"các cậu ngửi thấy không?"
Đêm khuya mưa tạnh, đội ngũ trường Quân sự Damocles vẫn không dừng lại, cứ vội vàng nắm chắc thời gian đi về phía trước.
Hai tiếng trước, chùm tia biểu hiện viện Bình Thông chém giết tinh thú sáng lên ở phía tây nam và vị trí đó nằm phía trước đội Damocles. Hai trường Samuel và South Pasadena ở phía sau cũng có thu hoạch.
Kim Kha không giống như người được xem trực tiếp ở bên ngoài, chẳng biết năm trường quân sự đều gặp phải cùng một cây đột biến. Cậu chỉ dựa vào chuyện trường South Pasadena và Samuel đột nhiên mất rất nhiều thành viên để suy đoán ra có thể hai trường này cũng gặp phải tình huống tương tự.
Trường Damocles di chuyển nhanh hơn, muốn đi xa hơn, giữ mong muốn kéo dài khoảng cách với hai trường quân sự, tránh chuyện gặp nhau giữa chừng.
Trên thực tế ba trường này cũng gặp phải cuộc đánh lén nhưng họ không có tâm trí để tìm cơ thể chính của thứ biến thể. Viện Bình Thông có Lộ Thời Bạch chỉ huy cấp tốc nên đã tránh được chuyện thành viên đội tuyển trường bị loại với số lượng lớn, họ có dư lực tìm cơ thể chính của giống đó nhưng rồi viện Bình Thông lựa chọn đi tiếp.
Trường Damocles lại gặp một nhóm tinh thú giữa chừng, chờ xử lý xong thì viện Bình Thông đã chạy tới phía trước bọn họ.
Kim Kha dự đoán nếu bây giờ dừng lại để nghỉ ngơi thì ngày mai có khả năng bị đuổi kịp bởi các trường quân sự phía sau, thế nên cậu mới để cho tất cả mọi người tiếp tục đi về phía trước. Cậu đã đi vòng quanh một nơi được đánh dấu trên bản đồ có các tòa nhà bị bỏ hoang, chuẩn bị đến đây rồi sẽ nghỉ ngơi tập thể.
Đường đua Cốc Vũ thường xuyên có một đoạn đường hẹp, cộng thêm kiến trúc bị bỏ hoang sụp đổ xung quanh làm ảnh hưởng việc đi về trước của cơ giáp, còn nếu muốn vào trạng thái bay lại tốn thêm năng lượng. Thành ra toàn bộ thành viên cất cơ giáp và bước nhanh về phía trước. Mỗi tiểu đội có 3 chiến sĩ độc lập vây quanh cơ giáp sư và chỉ huy vào giữa, chỉ có âm thanh nhỏ phát ra từ đế giày giẫm lên mặt đường lầy lội, nào có ai nói gì.
Kim Kha liên kết tất cả cảm giác của chỉ huy, lần này không chỉ nhìn xung quanh mà còn có động tĩnh dưới đất, nhưng cảm giác điều tra cây biến dị đúng là chẳng rõ rành nên cậu chỉ có thể làm hết sức mình, chú ý dưới lòng đất xem có biến động khác thường gì không.
Cũng may một đường này của bọn họ không có bất cứ nguy hiểm gì, cứ thế chạy tới mục tiêu.
Tòa nhà bỏ hoang này có hơn 70 tầng nhưng bị gãy một nửa từ giữa, một nửa còn lại đang lung lay sắp đổ, biểu tượng tròn màu vàng đen trên đó cứ chực chờ lúc có lúc không rơi xuống. Toàn bộ tòa nhà mang cho người ta cảm giác như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Kim Kha chọn nơi này bởi vì các tòa nhà như vậy được đánh dấu bằng hình tam giác màu xanh trên bản đồ.
- ---Tòa cao ốc Công Nghi Liễu.
