Dù có mơ hồ đi chăng nữa nàng cũng biết mình đã ngủ mê man mấy ngày, thân thể dường như đang gặp phải vấn đề gì đó, luôn có cảm giác lực bất tòng tâm, muốn tỉnh lại mà không được, đành để mặc mình chìm vào giấc ngủ, trong đầu luôn hiện lên những hình ảnh, những ký ức ngắn ngổn ngang, không liên quan đến nhau.
Cho đến khi nàng trướng bàng quan mới bị ý thức muốn đi tiểu bức cho tỉnh, rốt cuộc cũng mở mắt ra được, nàng vội vội vàng vàng muốn đi giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân.
Nàng mới tỉnh, nào biết thân thể giống như không phải là của mình, hoàn toàn không nghe sai bảo, đầu váng mắt hoa, không thể nhìn thấy rõ ràng bất kỳ cái gì, trọng tâm cũng không vững, ai ôi một tiếng, lại ngã xuống giường.
Cảm giác đau rát trên lưng, mắt nổ đom đóm, khiến nàng phải nhe răng trợn mắt rên rỉ.
Miệng vẫn chưa kịp khép lại, giương mắt nhìn xung quanh, tim nàng bỗng nhiên đập thình thịch.
Nam nhân!!!
Bên cạnh cái ghế gãy, có một nam nhân đang ngồi, nam nhân kia đang nghiêng mắt nhìn nàng, mắt đối mắt, nhưng hình như ánh mắt ấy không hề có chút thiện ý.
Sắc mặt nam nhân kia trắng xanh, có vẻ không tốt, dáng vẻ tiều tụy, quần áo dơ bẩn, thoạt nhìn dường như đã vài ngày không rửa mặt, có lẽ bị bệnh nặng một trận nhưng không có người chăm sóc.
Nam nhân này ở đâu ra? Một thân rách nát, so với ăn xin trên phố còn không bằng, thoạt nhìn còn thấy hắn có chút âm trầm.
Đầu óc nàng có chút xoay chuyển không kịp. Cố gắng muốn hiểu rõ tình hình hiện nay nhưng không được. Dường như có gì đó mắc kẹt ở cổ họng khiến nàng nói không ra một câu. Ánh mắt đang nhìn nàng càng lúc càng không có chừng mực, càn rỡ quan sát.
Nam nhân kia hiển nhiên không có ý định nói chuyện với nàng, nhìn dáng vẻ ngu xuẩn trợn mắt há mồm của nàng, ngọn lửa tức giận trong đôi mắt sắc bén ấy càng ngày càng lớn, phóng thẳng đến nàng.
Nàng há mồm đinh nói gì đó nhưng lại không biết nói từ đâu. Một nam nhân chưa từng gặp mặt sao lại có địch ý lớn với nàng như vậy?
Còn có, đây là đâu?
Nàng vắt óc suy nghĩ, cuối cùng trong đầu nàng hiện lên hình ảnh một nương tử nhưng không nhìn rõ được diện mạo của nàng, đang cùng người trước mặt đánh nhau ở cửa.
Khi đó toàn thân nàng đều đau đớn, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị thay đổi, bây giờ nàng vẫn vô cùng ngạc nhiên và mơ hồ bởi ý thức được dường như mình đã chuyển kiếp, tuy nhiên nàng cũng không thể ngẫm nghĩ lâu bởi nàng nhanh chóng nằm xuống giường, ngủ mê man.
Lúc ấy nàng nhìn thấy vẻ mặt người đối diện giống như gặp quỷ, mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng đối với một cô gái, khi bất kỳ một người đàn ông, vô luận là đẹp trai tuấn mỹ hay xấu xí nhìn bạn với vẻ mặt đó cũng sẽ mang đến cho cô gái sự đả kích nặng nề.
Nàng sờ sờ mặt , gương mặt này của nàng xấu đến nỗi không thể gặp người sao?
Hay là giữa bọn họ từng có chuyện gì đó? Ví dụ như nàng đã từng thăm hỏi qua (chửi hoặc đả động) đến ba mẹ hắn?
Trên căn bản, có lẽ nàng không thô lỗ như vây, trừ phi hắn chọc giận nàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, sắc mặt hắn giống như gặp quỷ, lần thứ hai thì ánh nhìn của hắn như muốn muốn đem lăng trì xử tử.
Bọn họ là hai người không đội trời chung, có thâm cừu đại hận sao?
Hay do nàng vừa mới tỉnh lại, nhất thời hoa mắt?
