Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 113

Chiếc xe chạy về hướng nam, hai bên đường thường thường sẽ xuất hiện cột đá nhỏ, khắc các dòng chữ "Số 18, 223" "Số 18, 224".

Giống như là cột mốc biên giới.

Lý Thúc Đồng giải thích cho Khánh Trần, ở đây vẫn thuộc về thành phố số 18, số 223 sau đó chính là ký hiệu, thuận tiện nhận rõ phương hướng.

Đợi đến khi mặt trời ngã về tây, Tần Thành bỗng nhiên nói trong bộ đàm: "Sắc trời không còn sớm, lập tức đến lối đi lưới sắt phía trước, chuẩn bị cắm trại."

Tần Dĩ Dĩ, Tần Đồng trong thùng xe bắt đầu thu dọn đồ.

Hai chiếc xe bán tải chạy ra đường lộ, Khánh Trần tắt thiết bị đọc trong tay, ngẩng đầu hỏi lão sư của mình: "Tính cách của những nhân vật này vì sao xoá đi."

Lúc này, hắn đã nhớ kỹ tất cả thực vật đã biết, bắt đầu nhìn tư liêu nhân vật Lâm Tiểu Tiếu cung cấp cho hắn.

Những tư liệu này là Lâm Tiểu Tiếu cực cực khổ khổ thu thập được, trêи cơ bản đều là nhân vật trong thể chế, tương đối quan trọng của thế giới Bên Trong.

Trêи là tổng thống hiện tại liên bang, dưới là thị trưởng của thành phố số 18, phụ tá trưởng phòng làm việc thị trưởng, tất cả đều có.

Khánh Trần phát hiện, thị trưởng giống như là thống đốc của bờ bên kia đại dương ở thế giới Bên Ngoài, do dân bầu cử, không phải quan hệ cấp trêи cấp dưới lệ thuộc trực tiếp với tổng thống, quyền lực cực lớn.

Lý Thúc Đồng thấp giọng giải thích: "Nhớ kỹ chúng ta nói qua trước đó không, kết quả của chiến đấu do "Tương lai" quyết định, ngàn lần không nên lấy tin tức của "Quá khứ" đi tính toán. Cái gì trong thế giới này đều sẽ thay đổi, nhất là lòng người thay đổi nhanh nhất, cho nên, bọn họ là dạng người gì liền do chính em đi tìm hiểu, chúng ta sẽ không cung cấp tham khảo cho em."

"Tốt, " Khánh Trần gật đầu: "Chính là phát triển ánh mắt để nhìn nhận vấn đề."

Lý Thúc Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Những lời này nói rất tốt."

Vừa dứt lời, Lý Thúc Đồng bình tĩnh nhìn về phía bốn phía, tựa hồ như phát hiện cái gì.

Nhưng mà chính vào lúc này, trong đống lá rụng hai bên đường, lại có hơn mười người mặc trang phục ngụy trang đột nhiên chui ra.

Trêи người của những người đó dùng dây thừng bện thành tấm lưới, trêи tấm lưới treo dầy cành lá rậm rạp, tính ngụy trang rất mạnh.

Tần Dĩ Dĩ và Tần Đồng thấy những người này lập tức đi lấy vũ khí, nhưng khẳng định đã chậm, bọn họ đã bại lộ trong phạm vi hỏa lực của kẻ địch.



Chợt thấy Khánh Trần bỗng nhiên đưa tay đem Tần Dĩ Dĩ kéo đến đây, cùng hắn ngồi xổm phía sau của Lý Thúc Đồng.

Lý Thúc Đồng nhìn thoáng qua mười mấy nòng súng tối om bên ngoài, sau đó quay đầu hỏi Khánh Trần phía sau: "Lúc này, em không phải nên biểu hiện một chút, che ở phía trước tôi hay sao?"

Khánh Trần bình tĩnh nói: "Em có phải quá khinh thường người hay không?"

"Hình như có chút đạo lý, " Lý Thúc Đồng ngồi ở trêи ghế nhỏ gật đầu: "Nhưng tôi lại luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, Tiểu Tiếu sẽ che ở trước người của tôi."

"Em không có dối trá như vậy, " Khánh Trần bĩu môi nói.

Điểm này trong lòng thiếu niên vô cùng rõ ràng, tôi luyện và ngăn cản nòng súng khẳng định có khác biệt về bản chất, thật sự có nguy hiểm bản thân mình không cách nào chống lại, lúc này nên là lão sư thân là cấp S đi ra cản, bản thân mình thể hiện không có ý nghĩa.

Lỡ như một viên đạn lạc bắn trùng mình thì làm sao bây giờ!

Nói thật, Khánh Trần cũng muốn nhìn một chút, bán thần trong thế giới này đối mặt súng ống là trạng thái gì.

Hiện nay xem ra, Lý Thúc Đồng cũng không e ngại súng ống.

Giờ phút này, Tần Dĩ Dĩ yên lặng ngồi xổm bên cạnh Khánh Trần, cảm nhận được chỗ khuỷu tay của mình, bàn tay giống như kìm sắt của thiếu niên nắm chặt mình, không cho mình lộn xộn.

Thiếu nữ nhìn góc mặt của Khánh Trần, tựa như cũng không quá để ý những người bên ngoài phục kϊƈɦ bọn họ.

Cô ta thậm chí không suy nghĩ, ông chú trước người có thể bảo vệ bọn họ hay không, cũng không nghĩ tới kế tiếp sẽ nguy hiểm cỡ nào.

