Khánh Trần chạy vội trêи đường về nhà, lúc leo tường đi ra ngoài, vết thương còn không có lành hẳn trêи tay, lại bị song sắt làm rách toạc ra.
Sắc mặt của thiếu niên lạnh lùng nghiêm nghị, hắn không nghĩ tới người cha của mình sau khi đi ra trại tạm giam, chuyện đầu tiên chính là bán nhà ở.
Khi hắn chạy về nhà, lại nghe một người môi giới bên trong nói: "Các vị đừng thấy căn nhà này cũ và nhỏ, nhưng nó là khu nhà gần trường học thuần túy, đứa nhỏ có hộ khẩu ở đây có thể đi học ở trường học quốc tế Lạc Thành gần bên. Hơn nữa ở đây thật sự quá gần, đứa nhỏ đến trường đi đường năm phút đồng hồ liền đến."
"Ở xa, các ngài đưa đón cũng không tiện, đi xe đạp lại không an toàn, mặt khác, đứa nhỏ có thể ngủ thêm 40 phút mỗi ngày, cái này mạnh mẽ hơn học sinh khác nhiều lắm."
Trong nhà có sáu người đang xem, tựa hồ là ba cặp vợ chồng, đều là hướng về khu nhà gần trường học.
Chính là lúc này, người môi giới nói: "Hơn nữa chủ nhà cũng nói, đứa nhỏ nhà anh ta chính là thủ khoa trung học của Lạc Thành, cái này cũng coi như là nơi ở cũ của thủ khoa."
Khánh Trần: ". . ."
Nói thật, hắn thật không nghĩ tới tên tuổi thi đậu thủ khoa của mình, vậy mà còn có thể làm phương pháp tăng giá trị của nhà ở.
Khánh Trần lạnh lùng mở miệng nói: "Ai cho các người đến xem cái nhà này? Cái nhà này không bán!"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía Khánh Trần.
Người môi giới bất động sản chần chờ một chút: "Cậu là?"
Khánh Trần trả lời lời ít mà ý nhiều: "Thủ khoa."
Người môi giới: ". . ."
Cặp nam nữ trung niên đến xem nhà, vô ý thức nhìn về phía một tấm ảnh chụp trêи tường, đấy rõ ràng là ảnh lưu niệm của Khánh Trần nhận giải thưởng lúc trước.
Lúc đó thành phố Lạc Thành còn khen thưởng cho hắn 5000 đồng, đương nhiên, tiền cũng bị Khánh Quốc Trung lấy đi đánh bài sạch sẽ.
Người môi giới do dự nói: "Căn nhà này, đã được ngài Khánh Quốc Trung ủy thác cho chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng xem qua giấy tờ bất động sản, quả thật là tên của ông ta, điểm ấy sẽ không sai. Hơn nữa, chìa khóa cũng là ông ta đưa cho tôi, vừa rồi ông ta còn về đây. Như vậy đi, tôi gọi điện thoại cho Khánh Quốc Trung, xác nhận một chút."
Nói xong, người này gọi điện thoại cho Khánh Quốc Trung, còn mở loa ngoài.
Lại nghe âm thanh xào mạt chược của bên kia điện thoại, Khánh Quốc Trung không nhịn được nói: "Làm sao vậy?"
"Xin chào Khánh Quốc Trung, " Người môi giới nói: "Là như vậy, tôi dẫn theo mấy người khách đến đây xem nhà, kết quả. . . Hẳn là con trai của ngài, nói nhà này không bán."
Khánh Quốc Trung có chút nghi hoặc: "Thằng đó không phải đang đi học sao? Vì sao đột nhiên về nhà? Không có việc gì anh không cần phải để ý nó, nhà ở là tên của tôi, tôi nói bán liền bán, hồng trung!"
Môi giới nói: "Ặc, sợ rằng không được ngài Khánh, cái này cần ngài trở về giải quyết một chuyến, bằng không lúc dọn nhà cũng lại xuất hiện vấn đề."
"Vậy chờ buổi chiều ngày mai tôi đi về xem sao, hiện tại đang bận, nhị đồng!" Khánh Quốc Trung nói.
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Người môi giới cầm điện thoại không nói gì, sau đó nhìn về phía Khánh Trần: "Ặc, vậy chúng tôi chờ buổi chiều ngày mai trở lại."
Mà Khánh Trần lúc này nghĩ thầm, Khánh Quốc Trung vì sao vừa ra trại tạm giam liền có tiền đánh bài?
Hắn chờ mọi người đi ra cửa, trước tiên đi sờ dưới nệm của mình, nhưng phát hiện mấy ngàn đồng lần trước bán vàng cũng bị Khánh Quốc Trung lấy đi.
Khánh Trần là một học sinh, hơn nữa được công nhận là học sinh nghèo, trong bóp tiền nếu như nhét mấy ngàn đồng tiền mặt rất dễ bị người hoài nghi.
Hắn có chút may mắn bản thân mình trước khi đi núi Lão Quân đem vàng thỏi nhét vào trong ba lô, bằng không bốn thỏi vàng có khả năng cũng bị lấy đi.
Lúc này Giang Tuyết đi đến, cô ấy nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Trần, cậu không sao chứ?"
Khánh Trần không tiếng động lắc đầu.
Giang Tuyết nói: "Tôi vừa rồi đi theo xác nhận với môi giới, cha của cậu muốn bán căn nhà này, cậu quả thật là không ngăn được. Về mặt pháp lý mà nói, đây là nhà của ông ta."
