Đáp Án Chính Xác

Chương 1

(1).

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu Dịch Kỳ là trong kỳ kiểm tra phân lớp sau lần thi tháng thứ hai ở lớp mười một.

Nhắc tới cũng kỳ, kể từ khi An Nghi phân khoa, mỗi lần thi lên lớp, nhà trường sẽ xếp ba môn thi thuộc tổ hợp tự nhiên và xã hội ngoài ngoại ngữ và toán học, xen kẽ ngẫu nhiên, phân bố theo từng phòng thi, ngăn chặn khả năng gian lận của những người quen cùng lớp.

Buổi chiều kiểm tra tiếng Anh, An Nghi ngủ trưa dậy muộn, đi đến tương đối trễ.

Khi đến phòng thi, lớp học đã chật kín người. Mọi người nghĩ rằng giám thị đã tới, trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa, không khí cũng yên tĩnh hơn hẳn.

An Nghi không thích bị chú ý quá nhiều, rũ mắt xuống, lấy túi bút trong suốt với thẻ kiểm tra từ túi Canvas ra, đi thẳng vào trong.

Chung quanh lại khôi phục lại trạng thái huyên náo ồn ào của vài giây trước.

Đây là một phòng học hoàn toàn xa lạ. An Nghi đi giữa lối đi nhỏ, lo lắng liếc nhìn thẻ kiểm tra trên mọi góc bàn, chỉ muốn nhanh chóng dò được số chỗ ngồi.

May mắn thay, bạn cùng lớp được xếp chung phòng thi đã túm lấy cô chào hỏi, hỏi cô ngồi ở vị trí nào. An Nghi chỉ cười, trả lời rằng cô không biết.

Bước chân tìm kiếm chỗ ngồi vẫn chưa dừng lại, chỉ là, ở đằng trước, đột nhiên có chướng ngại vật chặn cô lại.

Đó là chân của một bạn học nam, ống quần rộng của đồng phục cũng không giấu được chiều dài vẻ vang của nó. Hơn nữa nó vô cùng phách lối, chân của những người khác được đặt ngay ngắn dưới bàn, một mình nó duỗi thẳng ra không chút khách khí, chiếm một nửa lối đi, giống một kẻ lười biếng, không sợ trời không sợ đất cản trở.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là nghĩ cách đi qua, An Nghi chỉ nhíu mày, muốn nhìn xem ai là chủ nhân của cái chân này.

Nhìn lên, cũng không được nhìn thấy khuôn mặt như ý vì chủ nhân của đôi chân dài đã quay đầu nói chuyện với bạn bàn sau. Một tay cậu giữ ghế, chỉ cho An Nghi một cái gáy, cái đầu xum xuê, giống như cỏ xanh sức sống tràn trề trong mùa này, cậu nhướn người khiến đồng phục bị kéo căng một cách khó hiểu.

Vừa định thu hồi ánh mắt, người này đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của An Nghi.

Lúc nói chuyện cùng người khác, nửa khóe môi kéo lên còn chưa kịp thu lại, đôi mắt cũng giữ nguyên độ cong, đầy ánh sáng lấp lánh, nụ cười tùy ý lại ngả ngớn...

...

Leng keng?

Ầm?

Bùm?

Không biết nên dùng từ tượng thanh gì để mô tả chính xác khoảnh khắc này - Cái cảm giác như bị một cái búa gõ thật mạnh vào tim.

Vô số cảm xúc phá cửa xông vào, kinh ngạc lại long trọng... Mà khung cảnh và âm thanh xung quanh cũng bị gõ bể, chảy xuống, như kem tan, không ngừng nhòe đi...

Chỉ còn mình và người trước mặt này, là trạng thái thực thể cố định.

An Nghi cứ như thế sững người tại chỗ.

Thậm chí còn quên kiểm tra biển số của cái ghế trống bên cạnh.

(2).

Vừa gặp đã yêu.

Câu này vừa đẹp đẽ vừa thô tục, là cái cớ tao nhã dành cho nhan cẩu* và An Nghi cũng không ngoại lệ.

*Nhan cẩu: những người độc thân thích vẻ đẹp bề ngoài

Khi biết chỗ ngồi của mình ở phía trước bạn học cười đến vô lại lại đẹp trai này, An Nghi không kìm lòng được, mừng thầm mấy giây.

Sau khi ngồi vào chỗ, cô vô thức thẳng lưng lên.

Cô muốn cho đối phương một... ấn tượng không tệ về dáng người mình, chứ không phải là học bá còng lưng ban khoa học xã hội.

