Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 101

Qua một lúc lâu sau Tiêu Dật mới có thể điều hòa lại hơi thở của mình.

“Cha không thấy con vẫn còn là một bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng sao?”.

Ti Tu Dạ đang vui sướng trong lòng, vừa thỏa mãn nhìn mặt Tiêu Dật đang dần khôi phục lại một chút hồng hào, lại vừa nhịn không được cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nó.

“Là tại Dật Nhi quá mê người nên cha phải bù lại hết lại quãng thời gian qua”.

Mệt mỏi mà trừng Ti Tu Dạ một cái, Tiêu Dật hỏi: “Cha nhận ra con từ khi nào?”.

“Lần đầu tiên gặp mặt Huyễn”.Ti Tu Dạ thấy Tiêu Dật trợn tròn mắt ngạc nhiên liền cười nói: “Khi đó cha chỉ nghi ngờ thôi,dù sao phong cách của hai người thực sự quá giống nhau”.

“Nhưng mà con bây giờ so với trước kia không giống nhau mà.Hơn nữa, thân phận Lăng Tiêu của con được dựng lên rất hoàn hảo, thậm chí ngay cả một số chuyện liên quan đến ông ngoại cũng được chỉnh sửa lại”.

Tiêu Dật khó hiểu, đám Ti Lưu Cẩn, nếu không phải do mình thừa nhận thì chắc sẽ không nghĩ Lăng Tiêu và Ti Lưu Dật có liên quan đến nhau.

“Cha đã nói rồi,dù con lớn lên có bộ dạng như thế nào cha cũng không quan tâm, con ở trong lòng của cha chỉ là Dật Nhi thôi.Huống chi, có thể làm cho ba đứa kia nghe răm rắp, không phải là con thì còn có thể là ai nữa?”.

Ti Tu Dạ nhìn Tiêu Dật, đôi mắt tím lam đầy thâm tình.

“Ngay khi cha khẳng định con là Dật Nhi, thì cái tên Lăng Tiêu cũng có thể lí giải được.Cha còn nhớ trước kia cái tên nhóc Mộc gia luôn gọi con là Linh, trước khi tới Ti gia con mang họ Tiêu.Hơn nữa ông ngoại của con cũng mang họ Tiêu, những tư liệu khác về ông ấy cũng không cần thiết nữa, nhiều thứ trùng hợp như vậy, lại cùng một chỗ thì sẽ không còn gọi là trùng hợp nữa”.

(*) Giải thích một chút: về chỗ tên Lăng Tiêu của Tiêu Dật mà anh Dạ giải thích ở phía trên. chữ Lăng (凌) và chữ Linh () là 2 chữ đồng âm.

“Vậy tại sao cha lại có thể nghĩ Lăng Tiêu và Huyễn có liên quan đến nhau”.

“Khi đã khẳng định được thân phận của Lăng Tiêu rồi, chỉ cần điều tra một chút là có thể phát hiện ra: thời gian Lăng Tiêu không có mặt ở trường cũng chính là thời gian Huyễn đi làm nhiệm vụ.Hơn nữa, cách ra tay của Dật Nhi và Huyễn giống hệt nhau”.

Tiêu Dật rũ mắt xuống, đúng vậy, thiếu chút nữa là quên mất, lần đầu tiên thấy mình ra tay cũng chính là Ti Tu Dạ mà.

Thấy Tiêu Dật im lặng, Ti Tu Dạ tưởng rằng nó đang trách hắn đã sớm biết thân phận của nó mà không nói ra, giống như đang đùa giỡn nó.

“Dật Nhi, lúc đó không phải là cha không muốn nói cho con biết”.

Ti Tu Dạ còn nhớ rõ thời khắc khi nhìn thấy tấm ảnh liền khẳng định đó là Tiêu Dật, hắn vui sướng, sau đó ngay lập tức chạy đến đại học Vân Khai để tìm nó.

Nhưng mà khi hắn đứng phía sau Tiêu Dật, nhìn thấy nó vui vẻ tưới hoa, thời khắc ấy, hắn liền chùn bước, hắn biết, tình cảm của mình đối với Dật Nhi đã sâu đậm đến mức nào, cho nên hắn sợ nó cự tuyệt.

