Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Chương 45


Đã ba ngày qua đi, trong lòng Đế Tân càng thêm nôn nóng.
Thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm, nhưng chuyện hắn phải làm còn rất nhiều.
Mà tiểu hài tử quật cường Tử Diễn kia không hiểu chuyện còn đến thêm phiền toái cho hắn.
“Ca ca, ta nói ta sẽ không rời đi, huynh chỉ cần đưa một nhà Á phụ rời đi là được.”
Sáng sớm Tử Diễn đã tới tìm Đế Tân, vốn hắn tính toán nói với Đế Tân chuyện này, nhưng bởi vì Tô Đát vừa trở về, hắn ngượng ngùng quấy rầy, nên không lập tới lại đây.
“Không được, đệ ở lại cũng không giúp được gì, đệ và Á phụ cùng nhau rời đi, tiếp tục trôi qua ngày tháng tiêu dao của đệ đều có thể, nhưng không thể ở lại Triều Ca.”
Đế Tân không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt, hắn là quân vương, không có khả năng ném lại bá tánh không màng còn mình lại chạy trốn, nhưng Tử Diễn không có trách nhiệm như vậy, hắn không có hưởng thụ đãi ngộ của vương tử, cũng chưa từng chịu hơn trăm họ triều bái, hắn chỉ là một người bình thường.
“Tử Diễn, ta không nói giỡn với đệ, ta nói không được chính là không được, sớm biết rằng có hôm nay, ta căn bản sẽ không để đệ trở về.”
Tử Diễn không rõ, bọn họ là huynh đệ, đánh lý là nên cùng nhau đối mặt.
“Ca ca, huynh không thể đem ta đẩy ra như vậy, vốn tâm tình huynh không tốt, thân thể cũng không có dưỡng tốt, ta sợ huynh tức giận, không tranh chấp với huynh, cũng không muốn chọc huynh tức giận, nhưng hiện tại tẩu tử đã trở lại, huynh không thể chỉ nghĩ tới triều đình, huynh cũng phải ngẫm lại người nhà, ngẫm lại ta và tẩu tử.”
Tử Diễn càng nói càng cảm thấy tủi thân, giống như hai gia trưởng là Đế Tân và Tô Đát vứt bỏ hắn.
“Ta mặc kệ, dù sao ta sẽ không đi, ca ca cũng không thể đuổi ta đi.”
Đế Tân bất đắc dĩ nhìn Tử Diễn, sao lại càng thêm giống tiểu hài tử, còn bày ra một bộ ngươi không đồng ý ta sẽ la lối khóc lóc.
“Không được hồ nháo, đệ ở lại làm cái gì? Chịu chết sao? Ta là Đại vương, hi sinh cho tổ quốc cũng nên là ta tới, có quan hệ gì với đệ, nhân lúc còn sớm đệ tới chỗ nào mát mẻ đợi đi.”
Đế Tân bày ra bộ dáng nghiêm khắc quát lớn với Tử Diễb, hắn biết bản thân cần phải ngăn cản Tử Diễn, làm Tử Diễn đoạn tuyệt ý nghĩ như vậy.
“Ta đã an bài tốt, ngày mai sẽ có người hộ tống các đệ rời đi.


Đệ không cần làm chuyện dư thừa, để ta thất vọng.”
Đế Tân nói xong cũng không nhìn Tử Diễn, hắn không sợ Tử Diễn tức giận với hắn, để hắn nhìn Tử Diễn cùng chết với hắn, hắn làm không được, cũng cảm thấy không cần thiết.
Tử Diễn nghe lời này của Đế Tân, thẳng lăng nhìn hắn, há miệng thở dốc muốn phản bác, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.
“Ta đã biết.”
Tử Diễn ủ rũ cụp đuôi nói, hắn đã hiểu hắn không xoay chuyển được tâm ý của Đế Tân.
“Nhưng ca ca, ta muốn huynh đồng ý với ta, không cần chết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, bảo toàn bản thân, ta chờ huynh đi tìm ta.”
Trong ánh mắt Tử Diễn mang theo khẩn cầu, hắn không muốn nghe thấy bất cứ tin tức không tốt nào hết.
“Được.”
Cuối cùng Đế Tân vẫn gật đầu, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ sợ là hắn không trở về được.
Có được đáp án mình muốn, Tử Diễn cũng không tiếp tục ở lại, hắn sợ mình còn không đi, sẽ không nhịn được sinh ra oán trách Đế Tân.
“Ta đây đi trước, ca ca huynh cứ bận việc của mình đi.” Sau khi Tử Diễn rời đi, Đế Tân cũng không có tâm tư làm gì.
Khi Tô Đát lại đây, thấy bộ dáng xuất thần của Đế Tân, có chút làm người đau lòng.
“Đại vương, đừng nghĩ, chuyện gì nên tới sẽ tới.”
Gần đây Tô Đát vẫn luôn nghiên cứu phù trận, muốn tìm đường sống từ chỗ này.

