Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 326

“mở ra một thời đại huy hoàng kế tiếp”

Ký ức hơn hàng ngàn năm, nó bắt đầu từ cơ giáp sư bình thường trằn trọc đến cho được Nam Kiến Trực. Đây là một tên con cháu thế gia, được coi là người đứng đầu cấp 3S. Nó tới học tại trường Damocles, lúc này Liên bang đã có bốn trường quân sự, ngoại trừ trường South Pasadena là cho người nhà họ Ngư tự tách ra, người thành lập hai trường quân sự khác toàn đi ra từ trường Damocles hết.

Nó trở thành Nam Kiến Trực mới phát hiện ra thì ra đã có người phát hiện ra mánh khóe, nhận thấy Liên bang đang lặng lẽ thay đổi, biết nó tạo ra sương bọ đen để lây nhiễm cho con người, thậm chí âm thầm bắt đầu lên kế hoạch tổ chức vây quét người bị nhiễm bệnh.

Đúng thật là nhân loại xảo quyệt gian trá.

Bản thân Nam Kiến Trực chính là nhân tài trong thế hệ trẻ, đáng tiếc ông ấy vẫn luôn muốn trở thành một cơ giáp sư hàng đầu như Ngư Thanh Phi, Quý Từ và Công Nghi Liễu, lúc này mới cho nó cơ hội thừa nước đục thả câu. Dựa vào ký ức đời trước kia, nó thành công lọt vào hàng ngũ bậc thầy, đồng thời lợi dụng quyền thế của mình bắt đầu diệt sạch toàn bộ manh mối do Quý Từ và Công Nghi Liễu để lại. Nhà họ Nam cũng trở thành căn cứ để nó nuôi dưỡng sương bọ đen, nó có kế hoạch để cho con cháu tiếp tục nhiệm vụ của mình, đi lây nhiễm cho con người toàn bộ Liên bang, dần dần kiểm soát thế giới này.

Chẳng qua cơ thể Nam Kiến Trực không chịu đựng sức mạnh của nó lâu dài được. Người có cảm giác cấp siêu 3S ở Liên bang quas ít, hơn nữa nó cố ý che đậy nên trực tiếp chặt đứt nghiên cứu của Liên bang đối với cấp siêu 3S. Cảm giác của cơ giáp sư và chỉ huy không có lực tấn công lớn như vậy, hơn nữa dù cảm giác cấp siêu 3S diệt trừ sương bọ đen được thật nhưng mà chả có hiệu quả với nó. Thậm chí thứ này có thể trở thành nguồn sức mạnh cho nó, cơ mà chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S lại chống được nó.

Trong một thời gian dài dằng dặc, “Nam Kiến Trực” đã cố gắng để vào được cơ thể của một chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S, lần đó làm cho nó suýt chết, lúc nó nhận ra tố chất chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S mạnh hơn so với các nghề nghiệp siêu 3S khác, nhưng cũng chẳng dễ để nó kiểm soát. Không chỉ vậy, hễ nhóm người này mà ở cấp siêu 3S là bị cám dỗ vô cùng ít. Những người này được sinh như con cưng của trời, tin vào sức mạnh của chính bản thân, hoàn toàn không có cách nào cho nó điều khiển. Song, một khi bọn chúng có cơ hội phát hiện được thì sẽ âm thầm kết hợp, thậm chí muốn để lại manh mối cho những người phía sau, ý hệt bộ dáng của cái đám được gọi là bậc thầy. Cho nên nó bắt đầu tiêu diệt cấp siêu 3S, một mặt thì phát hiện chỉ huy cấp siêu 3S và tìm cơ hội để nuốt chửng cảm giác bọn này, một mặt lại che đậy hết cả Liên bang, làm cho họ không phán đoán chính xác cấp độ cảm giác được và chỉ nghĩ đám người này có cấp 3S. Để phá hủy những người ở cấp siêu 3S, cách đơn giản nhất là thêm sương bọ đen vào khoang mô phỏng, đám nhân loại này sao mà nghĩ ra được trong khoang mô phỏng ẩn chứa các cuộc tấn công chân thật.

