Đào Sắc Hãm Tỉnh

Chương 3



Editor: Lệ Cung Chủ

Nóng quá, trong cơ thể giống có vài đám liệt hỏa đang thiêu đốt, U Hỏa còn cho là mình sắp bị liệt hỏa thiêu đốt gần chết, sau đó lại có thứ gì đó lành lạnh áp sát vào cái trán nóng bỏng của hắn, liệt hỏa kia phi nhanh không ngừng, bị một cỗ sức mạnh kỳ dị, áp chế đi xuống, nhiệt hỏa dần lui, thân thể không khoẻ cũng cảm thấy thoải mái hơn, thần kinh căng thẳng không tự kìm hãm được lơi lỏng xuống, ý thức chậm rãi bị mộng ý cắn nuốt.

Ngày thứ hai, U Hỏa vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Phỉ Thúy ngồi ở bên giường, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa kêu to cứu mạng.

“Ngươi! Nhưng lại…Cư nhiên ở trong phòng của ta!!!”

Nguy rồi, chẳng lẽ hắn lại rơi vào tay con sói thâm độc kia.

Vội vàng kiểm tra thân thể của mình.

Hô ~~~~~~~~ Hảo nguyên vẹn, quần áo chỉnh tề! Trên người không có dấu hôn! Mông cũng không đau!

Không đúng, nguy hiểm còn chưa giải trừ, vội vàng nắm thiết quyền lên, phòng bị con sói đội lốt cừu kia!

“Ngươi không cần khẩn trương, ta sẽ không đối người bệnh ra tay.”

Người bệnh??? Chẳng lẽ… Hắn lúc ngày hôm qua, tại trước mặt ác ma hôn mê.

Thiên a ~~~~~~~ uy nghiêm của hắn, tự tôn của hắn, uy phong lẫm liệt của hắn hình như toàn bộ xong rồi ~~~~~~~~~

Vừa nghĩ tới hắn bị cái tên gầy trơ xương này ôm vào phòng, hắn liền hận đến mức muốn thắt cổ!!!!!

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” U Hỏa hận đến hàm răng băng băng rung động.

Hắn quyết định, dầu gì cũng là nam tử hán đại trượng phu, hắn muốn cùng y kết thúc!!

“Không như thế nào, ngươi té xỉu, ta lo lắng ngươi một mình, cho nên tối hôm qua ta lưu lại chiếu cố ngươi.”

“Ngươi có lòng tốt như vậy sao?” U Hỏa hoài nghi trừng mắt liếc nhìn y một cái, “Nói! Ngươi làm như vậy vì lý do gì?” Lễ nhiều tất có trá, ác ma này tuyệt đối không thể hảo tâm như vậy, chiếu cố hắn?? Hừ!! Theo hắn thấy, là y muốn đem hắn dưỡng phì, rồi thừa cơ giết mổ. (BACK: ngươi tự cho chính ngươi là heo a!!)

Ngọc thủ nhẹ nắm lấy đại thủ nổi lên gân xanh, khóe môi đỏ mọng mềm nhẹ cười yếu ớt: “Đối với ngươi ôn nhu, không cần lý do gì!”

Lại là cái loại mỉm cười thâm nghĩa này, U Hỏa thiếu chút nữa lại bị lạc vào trong song bích mâu, nhưng kịp thời nhớ đến một đêm thảm thống khuất nhục ven Kính hồ, mê muội trong nháy mắt được thay thế bằng lửa giận đầy ngập.

“Ngươi chết đi!” Thiết quyền mang theo tiếng gió ‘vù vù’ hướng mặt ngọc đánh tới.

Ngọc thủ vừa đở vừa áp, dễ dàng hóa giải thế công của hắn, thân thể mềm mại thuận thế đè ép lên.

Thân thể mềm mại đè xuống phía dưới, hai tay bắt lấy đại thủ không an phận, hai chân ngăn chặn nửa người dưới rục rịch.

U Hỏa cố giãy dụa, lại phát hiện toàn thân không thể động đậy.

Đáng giận!!!! Thân thể mảnh khảnh kia, sao lại có sức lực lớn như vậy.