Nhưng nàng lại không tính toán nói với Đế Tân, miên cho đến lúc không thành công lại làm hắn mừng hụt.
“Tóm lại có ta ở cùng chàng, chàng sẽ không một mình.”
Lời này của Tô Đát nói không tồi, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nàng sẽ không bỏ Đế Tân.
“Còn tốt vì có nàng ở đây.”
Đế Tân nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào trong ngực, đây là thời khắc ôn nhu hắn ít có.
Tô Đát không luôn ở cạnh Đế Tân, nàng biết Tử Diễn đến đây, nhất định hắn sẽ không vui.
Nhưng Tô Đát cũng không ở lâu, nàng còn có chuyện phải làm.
Từ trước lúc bạo yêu đan, Tô Đát cũng cân nhắc chuyện phù trận, tuy không tính là thành công nhưng cũng vẽ ra được là bùa có thể dùng.

Lá bùa của đời sau đã được đơn giản hóa, đồng dạng hiệu quả cũng giảm bớt.
Tô Đát không thể dùng lá bùa như vậy, không có tác dụng.

Thủ hạ của Cơ Phát có quá nhiều kỳ nhân dị sĩ, nàng không là ra được trận pháp chính thức chút khẳng định sẽ không đối phó được với Cơ Phát, cũng không có biện pháp bình yên thoát thân.
Tô Đát dùng chu sa dính máu gà trống để vẽ, nàng thiết lập mắt trận ở phòng mình, ý đồ bao phủ toàn bộ tẩm cung ở giữa trận pháp.
Trận pháp phòng ngự cũng không tính là khó học, một hơi vẽ ra cũng không phải việc khó, nhưng muốn chịu được công kích, lại rất khó.
Tô Đát vẽ một cái lại một cái, cuối cùng vẫn không hài lòng.

Đại khái là bởi vì nàng khôi phục nhân thân, nhưng lại chưa từng tu luyện ra linh lực, bởi vậy ngay cả là bùa khi còn ở yêu thân cũng không so được.
Nhưng nếu hiện tại muốn nàng tu luyện, cũng đã không kịp, rốt cuộc thời gian của bọn họ đã không còn nhiều lắm.
Tô Đát thở dài một hơi, tiếp tục vẽ bùa, nói thật ra, nàng có chút tưởng niệm giấy của hiện đại, tuy rằng vẽ bùa bằng mai rùa hiệu quả càng tốt hơn, nhưng vẽ lên lại phí thời gian.
“Tỷ tỷ sao lại thở dài, là có cái gì không vui sao?”
Hồ Hỉ Mị tới một lúc, đã thấy Tô Đát thở ngắn than dài, mở miệng hỏi.
“Không có đại sự gì, A Hỉ đã trở lại, cùng Thân tiên sinh nói chuyện thế nào rồi?”
Hiện tại Tô Đát không gạt Hồ Hỉ Mị về tốc độ của chiến sự, tóm lại Thân Công Báo không nói cho nàng ấy, nàng ấy cũng nên chuẩn bị tâm lí, muôn đi hay ở cũng là chuyện mấy ngày này.
“Không nói đến, hắn không muốn nói nhiều như vậy với ta, ta nghĩ có lẽ là ta nghĩ nhiều, hắn cũng không thích ta, chỉ coi ta như tiểu bối thôi.”
Hồ Hỉ Mị lắc lắc đầu, nàng ấy thật sự nghĩ không ra thái độ của Thân Công Báo, nếu không thích nàng ấy, trực tiếp cự tuyệt là được, thích thì nên thoải mái hào phóng nói ra, chứ không phải giống như bây giờ, thái độ không rõ, mỗi lần thấy nàng ấy đều tự nhiên như vậy.
“Tỷ tỷ ta muốn từ bỏ, khả năng ta ở trong lòng hắn, cũng không quan trọng như vậy, có lẽ hắn đã từng động tâm với ta, nhưng ta vẫn không đáng để hắn thổ lộ tiếng lòng.”
Hồ Hỉ Mị giống như không có gì nói, thật sự nàng ấy đã nản lòng thoái chí, Thân Công Báo đã tưới lạnh một thân nhiệt tình của nàng ấy.
Tô Đát nghe Hồ Hỉ Mị thương xuân bi thu, thật sự không nghĩ ra được lời gì để an ủi, tóm lại chuyện tình cảm, từ trước đến nay đều không thể nói rõ.
“Muội chỉ cần nghĩ là tốt, không hối hận, ta đều sẽ ủng hộ quyết định của muội.”
Lời này của Tô Đát là nghiêm túc, tóm lại các nàng cũng đục coi như có tình cảm tỷ muội, đương nhiên không muốn nháo đến mức không thoải mái.
“Còn bảy ngày đại quân Tây Kỳ sẽ tới, muội nghĩ kỹ sẽ rời đi phải không? A Hỉ, ta không hy vọng muội không còn nguyên nhân gì mà phải lưu lại, chúng ta là Yêu tộc, chẳng sợ vâng mệnh Nữ Oa nương nương, cũng chỉ là công cụ của bà ta thôi, Khương Tử Nha sẽ không bỏ qua cho chúng ta.