Công Nghi Liễu nổi tiếng không kém Ngư Thanh Phi, ông ấy đã trực tiếp tạo dựng vị thế của cơ giáp hạng trung. Trước khi có ông ấy, cơ giáp hạng nhẹ và hạng nặng từng chiếm một nửa trời đất, không ai chịu thừa nhận cơ giáp của đổi thủ là mạnh hơn; còn cơ giáp hạng trung lại bị mọi người xem thường, cảm thấy loại cơ giáp này giống y tên của nó vậy, tính năng cứ dở dở ương ương, hoàn toàn chả có cách nào phát huy sức mạnh đến cực hạn.
Nhưng mà cơ giáp cỡ trung trải qua cải cách của Công Ngu Liễu đã vượt thẳng qua hai loại cơ giáp nặng và nhẹ, trở thành loại cơ giáp tốt nhất hấp thụ sở trường của hai loại.
Cho đến bây giờ, người quan trọng nhất là người điều khiển cơ giáp cỡ trung trong ba chiến sĩ độc lập thuộc một tiểu đội tiêu chuẩn. Chẳng hạn như Cơ Sơ Vũ của trường Quân sự Đế Quốc, Tông Chính Việt Nhân của viện Bình Thông, Tập Ô Thông của trường Quân sự Samuel và Quinley Eli ở South Pasadena; bốn người này nhận được nhiều sự chú ý hơn so với các chiến sĩ độc lập chủ lực khác.
Đồng thời Công Nghi Liễu còn là một kỳ tài buôn bán, loại cơ giáp xem cảnh là dùng cơ chế do ông phát minh, lập ra khẩu hiệu để người bình thường cũng có thể hoàn thành giấc mộng cơ giáp; ông kết giao với rất nhiều người giàu có không có cảm giác cao và thu được món đầu tư lớn vô cùng. Bây giờ các bộ phận vật liệu cơ giáp cấp A được cơ giới hóa là do chính một tay ông thúc đẩy.
Trong thời đại của Công Nghi Liễu, Sao Cốc Vũ vẫn là một hành tinh bình thường, cao ốc văn phòng của ông đứng sừng sững giữa vô số tòa nhà ở đây. Sau đó hoàn cảnh nơi này trở nên khắc nghiệt, văn phòng Công Nghi Liễu cũng chuyển từ Sao Cốc Vũ sang Sao Đế Đô, từ đó đảng trung lập trở thành nhà đầu tư chính của Quân khu 1.
Sao Cốc Vũ cũng trở thành một trong mấy cái đấu trường.
Những tam giác màu xanh trên bản đồ đã có từ lâu, nghe nói là để người tổ chức vinh danh Công Nghi Liễu.
Nhưng Kim Kha là chỉ huy, đương nhiên không có tình cảm sùng bái đặc biệt gì với cơ giáp sư Công Nghi Liễu này, cậu ấy dừng lại nơi này vì có mục đích khác.
“Vệ Tam, cậu, Hoắc Tuyên Sơn và Ứng Thành Hà đi lên lầu.” Kim Kha chờ tất cả đội tuyển trường đóng quân ở sảnh lớn tầng một của tòa nhà bỏ hoang xong rồi mới nói.
Hoắc Tuyên Sơn cảnh giác đầu tiên: “Trong tòa nhà có tinh thú?”
Kim Kha ra hiệu cho cậu ta không cần khẩn trương: “Không có, trước đó Thành Hà nói Công Nghi Liễu thích giấu vật liệu ở cao ốc Sao Cốc Vũ. Tôi cũng đã xem qua video thi đấu trước đây, thì thấy chỉ còn lại tòa này không bị cơ giáp phá hủy. Các cậu đi vào xem một chút, nói không chừng có thể phát hiện ra thứ gì tốt.”
Giải đấu Hephaestus đã được tổ chức bao lâu nay, vô số đội ra vào khiếm hầu hết các tòa nhà bị ảnh hưởng bởi trận chiến ít nhiều.
“Nghe nói tính xác thực của nó cần phải được kiểm tra.” Ứng Thành Hà nhắc nhở.
“Không có lửa làm sao có khói, dù sao bây giờ cũng tới đóng quân nghỉ ngơi, các cậu đi xem thử đi.” Kim Kha cảm thấy có thể thăm dò.