Tiêu rồi, trong bích mâu là *** hắn quen thuộc, “Ngươi, ngươi đã nói ngươi sẽ không đối với người bệnh ra tay.” Tuy rằng hướng địch nhân cầu xin tha thứ thật sự có tổn hại khí khái nam tử hán, nhưng… Nhưng so với bị xâm phạm, hắn tình nguyện lựa chọn người trước.

“Ta sẽ không.”

Hoàn hảo, nhẹ nhàng thanh thản thở ra.

“Bất quá ngươi không phải người bệnh!”

A ~~~~~~~~~~~

Ngay cả thét chói tai cũng không kịp, U Hỏa lại lâm vào trong ác mộng.

****

Lần này U Hỏa ước chừng ở trên giường nằm ba ngày ba đêm, tới ngày thứ tư, rốt cục miễn cưỡng có thể xuống giường, đấm đấm vào thắt lưng nhức mỏi, đứng lên khó khăn cất bước đi đến Diêm La điện đã cách biệt ba ngày.

Không phải đâu, hắn không bị hoa mắt đấy chứ.

Tục nói đạo sĩ cách ba ngày thay đổi cách nhìn triệt để ba lần, hắn cùng Diêm La điện từ biệt ba ngày, thế nhưng, thế nhưng gặp lại không nhận ra.

Sàn nhà, trần nhà, từng bàn từng ghế toàn bộ đều chà lau đến lấp lánh, không nhiễm một hạt bụi, trên vách tường đại điện không biết từ khi nào mở ra hai cánh cửa sổ lớn, ánh mặt trời sáng ngời đảo qua trong Diêm La điện lạnh lẻo, sổ sinh tử loạn thành một đống, được phân loại chỉnh chỉnh tề tề chất đống ở trên giá sách, mà đại điện bình thường luôn bừa bãi như cái tổ chim, giờ phút này ngay ngắn có trật tự, các câu hồn sứ giả thi triển chức trách nhiệm vụ, hiệu suất làm việc so với trước kia cao hơn mấy lần.

“Sao, sao lại thế này, là ai đem nơi này làm thành như vậy?”

Là ta!”

Lại là ngươi!!!!!!! Ác ma này phá rối hắn chưa đủ, còn làm cho đại điện của hắn chẳng ra cái gì cả!!!

A ~~~~ thiên lý ở chỗ nào!!!!!!!!!

“Ngươi nói! Ngươi vì cái gì lại biến nơi này thành như vậy!!!!”

“Ta chỉ muốn ngươi ở trong hoàn cảnh làm việc thoải mái một chút, ban đầu nơi này quá tối, ánh sáng không đủ đối với thị lực rất có hại, không khí không lưu thông, dễ dàng truyền bá tật bệnh, cho nên ta gọi bọn hắn mở thêm hai cái cửa sổ, thứ nhất tăng độ sáng. thứ hai gia tốc không khí lưu động.”

“Ngươi, ngươi…” Ta muốn giết y, rút xương lột gân y cộng thêm hành xác ba ngày! “Ngươi có biết hay không âm trầm khủng bố như vậy mới có thể dọa được đám u hồn kia!”

“Ta cho rằng chỉ cần người nào đủ bản lĩnh ngồi ở đại điện, không cần không khí làm nền u hồn cũng sẽ kính hắn ba phần.” Phỉ Thúy không chút hoang mang trả lời.

“Ngụ ý của ngươi là chỉ ta không đủ bản lĩnh!” Trán nổi gân xanh, các đốt ngón tay ‘răng rắc’ rung động.

“Ta không nói như vậy.” Phỉ Thúy ngồi xuống ngai vàng, đám tiểu quỷ lập tức đưa lên trà xanh, thổi một hơi nhàn nhàn, hoàn toàn không đem chút lửa giận của U Hỏa để vào mắt.

Đáng giận!!!! Ai mới là chủ nhân của nơi này a!

U Hỏa hận không thể lập tức nhào lên đánh cho y bầm thây vạn đoạn, nhưng… Hắn không phải đối thủ của y, chỉ có nhẫn…...

