“A Tiếu, tối nay em đã uống thuốc chưa?”
Thường Tiếu đang đứng ở ban công khách sạn chuyên tâm xếp sao may mắn, nghe được thanh âm nói chuyện cậu liền vội vàng đem ngôi sao đang xếp dở nhét vào túi, ngay sau đó đã thấy Ứng Húc đi tới.
“Nhìn dáng vẻ của em anh biết nhất định là đã quên uống, thân thể vừa khỏe lên một chút, lại không chịu chú ý.”
Ứng Húc đi đến trước mặt Thường Tiếu, nâng tay xoa xoa mái tóc mượt mà của cậu, oán giận nói.
Tâm tình Thường Tiếu có chút hoảng, trước kia cũng từng có người đối với cậu làm ra động tác này, thế nhưng người kia đã bỏ cậu mà đi rồi.
Thường Tiếu ngày thứ ba sau khi giải phẫu thì tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Vũ Văn Tuần cùng Thanh Ti đang ở trong phòng bệnh.
Trong lòng chấn động, nhưng cậu biết người kia không phải Vũ Văn Tuấn, tuy rằng hai người này lớn lên giống nhau như đúc, nhưng cậu có thể dễ dàng phân biệt được họ.
Vũ Văn Tuấn lãnh khốc trầm tĩnh, quanh người đều tỏa ra khí thế bốc đồng của loài dã thú, bất cứ việc gì chỉ cần hơi trái ý hắn, hắn sẽ không chút do dự mà dồn đối phương vào tử địa. Vũ Văn Tuần tuy rằng khôn khéo giỏi giang, nhưng so với Vũ Văn Tuấn hòa nhã hơn nhiều, nếu nói Vũ Văn Tuần là hùng sư ngạo nghễ không cần đồng loại, Vũ Văn Tuấn lại là dã báo khí phách kiệt ngạo giữa vùng đồng quê.
Theo lời kể của Thanh Ti, Thường Tiếu biết bản thân đã được cứu như thế nào, Vũ Văn Tuấn nói muốn giết cậu, nhưng đến cuối cùng lại cứu cậu.
Trong lòng Thường Tiếu thầm vui mừng, cậu biết Vũ Văn Tuấn yêu thương luyến tiếc cậu, vì cậu, hắn từ bỏ nhiệm vụ đã tiếp nhận trước đó, cũng vì cậu, hắn hướng tình địch của mình xin giúp đỡ, cậu biết người kiêu ngạo như Vũ Văn Tuấn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không cúi đầu trước bất kì kẻ nào.
Sau đó, Ứng Húc đến chơi nói cho Thường Tiếu biết tất cả sự thật, cậu có nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân và Ứng Húc là anh em cùng cha khác mẹ, nhìn thấy Ứng Húc vẻ mặt hối hận khẩn cầu mình tha thứ, Thường Tiếu lập tức tiến đến ôm y thật chặt.
“Anh hai!”
Bất thình lình biết bản thân vẫn còn có người thân trên cõi đời này, vui mừng còn không kịp, làm sao có thể trách móc Ứng Húc, cậu thậm chí không đem những chuyện Hà Tú Lệ đã làm với mình để trong lòng, nếu như cậu vẫn luôn ở tại Ứng gia, có thể luôn không cần lo đến miếng cơm manh áo, nhưng như vậy sẽ không thể tình cờ gặp được Vũ Văn Tuấn.
Từ sau khi cậu tỉnh lại vẫn không thấy Vũ Văn Tuấn xuất hiện, cậu mỗi ngày đều cố chấp chờ đợi, mãi cho đến khi xuất viện, cậu mới tin tưởng Vũ Văn Tuấn đã quay về, nếu không chắc chắn hắn sẽ vì cậu mà xuất hiện.
Thanh Ti đem thẻ tín dụng của Vũ Văn Tuấn trả lại cho Thường Tiếu, Thường Tiếu kẹp nó trong sách làm thẻ đánh dấu, để bản thân lúc nào cũng có thể nhìn thấy nó, để nhắc nhở chính mình rằng, từng có một người đi qua cuộc đời cậu, không hề quan tâm có dính phải sự xui xẻo của cậu hay không, có chút bạo lực, có chút bá đạo, nhưng cũng rất quan tâm người cậu.
Đối với Thường Tiếu, Ứng Húc ngoại trừ sủng ái, còn có thương yêu cùng áy náy, sau khi xuất viện, y sắp xếp cho em trai ở biệt thự gần mình nhất, mặc cho cậu cực lực phản đối, ngay trước mặt mẫu thân y mời luật sư đem hơn phân nửa cổ phần mà mình đứng tên chuyển sang tên của cậu, cái này nguyên bản là của em trai, hiện tại vật quy nguyên chủ, Ứng Húc cảm thấy không có gì là sai.
Từ sau khi mọi việc bị đưa ra ánh sáng, Hà Tú Lệ vẫn sống trong nơm nớp lo sợ, trước tình cảnh này, bà ta hiển nhiên không dám phản đối nửa lời, thậm chí còn cố ý lấy lòng Thường Tiếu để có thể được con trai tha thứ.