“Cha đã tổn thương con quá nhiều, cha muốn xin con tha thứ nhưng lại sợ con không cho cha cơ hội, lo lắng khi cha nói ra tên của con, con sẽ lại một lần nữa lẩn tránh”.

“Cha nghĩ, chỉ cần cha giả bộ như không nhận ra, con cũng sẽ không tự mình vạch trần thân phận, như thế, cha lại có thể một lần nữa ở bên cạnh con, từ từ cầu xin để mong con tha thứ”.

“Cho nên, cha mới….”.Tiêu Dật lẩm bẩm nói.

Giống như một tên vô lại,dùng sức mạnh cưỡng ép Huyễn ở bên cạnh mình, cũng không chú ý đến sự an toàn của bản thân, vì để thực hiện lời hứa của mình——tìm được Tiêu Dật, bù đắp cho Tiêu Dật——Không quay trở lại nơi an toàn nhất – Lưu Kim, mà lại ở lại một nơi nguy hiểm như thành phố I.

“Được rồi, Dật Nhi, vết thương của con vẫn chưa đỡ nhiều, bây giờ ngủ một chút, không nên nghĩ nhiều”.

Đắp chăn cẩn thận cho Tiêu Dật, Ti Tu Dạ dịu dàng dỗ dành nó.

Theo giọng nói của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật bỗng thấy cảm giác mệt mỏi bắt đầu bao chùm, cứ thế chìm vào giấc ngủ.

…….

Đến lúc Tiêu Dật mở mắt ra lần nữa thì nghe thấy được ai đó đang thấp giọng nói chuyện.

“Tiểu Dật Dật, em tỉnh rồi!”.

Giải Ngữ bất cứ lúc nào cũng chú ý đến từng cử động nhỏ của Tiêu Dật, thấy mí mắt của nó động đậy,mở mắt liền vui sướng bổ nhào tới.

May là có Addy nhanh tay kéo Giải Ngữ lại: “Nghe ta nói nè Giải Ngữ, cô có biết xem xét tình hình không? Tiểu Dật vẫn còn bị thương đấy”.

“Đúng vậy, đồ đàn bà thối đúng là không có mắt”.Mị dùng chiêc eo nhỏ của mình chặn lại, nhanh chóng chiếm lấy vị trí đầu giường. “Dật Dật, còn đau không?  Em muốn dọa chết chúng ta hay sao”..

“Bây giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi”.Tiêu Dật thấy U Nhiên vẻ mặt khẩn trương đứng cạnh giường, “U Nhiên, sao hôm nay cậu trông rất mất tự nhiên a”.

U Nhiên trợn tròn mắt lên trừng nó một cái: “Hừ, ai kêu cậu dọa người như thế chứ! Dù gì cậu cũng là Huyễn Điện đấy, thế mà lại ngu ngốc hứng đạn như thế!”.

Chính mắt thấy Tiêu Dật đã không sao, chiếc mồm độc địa của U Nhiên lại khôi phục bình thường.

Giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay của Addy, Giải Ngữ dùng chiếc mông của mình đẩy Mị ra: “Tiểu Dật Dật, em không sao là tốt rồi, em có biết khi chị nghe tin em bị trúng đạn,ngực chị đã đập thình thịch rất nhanh đấy”.

“Đúng vậy, tim của cô đập rất nhanh a, chỉ cần có một trái tim, thì đều có thể đập”.Bị đẩy qua một bên, Mị kì quái nói.

“Hai người trước tiên đừng có cãi nhau nữa”.Tiêu Dật kịp thời ngăn chặn hai người chuẩn bị chửi nhau, “Đám anh Diêu Quang đâu rồi”.

“Đám người Diêu Quang còn có chuyện cần xử lý”.Addy nói.

“Bọn anh ấy khỏi cần nhúng tay, chính em sẽ tự tay xử lý”.Tiêu Dật vừa nghe thấy thế đã đoán được đám người Diêu Quang vì mình mà đi báo thù.