Cũng có thể hắn không phải người xấu, mình vừa tỉnh lại, nhìn cái gì cũng mơ mơ màng màng, nhầm cái nhìn thiện ý của người ta thành ác ý, nhìn dưa hồ lô* thành dưa chuột cũng không chừng.
Sờ sờ khuôn mặt, tay chân của mình, lại xem đồ mình đang mặc, vóc người nhỏ gầy như vậy, có lẽ chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Tóc dài quá thắt lưng, cái áo đoản sam đã cũ, váy bằng vải thô, mười phần là trang phục cổ đại, mười ngón tay mặc dù khá tinh tế nhưng móng tay lại ngắn, lòng bàn tay có vết chai, một đôi tay không được bảo dưỡng kỹ. Thoạt nhìn là biết chủ nhân thân thể này không phải là đại tiểu thư gì, gia cảnh cũng không khá giả.
Nàng đối với bàn tay mới của mình cũng không có ý kiến gì, nàng từ nhỏ đã không để móng tay quá dài, bởi nàng không thích cũng không giữ được
như những cô gái khác. Sờ trên người lần nữa, đem ống quần và tay áo kéo cao lên cũng không phát hiện vết thương quá nặng, chỗ nặng nhất chỉ là hai đầu gối bị dập rách da.
Miễn cưỡng động tay chân, cũng không có thương tổn gân cốt.
Cái thân thể này cũng không có thương tổn gì lớn, nhưng tại sao những ngày qua luôn ngủ mê man?
Chẳng lẽ là bởi vì đây còn là thân thể của một tiểu cô nương nên cần thời gian thích ứng, tựa như mặc quần áo vậy, đâu phải muốn mặc quần áo là mặc, còn phải tắm một cái mới mặc thoải mái nhất.
Nàng là ai?
Nàng là Ngư Tiểu Nhàn, học đại học mỹ thuật chuyên ngành thiết kế, sau khi tốt nghiệp nàng chuyên chế tạo, thiết kế gia cụ. Từ khi học trung học, nàng đã luôn cố gắng học tập, để sau này cùng những người chung chí hướng mở một công ty thiết kế, vì khách hàng hoạch định thiết kế nội thất, thiết kế gia cụ.
Công ty được mở ra, thế mới biết bất kể Ma Tước có nhỏ hay không, nếu không có tiền thì hành sự đều rất khó. Một phòng làm việc nhỏ có ba người, mỗi người đều là ông chủ kiêm tạp vụ. Cần phải tự trang hoàng, trông coi văn phòng, đi cùng sư phó (thầy) tạo lập mối quan hệ với những người trong ngành, ngoài ra còn phải đi phát truyền đơn quảng cáo cho công ty, thậm chí bồn cầu tự hoại nhà khách hàng hỏng cũng phải đi sửa. Buổi tối sẽ uống rất nhiều cà phê với tinh thần gián đánh không chết để vẽ bản thiết kế, phòng ngủ là ghế sa lon của phòng làm việc, mở mắt ra thứ đầu tiên nhìn thấy là đồng hồ báo thức của phòng làm việc, một ngày hai mươi bốn giờ, lấy công ty làm nhà.
Cứ như vậy, ngày ngày đêm đêm bận rộn, ba người sắt của một công ty nhỏ đã từ từ mở rộng quy mô công ty với hơn hai mươi nhân viên.
Mỗi năm qua đi, nàng lại lớn hơn một tuổi, thành tựu của các nàng khiến cho rất nhiều bạn học không ngừng hâm mộ. Nhưng nữ nhân hai mươi tuổi, vấn đề quan tâm nhất không phải là yêu sao? Vậy nhưng người một lòng với công việc như nàng gặp được người đẹp trai cũng không có thời gian phát triển quan hệ, hoặc nhìn trúng trai đẹp thì trai đẹp cũng đã là của người khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác có đôi có cặp.
Cũng có lúc nàng nghĩ, nhiệt tình của mình đã dùng sai chỗ sao?
Nhưng biết là thuộc về biết, nàng từ một bông hoa nhỏ trở thành thục nữ rồi từ thục nữ trở thành lão xử nữ từ lúc nào rồi, đi tham gia gặp mặt bạn học ai mà không mang theo gia quyến? Chỉ mình nàng cô đơn lẻ bóng.
Chỉ chớp mắt, nàng cũng đã ngoài ba mươi, năm trước nàng nhận được một dự án của một công ty lớn, vắt óc suy nghĩ rốt cuộc nàng cũng hoàn thành xong bản thảo. Xong việc nàng lái chiếc Mercedes-Benz B200* ra ngoài nhưng cuối cùng lại bị một chiếc xe chở hàng của một người say rượu tông vào. Chiếc Mercedes-Benz B200 vỡ thành sắt vụn.