Ngoài cửa sổ còn có thể nghe được tiềng ồn ào, là người môi giới đang giải thích tình huống cho mấy vị khách hàng, dù sao mấy người kia đến xem nhà nhưng đi một chuyến tay không, đều rất tức giận.
"Ừm, " Khánh Trần nhẹ giọng đáp lại.
"Thế nhưng không sao cả Tiểu Trần, người cha như vậy không có cũng không sao, cậu sau này liền dọn đến nhà của chúng tôi ở đi, Tiểu Vân ngủ một phòng với tôi, tôi đem phòng của em nó dọn dẹp một chút là cậu có thể ở, " Giang Tuyết an ủi: "Từ nay về sau cậu là người nhà của chúng tôi, cậu an tâm học tập, sau đó thi đậu đại học tôi đóng học phí cho cậu."
Khánh Trần cười cười: "Không có việc gì đâu dì Giang Tuyết, Tiểu Vân sắp lớn rồi ở chung phòng với dì rất không thích hợp."
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Khánh Trần nhìn ra bên ngoài, rõ ràng là Hồ Tiểu Ngưu cùng với Trương Thiên Chân hai người ngồi trêи xe lăn.
Phía sau bọn họ, còn có người đẩy xe lăn.
Hồ Tiểu Ngưu châm chước một chút rồi nói: "Bạn học Khánh Trần, chúng ta ở bên ngoài nghe người môi giới nói chuyện. Là như vậy, hai người bạn học ở đối diện nhà cậu đã dọn đi rồi, nhưng căn nhà này tôi đều đã mua lại, nếu như cậu không chê, có thể dọn đến đó ở."
Nói thật, Hồ Tiểu Ngưu trước đây sống an nhàn sung sướиɠ chưa bao giờ tiếp xúc qua loại chuyện này, hắn cũng không nghĩ ra có người cha nào sẽ bán nhà ở, để con trai mình không có chỗ ở.
Hắn không lý giải được.
Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi rất cảm ơn ý tốt của cậu, cậu cung cấp cũng quả thật là tôi đang cần gấp, nhưng tôi không thể ở không. Tôi biết cậu không thiếu tiền, nhưng xin nhận lấy tiền thuê, đồng thời, tôi sẽ nhớ kỹ nhân tình này."
Hồ Tiểu Ngưu cười cười: "Tốt, không có vấn đề."
Theo Khánh Trần xem ra, đối phương mặc dù có dư thừa nhà ở, nhưng không nhất định sẽ cho mình thuê, cho nên hắn phải nhận nhân tình này.
Tương lai nếu như đối phương gặp nạn, hắn nhất định sẽ miễn phí giúp đối phương một lần.
Hồ Tiểu Ngưu cho người mang chìa khóa đưa cho Khánh Trần: "Tiền thuê nhà bình thường là 1200, nhưng căn nhà này chúng tôi vừa tân trang lại, còn thay đổi rất nhiều thứ, ví dụ như điều hòa, bồn cầu trí năng, TV, cho nên giá tiền thuê sẽ cao hơn một chút, 1400 cậu cảm thấy thế nào?"
"Hợp lý, " Khánh Trần nói với Giang Tuyết: "Dì Giang Tuyết trả giúp cháu trước một chút, lúc sau cháu có tiền trả lại cho dì."
"Ừm, " Giang Tuyết gật đầu.
Hồ Tiểu Ngưu thành khẩn nói với Giang Tuyết: "Trước đây có khả năng bởi vì nguyên nhân của chúng tôi, cho nên lúc giao tiếp với dì có chút mạo phạm, in mời thứ lỗi, hy vọng sẽ không lưu lại một ấn tượng không tốt, có cơ hội còn có thể trở thành bạn."
Giang Tuyết cười cười: "Không có việc gì đâu bạn học, ngàn lần đừng để ở trong lòng."
"Ừm, " Hồ Tiểu Ngưu gật đầu.
Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, đỡ lan can từng chút đi lên lầu, người phía sau thì giúp hắn đem xe lăn đi lên.
Giang Tuyết nhìn về phía Khánh Trần: "Kế tiếp dự định làm gì bây giờ?"
Khánh Trần quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà quen thuộc, gian nhà tối mờ, rèm cửa sổ cũ nát, sô pha, trước đây hắn luôn cảm thấy được bản thân sớm muộn gì sẽ có một ngày phải rời khỏi đây, thế nhưng thật sự tới giây phút rời đi, còn có chút không muốn.
Hắn nhớ kỹ nhiều năm trước cha còn có thể mua bún gạo vui vẻ trở về, hai người ngồi xuống ghế sô pha, vây quanh bàn trà mà ăn.
Hắn nhớ kỹ trong nhà thường thường sẽ có con kiến bò ra kiếm ăn, mẹ Trương Uyển Phương luôn oán giận côn trùng nhiều lắm, nhà ở quá ẩm ướt.
Hắn nhớ kỹ từ bàn học của mình nhìn ra bên ngoài, có thể thấy cái cây trước cửa.
Mỗi một chi tiết trong căn nhà này hắn đều nhớ kỹ, bất luận là tốt, hay xấu.
Sau đó, mẹ rời đi.
Rồi sau đó, cha cũng không trở về.
Có thể đây là khuyết điểm của ký ức quá tốt.
Nhưng mà chuyện đến bây giờ.
"Có thể nên làm một kết thúc, " Khánh Trần đứng ở trong phòng nhỏ bình tĩnh nói: "Ngày mai, liền đem cuộc sống của quá khứ, đều vứt bỏ đi."
. . .