*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một tiếng chuông vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Văn Tuấn, hắn mở di động ra, trên màn hình hiển thị tên của Thường Tiếu, hắn do dự một chút rồi mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Vũ Văn Tuấn, đã lâu không liên lạc, anh…. khỏe không….”
Đứa nhỏ thật cẩn thận mà thăm hỏi
“Khỏe.”
Giọng nói trong trẻo trước giờ của Thường Tiếu lúc này có chút trầm thấp.
“Anh không phải vẫn còn giận tôi chứ?”
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu*!”
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu là một câu trích từ luận ngữ, nguyên văn 子曰:‘道不同,不相为谋’ (Tử viết: Đạo bất đồng, bất tương vi mưu), hàm ý tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không thể cùng nhau trao đổi, thảo luận được.
Vũ Văn Tuấn lạnh lùng thốt ra một câu, nhận thấy đối phương nửa ngày cũng không hồi âm đáp lời, hắn đột nhiên cáu kỉnh rống lên, “Ta cả ngày đều rất bận rộn, làm sao có thời gian hờn dỗi ngươi! Đã lâu không gặp, ngươi có phải vẫn cứ xui xẻo như vậy không?”
Câu hỏi thô bạo ngược lại khiến cho đứa nhỏ trở nên vui vẻ hẳn, thanh âm cũng nhẹ nhàng thoải mái đi nhiều.
“Không dám đâu, mấy ngày nay vận khí tôi tốt lắm nha, hôm qua còn gặp được chủ tịch Ứng trên đường, nguyên lai thông báo kia nhầm lẫn, anh ta còn cố ý gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến công ty, đích thân sắp xếp cho tôi thi vòng hai…..”
“Chúc mừng.”
“Không chỉ như vậy, hôm nay tôi đi đổi tặng phẩm, cư nhiên trúng được mười nghìn đồng nga, Vũ Văn Tuấn, anh có biết mười nghìn đồng tôi phải làm bao nhiêu phần công việc mới kiếm được không? Tôi thật sự đổi vận a!”
Tâm tình vui sướng dạt dào kia không hề ảnh hưởng đến Vũ Văn Tuấn, hắn chỉ thản nhiên nói, “Vậy sao?”
“Vũ Văn Tuấn, tối mai anh rảnh không? Đến nhà tôi được không?”
“Có việc gì?”
“Anh đến sẽ biết, bảy giờ, không gặp không về!”
Vũ Văn Tuấn cúp điện thoại, đôi con ngươi thâm thúy lộ ra ánh nhìn hung hiểm lạnh lùng, tay hắn đút vào túi quần cầm lấy báng súng tinh xảo mà băng lãnh.
Không gặp không về!
Tối ngày hôm sau, Vũ Văn Tuấn đến chỗ của Thường Tiếu, trong phòng tối đen một mảnh, cửa phòng cũng chỉ khép hờ, điều này khiến hắn đột nhiên cảm thấy số tiền lớn mà người mua bỏ ra thật không đáng giá, đi giết một đứa nhỏ trói gà không chặt như vậy cũng cần đến sát thủ ra mặt sao?
Vũ Văn Tuấn đẩy cửa đi vào, bong tối không hề gây trở ngại cho hắn, nghe được phía sau cửa có tiếng hít thở, không biết đứa nhỏ này đang làm cái quỷ gì, hắn đành bất động thanh sắc bước tiếp.
Phía sau truyền đến tiếng gió, Thường Tiếu vòng tay qua vai hắn, che mắt hắn, cười nói, “Đoán xem hôm nay là ngày gì?”
Ngày chết của ngươi.
Mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng trong một thoáng khiến cho Vũ Văn Tuấn có chút thất thần, hắn lắc lắc đầu.
“Không biết”.
Đứa nhỏ vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, “Đoán thử xem.”
Trong lòng vô cùng bực bội, Vũ Văn Tuấn lạnh lùng nói, “Ta đoán không ra!”
