Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 121

"Thu dọn xong đồ vật chúng ta liền xuất phát, cũng không biết làm sao, hai nhóm người trong núi này liền đánh nhau rồi, " Tần Thành có chút hoảng hốt nói.

Nghe tiếng chiến đấu từ trong núi xa vang tới, ông lão đứng ngồi không yên.

Ông biết trong núi này có hai nhóm người: đội ngũ thu thú và ông chủ của Trương Đồng Đản.

Nhưng ông luôn cảm thấy có chút không thích hợp, hai nhóm người này vì sao đánh nhau?

Tần Thành liếc mắt nhìn Lý Thúc Đồng và Khánh Trần hai người, nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được mà hỏi: "Hai người sáng sớm liền vào núi, có xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không, ví dụ như. . ."

Lý Thúc Đồng: "Không có."

Khánh Trần: "Không có."

Lúc này răng của Tần Thành liền có chút đau, bản thân mình còn chưa nói cái gì, hai thầy trò nhà này liền vội vã phủi sạch quan hệ.

Chiến đấu trong núi nếu như không quan hệ với hai vị này, lão Tần này đổi họ!

Lúc này Lý Thúc Đồng nói với ông ta: "Lão ca, tìm hai bộ quần áo sạch sẽ thích hợp giúp chúng tôi với, tôi thấy chúng tôi có thể mặc quần áo của Tần Đồng."

"Vì sao bỗng nhiên muốn đổi quần áo?" Tần Thành buồn bực.

"Dù sao mặc áo khoác như thế có chút hơi nổi, " Lý Thúc Đồng cười nói: "Vừa nhìn liền biết không phải người hoang dã."

Da đầu của Tần Thành thoáng cái liền tê rần, trong lòng ông nói không phải là hai người này lúc làm bậy, bị người thấy được, cho nên mới muốn thay đổi quần áo chứ?

Ông vội vàng đi tìm hai bộ quần áo, sau đó dặn dò những người khác chuẩn bị xuất phát.

Một lát sau, Khánh Trần một bên thay quần áo trong rừng cây, một bên hỏi: "Lão sư, người lại có quyết định mới sao?"

"Ờ, lão sư chuẩn bị tiết học thứ tư cho em, " Lý Thúc Đồng thay xong quần áo rồi đáp lại.

Khánh Trần bỗng nhiên cảm giác có người ở nhìn lén mình, hắn vừa quay đầu lại liền phát hiện Tần Dĩ Dĩ cuống quít chạy trốn.

Hắn cầm quần áo mặc vào: "Lão sư, nội dung của tiết học thứ tư là cái gì?"

"Dạy em làm sao làm một người thợ săn, " Lý Thúc Đồng trả lời.

"Con mồi là gì?" Khánh Trần lại hỏi.

"Em liền sẽ biết rất nhanh."



Hai người đem áo khoác và ba lô leo núi chôn vào trong đất, ngoại trừ Lý Thúc Đồng kiên trì muốn mang cái ghế xếp, chỉ mang theo một chút vật phẩm chuẩn bị ở trêи người.

Chôn xuống đất còn có quyển sổ tay tri thức dưỡng sinh rất nặng.

. . .

Hai chiếc xe bán tải chạy trêи đường.

Hai ngày thời gian nhanh chóng trôi qua.

Đếm ngược 16:00:00.

Tuy rằng thành phố của thế giới Bên Trong, thế giới Bên Ngoài tương ứng lẫn nhau, thế nhưng diện tích của thế giới Bên Trong lại lớn hơn rất nhiều so với thế giới Bên Ngoài.

Nếu là ở thế giới Bên Ngoài, một chiếc ô tô chạy trêи đường ba ngày, đã sớm chạy ra khỏi tỉnh.

Nhưng mà Khánh Trần ở trêи xe bán tải yên lặng nhìn, chữ số trêи cột mốc biên giới bên đường, từ "Số 18 235" biến thành "Số 18 644", bọn họ đúng là ngay cả địa giới quản hạt của thành phố số 18 đều chưa đi ra khỏi.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, khác biệt giữa bản đồ của thế giới Bên Trong và thế giới Bên Ngoài, là vô cùng lớn.

Lúc này, Lý Thúc Đồng, Tần Dĩ Dĩ, Tần Đồng ba người đang chơi bài tú-lơ-khơ trong thùng xe.

Bọn họ vốn còn mời Khánh Trần chơi, nhưng mà Lý Thúc Đồng căn bản không cho hắn chơi, dùng lời của vị lão sư này nói chính là, người bật hack không nên chơi trò chơi.

Ba người chơi trò chơi tên là "Phản lũng đoạn", thoạt nhìn quy tắc thật ra không khác đấu địa chủ lắm.

Lý Thúc Đồng dùng Lôi Thần làm tiền đặt cược, thua một lần đưa một cây Lôi Thần, còn Tần Dĩ Dĩ thua một lần thì cần đưa cho ông một quả táo.

Kết quả trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn, hơn mười quả táo trong ba lô của Tần Dĩ Dĩ liền thua hết.

Lý Thúc Đồng cũng không khách khí với cô ấy, đúng là thật sự đem táo ôm tới bên cạnh mình, làm ra hình dạng có chơi thì có chịu.

Khánh Trần cảm thấy rất cạn lời, vị lão sư nhà mình vì sao có tâm chơi nặng như vậy.