Tuy nhiên con người quá xảo quyệt, nó không dám tung ra cái này ra một khu vực rộng lớn, chỉ có thể đặt sương bọ đen trong khoang mô phỏng cũ ở Sao Cốc Vũ. Khoang mô phỏng chỗ đó cứ mãi không thay mới, thích hợp nhất để thiết kế các cuộc tấn công. Ban đầu cấp siêu 3S của Liên bang đã không nhiều lắm rồi, về sau tới 70-80% hư hết trong tay nó.

Lại về sau này, nó trở thành “Cơ Nguyên Đức”, dựa vào thân phận đó mà đứng ở chỗ cao nhất của Liên bang. Cũng từ thời điểm này, suy nghĩ của nó bắt đầu thay đổi.

Liên bang này là của nó, nhân loại do nó kiểm soát, cảm giác này là quá tốt.

Thậm chí nó bắt đầu không quen với chuyện thế lực trong bóng tối của nhà họ Nam ngày càng lớn hơn, cái gọi là sương bọ đen và những người bị nhiễm bệnh toàn do nó tạo ra hết. Liên bang này là của nó, con người nên làm việc cho nó, nếu biến hết tất cả thành người bị nhiễm bệnh thì ngược lại chẳng còn thú vị như trước kia.

Nên là khi nhà họ Nam làm việc ngày càng quá mức, nó bắt đầu âm thầm thúc đẩy, mượn bàn tay của con người để loại bỏ những người bị nhiễm bệnh và sương bọ đen, nhưng tất cả mọi người lại chẳng tìm ra được nguồn gốc.

Khi phát hiện ra rằng Vệ Tam là chiến sĩ độc lập siêu 3S và cũng bị mình lây nhiễm, nó chẳng e ngại mà là phấn khích. Trong cơ thể chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S này trộn lẫn với sức mạnh của nó, nếu Vệ Tam đi chống lại đầu nguồn gốc, tuyệt nhiên không cần nó ra tay.

“Cơ Nguyên Đức” đi xuyên qua lỗ thông hơi trong phòng giam, cho khiển khí đen tiến vào phòng giam của Vệ Tam. Con nhỏ này không nằm mơ, mà do nó đã đánh thức ký ức tồn tại của khí đen cùng một dòng với nó. Nó muốn Vệ Tam loại bỏ đầu nguồn hoặc là chết chùm luôn, không muốn đầu nguồn lây nhiễm toàn bộ Liên bang. Liên bang này chỉ cần một đầu nguồn mạnh nhất là nó đã tốt rồi, nó kiểm soát Liên bang, những người này có quá nhiều thứ để nó hưởng thụ, không cần trở thành người bị nhiễm bệnh hết.

Vệ Tam đối đầu với đầu nguồn thì đơn giản chỉ có vài khả năng, đồng quy vu tận hoặc một chết một bị thương. Nếu đầu nguồn biến mất và Vệ Tam còn sống thì cũng bị đám người theo dõi, đến lúc đó nó có thể thừa dịp con nhỏ này bị thương để đi tiến vào điều khiển thân thể.

Nó rất tự tin vào sức mạnh của mình ngày hôm nay, trước đây gặp chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S là do nó sơ suất; bây giờ sức mạnh của nó tăng thêm một tầng, nó mà vào đi điều khiển chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S là chắc chắn sẽ thành công.

Đáng tiếc tin tức sau đó lại là Vệ Tam và đầu nguồn biến mất cùng nhau. Cơ thể tốt như vậy mà chẳng còn, anh em Sơn Cung là cặp song sinh, nó chỉ điều khiển một người là tất nhiên bị phát hiện ngay. Nó chỉ có thể tiếp tục chờ cơ thể của Cơ Sơ Vũ.