Cuộc đời phía trước của nàng !!!
Nàng ngoài ý muốn mà chết, linh hồn lại nhập trong xác của nguyên chủ thân thể này- một người trượt chân té ngã chết...
Đem mọi việc xâu chuỗi lại, nàng mặc dù không phải là Conan cũng đoán ra được kết quả dù kết quả ấy có chút khó tin.
Trong thiên hạ không thiếu chuyện lạ đời, có người nghẹn ăn mà chết, ăn quá no cũng chết, có người không ra khỏi cửa nhưng bị phi cơ rơi xuống nhà mà chết, có nhiều loại chết quái dị, nhưng bị trượt chân té ở nơi không phải nhà cao cửa rộng, ai biết như vậy cũng có thể chết...
Thân thể của nguyên chủ có lẽ cứ như vậy mà chết.
Cho tới bây giờ, nàng cũng không muốn chiếm lợi, được thể nghiệm thể loại chuyển kiếp đang thịnh hành- xuyên không như vậy, nàng căn bản không muốn mà.
Cái này chẳng lẽ là định mệnh sao?
Mọi người khi gặp chuyện xấu luôn suy nghĩ theo hướng tích cực.
Nàng cho là sau khi chết mình sẽ trải qua quá trình giống như Phật giáo đã nói, đến gặp Diêm Vương một lát, nàng ở dương gian không phải là người tốt nhưng cũng không xấu, sau đó qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà, rồi bị ném đi đầu thai chuyển thế, lần nữa tái sinh.
Nhưng những chuyện này đều không xảy ra.
Nàng không muốn, nàng chưa uống canh Mạnh bà tuy nhiên linh hồn đã đè đầu cưỡi cổ chiếm thân xác của người ta, mượn thân xác mà sống lại, cảm giác này thật sự không biết diễn tả thế nào, không biết nên vui hay buồn.
Thân thể này tuy hơi gầy một chút nhưng tứ chi đầy đủ, không điếc ách cũng không có ngu, mà nàng cũng không thể lựa chọn muốn hay không muốn, đã như vậy cũng chỉ có thể đi từng bước, từng bước.
" Vị đại ca này, ta tên là Ngư Tiểu Nhàn, Ngư trong cá trong nước bơi qua bơi lại, Nhàn trong rảnh rỗi, còn ngươi? Ý của ta là... Ừ, ngươi biết... Ta là ai không?" Nàng ho khan hai cái, đứng lên, vỗ vỗ tay.
Nam nhân này cùng nàng ở trong một gian phòng, nhất định phải biết nàng có thân phận gì.
Hỏng bét, nàng lúc nãy đã nhanh nhẩu nói tên của mình ra... Nhưng mà nam nhân kia không có phản ứng quá lớn, có lẽ nguyên chủ và nàng trùng tên trùng họ đi.
Nam nhân này trừ cái nhìn khi nãy cũng chưa từng phí tâm trên người nàng thêm một phút nào, câu hỏi của nàng tựa như ném vào trong không khí, không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Nàng đang đàn gảy tai trâu hay cách biểu đạt của nàng có vấn đề? Chẳng lẽ hắn không hiểu lời nàng nói... Hay ngôn ngữ của họ không giống nhau? "Chúng ta là thân nhân sao? Ngươi.... là đại ca ta? Hay là cha?"
Vóc người của hắn cũng khá cao lớn, nhưng lại tái nhợt gầy yếu, gò má lõm xuống, da mặt xanh, người gầy gò, y phục mặc trên người rách rưới như một khối giẻ lau, thoạt nhìn suy yếu không chịu nổi, lảo đảo muốn ngã, Ngư Tiểu Nhàn cảm giác mình chỉ cần một ngón tay là có thể đem đẩy hắn ngã xuống đất.
Đối với tuổi của một nam nhân nàng không hề có khái niệm nên bây giờ không thể đoán được, nhưng đầu năm nay chuyện tảo hôn cũng không hiếm, hắn có thể có nữ nhi từng này tuổi cũng không phải là không thể nào, đúng không?
Cuối cùng, nam nhân cũng xoay đầu lại nhìn nàng, nhìn hai giây, mắt hắn vẫn mang cảm giác đen không thấy đáy, vẻ mặt không linh hoạt cũng không sáng ngời, như người đang gặp chuyện buồn, môi của hắn nhìn như đang nói gì đó, nhưng lần nữa lại khép chặt lại.