Ta chỉ hy vọng muội rời đi, rời đi muội mới có thể sống sót, mặc kệ muội là yêu, chỉ có tồn tại mới có hy vọng, nếu chết, vậy không còn gì cả.”
Tô Đát sẽ không bỏ Đế Tân, nhưng Hồ Hỉ Mị đã hạ quyết tâm không thích Thân Công Báo, mà Thân Công Báo cũng tính toán để Hồ Hỉ Mị rời đi, không hy vọng nàng ấy bị cuốn vào âm mưu này.
“Tỷ tỷ, ta không muốn rời đi, ta rời đi, tỷ làm thế nào bây giờ? Hiện tại tỷ không còn yêu lực, thậm chí yêu thân cũng không còn, nếu có người muốn giết tỷ, ai sẽ bảo hộ tỷ?”
Hồ Hỉ Mị lắc đầu, nàng ấy vẫn còn băn khoăn.
“Chuyện đó muội không cần lo lắng, ta sẽ không rời khỏi vương cung, bên cạnh ta có người che chở, hơn nữa hiện tại ta là nhân loại, những người đó hẳn sẽ không xuống tay với ta, ta sẽ tìm cơ hội mang Đại vương rời đi.

A Hỉ muội không giấu được thận phận Yêu tộc, bọn họ sẽ không bỏ qua cho muội.”
Kỳ thật Tô Đát cũng không nắm chắc, nhưng nếu Hồ Hỉ Mị ở lại, khẳng định là tự tìm chết, hai người chết tốt hơn ba người.
“Thật vậy chăng? Tỷ tỷ cũng không thể gạt ta a.”
Hồ Hỉ Mị nguyện ý tin tưởng Tô Đát nói, rốt cuộc Tô Đát chưa từng lừa gạt nàng ấy.
“Ta sẽ không lừa muội, A Hỉ, nếu có cơ hội, chúng ta còn có thể gặp mặt.”
Tô Đát nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng nói giúp Thân Công Báo một lần cuối cùng.
“Nếu thật sự muội đã hạ quyết tâm phải rời đi, vậy đi nói cho Thân tiên sinh một tiếng, tốt xấu cũng được coi như là đến nơi đến chốn.”
Tô Đát hiểu băn khoăn của Thân Công Báo, bởi vì nàng đã từng có nỗi băn khoăn này, chỉ là A Ngọc cũng đã phí miệng lưỡi.
“Ta biết, tỷ tỷ, ta sẽ cáo biệt hắn.”
Hồ Hỉ Mị ngoan ngoãn gật gật đầu, nàng ấy cũng muốn thử lại một lần, nếu Thân Công Báo giữ nàng ấy lại, nàng ấy sẽ suy xét ở lại.
“Chờ cáo từ xong, ta sẽ đi tìm A Ngọc.”
Hồ Hỉ Mị đã tính toán tốt, kỳ thật trong lòng nàng ấy rất rõ ràng, nếu Thân Công Báo không bỏ được nàng ấy, đã sớm mở miệng giữ nàng ấy lại, chứ không phải để lần nào nàng ấy cũng đạp cửa mà đi.
“Như vậy cũng khá tốt.”
Tô Đát gật gật đầu, nàng cảm thấy có A Ngọc ở cùng, Hồ Hỉ Mị có thể vui vẻ một chút, rốt cuộc nàng ấy chưa từng lẻ loi một mình.
“Thời gian không còn sớm, ăn cơm chưa? Ta để Nhã Cách chuẩn bị cho muội chút điểm tâm muội thích.”
Tô Đát buông mai rùa trong tay xuống, nàng cũng có chút đói bụng, rốt cuộc vẽ bùa vẫn rất phí tinh lực.
“Tỷ tỷ, ta không đói bụng, ta ở một lát sẽ đi.”