Dè đâu được Lộ Chính Tân lại mang đến cho nó một tin, nói viện Bình Thông có một tân sinh viên cấp siêu 3S đến từ sao vô danh. Thân thể Cơ Nguyên Đức đã không còn khỏe, giữa Cơ Sơ Vũ và tên cấp siêu 3S ở sao vô danh, nó quyết định chọn cái sau. Thế là nó suốt đêm tới đây, thừa dịp mọi người còn chưa hiểu rõ sinh viên mới này mà chiếm cứ điều khiển tên này trước. Về phần thân thể Cơ Nguyên Đức, nó có quá nhiều cách để thằng này qua đời vì bệnh.

Nó không nghi ngờ lời nói của Lộ Chính Tân, nó nhìn thấy dã tâm 20 năm nay của Lộ Chính Tân, thậm chí còn tiếp xúc với thằng này, muốn thằng này lặng lẽ vu oan cho Ứng Tinh Quyết. Một người có dã tâm như vậy thì vì địa vị của mình, có lẽ sẽ không nói dối.

Trong khoảnh khắc bị nuốt chửng hoàn toàn, nó vẫn còn suy nghĩ cuối cùng thì mình đi sai bước nào. Nó sống nhiều năm thế này, rất nhiều đám con cưng kia rồi đời trong tay của nó, không ngờ được cuối cùng nó rụng ở đây.

Nếu ban đầu không đi đến công ty Thông Tuyển, không có tai nạn làm cho máu nhỏ vào nguyên liệu dịch dinh dưỡng, có lẽ... bây giờ nó vẫn là đại tướng của Liên bang, tương lai còn sống tốt. Không có người bị nhiễm bệnh, không có sương bọ đen, nó chỉ cần tìm cách để cho người của Liên bang tập trung loại bỏ kén xám đầu nguồn sắp lộ diện. Thế là về sau nó vẫn cứ an ổn đứng ở tầng cao nhất của Liên bang, nhìn đám nhân loại trở thành tay sai của nó.

Cả thảy những thứ này đều do Vệ Tam, một con nhỏ đi ra từ ngôi sao rác.

...

Vô số ký ức tràn vào não, Vệ Tam nửa quỳ trên mặt đất hầu như không thể ngăn chặn khí đen đang dâng lên.

“Vệ Tam.” Ứng Tinh Quyết tiến lên, lấy ra một cây kim và nước thuốc, đây là thuốc mô phỏng cảm giác do Tỉnh Thê làm. Bác ấy căn cứ vào dao động cảm giác của Vệ Tam trong thời gian trước khi tỉnh táo để nghiên cứu ra, một khi bơm thuốc vào là sẽ chỉ dẫn cảm giác của cô tỉnh táo lại.

Anh cúi đầu dùng kim rút nước thuốc, động tác anh rất nhanh nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy được vị chỉ huy siêu 3S trước nay luôn bình tĩnh này lại hơi run run.

“Rất nhanh sẽ tốt thoi.” Ứng Tinh Quyết cầm tay Vệ Tam, bơm nước thuốc vào trong cánh tay cô.

Vệ Tam chỉ dùng một lần loại thuốc này, cơ mà đó là lúc bản thân cô đang ở trong trạng thái tỉnh táo khi trước, không có cách nào để biết bây giờ nó có hữu dụng không.

Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam cúi đầu, anh đợi một lát mới hỏi: “Hiện tại cảm giác thế nào?”

Vệ Tam cho tay kia chống trên mặt đất, cô có thể cảm giác được khí đen trong cơ thể đang tìm mọi cách cắn nuốt cảm giác của mình, từ đó chiếm cứ thân thể này. Sau khi thuốc xâm nhập vào cơ thể, đột nhiên cô nhận thấy một chút thay đổi, cảm giác bắt đầu tăng lên dần và đàn áp khí đen. Cuộc đối đầu giữa hai thứ đã mang lại một gánh nặng rất lớn cho cơ thể, cơ thể của cô cứ như bị rách thành hai nửa. Gần như ngay lập tức phần lưng đã rịn ra một lớp mồ hôi, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổ.

