Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 145

"Lão sư, vì sao không giúp Lý Y Nặc bọn họ?" Khánh Trần tò mò.

Hắn cũng không phải cảm thấy lão sư máu lạnh, đám người kia cũng không có giao tình gì với hắn.

Thiếu niên chỉ là cảm thấy không hiểu, dù sao quan hệ của Lý Thúc Đồng và Lý Y Nặc hình như rất gần gũi, gần gũi đến mức có thể cho đối phương biết kỵ sĩ có truyền thừa mới.

"Đứa nhỏ Lý Y Nặc này từ nhỏ đã chững chặc, những người khác có thể sẽ chết, nhưng con bé tuyệt đối không chết được, " Lý Thúc Đồng bình tĩnh trả lời: "Cho nên, không cần giúp."

"Lỡ như đâu?" Khánh Trần hỏi.

Lý Thúc Đồng mang theo Khánh Trần đi ở trong rừng cây, ông cười cười nói: "Sau đó em sẽ rõ ràng, Vùng đất Cấm Kỵ số 002 đối với người ngoài mà nói là đáng sợ, nhưng đối với mỗi một vị kỵ sĩ mà nói đều là thần thánh."

"Thần thánh?" Khánh Trần không giải thích được.

"Trước đấy tôi nói rồi, Vùng đất Cấm Kỵ số 061 không cho phép người mang họ Vương tiến vào, em biết vì sao không?" Lý Thúc Đồng cười hỏi.

"Vì sao?" Khánh Trần hỏi.

"Tôi trùng hợp biết người tử vong trong Vùng đất Cấm Kỵ số 061 chính là ai, cho nên tôi cũng biết rõ kẻ thù lớn nhất khi còn sống của người này họ Vương, " Nụ cười của Lý Thúc Đồng càng đậm: "Vợ của vị siêu phàm kia, bị lão Vương sát vách đào đi."

"Cho nên, quy tắc của mỗi Vùng đất Cấm kỵ, thật ra đều có quan hệ với người siêu phàm chết ở nơi đó, chấp niệm khi còn sống của bọn họ, biến thành quy tắc sau khi chết, " Khánh Trần như có suy nghĩ.

"Đúng vậy, " Lý Thúc Đồng gật đầu: "Còn có một vài Vùng đất Cấm Kỵ kỳ quái, ví dụ như Vùng đất Cấm Kỵ số 071 phạm vi tuy không lớn, nhưng chỉ cho phép người độc thân tiến vào, người có bạn trai, bạn gái, người đã có chồng, có vợ đi vào nhất định sẽ bị tấn công."

"Người để em đoán thử, " Khánh Trần cảm thấy muốn cạn lời: "Vị siêu phàm này độc thân cả đời?"

"Ha ha ha, cái này tôi cũng không biết, thời gian tồn tại của Vùng đất Cấm Kỵ kia tương đối lâu, thậm chí không ai biết người siêu phàm chết ở nơi đó là ai, cũng liền không thể nào nghiên cứu, " Lý Thúc Đồng nói: "Còn có Vùng đất Cấm Kỵ số 093 tương đối kỳ quái, truyền thuyết ngay từ đầu nói rằng hai người thật sự yêu nhau mới có thể thành đôi tiến vào, khi đó rất nhiều bạn tình vì chứng minh tình yêu của mình, còn đặc biệt chạy đến đó, có thể sống đi ra liền tin tưởng đối phương là thật tâm yêu mình."

"Thần kỳ như thế?" Khánh Trần thán phục.

"Đương nhiên không phải, " Lý Thúc Đồng nhớ lại những chuyện cũ khôi hài ấy: "Sau này mọi người mới biết được, quy tắc của Vùng đất Cấm kỵ số 093, là một tên tra nam bịa đặt ra để lừa gạt thiếu nữ, quy tắc của nơi đó đến bây giờ mọi người còn chưa nghiên cứu rõ ràng."