“Ai, Vũ Văn Tuấn, anh luôn như vậy, một chút thú vị cũng không có.”
Thường Tiếu chạy đi mở đèn, làm ra tư thế ‘mời quý ngài thưởng thức’, trên bàn cơm bày đầy các món ăn cùng thức uống, giữa bàn đặt một chiếc bánh tròn trĩnh, Vũ Văn Tuấn biết cái này, đó là bánh thọ ăn vào ngày sinh nhật.
“Hôm nay là ngày năm tháng năm âm lịch, tiết đoan ngọ a, cũng là ngày sinh nhật của anh, ở thế giới của anh gọi là gì nhỉ? Sinh thần đúng không? Anh nhất định đã quên phải không?”
Nguyên lai hôm nay là đoan ngọ.
Nơi này luôn tính theo dương lịch, Vũ Văn Tuấn cũng đã sớm quên mất việc ăn mừng này, huống chi chuyện sinh nhật nhằm ngày đoan ngọ vốn là hắn bịa ra thôi, ngày sinh thật sự của hắn là vào tháng tám kìa.
Thường Tiếu kéo hắn đến trước bàn, đốt sáng hai cây nến cắm trên chiếc bánh.
“Tôi cố tình đặt bánh chúc mừng sinh nhật anh, vốn là sợ anh còn giận tôi, sẽ không chịu đến….”
Thì ra là thế.
Lại nhìn qua đứa nhỏ, nhiều ngày không gặp, cậu cũng không thay đổi quá nhiều, đôi mắt to tròn luôn ẩn chứa quang huy trong sáng, mái tóc vẫn rối bù như trước, bất quá ngắn hơn một chút, cũng không còn nhuộm đỏ.
“Sao không nhuộm tóc nữa?”
Ở lâu như thế, Vũ Văn Tuấn sớm biết tóc đỏ cùng phiên di* không liên quan đến nhau, mà là do cậu cố ý nhuộm thành, hắn thích tiểu sủng vật nhuộm tóc đỏ, màu tóc đó khiến cậu trông rất giống một loại tiểu động vật nào đó.
*phiên di: dân tộc ngoại lai
“Bởi vì tôi muốn tìm việc a, nhuộm tóc sẽ làm cho người ta có cảm giác không nghiêm túc, lại đây đi, trước cầu nguyện rồi thổi nến, sau đó cắt bánh ngọt rồi mới được nhận quà a.”
Vũ Văn Tuấn không có nguyện vọng gì phải cầu, đứa nhỏ lại cố tình không bỏ qua.
“Cầu nguyện phải nhắm mắt lại, nếu không sẽ mất linh.”
Tiểu sủng vật rất nhanh sẽ mất mạng, Vũ Văn Tuấn không muốn làm trái ý của cậu, hắn theo lời mà làm, sau đó liền vung tay dập tắt ánh nến.
“Nến sinh nhật là dùng để thổi tắt, không phải dùng tay phất, bắt quá chiêu thức này của anh thật đẹp mắt, luyện tập tốn cũng không ít công sức đi?”
Thường Tiếu chớp chớp hai mắt nhìn Vũ Văn Tuấn, hơi thở trẩm ổn của đối phương khiến cho tim cậu đập thình thịch, cậu định sẽ khuyên bảo Vũ Văn Tuấn từ bỏ nghề sát thủ chuyên nghiệp, rồi mới lại dọn về đây, từ sau khi hắn rời đi, không có hắn ở bên người, tựa như trong nhà thiếu đi trụ cột, ngay cả buổi tối ngủ cũng không an ổn.
“Vũ Văn Tuấn, anh cầu nguyện gì vậy?”
“Ăn bánh đi.”
Vũ Văn Tuấn không hề trả lời.
Hắn cắt bánh kem đưa đến trước mặt Thường Tiếu, nhưng đứa nhỏ vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, “Nói cho tôi biết đi, chờ đến sinh nhật tôi tôi cũng sẽ đem tâm nguyện của mình nói cho anh biết, trao đổi như vậy là công bằng rồi?”
