Đạo Thiên

Chương 100


Lưu Giang Sở đang trong quá trình đột phá Thần cảnh, mà Lăng Thiên cũng đã bước vào bên trong bắt đầu cảm ngộ Thần Phù Bảo Điển, sắp sửa đột phá.
Mà về phần Đoạn Ngọc, hiện tại nàng được sư tôn Diễm Yêu dẫn đến một nơi gọi là Chu Tước Sơn Trang.

Nơi này bao quanh bởi sa mạc đỏ rực, chính giữa là một tòa sơn sang rộng bạt ngàn, có đủ non xanh nước biếc, khắp nơi yêu thú sinh hoạt cùng nhau, dưới sự thống trị của Chu Tước Diễm Yêu, nàng đồng thời là một vị Yêu Đế tại nơi này.
“Sư tôn, ngươi đưa ta đến đây làm gì?” Đoạn Ngọc cùng với Diễm Yêu đi tới một ngọn núi, nhìn xuống có thể thấy được hỏa diễm bốc lên kinh khủng.
“Ngọc nhi, nơi này là do ta khi xưa tu luyện mà có thể khiến cho huyết mạch Chu Tước bên trong cơ thể hoàn toàn thức tỉnh ra.

Ngươi thử xuống đó tu luyện xem sao?” Diễm Yêu yêu thương nói ra, một tay xoa xoa đầu nữ đồ đệ giống như một đứa con gái, hết mực săn sóc.
“Hì, sư tôn người đừng coi ta như trẻ con mà dỗ dành a! Ta liền xuống đó tu luyền!” Đoạn Ngọc cười cười, sau đó lập tức hạ xuống phía dưới, ngồi tại một bệ đá được chuẩn bị từ trước, nhắm hai mắt tu luyện.
Diễm Yêu thấy vậy liền an tâm, tạo ra màn kết giới bảo hộ xung quanh cho nàng an tĩnh tu luyện.

Sau đó hướng ra bên ngoài, tại toàn bộ Chu Tước Sơn Trang tuyên bố: “Hiện tại bản tọa đã thu nữ nhi, để nàng làm người kế thừa, tu luyện bên trong Chu Tước Sơn.

Tất cả nhớ lấy, khi ta không có ở đây, bất kỳ kẻ nào cũng phải nghe lệnh nàng!”
“Tuân mệnh Yêu Đế!” Phía xa bay đến năm bóng ảnh, hiện ra năm kẻ lạ mặt quỳ trước mặt Diễm Yêu bọn hắn là ngũ Yêu Hoàng của Chu Tước Sơn Trang này, đều có tu vi Thần Cảnh nhất biến.
“Ngọc nhi, ngươi chỉ cần thức tỉnh toàn bộ huyết mạch, sau đó vượt qua tất cả những người khác cũng không là gì! Đến lúc đó, cũng không cần gò bó bởi bất kỳ ai nữa!” Diễm Yêu nhìn lại Đoạn Ngọc bên trong, lòng thầm nghĩ, sau đó liền rời đi nơi này.


Thiên Tinh Các là một tòa tháp lâu cao ngất, nằm sừng sững tại Thiên Tinh thành phía đông Vũ Châu.

Nơi đây thường được người ngoài nhận biết là thế lực dành cho các loại hình tu sĩ như trận sư, đan sư, ngự thú sư hay là mệnh sư.

Trong đó các chủ Thiên Tinh các là một vị mệnh sư thần bí vô song, có thể dựa trên quan sát thiên ngoại tinh thần thay đổi mà phán đoán cùng suy diễn ra tương lai người khác.
Lúc này, trên đỉnh Thiên Tinh Các, nhìn xuống dưới là mây mù che đậy, nhìn lên trên là vô tận các khỏa tinh thần lấp lánh, xung quanh không có bất cứ gì khác.
Lão giả bạch bào, tay cầm quyền trượng truyền vào lực lượng mờ ảo, mắt nhìn lên phía trên quan sát, một tay còn lại liên tục bấm lấy, đồng thời miệng lẩm bẩm gì đó.
Lão đang sử dụng một loại thuật pháp gọi là Chiêm Tinh Thuật, và người này cũng chính là các chủ Thiên Tinh Các, gọi là Mệnh lão.
Đúng lúc này, đôi mắt Mệnh lão quan sát một viên tinh thần di chuyển khỏi vị trí ban đầu, đồng thời xung quanh những viên tinh thần khác cũng dần dần lệch đi vị trí.
“Đại thế bỗng dưng biến mất, kẻ dẫn đầu đại thế lại lui về phía sau.

Vậy phía trước còn lại ai?” Mệnh lão sửng sốt, tiếp tục quan sát đến.

