải đầu, ta đi gọi tới ngay đây!” Tú bà đích thân dẫn họ lên nhã thất tầng hai, dặn a hoàn bưng điểm tâm, trà rượu lên.

Triệt Nhi ngồi xuống ghế, hờ hững nói: “Gọi các cô nương trong lầu ra hết đây!”

Tú bà hí hửng nói: “Tiểu công tử, gọi hết ra thì nhiều tiền lắm đấy!”

Triệt Nhi lạnh lùng nói: “Ta biết rồi, bà không sợ thiệt đâu!”

Tú bà cười híp mắt, một lát sau đã gọi hết các cô nương trong Yên Chi Lầu ra. Mấy cô nương đó còn đang ngủ, tự dưng bị gọi dậy, có điều vừa thấy Triệt Nhi, hai mắt liền sáng lên. Tuy Triệt Nhi còn nhỏ tuổi, nhưng tuấn tú thoát tục, lại thêm khí chất tuyệt trần. Mấy cô nương đó đột nhiên tinh thần hăng hái, ai cũng mong được Triệt Nhi nhắm trúng. Tiểu công tử đẹp như tiên thế này, cho dù chỉ nói chuyện cùng thôi cũng tốt lắm rồi.

Nhưng Triệt Nhi lại khoanh tay đứng đó, chau mày đi lại trước mặt các cô nương một vòng, thất vọng vô cùng. Cậu cứ tưởng rằng ở đây có người tuyệt sắc nhân gian, ai ngờ so với chín nghìn con vịt thì còn kém xa lắm.

Nói tới chín tiểu ma nữ, thật đúng là ai cũng dung nhan tuyệt sắc, lại mỗi người một phong thái riêng.

Triệt Nhi khẽ lắc đầu, ai oán nói: “Ta còn cho rằng ở đây có người tuyệt sắc nhân gian, xem cũng chỉ đến thế mà thôi, so với đám muội muội của ta, đúng là còn kém xa!”

Đường Ngọc và Phong Băng trợn tròn mắt, trong mắt họ, các cô nương ở Yên Chi Lầu đã là tuyệt sắc rồi, không ngờ vẫn chẳng có ai lọt vào mắt Triệt Nhi.

Tú bà nghe Triệt Nhi chê bai các cô nương của mình, đương nhiên chẳng vui vẻ gì, liền cười lạnh lùng nói: “Tiểu gia à, cậu nói muội tử của cậu đẹp, dẫn đến đây cho ta mở mang tầm mắt! Nếu không thì đừng ở đó mà nói khoác!”

Mấy tiểu ma nữ ở Xuân Thủy Lầu, đương nhiên không thể tới được rồi. Triệt Nhi cũng chẳng thèm tranh cãi với họ, định đưa Đường Ngọc và Phong Băng đi, đột nhiên dưới lầu trở nên huyên náo.

Vừa nhắc tới chín nghìn con vịt, cũng không biết là ảo giác hay sao, mà dưới lầu đã nghe tiếng rộn ràng, cực kỳ giống những thanh âm phiền não của lũ vịt.

Trong lòng Triệt Nhi dâng lên mối dự cảm không lành, cậu thò đầu nhìn xuống đại sảnh, vừa nhìn tim đã đập thình thịch.

Ông trời ơi, sao chín ma nữ đó lại xuất hiện ở đây, cậu đang nằm mơ sao?!

Đang giữa trưa, Yên Chi Lầu rất ít người, vì thế dưới lầu có những ai, nhìn một cái là thấy ngay.

Dưới đó là chín cô bé.

Lúc này mới đầu hạ, tiết trời không lạnh cũng không nóng, chín tiểu cô nương mình mặc váy nhẹ, màu sắc đủ cả từ nhã nhặn tới tươi tắn, đang đứng dưới sảnh như một đàn bướm. Dáng vẻ thì khỏi phải bàn, cô bé nào cũng tuyệt sắc xuất trần.

Tú bà Yên Chi Lầu nghe tiếng náo nhiệt, vội vã xuống lầu, đứng đó nhìn đến ngơ ngẩn cả người. Mụ ta là tú bà thanh lâu, đương nhiên đã thấy vô số gái đẹp, thế nhưng chưa bao giờ thấy các tiểu cô nương đẹp đến dường này. Trong lầu chỉ cần một cô có nhan sắc thế này, Yên Chi Lầu của mụ ta cũng đủ danh chấn Nam Nguyệt rồi.