Thở mạnh cũng không dám, cô làm lố khoảng mười phút thì giám thị khoan thai đến muộn bước vào, bài thi được phát xuống như tuyết rơi.

An Nghi ký tên, trước đó vốn rất tự tin, mà nay lại thấp thỏm không yên. Cô chỉ có thể không ngừng nhắc nhở mình, đừng bị phân tâm.

Nhưng có phải âm thanh nghe nói trong tai nghe hôm nay nhỏ hơn một chút so với trước đây không, sao lại trốn không thoát khỏi nhịp đập rộn ràng của trái tim thế này?

An Nghi xoay núm chỉnh âm lượng, không di chuyển chút nào, rõ ràng là đã đạt mức tối đa.

Thật vất vả để vượt qua phần nghe, An Nghi hít một hơi thật sâu, nắm chặt cán bút, tiếp tục điền vào chỗ trống phần thi cá nhân ở dưới, xong phần điền chỗ trống, đọc hiểu...

Cũng may tiếng Anh là điểm mạnh của cô, phản xạ có điều kiện thành thạo vượt qua năm cửa ải, chém sáu tướng*. Lúc bắt đầu tô bài, còn hơn nửa tiếng nữa mới hết giờ thi.

*Qua năm cửa ải chém sáu tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.

Sột soạt điền vào ô cuối cùng, An Nghi thở phào một hơi, thở vẫn chưa xong, đột nhiên sau lưng bị một cái gì đó chọc* hai cái.

*抵了: đế liễu - chống đỡ

Hai lần không nặng cũng không nhẹ, đủ khiến cô kinh hãi một trận, cả người cứng đờ.

Người phía sau chắc cũng không ngờ cô lại phản ứng dữ dội như vậy, không làm gì thêm nữa.

Sao, có chuyện gì vậy?

An Nghi không rõ chuyện gì.

Cô đoán đó là một cây bút, là cây bút của người ngồi đằng sau, gương mặt chàng trai lộ diện với một nụ cười làm trái tim thiếu nữ rung động.

Lại một lần nữa tim đập dồn dập như trống, An Nghi nghe thấy giọng nói trầm ấm của cậu: "Này, cho tớ xem phiếu đáp án một chút."

Thanh âm này nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy nhưng có vẻ hung dữ.

An Nghi không dám cử động, vì không thể tin được. Chính trong lúc sơ hở chưa kịp phản ứng này, sống lưng lại bị chọc một lần nữa, lần này, sức lực mạnh hơn, giống như uy hiếp.

Kẻ xấu đang gõ cửa, mưu toan ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng làm sao đây, trong đầu An Nghi đều là nụ cười rạng rỡ của cậu ấy. Giọng điệu của cậu đáng sợ như thế nào, sự cám dỗ của khuôn mặt đã bù đắp được tất cả.

Không thể làm ngơ, An Nghi quyết định giúp cậu, trái tim cô đập thình thịch, nhìn qua bục giảng, thấy giám thị đang lật tờ báo trên tay với vẻ thích thú.

An Nghi ổn định tâm trạng, đẩy phiếu trả lời từng chút một đến cạnh bàn, còn mình thì cong người, để người đằng sau có thể nhìn thấy toàn bộ phiếu này.

Nửa tiếng sau, chuông reo, giờ thi kết thúc, giáo viên thu giấy thi.

Tất cả học sinh đứng dậy, một số người vội vã rời đi, một số người châu đầu ghé tai* đối chiếu đáp án. Bạn cùng lớp giữ An Nghi lại, nói muốn đi cùng nhau, An Nghi đóng bút, vui vẻ đồng ý.

*Châu đầu ghé tai: thì thầm vào tai nhau.

Cô nhìn trộm người đàn ông phía sau. Cậu thật cao, đứng dậy như hạc giữa bầy gà, đôi chân dài bước vội khiến cậu trở nên phong trần, kẹp túi đựng bút rồi rời khỏi phòng thi nhanh như chớp.

Đoạn này có dư quang ý chỉ khoé mắt nhưng xin phép lược bỏ để tránh lặp.

*Hạc giữa bầy gà: nổi bật giữa đám đông

An Nghi không nhận được một câu cảm ơn nào.

Nhưng cô vẫn cúi đầu, không nhịn được cong môi lên, mu bàn tay để phía sau bàn.

Bởi vì lúc người đàn ông chuẩn bị rời khỏi lớp học, đã quay lại nhìn cô một chút.

Cậu khẽ nhướng mày, là con gái thấy đều sẽ mặt đỏ tim đập. 
Bình Luận (0)
Comment