Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 1

Hắn cúi đầu, nhìn xuống phía những người mặc áo khoác màu trắng đi tới đi lui,nhìn nam hài vẫn không nhúc nhích trên bàn phẫu thuật,nhìn những người mặc âu phục màu đen bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt thương tiếc.

Hắn mặt không biểu tình rồi nhìn ra ngoài một hồi, bỗng nhiên hắn cảm thấy buồn chán,vì vậy ngay sau đó liền giật giật cơ thể,ngay sau đó liền nhẹ nhàng bay ra ngoài phòng.

Đúng vậy, hắn nhẹ nhàng bay đi ra.Hắn là một con ma.Hắn là linh hồn của nam hài vừa mới chết kia.Hắn không có tên,chỉ có một mã số “linh (số 0)”.

“Linh” là cái gì? Nếu như ngươi đang hỏi chuyện này thì người mặc áo trắng còn đang cố gắng suy nghĩ biện pháp để cứu nam hài,không muốn tin tưởng hắn đã chết.Bọn họ sẽ mang theo vẻ mặt kiêu hãnh cùng với đau xót nói cho ngươi rằng: Linh là con người có trạng thái hoàn mỹ nhất, là phòng thí nghiệm chúng ta tốn mười lăm năm thời gian cùng với hơn mười nghìn vạn tiền quỹ để tạo ra vật thí nghiệm tốt nhất.

Đúng vậy,vật thí nghiệm.”Linh” là một người từ lúc bắt đầu có ký ức thì sinh hoạt bình thường tại phòng thí nghiệm cùng với dụng cụ thí nghiệm và máy móc tinh vi.Do được con người tạo lên khiến cho hắn không có cha mẹ, không có người thân.Hắn đích thực tồn tại chính là vì để cung cấp học thuật đỉnh cao này cho những nhà khoa học nghiên cứu giới hạn của con người.

Mỗi ngày hắn đều phải nhận những khích lệ khác nhau,không ngừng học tập như nhồi cho vịt ăn,không ngừng kiểm tra trắc nghiệm.Hắn cái gì cũng phải học, nào là: kinh tế, chính trị, ngôn ngữ, âm nhạc nghệ thuật, vũ khí,khoa học….

Mỗi nhân viên của phòng thí nghiệm đều coi “Linh” như tác phẩm thành công tốt nhất của mình.Không chỉ những thế mà còn vì “Linh” có chỉ số IQ cao đến 300 hoặc là hắn có khả năng sử dụng đến 50% tế bào của đại não,còn bởi vì hắn có vẻ ngoài tuyệt mỹ không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể nói là hoàn mỹ.

Đúng vậy,hoàn mỹ.Những nhân viên khoa học công nghệ ấy cho là như thế.Thế nhưng tại bọn họ liểu mạng tạo ra một con người hoàn mỹ lại không có thời gian rảnh để tạo ra một con người đích thực.Không ai nhớ dạy cho “Linh” hiểu được tình cảm.Chính vì nguyên do đó “Linh” luôn luôn lạnh lùng,thản nhiên mặc dù là không muốn.Không có năng lực sinh mệnh đích thực.

Điều này khiến cho nhà tài trợ tài chính cho phòng thí nghiệm không hài lòng.Bọn họ cho rằng nếu đem “Linh” đắp nặn thành con người hoàn mỹ đích thực,Trước tiên chí ít cũng phải hợp với yêu cầu cơ bản nhất của con người là phải có tình cảm, có sức sống mà “Linh” hoàn toàn thiếu nhân khí.

Vì vậy ngay sau đó các nhà khoa học bắt đầu bận rộn tìm mọi cách,xong kết quả đạt được cũng chỉ là bày ra  thân thể lạnh lẽo.Rốt cuộc vật thí nghiệm không thể chịu nổi những tiếp nhận,nên hỏng mất rồi.

“Linh” đối với tình trạng hiện tại của chính bản thân mình cũng không muốn lý giải.Tuy rằng hắn có một trí óc thông minh không gì sánh kịp, kiến thức sâu rộng như bách khoa toàn thư.Hắn đối với sinh hoạt thường ngày của con người vẫn là trống rỗng huống chi hắn bây giờ không phải là con người.

