Đếm ngược 168:00:00.
Khánh Trần mở mắt trong phòng nhỏ của trang trại du lịch trêи núi Lão Quân.
Trong 7 ngày này hắn đã trải qua nhiều phong cảnh, làm quen với nhiều người, thế cho nên lần này trở về, hắn lại có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Thoáng cái, từ thế giới kỳ quái kia, bị hút ra.
Chỉ là, không đợi hắn bắt đầu suy tư, Wechat cũng đã bắt đầu điên cuồng sáng lên tin tức tới.
Khánh Trần mở điện thoại di động nhìn, tất cả đều là Nam Canh Thần gửi.
"Trần ca, cậu ở đâu? Có không có không có không "
"Trần ca, cậu nghe tôi giải thích!"
"Trần ca, tôi nói ở bên kia còn có một người em trai sinh đôi cậu tin không, cậu nhìn thấy thật ra là hắn, không phải tôi!"
Khánh Trần xúc động, thứ Nam Canh Thần am hiểu nhất có khả năng chính là, dùng một đống lời nói dối tệ hại vô cùng khó hiểu, lừa gạt chính bản thân mình.
Những người khác, không lừa được ai.
Bất quá Khánh Trần cũng không để ý đến hắn, mà là ra khỏi phòng tìm điện thoại cố định, chuẩn bị gọi cho Nam Canh Thần.
Nhưng mà đi được phân nửa, hắn bỗng nhiên lại quay trở về phòng.
Khánh Trần dùng Wechat trả lời: "Khổ cực."
Sắc mặt của Nam Canh Thần bên kia điện thoại đại biến: "Khổ cực cái gì, Trần ca đang nói cái gì tôi nghe không hiểu? !"
Khánh Trần hỏi: "Cho nên, trước đó cậu nói thân phận của ma cô giới thiệu phú bà là thật, là bởi vì đối phương đem cậu giới thiệu cho Lý Y Nặc?"
"Không có nha Trần ca, tôi và Lý Y Nặc chính là bạn bình thường!" Nam Canh Thần điên cuồng giải thích trong Wechat.
Nhưng mà Khánh Trần không có tiếp tục dây dưa chuyện này, chỉ là nhẹ nhàng trả lời một câu: "Trở về bảy ngày, từ từ tẩm bổ."
Giờ phút này Nam Canh Thần biết, hắn giải thích thêm cái gì đều là phí công.
Khánh Trần đã thấy Lý Y Nặc xách hắn đi vào lều vải, cũng thấy. . .
Nam Canh Thần vô lực nói: "Trần ca vì sao lại xuất hiện ở nơi đó?"
Từ lần trước trở về, hai người bọn họ đều đã trải qua sự kiện núi Lão Quân.
Khánh Trần còn cứu hắn.
Bắt đầu từ lúc ấy, Nam Canh Thần liền cảm giác bản thân mình có khuynh hướng tử vong xã hội, dù sao bản thân luôn miệng nói mình không phải Người du hành Thời Gian, sau đó lại mỗi ngày khoe khoang "Chỉ có người có thiên phú dị bẩm mới có thể trở thành Người du hành Thời Gian" .
Sau đó hắn trở về Lạc Thành, không dám gửi một tin nhắn cho Khánh Trần.
Dường như bản thân không làm cái gì, chuyện này có thể trôi qua.
Nam Canh Thần suy nghĩ, có thể chuyện này sẽ từ từ trôi qua, bị Khánh Trần quên.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, không hiểu sống chết kiểu gì mà hắn lại gặp mặt Khánh Trần trêи hoang dã.
Hoàn toàn tử vong.
Cũng may, chỉ có một mình Khánh Trần biết!
Lúc này, Khánh Trần trả lời: "Tôi là người săn bắn trêи hoang dã, xuất hiện ở nơi đó không phải rất bình thường sao, đội ngũ săn thú chúng tôi nhận được nhiệm vụ đi bắt chim cắt và khỉ lông vàng, nhưng ở phương bắc không tìm được, chỉ có thể đi tới phương nam thử thời vận."
Nam Canh Thần không biết người bên cạnh hắn là Lý Thúc Đồng, cũng không biết hắn là vừa mới đi theo đội ngũ săn bắn.
Cho nên, Khánh Trần giải thích như vậy, đối phương căn bản không thể nào nghiệm chứng, cũng không thể hoài nghi.
Thế nhưng, thân phận này không phải giả tạo cho Nam Canh Thần nhìn, mà là, nếu có người hoài nghi đến hắn, giám sát Wechat của hắn hoặc Nam Canh Thần.
Như vậy đối phương sẽ từ nội dung nói chuyện phiếm của hai người phát hiện, Khánh Trần không ở thành phố số 18, không ở nhà tù số 18, chỉ là một người săn bắn bình thường trêи hoang dã.
Như vậy là đủ rồi.
Theo số lần đi tới đi lui của mọi người càng ngày càng nhiều, sẽ có càng ngày càng nhiều tổ chức trưởng thành lên, sở hữu phương pháp điều tra cùng với phản trinh sát mạnh hơn.
Loại thời điểm này, khả năng muốn làm một người bình thường của Khánh Trần là rất khó.
Hoàn toàn ẩn hình, chẳng bằng đại ẩn ẩn ở đô thị.