Khán giả xem màn hình trực tiếp: “???”
Còn tưởng rằng chỉ huy chính trường Damocles cố ý dừng lại nghỉ ngơi ở chỗ này là có mục đích gì đặc biệt, té ra là xem đường đua Cốc Vũ như cuộc đua tìm kho báu?
Quá đáng! Phách lối!
Khán giả nghe Kim Kha nói xng thì càng cảm thấy các thành viên chủ lực của trường Damocles lần quái lạ y hệt nhau.
Nghe thấy điều này, Vệ Tam đột nhiên hưng phấn, tài liệu miễn phí mà còn là do Công Nghi Liễu giấu nữa, chắc chắn là thứ tốt!
“Tôi cũng muốn đi, để Hoắc Tuyên Sơn ở lại đi.” Liêu Như Ninh cũng muốn tham gia hành trình tìm kho báu.
Kim Kha không đồng ý: “Phạm vi hoạt động trong tòa cao ốc không đủ, xảy ra chuyện gì thì Hoắc Tuyên Sơn dễ dàng đưa Thành Hà thoát thân.”
Thiếu gia họ Liêu buồn bực đi tuần tra gần đó.
Ba người cứ như vậy chuẩn bị đi tìm vật liệu nghe nói được bậc thầy Công Nghi Liễu giấu ở tòa nhà dưới ánh mắt chăm chú của toàn Liên bang.
Không phải nơi nào cũng có camera trên đường đua, vị trí lắp camera ban đầu được chỉ huy các quân khu tính toán dựa vào chuyện các đội tuyển sẽ đi qua nơi nào, đóng quân ở đâu. Lại trải qua nhiều cuộc thi như vậy, vị trí camera cứ thế đã được cố định.
Giống như tòa nhà bỏ hoang này, ngoại trừ không gian lớn của cao ốc, phía trên đó lại không có không gian sử dụng cơ giáp vậy nên ban tổ chức sẽ không lắp camera, cũng không có đội ngũ nào lãng phí thời gian ở đây.
Ai mà ngờ được đội ngũ trường Quân sự Damocles sẽ vì một tin tức nhỏ xíu mà đi lên lầu “săn kho báu.”
Mặc dù không thể nhìn thấy ba người tìm kiếm kho báu như thế nào, nhưng khán giả xem trực tiếp vào ban đêm hôm khuya khoắt vẫn bị kí/ch thích bởi trường Damocles. Họ nhìn chăm chăm vào màn hình trực tiếp, muốn đợi ba người Vệ Tam đi xuống để xem có “bảo bối” thật hay không.
Năm phút sau, Vệ Tam, Ứng Thành Hà và Hoắc Tuyên Sơn đi xuống.
Khán giả: “???” Nhanh thế?
Kim Kha cũng ngạc nhiên: “Các cậu tìm xong rồi?”
“Không có.” Vệ Tam bỏ lại một câu và cùng Ứng Thành Hà bắt đầu quan sát lầu một.
“Có camera ở đó.” Ứng Thành Hà là người đầu tiên phát hiện ra một cái.
Đừng nói đến khán giả trước ống kính trực tiếp, ngay cả một vài người dẫn chương trình chính trong hiện trường trực tiếp cũng chả hiểu ra sao. Lúc này Ngư Thiên Hà đã đi nghỉ ngơi, chỉ còn lại Tập Hạo Thiên và Ứng Nguyệt Dung. Khán giả còn xem trực tiếp tại hiện trường lúc ban đêm đang trông mong nhìn người phân tích, chờ bọn họ bình luận.
Ứng Nguyệt Dung:... Các trường quân sự khác đang nghỉ ngơi tốt mà cái nhóm Damocles không thể yên ổn được à?
“Bọn họ muốn tháo camera?” Tập Hạo Thiên mở miệng với vẻ buồn tẻ. Ông là một chiến sĩ độc lập nên ngoại trừ giảng giải chiến đấu, những thứ khác đúng là ông không hiểu, đặc biệt là thao tác gây lú của tụi nhóc ở trường Damocles lần này.