“Linh” nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng thí nghiệm,đây là lần đầu tiên trong suốt 15 năm qua hắn ly khai khỏi phòng thí nghiệm.Đối mặt với sự rộn ràng, nhốn nháo của mọi người, xe cộ đi tấp nập trên đường phố, nhà cao tầng san sát, cảnh tượng cực kì náo nhiệt, hắn bay tới bay lui khắp nơi không mục đích nhưng lại cảm thấy vô cùng mới mẻ.

“Hả,người nào không có mắt,lại dám đụng ta ” “Linh” đang chăm chú nhìn vào một bé gái đang dựa vào mẹ làm nũng đòi ăn kem,tâm lý không được thoải mái.Bỗng nhiên bị một lực đụng vào văng ra vài bước.

Hắn chớp chớp mắt nhìn, trước mặt là một đám khói hình người. Thấy tò mò, hắn đưa tay ra chọc chọc.

“Này, ngươi làm cái gì vậy, đụng vào người ta, không đúng là đụng vào ma đã không nói làm gì rồi,còn muốn vô lễ với ma sao? Ngươi–” Cái đám khói kia ngay lập tức nhảy ra ngoài ba bước hướng “Linh” lớn tiếng kêu to, nhưng sau khi nhìn rõ ràng hình dạng cuả “Linh”, thoáng cái mất tiếng.

“Ma” “Linh” nhắc lại lời nói của Yên Vụ,trong đầu hiện ra chính là ma quỷ của Trung Quốc cổ đại trước kia.

“Ngươi…Ngươi…làm sao…”.Cái đám khói lắp ba lắp bắp nói, càng không ngừng lúc ẩn lúc hiện, thật sự là không nhịn được mà vọt tới trước mặt “linh”, đi qua đi lại “Ngươi là cái gì vậy”.

“Ta?” Linh nhìn tay cuả mình,thân thể của mình, cũng chỉ là so với trước kia nhan sắc có phai nhạt một chút.Ngoài ra cũng chỉ có nhẹ nhàng bay bay thôi:  “Ta là cái gì?”.

“Nếu ngươi là ma thì sao có thể đẹp như thế chứ?.Với lại hình dáng rất rõ ràng, ừm,không giống,không giống.Này,ngươi rốt cuộc đã chết rồi phải không?” Đám khói thấy bộ dáng ngây ngốc của Linh,lòng can đảm lại nổi lên.

“Ta chết rồi” Linh hồi tưởng lại thân thể của mình vẫn còn nằm trên bàn phẫu thuật,những máy móc thiết bị chứng tỏ rằng bản thân mình không còn hô hấp.Vì vậy nghiêm túc mà trả lời.

“Là như vậy hả,thật là kì lạ nha,ta chết đã lâu như vậy mà vẫn chưa thấy qua con ma như ngươi, ngươi tên gì?” Đám khói nghiêng cái vị trí giống như cái đầu hỏi.

“Không có tên, danh hiệu là Linh” Linh nhìn mình rồi lại nhìn qua đám khói hỏi: “Ngươi cũng là ma”.

“Ý ngươi là sao?”.Đám khỏi nhảy dựng lên  “Khinh thường ta sao? Dù sao ta cũng là ma chết sớm hơn ngươi,là tiền bối,biết không!”(Mộng: chưa thấy qua kiểu tự hào vì mình chết sớm hơn như thế này!……(chảy mồ hôi)….).

“Không giống?” Linh vẫn còn lạnh lạnh lùng lùng nói.

“Đương nhiên rồi, ta đây chính là ma đúng chuẩn, ngươi mới là hàng loại hai.Ngay từ đầu ma vẫn còn có chút hình dạng,có điều khẳng định không có rõ ràng như ngươi thế này.Giống như ta làm ma đã lâu,hình dáng ban đầu sẽ tiêu biến đi,sau cùng đều là hình dạng như vậy ”

Đám khói nhìn Linh im lặng không lên tiếng, dùng bộ vị giống như tay vỗ lên vai Linh “ai nha,Linh,ngươi đừng buồn vi chuyện đó,nhìn xem, chúng ta hôm nay xem như có duyên phận,sau này đi ở sau ta, ta che cho ngươi. Nga, được rồi ta là Phong, ngươi gọi ta là A Phong thì được rồi”.
Bình Luận (0)
Comment