Nhưng nếu như một ngày nào đó thật sự bị bại lộ, như vậy thân phận người săn bắn ngày hôm nay, chính là tường lửa tầng thứ hai của hắn.
Ít nhất, một người săn bắn hoang dã bình thường cũng không có nhiều giá trị bị mơ ước.
Nam Canh Thần hỏi trêи Wechat: "Trần ca, tôi thấy cậu lúc đó rất chật vật, trêи mặt đầy bụi đất, quần áo cũng bị rách. Tôi nghe bọn họ nói, trêи hoang dã rất khổ cực, lại đi tới phương nam một chút còn có thể rất nguy hiểm. Nếu không về sau cậu đi theo tôi quay về thành phố số 18 đi, tôi có cơm ăn thì tuyệt đối không để cậu chết đói."
Khánh Trần trả lời: "Không cần, tôi vẫn thích tay làm hàm nhai, cơm kiếm được từ đôi tay ăn cũng ngon hơn. . ."
"Trần ca, đau lòng nha, " Nam Canh Thần cay đắng trả lời: "Bất quá, hoang dã lần này sẽ rất nguy hiểm, đội ngũ săn bắn của Trần ca rất yếu nhỏ, nhất định phải cẩn thận, ngàn lần đừng bị ảnh hưởng đến gần."
Trong thị giác của Nam Canh Thần, Kamidai cùng với Lý thị tranh chấp, một đội ngũ săn bắn nho nhỏ quá vô lực, có thể sẽ trở thành pháo hôi trước chiến tranh của hai bên.
Không thể không nói, Tần Thành, Khánh Trần, Tần Đồng bọn họ quá kém, trang phục của đám người đều như dân chạy nạn.
Nam Canh Thần nghĩ như vậy cũng rất bình thường.
Khánh Trần hỏi: "Cậu tiếp xúc nhân vật lớn tương đối nhiều, tôi muốn biết gia tộc Kamidai cùng với đội ngũ thu thú muốn làm gì? Lý Y Nặc có nói với cậu không?"
Hiện nay, Lý Y Nặc hẳn cũng là người dẫn đầu trong đội ngũ thu thú, mà Nam Canh Thần làm người ngủ cùng Lý Y Nặc, hẳn là biết không ít chuyện . . .
Nam Canh Thần trả lời: "Lý Y Nặc vốn không dự định tham gia thu thú, theo lời của cô ta nói chính là, với địa vị trong gia tộc của cô ấy còn không đáng cùng một đám người không có hy vọng ở cùng một chỗ."
"Vậy cô ta vì sao lại tham gia?" Khánh Trần tò mò.
"Hình như là bởi vì lâm thời chiếm được tình báo của gia tộc Kamidai, cô ấy muốn âm thầm phá hư đám hỏi của Kamidai, thậm chí muốn liên thủ cùng Khánh Hoài chi thứ Tư của Khánh thị, đem người của gia tộc Kamidai hãm hại giết trêи hoang dã. Trong sự kiện đám hỏi lần này, gia tộc Kamidai làm đám hỏi với Khánh thị, Trần thị, chỉ riêng Lý thị làm không có, Lý Y Nặc muốn đem phái chủ chiến trẻ tuổi của Khánh thị kéo xuống nước, " Nam Canh Thần nói.
Khánh Trần xúc động, thằng nhãi này quả thật biết vô cùng cẩn thận.
Cái này nếu không phải là người ngủ cùng, đều không có khả năng biết nhiều như vậy.
Nam Canh Thần tiếp tục nói: "Bất quá, chi thứ Tư của Khánh thị bên kia cũng không giống như đồng ý liên thủ với cô ấy, đối phương là ứng cứ viên của Cái Bóng, bây giờ chỉ cần đi Vùng đất Cấm Kỵ số 002 hoàn thành nhiệm vụ. Lý Y Nặc nói, đối với Khánh Hoài mà nói, khẳng định là tiền lời của việc trở thành Cái Bóng lớn hơn, cho nên không muốn phức tạp. Nhưng Lý Y Nặc dự định lấy việc trợ giúp Khánh Hoài tranh đoạt Cái Bóng làm điều kiện, mật đàm với Khánh Hoài lại một lần."
Khánh Trần suy tư về: "Chuyện này Lý thị biết không?"
"Hẳn là không biết, cô ấy cũng là len lén làm, muốn gạo nấu thành cơm, " Nam Canh Thần trả lời.
Hắn cảm thấy, Lý Y Nặc làm như vậy thoạt nhìn rất lỗ mãng, không giống như là được Lý thị bày mưu đặt kế.
Một tài phiệt đỉnh cấp làm quyết định, sẽ không thô sơ như thế.
Nam Canh Thần hỏi: "Trần ca thật sự không muốn theo tôi quay về thành phố số 18 sao, khẳng định mạnh mẽ hơn so với ở trêи hoang dã."
Khánh Trần trả lời: "Nếu như ngày nào đó tôi không sống nỗi trêи hoang dã nữa, sẽ đi tìm nơi nương tựa của cậu. Tôi biết cậu còn có chút nghi hoặc, nhưng những cái này đều chờ gặp mặt rồi hãy nói."
Nam Canh Thần trả lời: "Được rồi."