Cố gắng áp chế lửa giận, U Hỏa nghiến răng nghiến lợi hỏi han: “Kia! Bên kia là chuyện gì xảy ra?”

Đôi mắt khẽ nâng, Phỉ Thúy chỉ liếc một cái, lại cúi đầu thưởng thức trà, không thèm để ý chút nào đáp: “Ta thấy sổ sinh tử của các ngươi đặt quá mức hổn độn, tiện thể giúp các ngươi phân loại, sắp xếp như vậy tìm kiếm sẽ nhanh hơn. Sẵn tiện giúp cho các câu hồn sứ giả sắp xếp công vụ, như vậy lúc làm việc, mới không còn sinh ra hỗn loạn.”

Đúng vậy a, đúng vậy, từ sau khi Phỉ Thúy đại nhân giúp chúng ta sửa sang lại nơi này, toàn bộ chuyện gì cũng đều trở nên thuận lợi hơn, trước kia muốn tìm cái tên phải tìm hai ba ngày, hiện tại lập tức liền có thể tìm ra.” Một tiểu quỷ không biết quan sát nét mặt đoán tâm trạng ở một bên đổ dầu vào lửa.

“Câm miệng! Ngươi còn lắm mồm! Ta sẽ ném ngươi vào trong chảo dầu chiên thành bánh quẩy!!”

Tiểu quỷ sợ tới mức lui đến phía sau Phỉ Thúy, giống như nhận định Phỉ Thúy nhất định có thể cứu được hắn, chuyện này càng làm cho bất mãn của U Hỏa đạt tới điểm cao nhất!

Ác ma chính là ác ma, thủ đoạn đê tiện, lời nói và việc làm vô sỉ, quả thực khiến người ta lạnh tim!!!!!

Hảo! Ngươi giỏi! Thế nhưng lại thừa dịp ta bệnh muốn giết ta, giả vờ cải cách đổi mới, thật ra là mưu quyền soán vị!!

Ta mà cho ngươi thực hiện được ta sẽ không là U Hỏa.

Đại thủ vừa chém tới.

Ầm.

Cái bàn lớn bị hoành chém thành hai đoạn.

Tiếng vang lớn dọa mọi người, đám tiểu quỷ đều nơm nớp lo sợ trốn ở một bên, không dám tiến lên.

“Toàn bộ các ngươi nghe đây, lập tức phục hồi như cũ cho ta, nếu không sẽ giống như cái bàn kia!”

Hết thảy tiểu quỷ hai mặt nhìn nhau, ánh mắt cầu cứu hướng Phỉ Thúy trên ngai vàng.

“Uy! Ta nói các ngươi đem nơi này phục hồi như cũ, các ngươi điếc sao!”

“U Hỏa!” Đôi mi thanh tú nhíu lại, trong mỉm cười ngấm vào vài tia không vui! “Đừng làm khó dễ tiểu nhân!”

“Ngươi câm miệng, nơi này là chỗ của ta, do ta chỉ huy ra lệnh, ngươi là thiên giới trí tuệ thiên thì cút về thiên giới đi cho ta, đừng nghĩ ở trên đầu của ta giương oai!”

“U Hỏa!!” Ngữ khí dịu dàng trầm thấp, “Chúng ta nhất định phải nói chuyện, đi theo ta!”

Nói chuyện?? Hay nói giỡn?? Hắn không muốn nói chuyện với ác ma kia đâu.

Hất mặt qua không để ý tới.

Phỉ Thúy cười cười, ngọc thủ nhấc lên cánh tay cường tráng của U Hỏa, âm thầm vận lực.

A ~~~ đau ~~~~~~~

Cánh tay truyền đến một trận đau nhức, thiếu chút nữa làm cho hắn không hình tượng kêu to ra, nhưng… Ở trước mặt tiểu nhân lại có thể nào thất uy, dù đau cũng phải nhịn…

“U Hỏa! Ngươi vừa mới nãy chẳng qua là nói đùa, phải không?” Ngọc thủ tăng thêm lực đạo.

“Ân!” U Hỏa đau đến kêu lên một tiếng đau đớn.