Ứng Nguyệt Dung: “... Chắc vậy.” Bà đường đường là chỉ huy quân khu cấp 3S mà cũng nhìn không thấu.
Khán giả trước màn hình trực tiếp của trường Damocles chả dám ngủ gật, họ mở to hai mắt nhìn Vệ Tam lao thẳng về phía camera này, chân cô nàng giẫm lên tường, cứ thế đạp đi lên.
Lúc này ở Liên bang, ai còn đang xem trực tiếp của trường Damocles thì sẽ nhìn thấy gương mặt Vệ Tam xuất hiện trong màn ảnh.
Sao 3212.
Lý Bì đang ngủ gà ngủ gật thì bị Giang Văn Anh đánh thức. Ông vừa mở mắt đã nhìn thấy mặt Vệ Tam trong màn ảnh là giật mình ngay: “Con nhóc này có chuyện gì rồi?” Hù người quá.
Mọi người chỉ thấy Vệ Tam mở một nụ cười nhẹ hướng về phía ống kính rồi lui ra phía sau.
Trong nháy mắt đó, khán giả hiểu rõ Vệ Tam cười trước ống kính chả phải cười với bọn họ, thậm chí cô còn mang theo vẻ thờ ơ. Nhưng kém tí nữa là làm bọ họ bị vây trong đấy đấy.
Về phần ngày hôm sau, fan Vệ Tam Bất Ổn lại tăng gấp mấy lần, nụ cười này cũng được người hâm mộ gọi là phát súng đầu tiên trong lòng bọn họ.
Vệ Tam nhảy xuống, men theo ống kín để sờ vào chỗ năng lượng dự trữ của ban tổ chức để chuyển nó thành điện.
Cô và Ứng Thành Hà ngồi xổm ở đó không biết làm gì, cứ thế ăn cắp năng lượng được ban tổ chức dùng để chiếu cảnh trực tiếp rồi cứ thế chuyển đến trong tòa nhà.
Tất cả mọi người xem tại hiện trường thấy họ lăn lộn một hồi lâu, cuối cùng cũng làm tòa cao ốc sáng đèn.
Ứng Nguyệt Dung và Tập Hạo Thiên: “…”
Hạng Minh Hóa dùng một tay chống đầu, chặn tầm mắt của các giáo viên thuộc mấy trường quân sự khác, coi như mình không tồn tại.
“Để làm thang máy chạy thì phải cắt đèn tầng một.” Ứng Thành Hà vội vàng nói, “Thử cái đầu to dày nhất kia kìa.”
“Đang thử đây.” Vệ Tam ép mình dưới cánh cổng tầng một, cố gắng dò tìm đường dây.
Không thể không nói tòa nhà Công Nghi Liễu được xây dựng ngập mùi tiền, đến bây giờ tất cả các mạng lưới dây nhợ vẫn tốt, mỗi tội dính nhiều bụi mà thôi.
Lúc này ống kính trực tiếp của quân đội cố ý quay cảnh bên ngoài tòa nhà, khán giả thấy rõ đèn tần này của cao ốc sáng lên một chút, tầng kia cũng sáng một chút, vô cùng bắt mắt.
Khán giả: “...” Đêm hôm khuya khoắt, mấy bạn khiêm tốn ở thật yên tĩnh không được à; cứ tiếp tục như vậy mà không có tinh thú tới tấn công thì đúng là chẳng hợp với lẽ thường.
Cũng may Vệ Tam và Ứng Thành Hà đã làm xong rất nhanh, ba người thản nhiên đi qua đại sảnh, rồi đi vào thang máy dưới ánh mắt của mọi người.
Liêu Như Ninh nói ra tiếng lòng của mọi người: “... Cái này cũng được?”
Kim Kha ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi nhìn thoáng qua camera, cố ý nói lớn: “Quy tắc thi đấu không nói không được phép dùng thẳng nguồn năng lượng của máy quay.”
Loại năng lượng này khác với năng lượng của cơ giáp, cơ giáp không dùng được, vì vậy nào có ai nghĩ đến việc sẽ có người chú ý tới năng lượng của máy quay.