Chỉ là nghiêm túc suy nghĩ trước, thiếu niên vì sao sẽ cứu mình.

Ngoài xe, có người hô: "Hai tay giơ cao, người ở vị trí lái xe tắt máy xuống xe, để tay đặt ở chổ tao có thể thấy, trêи cánh tay có tứ chi máy, đem tay áo kéo lên cho tao!"

Ông lão Tần Thành chậm rãi xuống xe: "Lão Trương có đây không, là ông sao lão Trương, tôi là Tần Thành!"

"Mẹ nó, vì sao là lão tiểu tử ông, " Trong đám người mặc trang phục ngụy trang, một người trung niên chậm rãi cầm súng đi ra: "Ông vì sao đến đây sớm, không phải hẹn vài ngày sao. Được rồi, đều buông súng xuống đi."

Khánh Trần nghe đoạn đối thoại như vậy liền sửng sốt một chút, hắn nhìn về phía Tần Dĩ Dĩ một bên: "Những người này là?"

Thiếu nữ bình thường như mèo hoang cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, sắc mặt nhất thời đỏ ửng: "Hả? Cái gì?"



"Những người này là ai?" Khánh Trần lặp lại câu hỏi.

Tần Dĩ Dĩ phục hồi tinh thần lại: "Trương Đồng Đản, bọn họ là người hoang dã, người quen cũ của cha, bất quá những người này thủ đoạn độc ác, cũng không thể tin tưởng."

Lúc này, Tần Thành thuần thục móc ra một lọ thuốc kháng sinh, đưa cho Trương Đồng Đản: "Chúng tôi lần này cần đi tới chổ ấy ở phía nam, đây là phí qua đường, ông nói với các anh em trêи hoang dã để tôi đi qua, giao dịch của chúng ta tính khác."

Trương Đồng Đản đem súng tự động khiêng trêи vai, tiếp nhận thuốc kháng sinh trong tay của Tần Thành: "Được được, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên giao dịch, ông chủ bên kia nói bên hồ ngày hôm nay có cá lớn, nhưng không biết có thể động hay không, các người hẳn là gặp qua trêи đường đi tới, bọn họ là tình huống gì?"

"Chúng ta gặp phải hai nhóm người, lão Trương ông nói nhóm nào?" Tần Thành hỏi.

"Hơn ba mươi chiếc xe, trong đội xe còn có lái chính dặc biệt điều khiển hơn mười chiếc máy bay không người lái, " Trương Đồng Đản nói.

"Đó là đội xe thu thú, " Tần Thành thấp giọng nói: "Các người phải cẩn thận một chút, trong đội xe khẳng định có cao thủ."

"Xui, lại là gốc cây cứng không thể đụng vào, nếu như ông chủ tự mình lên cũng được, nhưng giá phải trả quá lớn, " Trương Đồng Đản nói xong, ánh mắt nhìn về hướng xe bán tải.

Gã thấy lồng sắt rỗng tuếch nói: "Lần này cần bắt cái gì?"

"Bắt một con chim cắt và một con khỉ, đối phương ra giá rất cao, " Tần Thành nói: "Nhưng lần này vận may quá kém, lông cũng không bắt được."

Trương Đồng Đản vỗ vỗ vai Tần Thành, rất có vẻ cùng chung số phận: "Các người cũng không dễ dàng."

Nói xong, gã xoay người đi đến rừng cây: "Đi, các anh em, đem. . ."

Nhưng mà mới vừa đi hai bước, Trương Đồng Đản lại vòng trở về, dùng súng chỉ vào Lý Thúc Đồng: "Lão tiểu tử này là ai? Còn có thằng nhãi bên cạnh! Bộ trang phục này vừa nhìn chính là người thành phố, chúng ta giao dịch cai này cũng không thể để người ngoài biết, hơn nữa bọn họ trở về báo cáo hành tung của chúng tôi thì làm sao bây giờ?"

Trêи trán của Tần Thành chảy đầy mồ hôi lạnh, chợt thấy Tần Dĩ Dĩ bỗng nhiên ôm lấy cánh tay của Khánh Trần: "Chú Trương, đây là người đàn ông của cháu, bên cạnh chính là cha của hắn, sau đó đều là người một nhà. Bọn họ trước đây chưa từng đi tới hoang dã, lần này cũng là dẫn bọn họ đi ra chơi."

Người hoang dã bốn phía huýt sáo ầm lên, Trương Đồng Đản cười mắng: "Được đấy cô gái nhỏ trưởng thành, Tần Thành, thông gia của ông thoạt nhìn rất có tiền, nhà các người rốt cuộc trở thành người thành phố rồi?"

Lý Thúc Đồng suy nghĩ một chút, từ trong ba lô leo núi phía sau lưng của Khánh Trần móc ra Lôi Thần, cách không ném cho Trương Đồng Đản: "Quà gặp mặt, sau đó trêи hoang dã nếu như thông gia của tôi có nguy nan, hỗ trợ trông nom một chút."

Trương Đồng Đản nhìn thoáng qua Lôi Thần trong tay, run sợ hai giây mới giơ ngón tay cái lên: "Ông chủ giàu có, ra tay chính là Lôi Thần! Lão Trương tôi cũng là sảng kɧօáϊ người, tôi làm chủ, trong vòng năm năm không thu phí qua đường của Tần gia!"
Bình Luận (0)
Comment