Nàng không nhịn được nổi da gà cả người.
Được rồi được rồi, coi như nàng nói sai có được không, mặc dù hắn cũng không bày tỏ cái gì, nhưng ánh mắt kia của hắn giống như lưỡi dao, phảng phất có thể giết người, vừa nhìn cũng biết hắn không thích bị coi là cha nàng, hừ, rõ ràng thoạt nhìn có chút nhiều tuổi...
Không phải là ca ca, không phải là cha, chẳng lẽ... Nàng lắc đầu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như bị sét đánh, run rẩy chỉ tay vào hắn: "Chẳng lẽ... Chúng ta là phu thê?"
Nam nhân nhíu mi, cất giấu ánh mắt trời sinh lạnh lẽo, nếu như nói lúc nãy vẻ mặt hắn chẳng qua là ngưng một tầng sương lạnh thì vào lúc này nhìn hắn nhìn như hận không được một quyền đánh bay mình vậy.
Đây là ý gì?
Hắn khinh thường hay là thừa nhận? Phải hay không phải?
Nàng còn muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị thứ gì chặn lại, làm người ta hít thở không thông:" Ngươi làm gì mà trừng ta, ta cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng cùng ở trong một nhà.., ngươi có đáp án khác thì đã nói ra?"
Phu thê.... Đây là đáp án bi thương nhất mà nàng có thể tưởng tượng đến.
Hắn nhắm mắt, xoay đầu sang hướng khác.
Người này nếu không tiếc chữ như vàng hay không hiểu đối nhân xử thế thì chẳng phải là người câm sao. Ngư Tiểu Nhàn nghĩ đến đây, trong lòng lạnh như băng, thiếu chút nữa không thở được.
Một người bị bệnh, còn một người câm, mặc dù nàng không muốn người tương lai bầu bạn với mình ưu tú như giáo sư nhưng ít nhất có thể nói chuyện đi, nam nhân trước mắt này... Ngư Tiểu Nhàn không nói gì nữa, trong lòng lại không nhịn được thay mình thương tiếc, buồn bực sa sút nói không nên lời.
Điều kinh khủng số một, nàng chuyển kiếp!
Hai, nàng là người có phu quân!
Ba, trượng phu là một người câm kiêm ma ốm!
Bốn, nàng nhìn xung quanh, cái nhà này phải nói nghèo đến nỗi ngay cả ăn trộm cũng sẽ không tới thăm.
Nàng đây là tốt số hay xấu số đây?
Chết bởi tai nạn xe cộ, xuyên qua tới đây, lão Thiên lại cho một lão công bệnh tật, không sai lão công nàng rất thiếu nhưng cũng không nên là cái dạng này...
Có lẽ lão Thiên muốn giao trách nhiệm lớn lao cho nàng, trước để nàng phải khổ, phải lao động gân cốt, nghèo túng, thiếu thốn, để tu tâm dưỡng tính, nhưng nhiệm vụ cũng quá nhiều rồi... Nàng chỉ có thể đọc một đoạn Mạnh Tử ( cáo thiên hạ) mặc niệm để an ủi mình.
Ô ô... Nếu như nàng mặc niệm một trăm Tâm Kinh và Kim Cương Kinh thì đừng cho nàng nhiều kinh hỉ như vậy được không?
Nàng nhát gan, thật sự không dám xem phim kịnh dị.
Bởi vì bị đả kích quá độ, nàng cũng quên chuyện mình muốn đi tiểu, lùi về kháng trên giường, buộc mình ngủ, nào biết nàng tỉnh lại ngủ, ngủ lại tỉnh, cái nhà này, người kia, vẫn còn ở vị trí đó, không di chuyển nửa phần, nàng biết mình sẽ phải ở lại chỗ này.
Nữ nhân tốt co được dãn được,nói "vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn" ( ý là các loài vật cạnh tranh nhau là điều tự nhiên, con người cũng cần cố gắng, cạnh tranh để sinh tồn trong mọi hoàn cảnh) giả sử nàng chọn tới chọn lui, chọn được một người chồng nhưng đó là một bạch nhãn lang có thể trả lại hàng sao? Có thể sao?
Khẳng định không có cửa đâu.