Đồng hành cùng với vị lão sư này, đối phương ngược lại càng giống như là thiếu niên tùy hứng.

Mắt nhìn thấy thiếu nữ đều thua đến giận, Khánh Trần đứng dậy tiếp nhận bài tú-lơ-khơ trong tay của cô ấy, nhìn lão sư nhà mình: "Đến, tiếp tục."

Biểu tình vốn hài lòng vui vẻ của Lý Thúc Đồng, lập tức nghiêm túc lên.

Trong 10 phút, Khánh Trần liền giúp thiếu nữ đem táo thắng trở về.

Thiếu nữ hoan hô đem táo ôm về trong lòng, Lý Thúc Đồng vô cùng đau đớn nói: "Tên nhóc em vì sao lại đem tay vung ra ngoài như thế?"



Chỉ là, sắc mặt của Lý Thúc Đồng tuy rằng là hình dạng vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng bỗng nhiên cảm giác cực kỳ thoả thích.

Ông ở trong nhà tù u ám đợi 8 năm, tựa như chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Khánh Trần đem bài giao cho Tần Dĩ Dĩ, bản thân mình thì tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Thúc Đồng liếc mắt nhìn thiếu niên, ông biết thiếu niên này không phải đang lười biếng ngủ, mà là đang lập lại tiết học buổi sáng trong đầu một lần rồi lại một lần.

Thời gian cấp bách, thiếu niên không có nhiều cơ hội cùng với thời gian đi thực hành, hắn rất nhanh sẽ phải đi leo lên một ngọn núi.

Cho nên, Khánh Trần nhớ lại từng chi tiết, lựa chọn leo núi như thế nào, dưới tình huống không chỗ mượn lực, chế tạo điều kiện chống đỡ cho bản thân, cánh tay, bàn chân, ngón tay làm sao phát lực, trong quá trình leo núi làm sao điều tiết thể năng.

Đây đều là hắn phải học.

Chính vào lúc này, xe bán tải đấu bắt đầu xóc nảy lên.

Khánh Trần mở mắt nhìn lại, nhưng phát hiện thì ra đường lộ biến thành đường đất.

Tần Dĩ Dĩ giải thích cho hắn: "Chúng ta vừa rồi đi ra biên giới của thành phố số 18, lại đi tới phương nam chính là thành phố số 1 tọa lạc tại Tam Giang Khẩu. Hiện tại xe bán tải đi vào nơi này, bởi vì vài năm trước lúc xác định phạm vi của thành phố có chút không rõ, dẫn đến không thành phố nào muốn ra tiền sửa đường, cho nên liền xuất hiện một đoạn đường đất kỳ quái như thế."

Khánh Trần nghĩ thầm cái này quả thật đủ kỳ quái, loại chuyện nát vụn này căn bản sẽ không xuất hiện tại thế giới Bên Ngoài.

Tần Dĩ Dĩ vừa cười vừa nói: "Bất quá vừa đến đường đất chúng ta liền biết, khoảng cách đến nơi cắm trại ngày hôm nay liền không xa. Đó là chổ nhà chúng tôi phát hiện, nơi đó có dòng suối nhỏ có thể đi chân trần vào, bởi vì quá cạn, những con cá lớn ăn thịt người sẽ mắc cạn ở đó. Hơn nữa bên kia còn có một rừng hồng, tới mùa hè chúng tôi sẽ đem quả hồng bỏ vào trong nước, chờ ướp lạnh ăn. Gần đây cũng không có dã thú gì, lại đi tới phương nam dã thú sẽ nhiều hơn."

Thiếu nữ đối với nơi này thuộc như lòng bàn tay, như là đang chia xẻ niềm vui của mình.

Khánh Trần rõ ràng, đây là nơi dừng chân cố định của gia đình lão Tần mỗi lần đến hoang dã, cũng xem như thế ngoại đào nguyên của gia đình.

Thế nhưng, ngay khi bọn họ quẹo vào đường núi nhỏ, lại phát hiện phía trước đã có đội xe đậu ở nơi đó.

Khánh Trần nhìn thoáng qua ký hiệu núi Phú Sĩ trêи những xe việt dã màu đen, sau đó nhìn về phía Lý Thúc Đồng: "Lão sư, đội xe của nhà Kamidai."

Lý Thúc Đồng thật ra là nở nụ cười, ông thấp giọng nói: "Em khẩn trương cái gì, sợ hãi gặp phải người quen?"

"Em cuối cùng có cảm giác lão sư đang chờ xem náo nhiệt?" Khánh Trần có chút nghi hoặc.

"Hai người đang nói cái gì vậy? Vì sao luôn nói nhỏ, " Tần Dĩ Dĩ buồn bực nói.

Lúc này, Lý Thúc Đồng lấy ngón tay quẹt bụi từ đế giày, sau đó tùy ý vẽ loạn trêи mặt của mình và Khánh Trần một chút.

Giờ phút này Tần Dĩ Dĩ ý thức được bản thân mình trước đó có khả năng đã phán đoán sai rồi, đối phương trốn ở trong rừng cây không phải không muốn nói chuyện cùng những người kia, mà là tướng mạo của đối phương hẳn là rất có độ công nhận, thế cho nên không làm ngụy trang sẽ bị người nhận ra!
Bình Luận (0)
Comment