Thế nhưng dù có nhìn thế nào, lão cũng không thể nhìn ra được đại thế lúc này do ai kéo lên nữa, giống như nó hoàn toàn bị một bàn tay vô hình khác che đậy tất cả.
“Đại thế dĩ nhiên lại không còn? Chuyện này rốt cuộc là sao?” Lão ta không dám tin tưởng, vẫn cố chấp muốn quan sát thêm nữa.

Nhưng đúng lúc này, hắn cảm nhận được bản thân xuất hiện trước một không gian rộng lớn, xung quanh có rất nhiều trường hà lấp lánh di chuyển.

Đang còn mơ hồ không biết thế nào, đột nhiên phía trên hiện ra một con mắt trắng bạch soi xét xuống người hắn, tạo ra cảm giác xa vời khó nắm.
Nhưng cũng đúng lúc đó, một con mắt khác màu bạc trắng càng thêm huyền diệu mở ra, bên trong lượn lờ hắc mang u ám nhìn đến, khiến cho Mệnh lão tràn ngập sợ hãi, thân thể không kìm được mà run rẩy.
“Cái này…đây là có người đang tranh đoạt vận mệnh cùng thiên đạo sao? Rốt cuộc là tồn tại khủng bố nào mới làm được?” Mệnh lão co quắp, bỗng chốc lại nhận ra bản thân quay về thực tại, vội phun ra ngụm máu lớn, trọng thương.
Trong khi đó, Vũ Hạo đang trên phi thuyền đã tìm đến được một tòa thành hắc ám, phía bên tràn ngập quỷ khí kỳ dị, giống như có vô số vong hồn sinh sống ở bên trong.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, hơi nheo lại tỏ ra hiếu kỳ: “Lại có kẻ nhìn được ra bên ngoài vận mệnh sao? Nhưng có lẽ hắn đã bị thiên đạo phản phệ rồi, lần sau chắc hẳn là không còn chuyện như thế nữa!”
Sau đó, Thanh Nhi bước đến cạnh hắn, khẽ nói: “Điện hạ, tòa thành phía trước có vẻ nguy hiểm.

Vẫn định tiến vào trong đó sao?”
Vũ Hạo liền cười, hắn dựa theo tiên đoán mà tới đây, có lý nào lại sợ hãi? Liền nói: “Không sao, cứ tiếp tục tiến đến.

Bên trong đó có một loại cơ duyên khó nói, có thể giúp nàng đột phá Thần cảnh!”
Nói đến đây, hắn nghĩ ngợi một hồi, sau lại kéo tay Thanh Nhi lại ôm trước ngực, khẽ dặn dò: “Hiện tại không cần kêu ta là điện hạ nữa! Gọi Vũ Hạo là được! Hoặc nếu ngươi không muốn, ta cũng không ép!”
Thanh Nhi ửng đỏ mặt, tuy rằng thời gian qua cùng hắn một chỗ, cũng trải qua rất nhiều câu chuyện chỉ có hai người, nói ngại thì cũng không ai tin tưởng.


Nhưng khi hắn nói một cách thân mật như vậy, vẫn khiến cho nàng cảm giác lạ lẫm, cuối cùng giọng nói thủ thỉ: “Ừm, Vũ Hạo!”
Sau đó, hai người lại giành thêm chút thời gian cuối thân mật trước khi bước vào bên trong tòa thành hắc ám kia, để cho Thanh Nhi tìm kiếm cơ hội đột phá Thần cảnh.
“Một mình nàng bước vào đó! Nếu ta đi theo sẽ khiến cho vận mệnh thay đổi, hơn nữa ta tin nàng có thể tìm được nó!” Sau khi xong xuôi, Vũ Hạo lại nói Thanh Nhi một mình bước vào bên trong.
Hắc ám thành là cơ duyên hắn tìm cho nàng, bản thân bước vào đó sẽ dẫn đến sai lệch nghiêm trọng.

Thanh Nhi nghe vậy, không còn cách nào khác ngoài gật đầu, thâm tâm lại vô cùng tin tưởng hắn.

Đạp chân tiến nhập bên trong đó, lúc này khí chất hoàn toàn thay đổi, trở nên âm lãnh hơn nhiều, giống như chuẩn bị một hồi tàn sát.
“Ta cũng nên làm chuẩn bị đột phá Thiên Quân, đến lúc đó mới lại tiếp tục chặng đường trên mảnh đại lục này!” Vũ Hạo nhìn Thanh Nhi đã rời đi, một mình ngồi trên phi thuyền chậm rãi cảm ngộ vận mệnh, Dung chi lực thả ra từng sợi tơ len lỏi cũng theo hắn tìm đến đó, từng chút một mà xâm nhập vào bên trong vận mệnh trường hà.