Vô luận như thế nào, mệnh là trời cao cho, đường là mình đi, đời này, nàng sẽ vô cùng quý trọng, hảo hảo sống tốt, cho nên nếu muốn sống thật tốt, nàng sẽ phải học thích ứng với hoàn cảnh, dù là sống trong một nhà nghèo, có hai bàn tay trắng, còn là người có lão công... Nàng cũng chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Nàng không phải là người dũng cảm, giả như nàng có thể phủi mông một cái, đi ra khỏi cái cửa này chính là tân thế giới, nhưng đây cổ đại- nơi mà nàng chỉ nhìn thấy qua sách lịch sử hoặc những bộ phim, đối với thế giới bên ngoài, nàng không biết gì cả, nàng có thể đi được sao?
Được rồi, phòng này tuy tồi tàn nhưng có nóc nhà che gió tránh mưa, vừa đi khỏi, chỉ có thể thành tên khất cái, vóc người này của nàng không cẩn thận còn có thể bị đám ăn mày nghĩ rằng là một oa nhi mà bắt đi bán.
Mà nàng đã chuyển kiếp trở thành người đi đường giáp (người không quan trọng), túi trống trơn, một bữa cơm cũng là cả một vấn đề, đi không được, lùi không xong, nàng có thể không chấp nhận sao?
Không, người nào an bài để mình chuyển kiếp, xuyên tới thân thể này như thế nào đã không quan trọng, cho đãi ngộ dạng gì cũng không quan trọng, nàng đối mặt với mọi chuyện như thế nào mới là quan trọng nhất!
Đối với thế giới này nếu không biết gì cả, cũng không cần căng thẳng, biện pháp tốt nhất cũng trực tiếp nhất chính là từng bước biến mình thuộc về thế giới này.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, lần nữa dùng tinh thần hữu nghị, dơ tay ra,nói với nam nhân kia:" Nếu chúng ta ở cùng một chỗ, chúng ta cũng không thể bỏ mặc nhau, ngươi tên là gì? Ngươi không thể nói chuyện sao? Ngươi có biết chữ không?"
Không phải nàng xem thường hắn mà căn cứ vào những kiến thức lịch sử gầy còm của nàng, giáo dục vào thời cổ đại thường không thông dụng, rất nhiều người không biết một chữ bẻ đôi, ngay cả tên mình cũng không biết viết, khắp nơi đều là người mù chữ.
Đối với cánh tay đang giơ ra của nàng hắn vẫn như cũ làm như không nhìn thấy.
Nàng ngượng ngùng rút tay về.
Ánh mắt dời đến mặt bàn, nàng muốn rót cốc nước, không nghĩ tới phía dưới bình nước đã sớm vỡ, một giọt nước cũng không có.
Nam nhân nhìn bộ dáng bị đả kích nặng của nàng, trong lòng hắn không khỏi hả giận rất nhiều, run run vươn tay, trên mặt bàn viết ba chữ" Điền Thập Tứ"
" Điền Thập Tứ, ừ, dễ nhớ lại dễ viết, phụ mẫu đối với ngươi thật tốt, nếu ngươi được lấy tên là 龘- ba con rồng bay lên trời, khẳng định lúc ngươi ký tên tốc độ sẽ không nhanh bằng người khác, ngươi không đem cha ngươi hận một lần mới là lạ!"
Hắn trừng mắt lên nhìn nàng.
Được rồi, nàng lại phạm vào kiêng kỵ của hắn rồi, người này thật khó chung sống!
Đầu năm nay, nàng có thói quen đi dép tông ra khỏi nhà, nếu ngại phiền toái cũng không cần sửa sang tóc, muốn cạo đầu thì có thể cạo đầu, muốm mằm sấp thì nằm sấp, người ta còn có thể giơ ngón tay cái lên để tỏ vẻ lãnh khốc nhưng đó là tự do ở thế giới hiện đại, nơi này là cổ đại, coi trọng lễ phép phong kiến, luân lí làm người, thân là một cô nương cổ đại nàng cần cẩn thận dè dặt, tốt nhất là câm miệng không cần có ý kiến gì, yên lặng để sống là tốt nhất.
Nhưng thân là cô gái từ nhỏ đã kém người một bậc, loại quan niệm này, thứ cho nàng không thể tiếp nhận, nàng chỉ thừa nhận mình thiếu hụt bản lãnh nói cười, nếu hắn không thưởng thức được vẻ đẹp của nàng thì chỉ có thể nói hắn không có mắt nhìn người.