Huống hồ lại là chín cô!

Cô bé đi đầu mặc váy trắng, mới hơn mười tuổi, dung mạo thanh tú diễm lệ, khuôn mặt trắng mịn, môi hồng tươi thắm, mắt và lông mày đẹp như tranh vẽ, hàng mi dày chớp chớp như cánh bướm, đôi mắt to long lanh như hồ thu đang đưa ánh nhìn lấp lánh. Cô bé đó chính là Minh Tĩnh, lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế trong đại sảnh, thần sắc hờ hững nhìn tú bà.

Con gái của Vân Khinh Cuồng là Vân Đóa đang đứng cạnh Minh Tĩnh, cô bé xinh xắn đáng yêu, khuôn mặt mang nụ cười đẹp mê hồn. Con gái của Phụng Miên là Phụng Hoàng, người cũng như tên, rạng rỡ diễm lệ, tính tình lại cực kỳ dịu dàng, lúc này đang đứng phía sau, nhưng phong thái của cô bé vẫn lộ ra ngoài.

Con gái của Âu Dương Cái là Âu Dương Man tuy giống người Trung Nguyên nhưng đôi mắt lại có màu xanh lam, đẹp như màn đêm trong trẻo, long lanh câu hồn đoạt phách. Con gái của Thiết Phi Dương là Thiết Nhu lạnh lùng diễm lệ. Còn hai đôi song sinh nữa. Con của Thanh Mai và Bắc Đẩu là Ninh Ninh và Tĩnh Tĩnh đều xinh đẹp yêu kiều. Con của Tử Mê và Nam Tinh là Ôn Ôn và Nhu Nhu lại thanh thoát, diễm lệ.

Tú bà nhìn chằm chằm chín cô bé đến muốn ngất xỉu, hồi lâu mới kịp định thần lại. Không phải là mụ được lên thiên cung, thấy thất tiên nữ của ngọc đế đó chứ, có điều, thất tiên nữ chỉ có bảy, đằng này lại là chín.

Vân Đóa ôm chú chuột bạch lông mịn trong lòng, rồi thả xuống đại sảnh, vỗ vỗ lên đầu chú chuột cười nói: “Mau đi tìm Vô Tà ca ca đi!”

Chuột bạch “chít chít” mấy tiếng rồi xông thẳng tới chỗ tú bà, đến chân tú bà, nó lại ngẩng đầu rít lên mấy tiếng.

Tú bà sợ hãi vội quát lên: “Con chuột ranh này, sao lại nhìn ta mà kêu! Cút ra!”

“Nhung Nhung, đừng kêu nữa!” Vân Đóa đi tới, đưa tay bế chú chuột lên, vỗ vỗ vào đầu.

“Vị ma ma này, bà có cầm hạt trân châu của ca ca ta không?” Minh Tĩnh ngồi trên ghế, hỏi một cách hững hờ.

Vừa rồi hạt trân châu của Triệt Nhi rơi từ trong túi xuống đất, bị mụ tú bà nhặt lên, giữ chặt trong lòng, giấu rất kỹ. Không ngờ cô bé áo trắng lại biết. Hạt trân châu đã đến tay, đương nhiên mụ ta không chịu nhận.

“Ca ca của cô là ai? Lão thân không quen, lão thân không lấy hạt trân châu của cậu ấy!” Mụ tú bà nói.

Âu Dương Man bật cười nói: “Ma ma này không nói thật rồi! Lấy thì lấy, sao không dám nhận?”

“Các ngươi thấy ta lấy bao giờ?” Mụ tú bà tức giận nói.

Minh Tĩnh không vội, chỉ thờ ơ đưa mắt nhìn Vân Đóa.

Vân Đóa cười tươi vung tay ra, tú bà cảm thấy một trận gió thơm đưa tới trước mặt, rồi cảm thấy mặt mình cứng đờ, rất khó chịu. Những cô nương khác trong lầu đều đồng thanh nói: “Ma ma, mặt của bà.”