Chúng tiểu quỷ lúc nghe U Hỏa rên rỉ trả lời, đều không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Thật là ~~ Đại vương không đầu không đuôi thế nhưng lại bày trò giỡn chơi này, sợ tới mức làm tiểu tâm can của người ta đập thình thịch thình thịch!

Kề sát vào bên tai U Hỏa, Phỉ Thúy hơi thở thơm như hương lan: “Đến đây đi, chúng ta trở về phòng hảo hảo giao thông a giao thông!”

U Hỏa nghe vậy, sắc mặt đại biến, liều mạng lắc đầu, nhưng ở trước mặt chúng tiểu quỷ, đánh chết hắn cũng không dám phát ra tiếng cầu cứu.

Cuối cùng bị Phỉ Thúy giống như tha rác rưởi kéo vào trong cửa.

Phanh!! Người gác cổng đóng chặt!!

Tiếp theo…

A ~~~~~~~ ô ~~~~~~~

Có tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, nhiễu loạn ba ngày, càng không dứt bên tai!

****

Lạc sát ~~~~~~~~ (rắc rắc)

Một trăm lẻ một cây bút, tiêu tan mất hết ở trong tay U Hỏa.

Chết tiệt!

Đôi mắt anh tuấn hung ác trừng hướng nguồn gốc tội ác làm hắn liên tiếp phạm sai lầm kia.

Không nhìn ánh mắt oán hận của U Hỏa, ngón tay ngọc thon thon chỉ vào nơi nào đó trên sổ sinh tử nói: “Nơi này, lại sai lầm rồi.”

Ngươi cho là ai gây họa! Muốn đem đầy ngập tức giận phun hướng gương mặt kiêu ngạo kia! Nhưng… Hậu quả là…

“Này là công việc của ta, không cần ngươi xen vào việc của người khác!” Tính trẻ con nằm úp sấp trên bàn lớn, che khuất toàn bộ hồ sơ vụ án.

Phỉ Thúy dịu dàng cười nói: “Ta chỉ là muốn giúp ngươi.”

“Ta xin miễn thứ cho kẻ bất tài, chạy trở về thiên giới của ngươi đi!” Thân là trí tuệ thiên vị thế cao nhất thiên giới vì cái gì y có nhiều thời gian như vậy dính ở bên cạnh hắn? Đáng giận! Vừa thấy y liền nghĩ đến thảm thống đã trải qua!!

Nếu không ngại vì tự tôn nam tính, hắn đã sớm nháo loạn thông thiên! Vì bảo trụ hình tượng của hắn, buồn bực thiệt thòi này chỉ có gắt gao nuốt vào trong bụng, nhưng là... Rút kinh nghiệm xương máu, hắn tuyệt sẽ không lại tạo cơ hội cho y thừa dịp, tuyệt không!!

“Đại... Vương...” Tiểu quỷ nơm nớp lo sợ hô. Trên người Đại Vương dày đặc mùi thuốc súng, ba dặm bên ngoài có thể ngửi được, chỉ có Phỉ Thúy đại nhân mới đủ can đảm đứng ở bên cạnh một trái pháo gần nổ, còn cười đến tự tại như vậy.

“Có gì không?” Đôi mắt anh tú vẫn gắt gao trừng Phỉ Thúy, khẩu khí hung ác đáp.

Tiểu quỷ run rẩy hành lễ, vội đáp: “Nơi này có một đám tân oan ma quỷ xuống dưới, thỉnh Đại vương định đoạt.”

“Toàn bộ nhốt vào địa ngục tầng mười tám!” Ta trừng chết ngươi tên Vương Bát đản!!

Vâng!” Tiểu quỷ không dám cãi lại, vội vàng lĩnh mệnh lui ra. Trong lòng thay đám oan ma quỷ kia kêu oan, sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào ngày tâm tình đại vương đang ác liệt, các ngươi không muốn oan lại càng thêm oan, thật sự là oan gia!

Tiên tử xinh đẹp cùng bạo long hung mãnh trừng mắt lẫn nhau mãi cho tới canh giờ thứ hai, bạo long hung mãnh rốt cục bỏ cuộc!!