Loại cảm giác xé rách này khiến Vệ Tam trực tiếp nắm tay đập thẳng xuống mặt đất, đau đớn bên ngoài chỉ có thể phân tán một ít chú ý của cô. Cơ mà cũng một tí tẹo như thế đã làm cô thấy khá hơn đôi chút.

Ngay khi Vệ Tam còn muốn tiếp tục nện tay, cô được Ứng Tinh Quyết nắm chặt. Anh nắm tay cô, mở nắm đấm và đặt ở trên ngực mình: “Anh không muốn nhìn em lại nằm trên giường hôn mê bất tỉnh. Vệ Tam, anh muốn nhìn thấy em tỉnh táo lại, chúng ta còn một trận đấu còn chưa tranh tài xong đâu.”

Màu đen trong mắt Vệ Tam rút đi chưa đầy một giây là đám màu đen kia lại một lần nữa ập tới.

“Không phải em nói muốn đốt anh à?” Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam, anh nắm lấy mái tóc dài trên vai mình và nhét bật lửa vào tay cô, để cho cô dùng lửa đốt tóc mình, “Ngọn Lửa Đế Quốc, đây là biệt danh bọn em đặt sao?”

Ngọn lửa theo sợi tóc của anh nhanh chóng bùng lên, đã sắp thiêu cháy tới mặt anh cơ mà thậm chí ngay cả chớp mắt thì Ứng Tinh Quyết chẳng chớp lấy được một cái, anh nhìn Vệ Tam không nhúc nhích.

Mắt Vệ Tam vẫn còn toàn màu đen nhưng cô bỗng nhiên đứng dậy mắng: “Anh điên rồi à?”

Cùng lúc đó Vệ Tam cấp tốt rút ga trải giường và phủ lên người Ứng Tinh Quyết, dập tắt ngọn lửa trên tóc. Cô kéo anh đứng lên với sắc mặt không tốt, lúc này màu đen trong đáy mắt cô đã bắt đầu biến mất.

Mẹ kiếp, suốt ngày dùng bản thân để đe dọa cô!

Vệ Tam vừa ghét vừa đau lòng nhìn mái tóc đã bị đốt một bên của anh, cô nói thầm: “Tóc dài vầy vẫn đẹp hơn.” Giờ đây phía tóc bên kia còn tệ hơn cả cái tổ gà trên đầu Ứng Thành Hà.

Ứng Tinh Quyết nhìn cô, trong mắt hàm chứa ý cười: “Em tỉnh rồi.”

Vệ Tam: “... Ừ, bị hù sợ mà tỉnh luôn.”

Cô đưa tay vuốt v e phần tóc bị cháy trên vai Ứng Tinh Quyết, chưa vuốt được mấy lần đã bị anh cầm tay, Ứng Tinh Quyết hạ mắt nhìn vết thương ở khớp ngón tay cô: “Để anh bôi thuốc cho em.”

“Mấy cái vết thương nhỏ thôi, trước tiên xử lý nơi này đã.” Vệ Tam nói mà không thèm để ý, hiện tại cô cũng chỉ tạm thời áp chế khí đen, thật ra hai lực lượng bên trong thân thể còn đang giằng co.

Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập, Ứng Tinh Quyết muốn mở cửa thì bị Vệ Tam đoạt trước một bước, kết quả người đứng bên ngoài lại là Ứng Thanh Đạo.

“Cháu Vệ, trễ như vậy rồi, các con nên về nghỉ ngơi thôi.” Ứng Thanh Đạo nhìn lướt qua Cơ Nguyên Đức đang nằm trên mặt đất như không có chuyện gì xảy ra, “Mặt khác đồng đội của cháu và mấy người bạn bên trường Samuel sẽ đến Sao Đế Đô sáng mai. Xem ra là nhịn không được nên muốn tới đây lặng lẽ tìm tung tích của cháu.”

Vệ Tam: “...”