Có kẻ nhanh chân lấy gương mang tới, tú bà nhìn vào gương, chỉ thấy cơ mặt đã co rúm lại, mắt mũi vẹo vọ. Tú bà dẫu sao cũng là mụ chủ lầu xanh, khi còn trẻ cũng là nữ nhân xinh đẹp, lúc này thấy nhan sắc đã bị hủy hoại, mồm méo đến độ nói không ra lời.

“Đưa hạt trân châu ra đây, rồi nói cho ta biết chủ nhân hạt trân châu này ở đâu, bọn ta sẽ khôi phục lại dung mạo cho bà.” Minh Tĩnh đứng dậy, cười tươi tắn nói.

So với hạt trân châu thì khuôn mặt đương nhiên quan trọng hơn. Tú bà hoảng hốt lấy hạt trân châu từ trong người ra, hai tay dâng lên cho Minh Tĩnh. Mụ lại đưa tay chỉ lên nhã thất nơi Triệt Nhi đang trốn, bán đứng Triệt Nhi một cách dễ dàng.

Triệt Nhi nhìn thấy mọi việc dưới đại sảnh rõ ràng, hóa ra bột thơm được đổ lên hạt trân châu của cậu, họ biết khi cậu rời khỏi nhà phải tiêu tiền, nhất định sẽ đem hạt trân châu theo người. Mấy tiểu ma nữ đó ngước mắt nhìn lên. Phụng Hoàng mắt tinh đã thấy Triệt Nhi, cao giọng gọi: “Ta thấy Triệt ca ca rồi! Triệt ca ca ở trên gian phòng đó!”

Nhất thời, mấy tiểu cô nương dưới lầu đều vung tay múa chân rất vui vẻ. Mấy bà cô đó đã trèo lên lầu, Triệt Nhi chỉ cảm thấy gân trên trán giựt liên hồi, bắt đầu ngâm ngẩm đau. Cậu liền vội vã cởi túi đeo ở thắt lưng ra, tiện tay vứt cho Đường Ngọc và Phong Băng đang đứng ngẩn ra đó, vội vã nói: “Các huynh đệ, mấy hạt châu này tặng hai người đó, sau này chúng ta gặp lại sau! Ta đi trước đây!” Nói rồi, Triệt Nhi quay người nhảy ra khỏi cửa sổ nhã thất, phi thân từ trên lầu xuống.

“Triệt ca ca! Huynh đừng chạy!” Chín tiểu ma nữ xông lên nhã thất, nhìn qua cánh cửa sổ hé mở, thấy bóng hình Vô Tà tiểu công tử vụt qua trên phố. Ninh Ninh và Tĩnh Tĩnh thấy Đường Ngọc và Phong Băng đang đứng ngẩn ở đó, thấy túi đeo của Triệt Nhi trong tay họ liền giật lại, vẻ mặt khổ sở nói: “Làm sao bây giờ, Triệt ca ca vứt trân châu lại rồi!”

“Các muội yên tâm đi.” Vân Đóa tủm tỉm cười, “Tiểu thư đã hun hương liệu lên cả trâm cài tóc và bảo kiếm của Triệt ca ca rồi. Cho dù huynh ấy bỏ cả trân châu và trâm cài tóc, thì nhất định cũng không bao giờ vứt bảo kiếm đi đâu!”

“Hay quá!” Mấy tiểu cô nương nhảy nhót vui mừng: “Nói vậy, nhất định chúng ta sẽ tìm thấy Triệt ca ca rồi!”

“Nhưng sao Triệt ca ca cứ thấy chúng ta là lại chạy mất nhỉ! Chúng ta khó khăn lắm mới tìm thấy huynh ấy.” Ôn Ôn nói một cách nghi hoặc.

“Phải đấy, nhất định phải đuổi theo huynh ấy!” Phụng Hoàng nói rất chắc chắn.

Chín cô bé phi thân từ cửa sổ xuống, thi triển khinh công, chạy đuổi theo Triệt Nhi.

Bên đường cỏ xanh hoa thắm, hương thơm nồng nàn, ánh mặt trời rạng rỡ phủ lên người họ. Mấy cô bé chạy trên con phố phồn hoa của Phi Thành, giống như một chiếc cầu vồng rực rỡ.

HẾT
Bình Luận (0)
Comment