Có lẽ là do thói quen, Thường Tiếu vẫn giống như trước kia thích xếp sao may mắn, mặc dù hiện tại giấc mộng đã trở thành sự thật, chính là trong lòng dường như đến cuối cùng vẫn cảm thấy trống vắng, có lẽ đó là cảm giác khoái hoạt khi ở chung với Vũ Văn Tuấn chăng?
Cậu từ lời kể của Thanh Ti đã biết được rất nhiều chuyện liên quan đến Vũ Văn Tuấn, biết hắn ở trong thế giới kia, không chỉ hành sự quái đản bá đạo, mà còn có vô số sủng thiếp, cứ hễ nghĩ đến một người cao ngạo ương ngạnh như thế mỗi khi ở trước mặt mình luôn phải nghẹn tức, Thường Tiếu liền không nhịn được mà bật cười, cậu rất muốn biết ở đất nước đó, Vũ Văn Tuấn có ngẫu nhiên nhớ đến mình hay không?
Còn có một người mà Thường Tiếu không thể quên được – đó là Tần Thải, sau khi cậu gặp chuyện không may vẫn chưa gặp lại Tần Thải, sau khi hỏi thăm bạn cùng lớp, mới biết được Tần Thải đã đi thực tập ở một công ty ngoài thành phố, trong một thời gian ngắn sẽ không trở về, cậu gọi điện cho Tần Thải, đối phương chỉ nói thực xin lỗi rồi lập tức ngắt máy, Thường Tiếu cũng không gọi lại, cậu nghĩ có một số việc phải cần có thời gian mới phai nhạt được.
Cậu tuy có chút ngu ngơ, nhưng cũng không phải đứa ngốc, cho dù không ai nói cho cậu biết, cậu vẫn đoán được nguyên do Tần Thải né tránh mình, cậu muốn chờ thêm một thời gian, cậu sẽ tự mình đi tìm Tần Thải nói rõ mọi việc, nói cho nó biết, bản thân cậu cho đến bây giờ vẫn chưa từng trách nó, đã là bạn bè thì không cần nói hai chữ xin lỗi.
Hiện tại Thường Tiếu mỗi ngày ngoại trừ đi học chính là đến công ty ngồi tượng trưng, cậu đã sắp tốt nghiệp rồi, Ứng Húc nói chờ đến sau khi cậu tốt nghiệp sẽ cho cậu chính thức tiếp quản công ty.
Không cần a!
Cậu rất muốn giàu có, nhưng nếu phải trải qua cuộc sống ngày ngày đều phải xử lý công sự, vậy thì có nhiều tiền để làm gì? Cho nên cậu đã suy tính hết, tìm một cái cớ tiếp tục đi học là được rồi, dù sao hiện tại cũng có anh hai nuôi cậu.
Ứng Húc lại không nghĩ như thế, y thường xuyên dẫn Thường Tiếu đi tham gia một số tiệc rượu xã giao, đem cậu giới thiệu với những người trong giới, hy vọng cậu có thể nhanh chóng thích ứng với cuộc sống này, Thường Tiếu lần nào cũng nhân cơ hội trốn đi, cùng với những người hoàn toàn xa lạ nói chuyện phiếm giao tế, cậu thà chạy đến một nơi không ai biết xếp sao may mắn để giết thời gian.
Đáng tiếc Ứng Húc đã sớm biết được thói quen của cậu, cho nên cậu đến ban công chẳng được bao lâu liền thấy Ứng Húc theo sau.
Nghe nhắc đến uống thuốc, Thường Tiếu lập tức làm mặt khổ.
Xuất viện hơn hai tháng, thương tích của cậu cũng đã khỏi hẳn, thuốc bổ sung dinh dưỡng căn bản không cần phải uống.
Cho nên cậu lập tức lái sang chuyện khác.
“Anh hai, anh cả ngày làm việc mệt mỏi, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm một chút sẽ tốt hơn.”
“Nghỉ ngơi? Chờ anh bàn xong việc với khách rồi nói sau.”
Ứng Húc đưa tay khoác lên vai cậu.
“Bên công ty em không muốn hỗ trợ cũng không sao, nhưng ít ra ở bên ngoài cũng nên giúp anh xử lí bớt tiệc rượu chứ, anh chỉ là muốn cho tất cả mọi người đếu biết anh có một em trai đáng yêu như thế nào.”
“A…..”
Từ cổ họng Thường Tiếu truyền ra một thanh âm đơn lẻ.
Nếu là chuyện công, cậu sẽ không thoái thác, nhưng loại tiệc rượu xã giao này cậu thật sự không thích, một vài cô gái nhìn thấy cậu liền quấn lấy không buông, chỉ mùi nước hoa thôi đã khiến cậu đầu óc choáng váng.
Nhìn thấy phản ứng của Thường Tiếu trước sau như một, Ứng Húc bật cười.
“Nói đùa em thôi, đừng quá lo lắng, bất quá vừa rồi có người hỏi thăm em, nói là bạn học của em.”
“Anh hai, em hơi mệt, muốn về nhà, những người đó anh giúp em từ chối đi.”
Vừa nghe Thường Tiếu nói mệt, Ứng Húc cũng không miễn cưỡng nữa, y hàn huyên vài câu liền quay về tiệc rượu, Thường Tiếu ra ban công đứng, vừa chuẩn bị bỏ đi, đột nhiên phía sau có người gọi cậu.