"Tra nam thật sự là một giống loài thần kỳ, " Khánh Trần xúc động, ngay cả quy tắc của Vùng đất Cấm kỵ đều lấy ra để lừa gạt thiếu nữ.

Không thể không nói, quy tắc của Vùng đất Cấm kỵ giống như là pháp tắc của một thế giới, không nhìn biểu tượng cùng với lừa dối, quả thật rất thích hợp dùng để chứng minh cái gì.

Cao thủ, tên tra nam này tuyệt đối là cao thủ.

"Lão sư, hình như có chút lạc đề, " Khánh Trần nói: "Chúng ta không phải đang nói, vì sao Vùng đất Cấm Kỵ số 002 đối với kỵ sĩ mà nói là thần thánh?"

"Chúng ta trước đó đã nói, Vùng đất Cấm Kỵ là bởi vì máu thịt xương của người siêu phàm sau khi chết tưới nhuần mà hình thành, tựa như dùng lực lượng siêu thoát phàm tục dưỡng ɖu͙ƈ khí hậu một phương, vậy em cảm thấy Vùng đất Cấm Kỵ số 002 là bởi vì người siêu phàm nào? Nếu như một quy tắc tương ứng với một người siêu phàm đã chết, vậy ở đây vì sao sẽ có nhiều quy tắc như vậy?" Lý Thúc Đồng nhìn về phía Khánh Trần.

Khánh Trần không nói chuyện.

"Bởi vì nơi này là chôn cốt nơi của vô số kỵ sĩ, " Lý Thúc Đồng vỗ vỗ vai của Khánh Trần: "Lần đầu tiên nó xuất hiện, là bởi vì có một vị kỵ sĩ an táng ở tại đây."

Cho nên, Vùng đất Cấm Kỵ số 002 là nơi bắt đầu của giấc mộng kỵ sĩ, cũng là nơi kết thúc cuộc đời của vô số kỵ sĩ.

Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Các tiền bối trước khi chết hồi ức lại cuộc sống của mình, đều muốn an táng tại một nơi quan trọng nhất trong cuộc đời, một nơi có ý nghĩa nhất, mọi người nghĩ tới nghĩ lui hình như ở đây là thích hợp nhất. Về sau đó Vùng đất Cấm Kỵ số 002 hình thành, càng nhiều kỵ sĩ cảm thấy an táng ở chỗ này rất tốt, ít nhất sẽ không bị kẻ trộm mộ quấy rối, có thể khiến những kẻ trộm mộ ấy có đến mà không có về."

Khánh Trần ngây ngẩn cả người, trước đó hắn đoán được một vài nguồn gốc về Vùng đất Cấm Kỵ số 002, lại không nghĩ rằng mai táng trong cả Vùng đất Cấm Kỵ này đều là kỵ sĩ.

Cho nên nó mới có thể có diện tích rộng như vậy, quy tắc nhiều như vậy.

Đối với người ngoài mà nói nơi này là chổ nguy hiểm nhất, nhưng đối với kỵ sĩ còn đang tại thế mà nói, nơi này cũng là mộ phần của các tiền bối.

Lý Thúc Đồng nói: "Tiểu Trần, lão sư của lão sư được an táng ở chỗ này, cho nên tôi không hy vọng nói cho người ngoài nơi này có quy tắc gì, bởi vì ngài ấy không thích có người quấy rối. Có một ngày có thể tôi cũng sẽ tự mình chạy đến đây, khi đó em cũng phải bảo vệ bí mật cho tôi."

Khánh Trần nhất thời buồn bã, chợt thấy Lý Thúc Đồng vui vẻ: "Yên tâm, người như lão sư trong thời gian ngắn là không chết được. Rất nhiều người trong tiểu thuyết sau khi dặn dò xong hậu sự sẽ chết, nhưng lão sư không giống, người muốn giết tôi rất nhiều, người có thể giết tôi cũng rất ít."