Không trừng mắt nhìn nữa, lãng phí nhãn lực của hắn, cho dù hắn đem ánh mắt trừng đến lòi ra, ác ma thần kinh kia trừ cười ra vẫn là cười, không thú vị!

So với ở trong này bị y chọc tức chết, không bằng nhắm mắt làm ngơ: “Ngươi không muốn đi phải không? Hảo! Quân tử giúp người toại nguyện, ta đi!”

Đứng dậy rời khỏi ghế, lấy ra phối kiếm, sải bước hướng ngoài cửa đi đến.

“Ngươi nghĩ muốn đi đối phó Quỷ Vương sao?”

Nghỉ chân dừng bước, mãnh liệt quay lại, đôi mắt anh tuấn trợn to bất khả tư nghị! (không thể tin tưởng nổi)

Y làm sao biết? Gần đây có một lệ quỷ, ở cầu âm quỷ tự phong là vua, chuyên môn chặn đường đánh cướp u hồn qua đường, rất đông u hồn bị hại đốt minh cáo trạng, hắn vừa nghĩ muốn tự thân xuất mã đi thu thập nó, miễn cho nó làm hại linh giới, nhưng, đây chính là cơ mật tối cao của linh giới, y sao có thể biết rõ?

Đôi mắt nghiêm khắc đảo qua, chúng tiểu quỷ đều tháo chạy tới phía sau Phỉ Thúy bí mật núp đi.

Đáp án không cần nói cũng biết!

Lũ cẩu đồ vật này ăn cây táo, rào cây sung này! Chờ hắn trở về, nhất định lột da bọn chúng, nhắm rượu!

“Đừng trách bọn họ, là ta buộc bọn hắn nói ra!” Không đành lòng thấy đám tiểu quỷ đáng thương này bị phạt, Phỉ Thúy thay bọn họ giải vây nói.

Phỉ Thúy đại nhân!

Chúng tiểu quỷ cảm động đến nỗi lệ lóng lánh.

Phỉ Thúy đại nhân ngài là người rất tốt, chẳng giống như Đại vương không lương tâm của chúng ta, vì những lời này của ngài, Chúng ta! Đám tiểu quỷ này nguyện vì ngài vượt lửa qua sông không chối từ! (Chính sách dụ dỗ? Cao!)

U Hỏa hừ một tiếng, hung hăng phất tay áo rời đi, cho đến đại môn, xoay người nhảy lên Bạo Hỏa, ghìm ngựa phi nhanh.

“Đợi một chút, U Hỏa!”

Nghe được Phỉ Thúy hô quát, U Hỏa không những không dừng ngựa ngược lại còn quất roi gia tốc.

Hừ! Muốn ta chờ ngươi? Kiếp sau đi! Ha hả… Hảo thích, rốt cục trút bỏ đại phiền toái.

A! Bầu trời thật xanh, gió thật nhẹ, tâm tình hảo hảo a ~~~~~~~~~~~

****

U Hỏa quất roi cho ngựa bay nhanh mấy vạn lý, ăn hết sương lạnh Bắc Phong rốt cục đuổi tới cầu âm quỷ, trên cầu sớm đã có một bóng dáng tinh tế, dựa vào cầu ôn nhu cười, chờ hắn!

“Ngươi, ngươi như thế nào lại đến nhanh hơn ta?”

“Ta nháy mắt dời đi a!” Phỉ Thúy đáp giống như tán chuyện vui vẻ thoải mái.

Nhưng U Hỏa lại thiếu chút nữa bị tức lộn ruột, “Ngươi vì cái gì không nói sớm!”

“Ngươi không có hỏi ta.” Nhiều lý do hoàn mỹ a!

U Hỏa không muốn bị tức chết cũng khó.

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Vì kẻ như thế khí ảnh hưởng xấu đến thân thể thì không đáng!

U Hỏa nhịn xuống xúc động nghĩ muốn đấm ngực, hung hăng hỏi han: “Ngươi theo tới để làm chi!”

“Bảo hộ ngươi.”