Nếu đã phải ở lại đây, nàng không thể không quan sát căn phòng này cho kĩ, phòng dựng bằng phôi đất, nhìn sơ một cái là có thể thấy nhà này chỉ có hai phòng kề, phòng ngủ cũng chính là phòng khách, có khách đến thì một chút riêng tư cũng không có. Gia cụ chỉ có một bộ bàn ghế, gỗ cũng không được đánh véc-ni (đánh bóng), trên giường chỉ có một cái chăn rách, bông bên trong vừa cũ vừa nặng, tuyệt đối không ấm áp, nghĩ đến việc nàng đắp cái chăn kia ngủ mấy ngày, chân vẫn lạnh như băng là thấy rõ, vậy đến mùa đông thì làm thế nào để sống đây?
Phòng bếp thì trống rỗng, một món đồ lặt vặt cũng không có.
Vận mệnh thật sự" Ấm áp", trước đây nàng cũng không hoàn toàn là là Ma Tước ( chim sẻ).
Tuy nói nàng là đứa trẻ không có ba mẹ, được gia gia nuôi lớn, nhưng gia gia nàng là giáo sư đại học nghệ thuật Đài Loan, cũng là Phó viện trưởng viện bảo tàng Cố cung, cuộc sống mặc dù không phải đại phú đại quý nhưng hai ông cháu cũng coi như khá giả, nàng căn bản không nghĩ tới mình chuyển kiếp sẽ nghèo đến trình độ này, nhìn căn phòng đơn sơ như vậy, nhất thời khóc không ra nước mắt, không biết phải nói gì.
Cửa kẽo kẹt một tiếng, một người mặc quần áo thanh bố bằng bông đi vào, mái tóc đen được cố định bằng một cây trâm đồng, khăn trùm đầu cũng có hoa văn nhỏ, tay cầm một giỏ trúc, nàng có ngũ quan thanh tú, nhưng thoạt nhìn vẻ mặt vẫn có chút câu nệ.
Nàng vừa vào cửa, tựa hồ không ngờ tới Điền Thập Tứ sẽ ngồi ở đó, ngẩn ra, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần, chẳng qua là co quắp trên mặt sâu hơn một tầng.
Nàng khẽ nhún gối coi như đã chào Điền Thập Tứ, mới tiến lên trước nói:" Đại muội tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, có đói bụng không?"
Ngư Tiểu Nhàn ngửi được mùi thơm ngọt của khoai, lúc trước bụng vốn không có động tĩnh giờ lại kêu rột rột.
Thiếu phụ ngây ngô ngồi xuống trên giường, lật miếng vải bông trên giỏ trúc lên, lấy ra một chén cháo khoai ngọt còn nóng , tự mình lấy một cái muỗng đem cháo khuấy đều. đưa cho Ngư Tiểu Nhàn, nói:" Thừa dịp còn nóng, muội ăn đi cho có khí lực."
Ngư Tiểu Nhàn được tiếp nhận một phần nhỏ ký ức của thân thể này, nàng lắp bắp mở miệng:"An... Tẩu tử."
An tẩu này có phu gia họ An, trượng phu bị chiêu mộ đi chiến trường, mấy năm qua đều không có tin tức, sống chết không rõ, dưới gối chỉ có một nhi tử độc nhất, ngoài ra An gia chỉ còn một tiểu thúc chỉ hơn nhi tử của nàng hai tuổi, phụ mẫu nhà chồng đều đã qua đời, cô nhi quả phụ lại có một tiểu thúc, mọi việc trong nhà đều phải phải dựa vào An tẩu tử đi may vá cho người ta để sống qua ngày.
"Hôm đó là tẩu tử đỡ ta vào nhà sao?"
" Ngươi còn nói sao, nếu không phải đúng lúc ta đi ngang qua nhà ngươi, thấy ngươi lúc ấy mang theo bọc quần áo nghĩ chẳng lẽ ngươi muốn đi xa mới định vào xem? Không ngờ ngươi vội vàng quá lại bị ngã sấp xuống." Mắt nàng cũng không nhúc nhích nhìn Điền Thập Tứ, đối với Ngư Tiểu Nhàn mà nói An tẩu tử là một nữ nhân mang theo hai đứa bé, cuộc sống đã đủ khổ, trong nhà nàng rõ ràng có một người đàn ông, nhưng có lẽ hắn còn không bằng một quả phụ.... Chẳng lẽ ngày đó nàng bởi vì không chịu đựng được nghèo khổ mà muốn rời khỏi nhà?
Nàng nghĩ tới nghĩ lui nhưng tư duy có hạn nên chỉ có thể nghĩ ra đáp án như vậy, nhưng nàng cũng biết dó chẳng qua là tự mình suy đoán, không có cơ sở, cho nên đem toàn bộ những lời này nuốt vào bụng.