“Tự mình xử lý? Trong bộ dạng này sao?”.Addy cười, “Em cứ để cho bọn họ xử lý, người của ‘SÁT’ dễ bắt nạt vậy sao? Dù gì thì bọn họ cũng đang tức giận, cũng phải để cho họ có chỗ trút giận chứ”.

“Nhưng mà Dật Dật, anh nghe người ta kể lại, bọn em đã tóm được một tên sát thủ rồi, sao em lại biết còn một tên sát thủ nữa vậy?”.

“Đâu có trùng hợp như vậy, trước tiên là có người muốn giết Cẩn, sau đó,daddy đến thì lại có người muốn giết hắn.Em nghĩ người đứng phía sau nhất định là muốn thông qua việc giết Cẩn để dụ daddy đến, mục tiêu cuối cùng vẫn chính là mạng của daddy”.

“Lần trước có hai nhóm người, một nhóm gây sự chú ý của Cẩn, một nhóm thì bí mật bao vây ở chỗ tối, từ đó có thể thấy kẻ đó suy nghĩ rất chu đáo.Em đoán kẻ đó đã mất bao nhiêu công sức để dụ daddy đến thành phố I, nhất định sẽ tính toán hai trường hợp để đề phòng tình huống phát sinh”.

…………

Hai ngày sau, Tiêu Dật ngoại trừ Ti Tu Dạ thì cũng chỉ thấy một đám nhân viên chăm sóc không quen biết.

Đám người của ‘SÁT’, Tiêu Dật hiểu, nhất định bọn họ đang vội vàng chuyện báo thù.

Còn đám Ti Lưu Cẩn, chắc là bị Ti Tu Dạ ngăn ở bên ngoài rồi.

Còn có, nó nghe nói Ngô Cù vì mình là thực hiện ca phẫu thuật, nhưng mà từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ vẫn chưa thấy lão, nhất định là bị Ti Tu Dạ tống về núi Diêm Minh rồi.

Thực ra Tiêu Dật rất cảm kích chính sách cưỡng chế tách li của Ti Tu Dạ, bên tai không nghe thấy những tiếng ríu rít kia là đã thanh tịnh rất nhiều rồi.

Nhưng mà dù sao cũng không thể ngăn hết được mọi người bên ngoài cửa, đã có người tiền vào rồi.

“Linh———”.

Mộc Tuyết Dương lọng đọng mệt mỏi, người đầy bụi đường tiến vào, chạy thẳng đến giường bệnh.

“A Phong? Sao cậu lại ở đây?”.Tiêu Dật kinh ngạc hỏi.

“Mấy đứa nhóc nhà cậu báo tin cho mình biết”.Mộc Tuyết Dương vội vàng quan sát tình trạng vết thương của Tiêu Dật.

“Vậy…….”.Tiêu Dật lập tức nhìn về phía sau Mộc Tuyết Dương.

Mộc Tuyết Dương thấy thần sắc của Tiêu Dật cũng gọi là tạm ổn, mới an tâm thả lòng tinh thần: “Mommy cua cậu cũng theo tới, nhưng mà mình đã sắp xếp cho cô ấy đi gặp ông ngoại của cậu trước rồi.Thế nào, có phải cảm thấy mình rất hiểu ý cậu không hử? ”.

“Vậy là tốt rồi”.Tiêu Dật thà rằng để cho bọn Ti Lưu Du vào làm ầm ĩ quấy rầy mình còn hơn là trong tình trạng này, mà đối mặt với những giọt nước mắt của Tiêu Mẫn Nhi sau năm năm không gặp, lại thêm những tiếng khóc lóc tấn công thì bệnh nhân nào có đủ sức mà chịu đựng cơ chứ.

“Ài, mình vì muốn vào đây đã phải cùng Ti Tu Dạ trừng mắt lườm nhau rất lâu đấy”.Mộc Tuyết Dương tùy tiện ngồi lên trên giường bệnh của Tiêu Dật: “Thế nào?, cậu đã tha thứ cho hắn rồi sao? Trông mặt hắn rất là phởn”.

Dựa đầu lên vai của MộcTuyết Dương. Tiêu Dật nói: “A Phong, mình chỉ là đột nhiên cảm thấy: có lẽ cho hắn thêm một cơ hội”.