“Ngươi sẽ không chờ được đến ngày đó!”
“Anh nói cái gì?”
Thường Tiếu đang cúi đầu liếm liếm kem, hoàn toàn không chú ý đến lời nói trầm thấp của Vũ Văn Tuấn, cậu cũng không hỏi nhiều mà lấy quà đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho Vũ Văn Tuấn.
“Nhìn thử xem có thích hay không.”
Hộp quà được bọc rất khéo, đứa nhỏ vẻ mặt vô cùng vui vẻ nhìn hắn, hai má vì hưng phấn mà trở nên phiếm hồng, nghĩ đến việc gương mặt đáng yêu kia chẳng mấy chốc sẽ trở nên lạnh băng, tay cầm quà của Vũ Văn Tuấn bất giác run rẩy.
Trong hộp đựng một mặt dây chuyền bằng bạch thủy tinh hình nón (1) được gắn vào sợi dây da màu đen, trắng đen kề nhau dưới ánh đèn lưu động phát ra một loại ánh sáng nhu hòa trong trẻo.
“Tôi ở cửa hàng bán ngọc lựa chọn một lúc lâu mới chọn được nó đó, ông chủ nói đeo bạch thủy tinh có thể giúp biến ước mơ thành sự thật…..”
Lăng Tiêu cung giàu có nhất thiên hạ, loại đồ vật nhỏ nhặt này Vũ Văn Tuấn bình thường căn bản luôn mang ý khinh thường, nhưng lúc này nắm nó trong tay, hắn lại có cảm giác nặng tựa ngàn cân.
Cho dù trúng giải lớn đi nữa, cuộc sống của Thường Tiếu cũng không thể coi là giàu có, cậu ta vì lý do gì muốn mua một vật quý giá như thế tặng cho hắn? Nếu cậu ấy biết hắn đến đây là vì muốn giết mình, còn có thể cười chân thành như vậy không?
“Rất đẹp.”
“Thật không? Để tôi giúp anh đeo.”
Lời tán dương của Vũ Văn Tuấn làm cho Thường Tiếu cười đến loan mi, cậu điều chỉnh độ dài ngắn của vòng dây rồi mới kiễng chân giúp hắn đeo vào cổ.
“Lại đây, ăn cơm đi, anh đến hơi trễ, thức ăn đều đã nguội rồi…..”
Thường Tiếu bảo Vũ Văn Tuấn ăn cơm, còn cậu thì ăn bánh kem, lớp kem dày dính ở đầu môi đều bị cậu dùng lưỡi liếm đi hết.
Nhìn thấy đứa nhỏ đơn thuần ở trước mặt mình làm hành động mê người như vậy, Vũ Văn Tuấn đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động kì lạ, trong khoảng thời gian này hắn đã có chút cảm giác, không nghĩ lúc này đây lại vì Thường Tiếu mà dâng trào.
Đứa nhỏ tiếp tục cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm đi lớp kem trên bánh, hơn nửa ngày mới phát hiện Vũ Văn Tuấn đang nhìn mình chằm chằm, khiến cậu có chút ngượng ngùng.
“Ha hả, tôi thích ăn kem…..”
“Ngươi không phải đang ăn, mà là liếm!”
Vũ Văn Tuấn tiến về phía trước, đem môi dán lên đôi môi dính đầy kem của Thường Tiếu, sau đó mới bá đạo đưa đầu lưỡi tiến vào miệng cậu.
“Ngô….”
Thường Tiếu bất thình lình bị nụ hôn nồng nhiệt đó làm cho sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, thế nhưng một loại cảm giác quen thuộc rất tự nhiên ập đến ngăn lại mọi phản ứng của cậu, đứa nhỏ không hề phản kháng, chính là rên rỉ một tiếng xong liền ngoan ngoãn thuận theo nụ hôn bá đạo kia.
(1) Dây chuyền bạch thủy tinh