"Đa tạ An tẩu tử đã giúp ta."
" Hàng xóm cách vách giúp đỡ lẫn nhau, nói tạ ơn thì quá khách khí rồi!"
Nàng đem bát cháo khoai ngọt đã bớt nóng để vào tay Ngư Tiểu Nhàn, trong lòng Ngư Tiểu Nhàn nóng lên, từ từ hé miệng, ăn từng muỗng từng muỗng đến khi thấy đáy bát cháo.
Ăn no, Ngư Tiểu Nhàn cảm thấy nguyên khí trở lại bảy tám phần, quả nhiên người là sắt cơm là thép, vô luận như thế nào, không có chuyện gì càng quan trọng hơn chuyện được ăn cơm no.
An tẩu tử trước khi đi liếc nhìn thấy nhà này áo cơm đều thiếu, nhà chỉ có bốn bức tường, thường nói lấy chồng theo chồng, cơm ăn, áo mặc đều là nhờ vào trượng phu, nam tử kia mặc dù không chơi bời lêu lổng nhưng thân thể không tốt, thế nào cũng không trông cậy được...
Như thế chắc chắn người phải chịu khổ là muội tử.
An tẩu tử đi nhưng cũng để lại hai ổ bánh ngô, không nói để lại cho ai nhưng sợ là muốn chiếu cố đến mặt mũi nam nhân của Điền Thập Tứ mới không nói rõ.
Nhà này nghèo đói, dưới mái hiên lại chỉ có một nam nhân bệnh tất và một nữ nhân yếu đuối, nghĩ đến An tẩu tử cô nhi quả phụ, qua ngày cũng sẽ không, có ít lương thực trong nhà cũng đem chia cho bọn họ, ân tình này của An tẩu tử, nàng nhất định sẽ nhớ rõ, có câu nói ăn của người một miếng thì nợ người một đấu, mặc dù không thể giống Hàn Tín nhưng một khi có năng lực, nàng nhất định sẽ hồi báo!
Âm thầm hạ quyết tâm, coi như chưa nói tới tình cảm của Ngư Tiểu Nhàn với Điền Thập Tứ nhưng nàng vẫn đem ổ bánh ngô để trước mặt hắn. Lúc này nàng mới phát hiện một bọc nhỏ y phục đã bẩn để trên mặt bàn.
Lúc trước, tâm tư của nàng đặt ở nơi khác nên căn bản không chú ý tới bọc quần áo này.
Hiển nhiên Điền Thập Tứ đã đói, thoáng cái hai ổ bánh ngô đã không thấy tăm hơi, nhìn hắn vừa ăn mắt còn phiếm lục quang, nàng thầm nghĩ rốt cuộc đã bao lâu hắn không được ăn gì rồi?
Nàng không phát hiện khi Điền Thập Tứ nhìn thấy nàng mở bọc quần áo động tác ăn của hắn chậm lại nửa nhịp.
Bao bố mở ra, nàng thấy bên trong có hai khối bạc vụn, một khối ngọc phỉ thúy điêu mã. Hai khối bạc vụn đại khái hơn hai lượng,nhưng khiến nàng phải để ý là khối ngọc được khắc ngựa kia, ngựa toàn thân xanh biếc sáng bóng, một tia tạp chất cũng không có, vừa nhìn là biết đây hẳn là báu vật quý giá, nàng nhìn kỹ, còn phát hiện trên lưng ngựa đang thồ một con khỉ nhỏ, một tay khỉ con mang theo những quả trứng đủ bảy màu, một tay gãi nách, hai mắt nhìn phương xa, vô cùng sống động.
Mặc dù nàng không nghiên cứu về ngọc nhưng đời trước cũng đã thấy nhiều vật trân quý, qua nhiều năm cũng có chút nhãn lực.
" Này, Mã phong hầu là của ngươi à?" Này vừa nhìn là biết đây là đồ của nam nhân, hơn nữa còn là võ tướng mới có thể có.
Từ nhỏ đến lớn, nàng thường xuyên ở bên gia gia lúc người làm việc. Viện bảo tàng cố cung chính là sân chơi của nàng, lớn một chút, thuận lý thành chương thỉnh thoảng sang đó giúp đỡ, ngay cả bình thường cũng không để cho những người không có nhiệm vụ đi vào phòng kho, thường xuyên kiểm tra văn vật( hiện vật văn hoá ), nàng thường nói bất kể là hiện vật được bày trên tủ, trên kệ thậm chí là để dưới đất, chúng cũng đều là tinh hoa cần quý trọng, làm người ta nhìn mà ngán ngẩm không thôi.