“Cái rắm!” Đường đường Diêm Vương cần bài cốt tiên đến bảo hộ, thể diện của hắn còn gì nữa!”Ta cảnh cáo ngươi, đợi lát nữa vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi đều không được phép ra tay, nghe rõ chưa?”

“Ân!” Phỉ Thúy ôn nhu đáp.

Chính vào lúc này, một trận âm phong tập kích qua, một con ác quỷ bộ mặt dữ tợn, xuất hiện ở trước mặt hai người.

Ác quỷ kia ba đầu sáu tay, thất sừng bát lân (lân = vảy), rõ ràng sớm tu luyện thành tinh, công lực tất nhiên không thể khinh thường!

U Hỏa rút kiếm chỉ vào ác quỷ nói: “Ngươi chính là Quỷ Vương?”

Ác quỷ không đáp, mắt quỷ nhíu lại, nhưng ở giây lát phát động công kích, U Hỏa vội vàng cầm kiếm tiến lên nghênh chiến.

Sau bảy tám hiệp, ác quỷ rõ ràng bị vây khốn trong tình thế bất lợi, quỷ tính ác liệt nó còn muốn ra một độc kế, giả vờ bị thua ngã xuống đất, thừa dịp U Hỏa không đề phòng tung ra quỷ phấn có tác dụng mê tâm, U Hỏa suýt nữa bị trúng kế của nó, cũng may né tránh đúng lúc, né qua phần lớn quỷ phấn, nhưng vẫn hút vào một ít quỷ phấn, quỷ phấn phát huy tác dụng, làm cho hắn bất ngờ cảm giác toàn thân vô lực.

Ác quỷ chém một phát hung ác đến, vô cùng nguy hiểm, chính vào lúc này, nói thì chậm, khi đó thì nhanh, U Hỏa dùng đem hết toàn lực cầm kiếm trảm quỷ trong tay ném, không nghiêng không lệch ở giữa tim ác quỷ, ác quỷ cách U Hỏa chưa tới một thước hóa thành tro bụi.

“Hô hô…” Vô lực tê liệt tựa vào thành cầu, thở dốc không thôi.

“Ngươi không sao chứ?” Ngọc thủ đỡ lấy U Hỏa đã sắp ngã.

“Chết tiệt, ngươi không thấy ta vừa mới gặp nguy hiểm sao? Sao lại không giúp?” Hắn thấy y thật sự là đến xem diễn mà thôi, đáng giận, còn nói đến bảo hộ hắn nữa chứ! Nói loại dối trá này cũng không sợ thiên lôi đánh xuống hay sao?.

Là ngươi muốn ta đừng ra tay.”

Ách… Cũng đúng, lần này thật sự là tự tát vào mặt mình, nhưng… Cho dù như vậy, ra tay giúp đỡ cũng có chết ai đâu! Hừ ~~~~~

“Hơn nữa...” Ánh mắt ôn nhu bao hàm tín nhiệm vô hạn “Ta biết ngươi có thể!”

Nghe vậy, vừa mới lửa giận tận trời giống như gặp đầy trời mưa to, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó trở trành một loại đắc ý lâng lâng, “Chuyện đó đương nhiên, ta là ai? Diêm vương U Hỏa! Loại tiểu quỷ không ra hồn này sao có thể là đối thủ của ta chứ?” Rõ ràng tay đã mềm nhũn chân không đứng vững sắp ngã xuống, vẫn sĩ diện cứng rắn chống đỡ.

Đang lúc bản thân trong say mê cực độ U Hỏa không phát hiện ra, phía sau một đoàn hắc vụ (vụ=sương mù) không có hảo ý tiếp cận.

Tà khí âm lãnh khiến cho Phỉ Thúy chú ý, bích mâu vừa nhấc, liền thấy hắc vụ đang đánh úp về phía U Hỏa còn đang chìm trong khích lệ của mình, ngọc thủ chế trụ gáy U Hỏa, ấn xuống phía dưới, môi đỏ mọng hôn bờ môi mỏng khô khốc, ôm hắn, xoay người, đoàn hắc vụ kia vừa lúc từ bên tai U Hỏa xẹt qua. (ôi cái cảnh tượng toẹt vời ông mặt trời:3)

Trong bích mâu hiện ra hàn quang, lục quang (ánh sáng màu xanh lá) hiện lên, hắc vụ vô thanh vô tức tiêu thất.