Băng Long Cung, cung chủ Long Hàn tu vi Thần cảnh nhị biến, hiện tai đang đứng trước một tòa băng cung, bên trong truyền ra long ngâm dữ dội, kèm theo từ bên ngoài bắt đầu có từng luồng pháp tắc chi lực chảy xuôi vào trong đó, hội tụ dần dần tăng lên.
“Long Tuyền chuẩn bị bước vào Thần Cảnh, sau đó lập tức tìm đến Đại La Thư Viện!” Long Hàn âm trầm nói ra.
Đúng lúc này, bên cạnh hắn xuất hiện một tên nam tử, tóc xanh bồng bềnh như mây, đôi mắt tràn ngập quang mang lam sắc, nhìn Long Hàn nói: “Cung chủ, bên phía Đại La Thư Viện vừa có dị động, đoán chừng có kẻ chuẩn bị đột phá Thần Cảnh!”
Long Hàn khẽ cười, giọng điệu coi thường nói ra: “Không cần lo lắng! Long Tuyền một khi đột phá Thần cảnh, thân phụ ba loại băng, phong, lôi pháp tắc, còn ai có thể chống lại được nàng? Cho bọn hắn một chút hi vọng, sau đó khiến bọn hắn càng thêm tuyệt vọng, ha ha!”
Nam tử bên cạnh đồng thời giật mình, lúc này mới nhìn sâu vào bên trong băng cung, quả thực lúc này đang có đến ba loại pháp tắc chi lực đang hội tụ.
“Long Tuyền công chúa thiên tư vô song, không hổ là Thần n Giả.

Thậm chí sau khi Thần n Bảng xuất hiện, cũng có thể giành được vị trí càng cao hơn!” Nam tử mở miệng tán dương, một phần cũng là để lấy lòng.

Hắn hiện tại là đại đệ tử Băng Long Cung, tên gọi là Bắc Huyền, hắn luôn luôn tỏ ra có ý đối với con gái của Long Hàn chính là Long Tuyền công chúa đây, thế nên thường xuyên tận lực giúp bọn hắn làm việc, lại không mấy khi đòi hỏi chuyện gì.

Một phần vì hắn cũng là Thần n Giả nên được Long Hàn tận dụng, còn lại là do Bắc Lục không muốn chết sớm như vậy, hắn cần phải tìm được thời cơ thoát ly Băng Long Cung.
Từ khi được phát hiện bản thân là Thần n Giả sau đó đem về nơi này, Bắc Lục phải chịu rất nhiều lời lẽ ngọn ngọt bên ngoài, bên trong lại thường xuyên bị Long Hàn lời lẽ hàm ý đe dọa, cộng thêm trên người có ấn ký của hắn, bất cứ lúc nào phản bội sẽ bị giết chết.
Thế nên mới nói, Thần n Giả không biết ẩn nhẫn chờ ngày phát dương quang đại, chỉ có hai con đường, một là chết sớm, hai là làm nô lệ.

Chỉ trừ những người như Long Tuyền đây, có được chỗ dựa cường đại, không một ai dám đụng tới nàng trừ khi muốn chết.
“Nghe nói Đại La Thư Viện vừa mới thu nhận mấy tên học đồ xuất sắc, còn đồng thời xích mích với Viêm gia.

Ngươi đến Viêm gia một chuyến, nói bọn hắn có muốn báo thù hay không?” Long Hàn chợt quay lại nói với Bắc Lục, ánh mắt chất chứa sâu xa.
“Cung chủ an tâm! Ta sẽ làm tốt mọi chuyện!” Bắc Lục không dám chậm trễ, lập tức muốn rời đi.
Thế nhưng hắn lại nghe Long Hàn nói ra: “Chuyện lần này làm tốt, sau khi Long Tuyền xuất quan, ngươi có thể cùng nàng một chỗ tu luyện!”
Bắc Lục nắm chặt hai tay, bình thường hắn luôn tỏ ra bản thân yêu thích Long Tuyền là để tìm kiếm sơ hở giúp chính mình thoát khốn.

Nhưng hắn cũng biết, Long Tuyền này không đơn giản y như cha nàng, rất khó đối phó, mà nàng cũng chỉ coi hắn như con rối mà thôi.
“Đa tạ cung chủ!” Bắc Lục cung kính cúi xuống, sau đó liền vội vã rời đi như thể thực sự đang có tinh thần hăng hái.
“Ha, ngươi có giả bộ đến mức nào, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta!” Long Hàn lại nhìn theo hắn, giọng nói lạnh băng không chút lo lắng..

Bình Luận (0)
Comment