“Hừ, đó là tự nhiên thôi, cậu ngay cả chịu bị bắn cũng vì hắn, lại còn tiếc rẻ một cơ hội hay sao?”.

Tiêu Dật cọ cọ vai hắn: “Mình biết mình không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy, mình xin lỗi, A Phong”.

“Nhưng mà, vào thời điểm ấy, mình căn bản là không có thời gian để suy xét, hoàn toàn không tự chủ”.

“Linh, tên đàn ông đó trước kia đã lừa gạt cậu, lợi dụng cậu”. Mộc Tuyết Dương không hề mang theo chút tình cảm nào, khách quan kể lại.

Tiêu Dật nhắm mắt lại: “Cho nên, mình chỉ cho hắn một cơ hội này thôi”.

“Quên đi, kém may mắn một chút đã sao, cùng lắm thì mình lại giúp cậu soạn ra một kế hoạch chạy trốn nữa thôi mà”.

Mộc Tuyết Dương vừa nói,vừa uy hiếp nhìn gã đàn ông mặt mày tối đen đang tiến vào.

Đi theo sau Ti Tu Dạ là Mộc Tuyết Thần, nghe được những lời nói của Dương không khỏi phì cười mà lắc đầu, Dương à, em cũng thật là nghịch ngợm quá đi.

“Ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi”.

Ti Tu Dạ sắc mặt u ám, ôm Tiêu Dật vào lòng.

“Hứ, dựa có một chút làm gì tức giận như thế, trừng ta làm gì?”.Mộc Tuyết Dương bất mãn nhìn động tác của Ti Tu Dạ,”Ta cũng có người dựa nha!”.

Nói xong liền vẫy tay với Mộc Tuyết Thần, đắc ý dựa vào.

Không thèm để ý đến hai đứa trẻ con lớn đầu Ti Tu Dạ và Mộc Tuyết Dương đang phân cao thấp, Tiêu Dật nhìn về phía Mộc Tuyết Thần cười nói: “Anh Thần, hai người lần này đến thành phố I muốn ở lại bao lây vậy?”.

Mộc Tuyết Thần thất thần một lúc.

“Dật Nhi”.Ti Tu Dạ đem mặt Tiêu Dật hướng về phía mình: “Không được cười với người khác như vậy!”.

“Muốn chết sao”.Mộc Tuyết Dương hung hăng bẹo phía sau Mộc Tuyết Thần: “Linh, lần sau mà cậu còn trưng ra cái khuôn mặt họa thủy ra để quyến rũ người của mình, thì xem mình còn giúp cậu nữa không!”.

Mộc Tuyết Thần chịu đau, cười khổ: “Anh và Dương dự định ở lại vài ngày.Dương chưa từng rời khỏi Lưu Kim, cho nên muốn đi thăm thủ phong cảnh bên ngoài một chút”.

“Như thế lại vừa khéo nha”.Mộc Tuyết Dương nghĩ ra điều gì đó:”Đến lúc đó, chúng ta có thể cùng nhau trở về Lưu Kim”.

“Chuyện đó……”.Tiêu Dật ngập ngừng nói, rồi nhìn nhìn Ti Tu Dạ.

“Nếu Dật Nhi không muốn trở lại Lưu Kim cũng không sao.Cha đã nói rồi, lần này đến lượt cha bù đắp cho con.Chỉ cần con mang theo cha thì cho dù con đi đến đâu cũng được”.Ti Tu Dạ mỉm cười.

“Lưu Kim không tốt sao, Linh, cậu không muốn trở về sao?”.

“Không phải,”.Tiêu Dật cảm thấy mình cũng không đặc biệt thích một chỗ nào: “Nhưng mà, ông ngoại……..”.

“Chuyện này có gì khó đâu, đưa cả ông ngoại của cậu cùng trở về, đoàn tụ gia đình luôn”.

“Cha có thể phái người đi sắp xếp cho ông ngoại con một chỗ ở tại Lưu Kim”.Ti Tu Dạ nói.

“Vậy,”.Tiêu Dật nhìn vào mắt Ti Tu Dạ nói: “Chúng ta cùng về Lưu Kim thôi”.
Bình Luận (0)
Comment