Ứng Tinh Quyết tiến lên mang theo Vệ Tam rời đi, trước khi đi còn gật đầu với cha anh.

...

Đúng như dự nhiên, sáng sớm hôm sau, bọn Kim Kim Kha và một số người của trường Samuel đến cảng Sao Đế Đô.

Ban đầu bọn người Shaω Eli và Tập Ô Thông của trường Quân sự Samuel đi đến Sao Sa Đô, Shaω Eli nói là đi tìm Ứng Thành Hà đòi cơ giáp. Chuyện này vừa đúng lúc tất cả các loạt kiểm tra trong trường Damocles đã hoàn thành mấy ngày trước, trong ngoài trường mở cửa hết, mấy người quang minh chính đại đi vào cũng chả có ai ngăn cản, cứ thế chạy thẳng đến ký túc xá của bọn bọn Kim Kha.

Gõ cửa và nhìn thấy người bên trong, Shaω Eli cảm thấy không đúng ngay, thần sắc bọn này quá tốt rồi đó.

“Chắc chắn Vệ Tam chưa chết, mấy tụi bây lại lén lúi làm ba cái chuyện mờ ám gì?!” Shaω Eli cực kỳ khẳng định.

Liêu Như Ninh mở cửa: “...”

Tại sao mỗi khi ai đó nhìn thấy mình là nhìn ra được manh mối hết.

“Tao đã thấy trên báo chí dáng vẻ của mày hồi trước rồi.” Shaω Eli hứ một tiếng, “Bây giờ ăn tới mức trắng tròn mập mạp, tao nhìn tụi bây là nhìn ra được có chuyện mờ ám!”

Trắng trắng… mập mập…

Liêu Như Ninh khiếp sợ xoay người đi soi gương, chỉ mới một tháng không có huấn luyện mà sao mình lại trắng mập thế này?!

“Các cậu... đến đây có việc gì?” Kim Kha đi ra hỏi.

“Vệ Tam còn thiếu nợ đấy, ban đầu định tìm mấy tụi bây kêu trả nhưng mà giờ tao đổi ý rồi, cậu ấy thiếu cơ giáp thì để cậu ấy trả.” Shaω Eli đắc ý nói, “May mà đến tìm tụi bây, bằng không thật đúng là bị tụi mày lừa gạt. Thiệt thòi cho tao trước đó còn đau lòng mấy ngày.”

Kim Kha: “... Có chuyện gì thì chúng ta vào rồi hẵng nói.” Anh vội vàng mời người ta vào.

Shaω Eli là một tên ngốc bướng bỉnh bất tận, gã tuyệt nhiên không nghe lời Kim Kha nói, cứ kiên trì muốn Vệ Tam xuấy hiện bằng không sẽ phơi bày với truyền thông. Cuối cùng không còn cách nào khác, Kim Kha quyết định dẫn bọn họ đi tới Sao Đế Đô, thời gian dài như vậy mà chẳng nhận được bất kỳ tin tức gì cũng làm cậu ấy cũng lo lắng cho tình huống của Vệ Tam.

Dọc theo đường đi họ đã cải trang, ai mà ngờ được vừa tới bến cảng đã thấy Hoắc Tuyên Sơn ở đó chờ đợi.

“Ứng Tinh Quyết để tôi tới đón các cậu.” Hoắc Tuyên Sơn có vẻ mặt thoải mái, mấy người Kim Kha nhìn thì trong lòng đã có phần nắm chắc.

Đoàn người đi đến nơi bọn họ ở lại hồi đó, vừa mới đi và đã thấy ngay Vệ Tam chờ ở bên trong.

“Vệ Tam!”

Người kích động nhất không phải là Kim Kha, cũng không phải Liêu Như Ninh, càng không phải Ứng Thành Hà, ngược lại là Shaω Eli, gã xông lên phía trước nói với giọng lớn nhất: “Mày còn nợ cơ giáp của tao!”

Vệ Tam: “... Tôi còn nhớ kỹ.”