“Ngươi làm gì?!” Vừa sợ vừa giận đẩy Phỉ Thúy ra, U Hỏa lấy mu bàn tay liều mạng chà xát môi của mình.

Ác ma này, thật sự là lợi dụng tất cả mọi dịp, vừa tìm được cơ hội liền mãnh liệt ăn đậu hủ hắn! (đậu hủ trong cách nói người Trung Quốc còn có nghĩa là da thịt)

Phỉ Thúy cười cười nhún nhún vai nói: “Không có gì, cho ngươi một phần thưởng nhỏ mà thôi!”

” Thưởng cho loại này, ta chết cũng không muốn! Ta cảnh cáo ngươi, đừng... A…” Nói chưa hết lời, dưới chân một trận bủn rủn, thân thể dựa vào thành cầu mất cân bằng nhắm thẳng dưới cầu rơi xuống.

“Cẩn thận!” Phỉ Thúy vươn tay giữ chặt hắn, lại vì thế mà nhất thời bối rối không đứng vững chân, lúc trùng lực sa xuống ngay cả y cũng cùng hắn rơi xuống.

Dưới cầu tối đen tràn ngập một tầng hắc vụ chẳng lành, sâu không lường được…

****

“A... Đau quá…” Vuốt nơi va chạm đau đớn, U Hỏa giãy dụa ngồi dậy, đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện bốn phía một mảnh tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.

“Ngươi tỉnh?”

Bên tai nghe được tiếng nói đặc trưng của Phỉ Thúy, tiếp theo U Hỏa cảm thấy một thân thể ôn nhuyễn chui vào trong lòng hắn, mùi thơm u lan quen thuộc của cơ thể đã rất rõ ràng nói cho hắn biết, thân phận của người trong lòng.

“Uy! Ngươi đừng tựa vào trên người của ta được không?”

“Không được! Nơi này lạnh như thế, hai người tới gần chút nữa, sẽ ấm áp hơn!” Lập tức, cả thân thể kia càng hướng trong lòng ngực của hắn rúc vào.

Ác ma này!

U Hỏa ở trong lòng cuồng nguyền rủa hắn N ngàn lần!

“Đây là đâu?” Ánh mắt thích ứng hắc ám, lờ mờ có thể phân biệt ra nơi bản thân thân đang ở tựa hồ là cái nhà giam.

“Đáy cầu, hoặc là nói ác quỷ kia chế tạo ra không gian yêu bế.”

“Làm sao bây giờ?”

“Chờ!”

“Chờ?”

“Đám người tới cứu hay là... Chờ chết!”

Hay nói giỡn! U Hỏa không muốn tráng niên mất sớm! Cúi đầu nhìn ác ma ở trước ngực của mình, phát hiện trên mặt ngọc không sáng không có một tia kinh hoảng, ngược lại chỉ chứa đựng một nụ cười yếu ớt!”Cười cái gì?” Đều sắp chết, còn cười!

“Không có, chính là cảm thấy được rất vui vẻ bởi vì có thể ở trong lòng ngươi!”

“Ngươi có bệnh!” U Hỏa trăm phần trăm khẳng định người nầy không phải ngu ngốc mà chính là thần kinh có vấn đề, có người nào biết rõ sắp chết, còn vui vẻ như vậy.”Ngươi không sợ sao?”

Phỉ Thúy lại cười không nói.

“Cũng đúng a! Ta hỏi có chút ngu ngốc, thiên giới trí tuệ thiên là loại hạng người bạo gan mà.”

“Thật cũng không phải, ta cũng có chuyện sợ hãi!”

Cái gì!? Cái gì!? Trí tuệ thiên Phỉ Thúy thông minh tuyệt đỉnh, linh lực siêu cường, nắm tay so với kim cương còn cứng rắn hơn cũng có chuyện sợ hãi sao? Khó có thể tin.