Hai người dẫn chương trình chính có cùng một ý tưởng: Quy tắc này sẽ được bổ sung cho em ngay lập tức trong trận tiếp theo.
“Nghe nói 7 là con số yêu thích của Công Nghi Liễu, chúng ta hãy đến tầng đó xem trước đi.” Ứng Thành Hà đứng trong thang máy cho hay.
“Cậu còn hiểu rất rõ chuyện của ông ấy đấy.” Vệ Tam cũng từng lục soát về Công Nghi Liễu trên mạng Tinh Võng, nhưng chả có nhiều nội dung thật gì cho cam.
Ứng Thành Hà cười: “Tôi và Công Nghi Giác là bạn học trước kia, cậu ấy luôn nổ về tổ tiên của mình.”
Cả hai đều là cơ giáp sư 3S và cùng ở Sao Đế Đô, nên có sự trùng hợp rất cao về lớp học của trường và giáo viên hướng dẫn. Ai chưa từng là một đứa bé, ngay cả con cưng của trời trước kia cũng chỉ là một đứa nhóc, chẳng khác là bao so với mấy đứa con nít bình thường.
Công Nghi Giác có một tổ tiên rất trâu bò, con trẻ không biết tự kiểm soát nên hay khoe khoang với người khác.
“Thành ra cậu phải đến đào phần mộ của tổ tiên cậu ấy à.” Hoắc Tuyên Sơn nói ngụ ý sâu xa.
Vệ Tam và Ứng Thành Hà đồng loạt quay đầu nhìn Hoắc Tuyên Sơn.
“Đào bảo vật mà thôi, sao có thể nói là đào mộ chứ.” Ứng Thành Hà không hổ thẹn đáp trả, “Hơn nữa Công Nghi Liễu không chôn ở đây.”
Vệ Tam vỗ vỗ bả vai Ứng Thành Hà, nói lời hợp tình hợp lý: “Chúng ta tìm được cũng coi như cho cậu ta một lời giải thích.”
Thang máy mở, ba người đi ra ngoài, mặt đất có một lớp bụi dày chứng tỏ không có ai đến nhiều năm.
“Thật ra tôi cảm thấy không có chuyện có gì được, toàn là do Công Nghi Giác nổ thêm thôi.” Ứng Thành Hà, “Công Nghi Liễu qua đời lâu như thế, hậu duệ của ông ấy còn trông coi tòa nhà này thì họ tìm thấy từ sớm mới phải.”
Tầng 7 chắc là phòng làm việc của cơ giáp sư, một gian phòng lớn trống hoác, đồ đạc bên trong đã được dọn sạch khi rút lui, nhưng lại còn không ít giấy vụn.
Vệ Tam khom lưng nhặt lên xem, có giấy quảng cáo thời đại đó, có một ít thứ nói nhảm này nọ do cơ giáp sư viết, chả liên quan gì đến cơ giáp, khó trách bị vứt ở đây.
“Công Nghi Liễu có phòng làm việc của mình không?” Vệ Tam hỏi Ứng Thành Hà.
“Ngay tại lầu 7.” Ứng Thành Hà suy nghĩ một chút, “Công Nghi Giác nói hiện tại gia tộc cậu ta đều duy trì thói quen này, tất cả cơ giáp sư giỏi nhất sẽ ở tầng 7.”
Ba người tìm thấy phòng số 7, bên trong trống cũng trống không, thậm chí ngay cả một tờ giấy ruỗng nát cũng chả có.
“Hình như không có gì đặc biệt.” Hoắc Tuyên Sơn quan sát một vòng bảo.
Ứng Thành Hà gõ một vòng quanh bức tường, cũng không tìm thấy bất cứ điều gì khác lạ: “Chúng ta đi nơi khác xem xem.”
Vệ Tam đứng dưới lỗ thông hơi trong phòng, đột nhiên hỏi hai người bên cạnh: “Hai người có ngửi thấy mùi gì không?”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khán giả Liên bang: Các thành viên của Trường Quân sự Damocles rất lộn xộn nhưng chỉ muốn xem bọn họ.