Hồ Hỉ Mị rũ con ngươi, “Kỳ thật là ta muốn tới nói với tỷ mấy câu, rốt cuộc thời gian chúng ta có thể nói chuyện cũng không nhiều lắm.”
“Cũng đúng, khi nào đi, ta sẽ không tiễn muội.”
Tô Đát nghĩ nghĩ, kỳ thật nàng là có chút không bỏ được.

Hồ Hỉ Mị đã ở cùng nàng khá lâu, so với A Ngọc còn lâu hơn rất nhiều, khi đó đuôi cáo nàng ấy còn không che được đâu.
Thời gian qua thật mau a, nháy mắt, các nàng lại ai đi đường nấy.
“Ta hy vọng muội sống thật tốt, vui vẻ một chút.”
Tô Đát mím môi, có lẽ các nàng thật sự không nên quen biết lúc này.
“Ta sẽ, tỷ tỷ, ta đi trước, tái kiến.”
Hồ Hỉ Mị cười cười, nàng ấy không muốn nói thêm gì nữa, miễn cho không rời đi được.
Tô Đát nhìn Hồ Hỉ Mị rời đi, cũng cười theo.
Mặc kệ như thế nào, nàng đều rất cảm tạ Hồ Hỉ Mị xuất hiện làm bạn cùng nàng.
Người khắc có mệnh, Hồ Hỉ Mị cũng được, nàng cũng thế, ai cũng có vị trí của mình.
Nên ăn cơm, Tô Đát đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Đế Tân, cùng hắn ăn cơm, miễn cho hắn vội quên ăn cơm.
Gần đây Đế Tân thật sự quá bận, chiến sự không ngừng, đại thần trong triều hoảng sợ, đã có không ít người xin từ quan, thậm chí phản bội.
Điều kiện Cơ Phát lôi kéo người đúng là rất mê người.
Nhân loại có nhiều lòng tham, quyền lực, địa vị và mỹ nhân, luôn có chỗ động lòng người.
Tô Đát cảm thấy nếu đổi lại là nàng, cũng có thể sẽ động tâm, tóm lại đi theo Đế Tân cũng chỉ có tử lộ, trừ phi là tâm phúc đại thần, không có ai la không muốn trốn.
Đối với việc không giữ được người, từ trước đến nay Đế Tân sẽ không miễn cưỡng, chỉ là hiện tại hắn ít thượng triều, một đám thần tử rời đi, mặc dù hắn làm bộ không thèm để ý, những cũng không phải không có khúc mắc.
“Đại vương, nên ăn cơm, ăn xong lại xem.”
Tô Đát chưa bao giờ sẽ ngăn cản Đế Tân xử lý chính vụ, chẳng sợ trong lòng nàng rõ ràng hiện tại Đế Tân làm những chuyện như vậy đều chỉ là phí công.
“Được.” Đế Tân thu thập mặt bàn, hiện giờ hắn thật ra thật sự tâm bình khí hòa, đã không thèm để ý nhiều như vậy.
Hai người nắm tay đi dùng cơm, một bên cung nhân cúi đầu hầu hạ, cũng không dám nói nhiều, nhưng trong lòng lại vô cùng phức tạp.
Lúc trước các nàng rất hâm mộ Tô Đát, rốt cuộc có thể được Đại vương độc sủng, đây là vinh quang kiểu gì, nhưng hiện giờ vương triều này sắp sửa bị huỷ diệt, đương nhiên sủng phi cũng không có kết quả tốt.

Hiện giờ có lẽ chỉ là thời gian sung sướng cuối cùng của hai người.
Lúc cung nhân lui ra, thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh các nàng có thể tự do.
Chỉ đợi đại quân Tây Kỳ đến, các nàng có thể nhân lúc hỗn loạn chạy đi, đến lúc đó chỉ cần mang đi một chút tài bảo, nửa đời sau của các nàng có thể áo cơm vô ưu.
Mà Tô Đát cũng không cảm thấy được suy nghĩ của các nàng, thậm chí tính toán để Đế Tân đuổi các nàng đi trước, rốt cuộc phản quân vào cung, tất nhiên sẽ đại khai sát giới.

Bình Luận (0)
Comment