“Là cái gì?” U Hỏa vẻ mặt tò mò bộ dáng trẻ con, duỗi cổ dài, chăm chú lắng nghe!

“Này là…” Phỉ Thúy cố ý kéo dài giọng nói, nâng lên hứng thú của hắn.

Môi đỏ mọng gian gian nhếch lên: “Bí mật!”

Hừ! Chỉ biết ác ma này sẽ không hảo tâm như vậy đem nhược điểm của y nói cho hắn biết!”Ngươi lại đang đùa giỡn ta đúng hay không? Người mạnh như ngươi, còn có cái gì đáng để ngươi sợ?”

“Ngươi chưa nghe nói qua sao? Người bề ngoài càng kiên cường, nội tâm càng yếu ớt!” Kiên cường chính là mặt nạ che dấu yếu ớt.

“Ngươi không phải loại người như vậy!”

“A! Ta đây là loại người thế nào?”

“Ngươi là cái loại này trời sập đất rung, toàn bộ thế giới chết hết, vẫn sẽ sống rất tốt!” Còn là một ác ma đê tiện cộng thêm vô sỉ. U Hỏa thông minh không đem cuối cùng câu kia nói ra miệng, vì thế mà lòng đau như cắt.

“Nguyên lai ta ở trong mắt ngươi là như vậy!”

Trong tối đen truyền đến một tiếng than nhẹ như có như không.

Ác ma kia thở dài? Không có khả năng! Tuyệt đối là nghe lầm!

“Cho nên, ngươi đời này đều phải bị ta đặt ở phía dưới!” Phỉ Thúy nhất ngữ lưỡng ý, mặt U Hỏa như nhà bị đốt cháy, cũng may trong bóng đêm không thế nào nhìn rõ!

Thấy chưa! Đã nói ác ma này không có hảo tâm mà!

“U Hỏa!”

“Cái gì?” Khẩu khí không vui!

“Ngươi là Diêm Vương, ta hỏi ngươi, nhân loại của nhân gian bình quân có tuổi thọ bao nhiêu năm?”

“Tuổi thọ bình quân của nhân loại đại khái khoảng sáu, bảy mươi tuổi gì đó, hỏi chuyện này để làm gì?”

“Nhân loại khi còn sống so với chúng ta chỉ là trong nháy mắt, bọn họ tức không có tuổi trẻ dài đằng đẳng cũng không có sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng bọn họ lại so với chúng ta sống vui vẻ hơn, ngươi biết tại sao không?”

“Đó là những gì ta biết! Công việc của ta là quản lý sinh tử luân hồi, bọn họ không vui liên quan gì đến chuyện của ta. Ngoài trách quyền, cái gì cũng không dính líu đến ta!”

“Đó là bởi vì bọn họ có một cái gì đó phi thường quý giá, loại đồ vật này vô hình vô thể, đến vô tung vô ảnh, lại gắt gao nắm giữ mấy vạn nam nữ, làm cho bọn họ vì nó bằng lòng hi sinh, nó vừa yếu ớt vừa kiên cường, có thể vượt qua thời gian cùng không gian, trọn đời bất diệt.”

“Như vậy là thần sao? Hay là cái gì?”

Ngọc thủ lạnh lẽo áp vào khuôn mặt tuấn tú cưng chìu, bích mâu thâm sâu đối diện tuấn mâu màu đen, “Ngươi thấy được không?”

Trong bóng đêm, bích mâu lóe ra như lửa tinh quang, luồng lửa nóng kia cảm giác như đánh thẳng vào trái tim U Hỏa “Nhìn, nhìn thấy cái gì?”

“Từ trong mắt ta ngươi có nhìn thấy hay không.. Tình cảm nóng cháy như lửa”.

Ách…

U Hỏa trừng mắt to, tả xem! hữu xem! cố gắng xem! Còn thật sự xem! Liều mạng xem!

“Của ngươi… lông mi thật dài!” ( đúng là cái đồ đầu gỗ hết thuốc chữa >”
Bình Luận (0)
Comment