Điền Thập Tứ liếc nàng một cái, ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước, nhưng khi nhìn đến ngọc thì ánh mắt sáng lên một chút nhưng rất nhanh trầm xuống, làm cho người ta không đoán được tâm tư của hắn.
Từ khi nàng tỉnh lại đến nay, đối với bất cứ chuyện gì nam nhân này luôn giữ dạng vẻ không quan tâm, nhưng đối với miếng ngọc bội có hình ngựa này thái độ có điểm bất đồng. Vật này trân quý như vậy, hắn coi trọng cũng là có lý.
Nàng đem ngọc mã trả lại cho Điền Thập Tứ, lấy ra hai khối bạc vụn, cân nhắc nói:" Có câu nói nam nhân là Diêu Tiễn Thụ(cây rụng tiền), nữ nhân là Tụ Bảo Bồn( chậu châu báu), nam chủ ngoại, nữ chủ nội, trong một gia đình nam biết kiếm tiền, còn nữ nhân sẽ quản tiền, mới có thể xây dựng hạnh phúc hài hòa, hơn nữa, nam nhân có tiền dễ hư hỏng, cho nên nữ nhân nhất định phải có quyền tự chủ, độc lập về tiền bạc mới khiến cho nam nhân không phạm sai lầm, nói tóm lại, trong nhà này bạc sẽ do ta quản."
Hắn không trả lời nhưng lúc này so với lúc nhìn ngọc mã, hắn còn nhìn nàng chăm chú hơn, mắt hắn mở to, giống như nàng là quái vật hắn chưa từng thấy qua vậy.
Ngư Tiểu Nhàn nói xong, miệng đắng lưỡi khô, nhìn hắn trừng mắt nhìn mình, nàng cũng không khách khí trừng lại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu. Trong nhà an tĩnh đến mức có thể nghe cả tiếng hít thở.
Cuối cùng, hắn giống như đã hao hết khí lực, lảo đảo đứng dậy, đi lên giường nằm xuống.
Nhưng khi hắn đi được mấy bước thì bắt đầu ho, đi được hai bước hai mắt nhìn đã rời rạc, đi ba bước liền muốn té xỉu, phải sờ soạng để đến gần giường, quả nhiên ở bước thứ ba hắn liền vô thanh vô tức té xuống.
Ngư Tiểu Nhàn cho tới bây giờ cũng chưa gặp phải tình huống này, bị hành động của hắn làm cho giật mình, lát sau mới lấy dũng khí đi lên trước, dùng ngón trỏ để kiểm tra xem hắn còn thở hay không, hoàn hảo, lão công này của nàng vẫn còn hô hấp.
Hoàn hảo, hoàn hảo.
Sau này sẽ ra sao, nàng không biết, nhưng nếu nam nhân này đã chiếm danh ngạch làm trượng phu của nàng, như vậy hắn sẽ phải phụ trách về nàng- cho nàng sống thật tốt.
Dù sao đối với việc trở thành quả phụ, nàng không có một chút hứng thú!
Đem Điền Thập Tứ đặt lên giường, nàng liền lấy cái chăn duy nhất trong nhà đắp lên cho hắn.
Thu xếp cho hắn xong, Ngư Tiểu Nhàn vui mừng phát hiện sức lực của thân thể này khá tốt, thân thể này thoạt nhìn thì nhỏ nhắn, không ngờ khí lực lớn đến kinh người, đem một đại nam nhân kéo đi, kéo lại cũng khá đơn giản.
Nghĩ đến việc mình biến thành nữ siêu nhân thần lực( có sức mạnh ghê gớm), nàng rất là vui mừng.
Điền Thập Tứ nằm thành chữ đại, chiếm cứ hết cái giường, chân dài nên bàn chân đều lộ ra ngoài chân, chạm đến vách tường, có lẽ không thể nằm thoải mái được.
Chân của hắn rất lớn nên ngón chân cũng dài, có lẽ vì bệnh nên không có khí lực tắm rửa sạch sẽ, trên chân có vết bẩn, móng tay khá dài, cho nên thoạt nhìn có chút xấu xí.
Trong lòng nàng thầm mắng thân thể nguyên chủ, làm thê tử người ta cũng quá lười biếng, ngay cả móng tay, móng chân của lão công cũng không xử lý được.
Nàng rất muốn tìm cây kéo giúp hắn cắt móng tay, móng chân nhưng vẫn nhịn được.
Chờ hắn tỉnh lại nhắc hắn tự xử lý là tốt nhất.