Lúc này, Lý Thúc Đồng bỗng nhiên ngồi xổm thân thể xuống.

Khánh Trần nhìn ông đưa tay đi chạm vào một nhánh cây mắc cỡ bên chân, chợt thấy ngón tay của lão sư chạm vào cây mắc cỡ trong nháy mắt, phần lá trêи nhánh cây mắc cỡ liền co lại.

Hắn nghi hoặc: "Lão sư làm gì vậy?"



Thiếu niên luôn cảm thấy rằng, lão sư nhàn rỗi không có việc gì ngồi xổm xuống chơi đùa với một nhành cây mắc cỡ, hình như rất nhàn.

Lý Thúc Đồng đứng dậy nói với Khánh Trần: "Em tới sờ nó."

Khánh Trần mặc dù không giải thích được, nhưng vẫn ngồi xổm thân thể xuống, chỉ là không đợi hắn đưa tay tới gần cây mắc cỡ, nhánh lá tinh mịn vốn đang co lại trong nháy mắt căng thẳng ra như lưỡi dao.

Lý Thúc Đồng kéo một cọng tóc của Khánh Trần, thả nhẹ xuống nhánh cây mắc cỡ, chợt thấy cọng tóc đứt ra thành hai.

"Lão sư vì sao không kéo tóc của mình?" Khánh Trần mở to hai mắt nhìn.

Lý Thúc Đồng thấm thía nói: "Lão sư lớn tuổi, mọc tóc rất không dễ dàng."

"Vậy vì sao người sờ nó không có việc gì, em sờ nó lại không được?" Khánh Trần không giải thích được.

"Không riêng gì sờ nó, " Lý Thúc Đồng nói: "Các vị trí khác trêи thân thể đến gần đều không được, cho nên nói, Vùng đất Cấm Kỵ nguy hiểm có một phần là bởi vì quy tắc, còn có một phần nguyên nhân là thực vật, động vật ở đây cũng trở nên vô cùng kì quái."

Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Mang em đi Vùng đất Cấm Kỵ một lần, cũng là muốn dạy em rất nhiều thứ. Vùng đất Cấm Kỵ có rất nhiều quy tắc, nếu như em muốn xác nhận một chút, bản thân mình đã biết tất cả quy tắc của Vùng đất Cấm Kỵ này hay không, vậy tìm một gốc cây mắc cỡ."

Khánh Trần cảm thấy kinh ngạc: "Cho nên, biết tất cả quy tắc, nó sẽ co lại, nếu như người không nắm giữ tất cả quy tắc, nó sẽ biến thành dao?"

"Đúng vậy, " Lý Thúc Đồng gật đầu.

Cho nên, Lý Thúc Đồng biết tất cả quy tắc trong Vùng đất Cấm Kỵ số 002.

Khánh Trần nhớ lại: "Cây mắc cỡ là cây thân cỏ dạng bụi, chiều cao có thể đạt tới 1 mét, nhưng nó đa số sinh trưởng tại khu rừng á nhiệt đới của phương nam, Vùng đất Cấm Kỵ của phương bắc có thể tìm được cây mắc cỡ hay không."

Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Không, hiện tại biên giới của tất cả Vùng đất Cấm Kỵ, đều có thể tìm được cây mắc cỡ. Ít nhất một cây, thậm chí còn có khả năng là một vùng."

Thứ này giống như là một sợi dây an toàn trong Vùng đất Cấm Kỵ, Lý Thúc Đồng vừa rồi không làm việc khác một mực tìm cây mắc cỡ, chính là vì muốn nhìn một chút trong tám năm qua, nơi này là sản sinh ra quy tắc mới hay không.

Lý Thúc Đồng nghiêm túc nói với Khánh Trần: "Bí mật của cây mắc cỡ, rất ít người biết."
Bình Luận (0)
Comment