Lúc này Liêu Như Ninh đẩy người ta ra, tiến lên ôm lấy Vệ Tam và ánh mắt đỏ lên một vòng: “Lúc ấy tôi thật sự cho rằng cậu đã chết rồi.”

“Loại người như chúng ta sao mà dễ chết như thế.” Vệ Tam ôm lại và vỗ vỗ bả vai Liêu Như Ninh, thế rồi buông cậu ta ra, chuyển sang ôm Kim Kha, Ứng Thành Hà và Hoắc Tuyên Sơn.

Không riêng gì mấy người ở trường Damocles, ngay cả trường Samuel, trong lòng Jill Gil Wood và Cao Học Lâm cũng có chút vui mừng và kích động. Có lẽ là mấy tháng ngắn ngủi này có biến hóa quá lớn, làm giải đấu cũng chẳng còn quan trọng nữa; hoặc cũng có thể là chuyện xảy ra trước đó ở Sao Bạch Ải đã để bọn họ hợp tác một thời gian ngắn, coi như là đồng đội tạm thời.

“Bây giờ thân thể cậu thế nào?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi Vệ Tam. Cậu ta ở Sao Đế Đô lâu như vậy mà từ đầu đến cuối chỉ đi qua nhà họ Ứng hai lần để không làm cho người ta nghi ngờ.

“Không sao.” Vệ Tam nói xong bèn nghiêng đầu nhìn Ứng Tinh Quyết bên cạnh, “Nhưng mà tôi sẽ tới sao nhỏ gần đấu trường lạnh lẽo. Các cậu tới đó tìm tôi thì đến lúc đó sẽ nói cho truyền thông biết.”

Cô sẽ xuất hiện trở lại trong tầm mắt của công chúng.

...

Lịch Tinh Tú ngày 13 tháng 2 năm 5991, đại tướng Cơ Nguyên Đức, lãnh đạo cấp cao nhất của Quân khu 1, qua đời vì bệnh tật. Ngày 3 tháng 3, Vệ Tam của trường Quân sự Damocles được phát hiện ở ngôi sao nhỏ gần Sao Phàm Hàn, một chiến sĩ độc lập kiêm cơ giáp sư cấp siêu 3S đầu tiên được ghi nhận trong lịch sử Liên bang vẫn còn sống. Vào ngày 31 tháng 3, quân khu hiện giờ đã bí mật ký một thỏa thuận được cho là có liên quan đến Vệ Tam nhưng thỏa thuận này chưa bao giờ được công bố.

Tháng 5 cùng năm, Vệ Tam phát hành trên trang ωeb độc quyền của mình loại cơ giáp Nghịch Cảm cấp siêu 3S, tức là cơ giáp vượt cấp để cung cấp cho những người cấp 3S sử dụng. Bắt đầu từ ngày này, các trường quân sự ở Liên bang bắt đầu có người cấp 3S điều khiển cơ giáp cấp siêu 3S. Đầu tháng 7, Quân Độc Lập trở lại Liên bang và ở dưới danh nghĩa của trường Samuel. Sau đó Quân Độc Lập đã gửi giáo viên tới thường trú tại trường Samuel, trường Quân sự Samuel hoàn toàn mới được ra đời.

Lịch Tinh Tú ngày 27 tháng 1 năm 5992, cựu tổng chỉ huy Quân Độc Lập là Ứng Du Tân qua đời tại Sao Đế Đô. Một ngày trước đó, giải đấu giữa năm trường quân sự lớn đã kết thúc, trường Quân sự Damocles giành chức vô địch cả mùa giải từ trường Quân Đế Quốc với điểm số chênh nhau rất nhỏ.

Đến thời điểm này, trường Quân sự Damocles một lần nữa mở ra một thời đại rực rỡ.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này trong lòng tôi là đã hoàn thành chính văn rồi, từ phần sau trở đi là ngoại truyện (? ▽l)

HOÀN CHÍNH VĂN
Bình Luận (0)
Comment